Miêu Cương Khách

Chương 5: Huyết thù


Huyết các ngụ dưới chân núi Tàn Dương, các thích khách giỏi về ẩn nấp nhất đúng như phục sức tối màu của bọn họ, dãy núi phía sau nguy hiểm tĩnh mịch, không có lấy chút sức sống nào.

Đây chính là nơi huấn luyện thường ngày của họ.

Cừu Nhạn Quy đi qua mảnh đất trơn trượt, trên giày hơi dính bẩn, nhìn về chốn hắn rất đỗi quen thuộc trước mắt mà chợt thấy lưỡng lự vô cùng, thích khách đã xuất Huyết các thì không còn thuộc về đây nữa.

Nhưng kí ức về từng nhành cây ngọn cỏ nơi đây của hắn hãy còn mới mẻ, tuổi nhỏ được các chủ cứu sau đó dẫn về chỗ này, xuân hạ thu đông, hắn từ ngửa đầu ngóng chạc cây đến giơ tay là hái được mai.

Đều bảo thích khách không nhà, nhưng thật ra nơi có chủ tử chính là nhà.

Bán mạng cho người cả đời, nghe thì tàn nhẫn vô tình, nhưng rời bỏ những thứ này rồi bọn hắn cũng chẳng biết phải đi đâu về đâu.

Cừu Nhạn Quy chần chừ hồi lâu mới cất bước về trước, bây giờ hắn đã rời khỏi Huyết các, cần phải nhận khảo nghiệm lần nữa mới có thể quay về.

Băng qua vườn đào, từng làn hương theo gió bay tới, nhịp chân của Cừu Nhạn Quy khựng lại, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.

Pha lẫn trong đó còn có một thứ mùi đặc biệt.

Đó là….mùi máu.

Hắn mặc kệ quy củ vọt nhanh lên mái nhà, sự tĩnh lặng tràn lan ra, đập vào mắt đều là vết máu, tay Cừu Nhạn Quy nắm thành quyền khẽ run rẩy, mắt nhìn lom lom vào khoảng bừa bãi này.

Thi thể ngã ngổn ngang trên nền đất, máu vẫn còn tươi, nhưng người đã chẳng còn hơi thở.

Cừu Nhạn Quy không dám trì hoãn, đi thẳng tới phòng của các chủ, dọc đường đi trái tim hắn hoàn toàn lạnh lẽo, trong tầm mắt hắn lại không có lấy một người sống!

Đạp cửa ra, Cừu Nhạn Quy vội vã đảo mắt tìm kiếm bốn phía, khi tầm nhìn dừng ở một nơi.

Đồng tử hắn co rụt.

Ở góc phòng, một người tóc tai bù xù hình dáng thảm hại bị một chuôi kiếm xuyên bụng, cắm ông ở trên tường.

“Các chủ….” Cừu Nhạn Quy mở to mắt, bước nhanh tới quỳ trước mặt ông, vươn tay nhưng lại không biết làm cho cho phải, người bình tĩnh như hắn cũng thất thố đỏ viền mắt, “Ta….”

Người nhếch nhác chậm chạp ngẩng đầu lên để lộ đôi mắt đã mệt lử, thấy hắn thì từ từ nở nụ cười, dùng giọng gần như là khản đặc nói, “Là Nhạn Quy à…..”

“Là ta, là ta, ta rồi đây các chủ….” Cừu Nhạn Quy luống cuống đứng dậy, quay người lục lọi khắp nơi tìm thuốc trị thương, vừa tìm vừa nói, “Ta chữa thương cho ngài, đợi chút thôi…..”

“Không cần đâu.” La Minh gần như không thốt nổi tiếng, nhìn thấy sống lưng run rẩy cứng đờ của hắn lòng lại chợt bùi ngùi thương cảm, “……Nhạn Quy, lại đây để ta nhìn ngươi.”

Cừu Nhạn Quy sải bước đi qua, quỳ xuống trước mặt ông, bờ môi run rẩy không nói năng được gì, La Minh thấy được sự hoảng sợ từ trong ánh mắt của hắn, buồn cười biết bao, trong mắt của thích khách Huyết các vậy mà lại có loại cảm xúc này.

Đứa trẻ này đang sợ hắn chết.

La Minh chợt thấy hối hận, giờ đây Huyết các bị tàn sát, lòng hắn tràn ngập sự bất cam chứ chưa bao giờ nhớ đến đứa trẻ hắn trông tới lớn này.

Cừu Nhạn Quy có thiên phú dị bẩm, La Minh vô cùng coi trọng hắn, bồi dưỡng hắn trở thành một thích khách hàng đầu, lấy tư chất của hắn nói không chừng chưa đến mấy năm, Nghiêm Cẩn đứng đầu thích khách cũng không phải là đối thủ của hắn.

Sau đó…. ông ta vì dẫn rắn ra khỏi hang nên coi Cừu Nhạn Quy làm mồi nhử đuổi đi, hắn chẳng hề oán than nửa lời, bây giờ thân mình nhếch nhác, còn hắn đang phí công lục lọi hòng chữa thương cho mình.

La Minh nhìn kĩ Cừu Nhạn Quy, giữa mày có chính khí cương trực, kiếm mi tinh mục, tinh thần hăng hái dưới dung nhan tuấn lãng.

Nếu không phải là một thích khách, chắc cũng là vị công tử phong lưu tài hoa.

Cũng trách ông một bước sai vạn dặm sai, năm đó đã không chơi lại lão già kia, bây giờ còn rơi vào kết cục diệt môn.

Chỉ tiếc đứa trẻ này thế nào cũng trốn không thoát, việc duy nhất mình có thể làm bây giờ chính là nghĩ cách để hắn có sức chống chọi khi đối đầu với người kia.

Chí ít cho hắn biết sự tồn tại của người đó.

Nhưng nếu lúc này nói cho hắn biết chân tướng, hắn chắc chắn không có năng lực để đối đầu với người phía sau.

Chỉ đành để hắn tự giật lấy một tia hi vọng sống này.

La Minh móc lệnh bài của Huyết các từ trong lòng ra, run rẩy nhét vào tay hắn, “Nhạn Quy, năm đó Huyết các có ẩn tình khác, ngươi, ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện không……”

Cừu Nhạn Quy nắm chặt tấm lệnh bài ấy, khàn giọng nói, “Mời các chủ nói.”

“Đi tra chuyện năm đó, báo thù cho huyết các, giết chết lão tặc kia…” Ánh mắt của La Minh có hơi trống rỗng, chợt nhìn hắn cười, “Chẳng qua…ta vẫn thích nghe, ngươi, gọi….. Khụ khụ khụ, ngươi gọi ta là….. La bá bá hơn….”

Cừu Nhạn Quy ngẩng phắt đầu lên, nhưng chưa kịp đối diện ánh mắt còn sót lại độ ấm của ông thì đầu của các chủ đã gục xuống, hơi thở cũng mất gần hết.

Ông đã mọc không ít tóc bạc, nhưng năm xưa ôm tiểu Nhạn Quy về lại đương lúc hăng hái khí phách.

La Minh đã tắt thở, khom người cuộn tròn lại, Cừu Nhạn Quy dùng nội lực làm vỡ trường kiếm, vươn tay sửa sang di dung cho các chủ.

Huyết các đêm thâu không nơi nào có ánh đèn.

Cừu Nhạn Quy chôn tất cả thi thể ở sau núi, hằn xuống những vệt máu chẳng thể xoá nhoà, đào ụ đất an táng bọn họ.

Hắn đã sớm quên mất thời gian, sau cùng vái đỉnh núi một vái rồi tê dại cầm kiếm rời đi.

Vào giây phút ra khỏi núi Tàn Dương, trong mắt Cừu Nhạn Quy loé lên vẻ mê mang, vạt áo đón gió khẽ lay, hắn đứng lặng một hồi dài.

Bây giờ, mới đúng là không chốn để đi.

Cừu Nhạn Quy đem theo lệnh bài các chủ cho chọn đại một hướng để đi, dọc đường nghe ngóng manh mối của Huyết các.

Hắn đi ngang qua thành Vũ phương Bắc, qua cổ trấn vùng sông nước, lạ là mọi người giữ chuyện này kín như bưng, đến Thiên Cơ lâu cũng né tránh nó, chỉ nói, “Châu chấu đá xe, nước đổ khó hốt.”

“Châu chấu đá xe, nước đổ khó hốt……” Cừu Nhạn Quy lẩm bẩm.

Hắn lờ mờ cảm thấy rằng việc Huyết các bị diệt không hề giản.

Dáng vẻ chật vật của các chủ vẫn luôn hiện ra trong tâm trí hắn, Cừu Nhạn Quy gần như tới hết những nơi có thể biết được ẩn tình năm xưa, đầu mối đạt được có còn hơn không.

Tửu lâu huyên áo, hắn im lặng tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, nỗi trống vắng cuộn dâng trong lòng.

Kiêu ngạo lần đầu rời Huyết các đã bị mài giũa chẳng còn lại gì, đầu tiên là chịu thiệt trong tay thiếu chủ Miêu Cương, sau đó Ám Khí tông bị diệt, Huyết các bị tàn sát, gánh vác mối huyết thù khó tan.

Buồn cười là bây giờ hắn còn không biết kẻ thù là ai, khi xưa chỉ thấy giang hồ thoải mái, nay không đặt lòng mới tỏ, đó là cô tịch rượu cũng khó san.

Uống cạn hớp rượu cuối cùng trong bình, Cừu Nhạn Quy tùy ý lau miệng, vô cảm cầm kiếm rời đi.

Phố xá tấp nập, Cừu Nhạn Quy đang in lặng bước đi chợt chau mày lại, xoay người tiến vào một con hẻm khuất nẻo, khí tức xa lạ như có như không từ từ tiếp cận, hắn thấy xung quanh không có người bèn dứt khoát quay người rút kiếm, lạnh giọng bảo, “Không biết các hạ có ý gì?”

Dứt lời, hai bóng người liền nhảy xuống.

Đều đeo mặt nạ, Cừu Nhạn Quy cảnh giác để ngang kiếm trước ngực, hai người kia liếc nhìn nhau, một trong số đó nói, “Chủ tử nhà ta mời hiệp sĩ tới tửu lâu nói chuyện, nếu có đắc tội mong bỏ qua cho.”

Cừu Nhạn Quy chưa thu kiếm, giọng điệu lành lạnh, “Dám hỏi hai vị phục vụ cho ai?”

Một người khác nghe vậy thì cười, âm giọng u ám, “Thiếu chủ Miêu Cương, Tả Khinh Việt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận