Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 10: - Phong Vân Khởi


Bách Phong Linh rời Minh Y đường đi về Bách phủ. Viện tử của nàng vẫn trống không không có một ai. Xem ra Tiểu Lan bọn họ vẫn chưa về. Có phải nàng giao cho mấy người bọn họ quá nhiều việc không?

Nàng vừa vào phòng, ngoài sân liền có một tiểu tỳ nữ gõ cửa:

“Tiểu thư.”

Bách Phong Linh không nhận ra nàng.

“Ngươi là ai?”

Tỳ nữ đáp: “Bẩm tiểu thư, nô tỳ là Tiểu Huệ. Vân Thanh Ly cô nương, à không, Tiểu Lan tỉ tỉ sai nô tỳ tới đây để hầu hạ tiểu thư.”

Nếu Tiểu Lan đã tiết lộ thân phận của nàng, thì người này hẳn là đáng tin. Nhưng để chắc chắn, Bách Phong Linh vẫn hỏi cặn kẽ thân thế của nàng.

Tiểu Huệ này mẫu thân mất sớm, lúc 6 tuổi bị phụ thân đem bán ở chợ nô ɭệ, lại được lão bản của Vân Hương Lâu trước đây thu mua. Nàng lớn lên trong thanh lâu, hàng ngày có nhiệm vụ bưng trà rót nước, lại giúp đỡ việc vặt cho các vị cô nương.

Năm nay nàng 16 tuổi, tính tình nhanh nhẹn thông minh, dù ở thanh lâu nhưng vẫn chưa bị vấy bẩn. Tiểu Lan thấy nàng có tố chất liền đưa về phủ để giúp đỡ Bách Phong Linh. Tiểu Lan cũng biết là mình bận rộn, tiểu thư ở phủ không có người chăm sóc.

Bách Phong Linh ngầm chấp thuận Tiểu Huệ này, gật đầu nói:

“Được rồi, từ sau ngươi cứ ở lại đây.”

Tiểu Huệ thấy tiểu thư chấp nhận mình, vui vẻ cảm tạ, rồi tiếp tục:

“Tiểu thư, có hai bức thư được gửi tới cho ngài. Còn có, một vị tiểu thư họ Lâm tới tìm ngài, thấy ngài không ở trong phủ, có để lại mấy chữ rồi đi. Còn có Bách gia chủ sai người tới nói, khi nào tiểu thư về phủ thì tới tiền viện gặp ngài ấy.”

Bách Phong Linh gật đầu, đưa tay nhận lấy hai bức thư. 

Lâm Sơn Ca tới tìm nàng, chắc hẳn là muốn cảm tạ chuyện hôm qua.

Lại nói Lâm Như Tuyết hôm qua về phủ liền sảy chân ngã xuống ao, thân nhiễm phong hàn, đại phu nói phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng. Lâm Sơn Ca chắc là muốn báo cho nàng biết để nàng khỏi lo lắng việc nàng ta tính toán trả thù tỉ muội Bách phủ.

Thật ra, Lâm Sơn Ca không báo thì nàng cũng đã biết. Chuyện Lâm Như Tuyết ngã chính là do ám vệ của nàng làm ra. Bách Phong Linh sợ Lâm Như Tuyết về phủ sẽ gây phiền phức cho Lâm Sơn Ca, lại tự thấy rắc rối này là do nàng đem tới, liền ra tay giúp đỡ. Hôm qua vừa về Bách Phủ, nàng đã sai Sở Vĩnh Trung đi xử lý Lâm Đại tiểu thư.

Lâm Như Tuyết kia dù đến khi khỏi bệnh phong hàn thì ám vệ của nàng cũng sẽ lại khiến nàng ta gặp tai nạn khác, không có hơi sức đâu mà lo đến Lâm Sơn Ca phía bên kia. Chỉ cầu cho Lâm Sơn Ca mau được gả đi, sớm thoát khỏi Lâm phủ.

Hai bức thư được gửi tới một từ Thủy Tịnh Kỳ, một lại từ Thập công chúa trong cung chuyển ra, đều có ý mời nàng hôm nào rảnh tới chỗ của bọn đánh cờ. Bách Phong Linh viết hai bức thư hồi âm, sai Tiểu Huệ gửi đi rồi nhanh chóng bước tới tiền viện gặp gia gia nàng.

Vị gia gia Bách Tài này luôn rất bận rộn, rất hiếm khi ở trong phủ, lại càng hiếm khi gặp mặt nàng. Bách Phong Linh mấy năm trước trong lễ mừng năm mới của Bách Phủ, lần đầu nhìn thấy Bách Tài, liền thấy ông ấy rất giống Lộc thần, một trong ba vị thần Phúc Lộc Thọ. Dáng vẻ của Bách Tài chính là dáng vẻ của một thương nhân tiêu chuẩn: mắt híp, râu dài, bụng lớn, gương mặt nham hiểm.

Bách gia chủ rất nghiêm khắc với các vị công tử trong phủ, nhưng với nàng và Bách Nguyệt Nga thì không quá khó tính, nhưng ông cũng không để tâm nhiều tới các nàng.

Tới tiền viện, Bách Phong Linh thấy Cửu tỉ cũng đang ở đó nói chuyện với gia gia. Bách gia chủ thấy nàng tới, liền tươi cười nói:

“Là tiểu Phong Linh à, mau vào đây cho gia gia xem nào.”

Xem ra tâm trạng của gia gia nàng hôm nay rất là tốt. 

Chuyện này cũng không có gì khó hiểu. Ngày hôm qua hai nàng trổ tài ở Vạn Hoa hội dành được tiếng vang lớn là điều rất có lợi cho mặt mũi của Bách gia. Hôm nay Bách gia chủ nghe tin Bách gia sản nghiệp ở trong thành làm ăn đột nhiên qua một đêm mà tốt lên rất nhiều, đương nhiên là vui vẻ.

Bách Tiền gọi hai nàng đến là để hỏi thăm, làm tròn bổn phận của một vị gia chủ tốt. Nói chuyện một hồi, hắn rồi sai người tặng cho các nàng một xấp vải đẹp và một chút tiền, coi như là thưởng cho công lao của các nàng. Bách Nguyệt Nga và Bách Phong Linh lần lượt tạ ơn Bách gia chủ, rồi cùng nhau rời đi.

Bách Nguyệt nga vừa ra khỏi tiền viện, liền thần bí nói với nàng:

“Linh nhi, muội biết chuyện gì không? Lâm Như Tuyết kia hôm qua vừa về tới phủ đã sảy chân ngã xuống ao. Đúng là làm người xấu liền gặp quả báo mà.”

Bách Phong Linh cười cười, không ngờ tỉ tỉ hiền dịu của mình cũng có một mặt này. Nếu tỉ tỉ biết chuyện của Lâm Sơn Ca là tác phẩm của nàng thì sẽ nghĩ như thế nào.

Hai nàng vừa đi vừa ríu rít nói chuyện qua lại. Đến hậu viện, hai nàng chia tay, ai đi về viện tử của người ấy.

***

Bây giờ thời tiết đã là giữa mùa hạ, khí trời oi bức, Bách Phong Linh lười biếng ngồi trong sân viện đọc sách. Tiểu Huệ ngồi bên cạnh, tay trái cầm một cây quạt phe phẩy, tay phải bốc nho đút vào miệng tiểu thư.

Mấy tháng vừa qua Bách Phong Linh rất nhàn nhã. Nàng cả ngày chỉ luyện tinh thần lực, đọc sách, ăn rồi ngủ. Thuốc mà Dược Cao Lãng kê cho nàng, sau khi không tra ra vấn đề gì, hàng ngày nàng đều sai Tiểu Huệ sắc cho nàng một chén để uống, quả thật có hiệu quả luyện thần. Tinh thần lực của nàng tiến triển rất đều đặn.

Mấy tháng này nàng cũng không ra phủ đi dạo nhiều, chỉ thỉnh thoảng sang Thủy phủ cùng với tiến cung chơi cờ. Lâm Sơn Ca cũng mấy buổi lại qua thăm nàng, xem ra nữ nhân này trong Lâm phủ không thân thiết với ai, giờ cũng chỉ có nàng là bằng hữu. 

Chỉ tiếc là Lâm gia vẫn chưa chịu định chuyện chung thân cho nàng, dù có nhiều gia đình đã tới nói chuyện với Bách gia gia chủ. Đây chắc hẳn là tác phẩm của Lâm Như Tuyết kia. Bách Phong Linh nàng cũng bó tay, không biết giúp đỡ Lâm Sơn Ca như thế nào.

Dù Bách Phong Linh không ra ngoài, nhưng kế hoạch phát triển tình báo của nàng thì nàng vẫn rất để tâm. Mấy thủ hạ của nàng hàng ngày đều nhờ Tiểu Huệ chuyển báo cáo công việc tới cho nàng.

Chuyện huấn luyện tình báo nhân đã đi vào quỹ đạo. Chu Thái An ở bên ngoài thu phục được rất nhiều khất cái, xem ra bây giờ đã thực sự trở thành thủ lĩnh của khất cái toàn Lạc An thành. Không những thế, hắn còn biết tới chợ nô ɭệ thu mua người, gài nhân thủ vào phủ các quan lại quý tộc của Lạc An.

Làm xong việc này chỉ cần chưa đầy nửa tháng. Xong chuyện, mấy người bọn họ còn tới mấy thành thị xung quanh để xây dựng thế lực. Chi nhánh của Yên Vụ quán ở Trịnh quốc mọc lên như nấm, bây giờ Hồng Phượng đã nắm trong tay hơn mười trà quán, tửu lâu. Ngoài bốn cái ở kinh thành, mấy thành trì trọng yếu của Lạc An đều có một cái Yên Vụ quán.

Yên Vụ quán đi đến đâu thì Tiểu Lan cũng đi theo thu mua hoặc mở cửa thanh lâu và sòng bạc. Với sự giúp đỡ của Ám Vân đường, hai người bọn họ cũng không gặp quá nhiều khó khăn. Còn có Chu Thái An, Bách Phong Linh nàng không ngờ được một công tử con nhà tướng như hắn lại có tài năng quản lý cái bang.

Khất cái ở bốn năm thành trì xung quanh Lạc An, còn có nô ɭệ trong phủ của rất nhiều nhà quyền quý đều đã nằm trong tay của hắn. Không những thế, Chu Thái An còn từ đám nô ɭệ mua được huấn luyện ra vài thủ hạ giỏi, đủ để đảm đương chức trách một phương.

Hai tháng trước, ba người bọn vừa mới cùng nhau xuôi nam để mở rộng thế lực về phía đó. Phía nam Trịnh quốc giáp với Tấn quốc, mà Tấn quốc cũng nằm trong kế hoạch lâu dài của nàng.

Tin tức tình báo đã thu thập được rất nhiều, sách ghi chép cũng đầy cả một kho lớn. Chỉ tiếc là nơi này không có máy tính, nên việc dự trữ và quản lí dữ liệu là một điều khiến mọi người đều đau đầu.

Một tháng trước, Bách Phong Linh đã giao nhiệm vụ cho bọn họ, chuẩn bị sẵn sàng để khởi động kế hoạch tình báo của nàng. Theo thư tín mà Ám Vân Đường chuyển về, có lẽ mấy người bọn hắn hẳn là hôm nay là sẽ về tới Lạc An.

Quả đúng như Bách Phong Linh tính toán, tới xế chiều, Hồng Phượng, Tiểu Lan, Chu Thái An, và cả Sở Vĩnh Trung đều lần lượt xuất hiện trong viện của nàng. Gương mặt người nào cũng toát lên vẻ phong trần, mệt mỏi do lao lực quá độ.

Hồng Phượng bây giờ không còn chút nào nét hèn mọn sầu bi mà Bách Phong Linh thấy khi lần đầu gặp nàng. Gờ nàng đã là lão bản của loạt tửu quán nổi tiếng nhất Trịnh quốc, ở Hồng Phượng toát khí chất vẻ cao sang, quyền lực, và quyết đoán mà ít nữ tử có được.

Tiểu Lan là bà chủ thanh lâu, không còn nét tinh nghịch mà thêm vào đó là chút lả lướt, mị hoặc. Nhưng nếu nhìn kỹ, kẻ khác lại có thể thấy được khí chất quyền lực giống như ở Hồng Phượng trên người nàng.

Chu Thái An không còn nét trẻ con của một nam hài tử một năm rưỡi trước, mà thay vào đó là một nét băng lãnh. Đi theo Sở Vĩnh Trung luyện võ nhiều, khí chất hai người càng ngày càng giống nhau. Chỉ có Sở Vĩnh Trung là vẫn luôn lạnh lùng, ít nói như cũ.

Bách Phong Linh thấy mọi người tụ tập đông đủ, chờ bọn hắn báo cáo công chuyện xong xuôi mới hỏi:

“Chuyện tháng trước ta giao cho các ngươi chuẩn bị đã làm đến đâu rồi.”

Việc này do Chu Thái An lo là chính, hắn liền lên tiếng:

“Tiểu thư, đã xong xuôi hết rồi, giờ chỉ chờ một cái gật đầu của tiểu thư là có thể bắt đầu. Còn có trụ sở mua bán cũng đã được Hồng Phượng và Tiểu Lan chuẩn bị xong, nhân thủ cũng đã đủ, chỉ chờ tiểu thư đặt một cái tên, chúng ta liền lập tức đặt biển khai trương.”

Bách Phong Linh gật đầu: “Vậy thì khởi động thôi.” Nàng vừa dứt lời, Sở Vĩnh Trung liền ra dấu cho thủ hạ. Tin tức từ bên này được truyền đi cho người của bọn hắn ở Lạc An và cả các thành trì khác. Từ mai, bầu trời Trịnh quốc sẽ có thêm một thế lực mới. Sóng gió của Trịnh quốc sẽ vì thế lực này mà thay đổi.

Kế hoạch của Bách Phong Linh kỳ thật rất đơn giản. Bọn họ làʍ ŧìиɦ báo, vốn không thể khoa trương đi khắp nơi rải tờ rơi quảng cáo, chỉ có thể tìm đến người cần mua mà quảng cáo thôi.

Thông tin nửa năm qua thu thập được, nàng giao cho thủ hạ chỉnh lý, phân loại, rồi dùng một số tin tức trong đó chuẩn bị đem bán cho những kẻ cần chúng.

Hôm nay nàng cho phép kế hoạch khởi động, chính là cho phép thủ hạ của Sở Vĩnh Trung bí mật truyền tin cho mấy “người mua” tiềm năng, bảo bọn chúng nếu muốn mua tin thì mang tiền tới một nơi bí mật để mua.

Ở mỗi một thành trì của Trịnh quốc, Hồng Phượng đều thu mua một viện tử nhỏ ở nơi ngoại ô hoang vắng, chuẩn bị làm cơ sở cho tổ chức của bọn hắn.

Tên của tổ chức tình báo này, Bách Phong Linh đã nghĩ tới từ lâu. Nàng liền đem tên này nói ra cho các thủ hạ:

“Chúng ta liền gọi là Vân Vụ các. Không tin gì không mua, không tin gì không bán. Chỉ cần người có đủ tiền. Từ hôm nay, Vân Vụ các chính thức tham gia vào phong vân của Phong Vũ đại lục.”

Mấy thủ hạ của nàng gật gật đầu, trong tim mỗi đều có một ngọn lửa cháy rực âm ỉ đang bùng lên. Cái ngày này, tiểu thư đã hứa với bọn họ từ rất lâu rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận