Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 38: - Cửu Chuyển Tinh Thần


Nam nhân đều yêu thích đánh bạc. Chính vì thế mà rất nhiều kẻ đã đem hết gia sản của mình ra để đặt cược cho Quần Long hội. Kẻ một đêm giàu lên cũng có mà kẻ một đêm bại sản cũng nhiều. Cũng bởi chuyện này mà Phúc Kim Tiền trang chi nhánh ở đây gặp rất nhiều chuyện rắc rối, khiến Hoàng Thiên Du phải ở lại Long Hổ thành mấy hôm để xử lý.

Hoàng Thiên Du đi ra ngoài làm công chuyện thì Bách Phong Linh cũng không có rảnh rỗi.

Ngay sau khi Quần Long hội kết thúc, Bách Phong Linh, à không, Vân Mộng Điệp lại được một kẻ xin gặp mặt. Kẻ này chính là Tề quốc thái tử Tề Nguyệt Dạ Thiên. 

Bách Phong Linh biết nếu nàng còn muốn Vân Vụ các phát triển ở Tề quốc thì còn phải nể mặt người này. Lại nói, mấy hôm trước thủ hạ của nàng vừa cứu hắn một mạng, hắn không thể mấy hôm sau liền ra tay hãm hại nàng được.

Nhưng dù sao thì, để đảm bảo an toàn, Bách Phong Linh vẫn hẹn gặp hắn ở địa bàn của nàng, Yên Vụ các.

Khi nàng tới phòng nhất phẩm trong Yên Vụ các thì Tề Nguyệt Dạ Thiên đã sớm ngồi ở đó chờ. Nam nhân này không uống rượu cũng không uống trà mà là đang yên tĩnh nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe thấy tiếng mở cửa thì hắn cũng mở mắt ra, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía nàng.

Bách Phong Linh không thích ánh mắt lạnh lẽo của hắn, nhưng vẫn phải giữ lễ, nghiêng người chào nam tử trước mặt.

“Mộng Điệp ra mắt Tề thái tử.”

Tề Nguyệt Dạ Thiên lạnh lùng gật đầu.

“Vân cô nương, mời ngồi. Chúng ta lại gặp rồi.”

Bách Phong Linh nhíu mày, không nhớ ra là mình đã gặp hắn lúc nào. 

“Tề thái tử đã từng gặp ta rồi?”

Hắn gật đầu. “Mới mấy hôm trước, cũng tại tửu quán này.”

Là lần nàng đi cùng với Hoàng Thiên Du? Không được, chuyện này không thể nhận.

Bách Phong Linh hướng tới hắn mỉm cười nhẹ nhàng.

“Mộng Điệp dung mạo tầm thường, nữ tử có dung mạo giống ta rất nhiều. Tề thái tử chắc là nhận nhầm rồi.”

Hắn lạnh nhạt lắc đầu. “Không nhầm. Dung mạo có thể thay đổi được, nhưng khí tức thì không thay đổi được.”

Bách Phong Linh im bặt. Lại là khí tức. Khí tức của nàng có mùi hương gì lạ lắm sao? Bao nhiêu công sức dịch dung của nàng mấy lần đều bị hai chứ khí tức này đánh bại.

Bách Phong Linh thấy không cãi được thì cũng không chối nữa. Nàng ngồi xuống trước mặt Tề thái tử rồi tự tay rót cho mình một chén trà.

“Không biết Tề thái tử hôm nay muốn gặp ta là có chuyện gì?”

“Trả ơn cứu mạng.” – Tề Nguyệt Dạ Thiên thẳng thừng nói.

Bách Phong Linh lại mỉm cười nhẹ nhàng. “Tề thái tử quá lời rồi. Người của ta chỉ là lỡ đi qua đó, không có ý định xen vào chuyện tranh đấu của tam quốc.”

“Hắn ta đi theo ta ba ngày. Đó không phải là lỡ đi qua.”

Bách Phong Linh lại im bặt. Sở Vĩnh Trung sao lại bất cẩn như vậy? Bí mật theo dõi mà còn để kẻ này phát hiện à?

“Vậy Tề thái tử muốn trả ơn như thế nào?” – nàng hỏi.

Tề Nguyệt Dạ Thiên lôi từ trong cẩm bảo ra một quyển sách nhỏ tựa đề “Cửu Chuyển Tinh Thần”. 

“Đây là bản gốc. Vân cô nương hãy tự mình sao chép lại.”

Mắt nàng sáng lên. “Đây là Cổ đế bí tịch?”

Tề Nguyệt Dạ Thiên gật đầu. Bách Phong Linh mở sách ra tìm tòi. Thứ này ngoài ấn triện của Cổ đế ra thì không có chút nào liên quan tới Cổ đế bảo tàng. Thực sự đúng như nàng dự đoán.

Bách Phong Linh bĩu môi. “Chiến gia gian xảo.”

Tề Nguyệt Dạ Thiên là lần đầu tiên trong ngày hôm nay bày ra một thứ biểu cảm khác lãnh đạm trên khuôn mặt. Hắn nhướn mày.

“Vân cô nương biết Chiến gia?”

“Không phải Tề thái tử cũng biết sao?” – nàng hỏi ngược lại. 

“Là Thái Sơn môn biết.” – hắn nói.

“Là Vân Vụ các biết.” – nàng cũng nhún vai.

Tề Nguyệt Dạ Thiên yên lặng. Bách Phong Linh thì đi tìm giấy bút rồi ngồi miệt mài sao chép bí tịch trước mặt.

Chờ nàng chép xong, Tề Nguyệt Dạ Thiên thu bản bí tích lại rồi nói.

“Chiến gia dám dùng một bí tịch tu luyện tinh thần lực truyền từ thời Cổ đế xuống để làm phần thưởng đại hội lần này cũng bởi vì mấy trăm năm qua Chiến gia đều không có ai luyện ra được. Nếu cô nương không luyện thành thì cũng đừng trách tại hạ.”

Bách Phong Linh gật đầu. “Sẽ không!”

Cuộc gặp mặt của bọn hắn cứ như vậy mà kết thúc. Tề Nguyệt Dạ Thiên tiêu sái đứng lên rời đi, còn Bách Phong Linh thì ở lại Yên Vụ các, chăm chú nghiên cứu “Cửu chuyển tinh thần” bí tịch này.

Bách Phong Linh rất tò mò, tại sao Chiến gia lại không có ai luyện được thứ này? Rõ ràng là vừa đọc qua nội dung của chuyển đầu tiên, tinh thần lực của nàng đã rục rịch trong đầu rồi.

Bách Phon Linh rất vui mừng khi có được bí tịch này. Phải biết là, bấy lâu qua nàng luyện tinh thần lực là đơn thần dựa vào việc hàng ngày biến ra thủy cầu, thổ cầu, mộc bản các loại. Bây giờ nàng cuối cùng cũng tìm được một phương pháp tu luyện thích hợp cho mình.

Cửu Chuyển Tinh Thần này thoạt nhìn có vẻ hoang đường, nhưng nếu ai hiểu thì nó lại trở nên rất đơn giản. Kẻ sáng tạo ra thứ này cũng thật biết đi trước thời đại. Mở đầu bản bí tịch là mấy câu ngắn ngủi:

“Gân cốt chứa tinh lực, kinh mạch chứa khí lực, vậy tinh thần lực được chứa ở trong mạch của đại não, tạm gọi là não mạch. Luyện “tinh” là luyện cho gân cốt cứng cáp, luyện “khí” là luyện cho kinh mạch cứng cáp, vậy luyện “thần” là luyện não mạch cứng cáp. Vận chuyển tinh thần lực tuần hoàn quanh não mạch, có thể làm não mạch cứng cáp, lại làm cho tinh thần lực hùng mạnh.”

Đây không phải đang giải thích về các tế bào thần kinh sao? Tế bào thần kinh chính là cơ sở cho ý thức, suy nghĩ và cả tinh thần lực. 

Bách Phong Linh thử dựa vào bí tịch này mà tu luyện chuyển thứ nhất trong cửu chuyển. Chuyển này rất đơn giản, chỉ là đi một vòng tuần hoàn quanh đại não.

Nếu kẻ sáng tạo bí tịch này nếu mà thấy Bách Phong Linh vừa ngồi xuống đã có thể bắt đầu vận hành tinh thần lực qua não mạch thì hắn nhất định sẽ quỳ xuống bái lạy nàng làm tổ tông. Nhưng mà, chuyện này đối với người khác có thể khó nhưng với một người hiện đại đã từng học qua môn học cơ bản là thần kinh học rồi thì rất dễ.

Phải biết rằng bài học đầu tiên trong thần kinh học chính là cho học sinh vào một cỗ máy giả lập, cảm nhận xung điện chạy qua từng dây thần kinh của mình.

Kẻ sáng tạo ra bí tịch này chỉ là mò mẫm vị trí của dây thần kinh, còn nàng đã từng cảm nhận rõ vị trí của từng dây thần kinh một.

Sau hai canh giờ, nhất chuyển đại thành. Bách Phong Linh có thể cảm nhận được tinh thần lực của mình tăng lên rõ rệt. 

Thấy sắc trời không còn sớm, Bách Phong Linh cất bản bí tịch vào ngực rồi rời khỏi Yên Vụ các trở về khách điếm.

Luyện được Cửu Chuyển Tinh Thần rồi thì Bách Phong Linh mới hiểu được tinh thần lực ngoại phóng thực thụ là như thế nào. Bình thường nàng chỉ biết tập trung tinh thần vào một khoảng không gian rất nhỏ, bây giờ đã học được cách mở rộng tinh thần lực ra ngoài. Tinh thần lực như một quả cầu trong suốt bao lấy một trượng xung quanh người nàng. 

Quả cầu này có thể phóng to vô hạn, nhưng càng đi xa thì tinh thần lực của nàng càng loãng, không làm nên tác dụng gì.

Nếu khống chế quả cầu ở mức một trượng thì Bách Phong Linh có thể cảm nhận được mọi thứ trong khoảng một trượng ấy, tới cả những hạt vật chất nhỏ nhất nàng cũng có thể phân biệt được. 

Bách Phong Linh tinh tế cảm thụ xung quanh, bỗng dưng nhận ra hàm lượng oxy ở nơi này cao hơn ở quê hương nàng, cũng không biết điều này có liên quan gì tới khả năng thu nạp linh khí hay không nữa.

Bách Phong Linh về tới nơi thì thấy Hoàng Thiên Du cũng đã trở về. Từ lúc hắn biết nàng là người của Vân Vụ các, thì cũng không bao giờ hỏi chuyện nàng ra ngoài làm việc gì nữa, chỉ cần nàng biết đường về nhà là được rồi.

Hoàng Thiên Du tới hôm nay cũng đã xử lý xong hết việc của tiền trang, nói với nàng ngày mai bọn họ có thể lên đường trở về.

Bách Phong Linh cũng vui vẻ gật đầu đồng ý. Đi lâu như vậy rồi, nàng cũng có chút nhớ mấy gốc cây trong hoa viên. Không biết bây giờ, bọn chúng đã ra hoa chưa nữa?

***

Sáu người sáng hôm sau khởi hành từ sớm, lại đi thêm hai ngày đường thì về tới Thăng Long thành. Đến cổng thành thì bốn kẻ thủ hạ của hắn tách ra đi về một hướng khác. Nàng và hắn kẻ trước người sau cùng trở về Hạo Hiên Vương phủ.

Cuối cùng cũng được về nói quen thuộc. Ở Long Hổ thành hai tuần mà đã có bao nhiêu chuyện lớn nhỏ xảy ra, tinh thần nàng có thể chịu được nhưng thân thể nhỏ bé của nàng thì không. Bách Phong Linh tự dưng nhớ ra hiện tại mình mới là một tiểu nữ tử mười lăm tuổi, không biết chút võ công, tay chân trói gà không chặt, liền nở nụ cười tự giễu.

Bách Phong Linh về đến phòng mình thì mệt mỏi ngã lăn ra giường, ngủ một giấc thật sâu tới giữa trưa ngày hôm sau mới mơ màng tỉnh dậy.

Trong viện của nàng bây giờ bỗng có thêm một nha hoàn tên là Tiểu Trúc, là do Tiểu Lan đưa tới đây từ mấy ngày trước để chăm sóc cho nàng. Tiểu Trúc này là một cô nhi, mấy năm trước được Ám Vân đường thu nhận làm ám vệ, sau này lại được chính Hồng Phượng chỉ dạy chuyện tình báo. 

Bọn Tiểu Lan thấy tiểu thư võ công không có mà hay dính phải chuyện thị phi, liền tìm đến cho nàng một tỳ nữ vừa có khả năng tình báo vừa có thân thủ cao cường. Tiểu Lan lúc đưa Tiểu Trúc vào phủ, còn nhắc đi nhắc lại là nhất định không được rời tiểu thư nửa bước.

Tiểu Trúc thấy tiểu thư dậy thì vội vàng vào giúp nàng chuẩn bị, xong lại xuống bếp bưng mấy món ăn trưa lên. Bách Phong Linh ngồi ăn cơm còn Tiểu Trúc đứng bên cạnh báo cáo tin tức từ Vân Vụ các truyền qua.

Sau khi báo cáo tin tức xong, nàng đưa cho Bách Phong Linh một phong thư, nói là Chu Thái An gửi tới từ Trịnh quốc.

Chu Thái An đổi tính thích gửi thư từ khi nào cơ chứ, sao hắn không dùng Vân Vụ các để truyền tin?

Bách Phong Linh mở ra thì thấy Chu Thái An chỉ đề ở bên trong một câu: “Tiểu thư, có người sai ta chuyển lời hộ hắn. Vì tương lai của Phong Vân đoàn, ta không thể không tuân theo.”

Là thư của Trịnh Phúc Nguyên à? Tính khí bá đạo, thích ép buộc người khác như vậy cũng chỉ có hắn. Sao nam nhân này lại bám nàng dai như đỉa vậy? Nàng ở Long Hổ thành tránh hắn, hắn lại ép Chu Thái An gửi thư cho nàng.

Bách Phong Linh mở thư ra đọc. Trịnh Phúc Nguyên là hoàng đế của một nước lớn mà viết thư dài dòng không thể nào chấp nhận được. Hắn lải nhải trách nàng không chịu gặp hắn nói lời từ biệt. Hắn lại lải nhải dặn nàng thỉnh thoảng về Lạc An thành thăm Bách gia, tiện thể vào cung gặp hắn. Trong bao thư còn có thêm hai vật nặng trịch, hắn nói đó là tín vật hắn tặng nàng. 

Bách Phong Linh lôi hai thứ đó ra thì đầu óc choáng váng. Một cái là Thượng Thiên lệnh, lệnh bài có khả năng sai bảo điều động người của Thượng Thiên Kiếm phái. Cái còn lại còn dọa người hơn, chính là Trịnh quốc hoàng lệnh, nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy thiên tử.

Trịnh Phúc Nguyên này vì muốn thu thập Vân Vụ các của nàng mà hao tổn không ít công sức, có khi cái được cũng không bù nổi cái mất. 

Bách Phong Linh tự thấy tâm ý của nàng cũng đã nói rõ cho hắn, biểu hiện của nàng cũng chứng minh là nàng không có hứng thú với Trịnh quốc cơ đồ của hắn, lại càng không có hứng thú với hắn. Hiện giờ nàng lại còn là Hạo Hiên Vương gia được cả hắn và Kinh Dương đế công nhận, chuyện này là một thực tế không thể thay đổi được.

Bách Phong Linh thở dài. Nam nhân đúng là khó hiểu. 

Đầu thì nghĩ như vậy nhưng cuối cùng Bách Phong Linh vẫn đem hai lệnh bài trong tay cất kỹ vào lòng.

Nàng ngẩng mặt lên nhìn trời. Mặt trời mùa hạ tỏa ánh nắng cháy nóng, như muốn làm bùng lên khói lửa chốn nhân gian.

Đang là giữa trưa, Thăng Long thành hiện tại im ắng lạ thường. Ngoài đường chỉ có lẻ tẻ vài bóng người qua lại, còn có một toán nhi đồng đang cùng nhau đùa giỡn, hát vang bài đồng dao quen thuộc.

Càn khôn bát quái

Ngũ phái tam vương

Huyết dương cửu chuyển

Cổ uyển địa tâm

Sâm lâm tại hạ

Nhật dạ nguyệt minh

Đảo khuynh phong vũ.

Giang hồ đang sục sôi vì tin tức Cổ đế bảo tàng sắp hiện thế. Tam quốc tạm thời bắt tay giảng hòa, chuẩn bị hợp tác tìm kiếm Cổ đế bảo tàng. 

Nơi sâm lâm phía tây nam Trịnh quốc, tây bắc Tấn quốc, một thú liệp giả đi lạc tình cờ nhặt được một thỏi vàng chói sáng, bên trên khắc một Thiên Cổ tự không biết có ý nghĩa là gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận