Lam Tịnh vốn định là đến gặp Dương Ninh Mẫn nhưng tên Húc Phong kia làm cô quên luôn muốn làm gì.
Tiểu Kì đang tưới mấy cây hoa, thấy phò mã mặt có chút sưng, nàng vội chạy đến hỏi “phò mã. Làm sao mà bị thương thế này”.
“Không cẩn thận nên té thôi. Không cần lo lắng” Lam Tịnh cười nói.
Ngâm mình trong mộc dũng, hơi nước phả lên mặt làm cô thanh tỉnh hơn. Một năm qua cô luôn dối lòng rằng mình không còn yêu Dương Ninh Mẫn nữa nhưng thấy nàng ấy vì mình mà rơi lệ, vì mình mà nàng ấy sẵn sàng bỏ đi tôn nghiêm của một công chúa, vì mình mà bị thương. Thì cô lại không thể dối lòng được nữa, một năm tình cảm không những không giảm mà càng ngày càng lớn mạnh hơn.
Lam Tịnh quyết định rồi, dù có thế nào thì cô sẽ không bao giờ xa nàng ấy nữa, nàng ấy là tình yêu của cô là cuộc sống của cô. Sẽ không ai có thể chia cắt cô và nàng được, dù là cái chết cũng không thể.
Thay y phục mới, Lam Tịnh muốn đến phủ công chúa, nói ra những gì mà cô nghĩ. Vừa mở cửa phòng, Tiểu Kì đã chạy đến “phò mã, có Trác công công đến tìm. Ngài ấy đang ở đại sảnh”.
Lam Tịnh nhíu mày, không phải là hoàng thượng nói cô cần nghỉ ngơi sao. Sao lại kêu Trác công công đến tìm cô?
“Thật thứ lỗi. Đã để Trác công công đợi lâu” Lam Tịnh hơi mỉm cười ôm quyền nói.
“Không lâu, không lâu. Phò mã mời ngồi” Trác Gia Tử cười nói.
“Không biết Trác công công đến tìm ta là có chuyện gì?” Lam Tịnh đi thẳng vào vấn đề.
“Không qua mặt được phò mã. Là hoàng thượng kêu nô tài đến tìm ngài. Hoàng thượng đang ở thượng thư phòng” Trác Gia Tử cũng không vòng vo nói.
“Hảo, nhờ Trác công công dẫn đường. Mời” Lam Tịnh nói.
Lam Tịnh đi theo Trác Gia Tử đến thượng thư phòng. Chắc là có chuyện nên hoàng thượng mới tìm cô gấp đến vậy.
“Lam Tịnh tham kiếm hoàng thượng” Lam Tịnh ôm quyền hành lễ.
“Tịnh nhi miễn lễ” Dương Ngạo Hiên đỡ Lam Tịnh đứng dậy nói.
“Không biết hoàng thượng tìm Lam Tịnh có việc gì?”.
“Đáng ra hôm nay con cần nghỉ ngơi nhưng chiến trường có biến. Trẫm cần con” Dương Ngạo Hiên thở dài nói.
“Trẫm muốn con ra chiến trường, làm quân sư cho Thái tử”.
“Hảo” Lam Tịnh không do dự nói.
“Mẫn nhi sẽ đi cùng con” Dương Ngạo Hiên lại nói.
“Nàng ấy sẽ ra chiến trường?” Lam Tịnh bất ngờ hỏi lại.
“Đúng vậy, Mẫn nhi nắm trong tay một nửa đạo quân. Nàng ấy sẽ đi cùng con”
“Hảo. Lam Tịnh sẽ chăm sóc cho nàng ấy”
Từ thượng thư phòng, Lam Tịnh một mạch đi đến phủ công chúa. Hạ nhân phủ công chúa thấy Lam Tịnh có hơi bất ngờ, tin tức phò mã đánh Húc tướng quân trọng thương còn chưa nguôi làm bọn họ vẫn còn chút sợ hãi.
Không biết sao cô lại có chút hồi hộp, không dám đối mặt với nàng nhưng đến đây rồi đâu thể quay về được. Đứng trước cửa phòng nàng, Lam Tịnh hít một ngụm khí, lấy hết dũng cảm gõ cửa nhưng vừa giờ tay định gõ thì cửa phòng đột nhiên mở ra làm cô bất ngờ suýt nữa là ngã.
Nhiên Nhiên và A Lạc vội vàng hỏi “phò mã, ngài có làm sao không?”.
Lam Tịnh hai tay đặt sau lưng ngón này chèn ngón kia, ngón kia ép ngón nọ, lúng túng nói “có… công chúa trong… phòng không?”.
Nhiên Nhiên và A Lạc gật đầu, tìm công chúa thì đâu cần phải hồi hộp vậy đâu. “Công chúa đang tắm rửa”.
Lam Tịnh đang định mở miệng nói nhưng một âm thanh trong trẻo trong phòng cắt ngang “cho phò mã vào đi”.
Lam Tịnh mặt có chút hồng, ngượng ngùng gãi gãi đầu. Nhìn biểu cảm của cô, Nhiên Nhiên và A Lạc thầm cười trộm, cũng không muốn phò mã quẫn bách, hai người nhanh chóng thối lui còn không quên lôi kéo đám hạ nhân gần đó rời đi, để đôi uyên ương có không gian riêng.
Lam Tịnh đóng cửa, đi gần một chút nữa quả nhiên nghe được tiếng nước chảy. Ngồi trên bàn Lam Tịnh cố gắng bình tĩnh, nghe tiếng nước chảy róc rách không hiểu sao trong lòng cô lại rạo rực đến lạ thường. Đặt tách trà xuống, Lam Tịnh đến gần bình phong muốn đi vào nhưng mà lại không vào. Cô cứ đi đi lại lại gần bình phong, trông cô không khác nào mấy tên tiểu nhân biếи ŧɦái xem trộm con gái người ta tắm cả.
Đang hết sức mâu thuẫn thì giọng nói đằng sau bình phong trong trẻo vang lên “Lam Tịnh!”. Như bị bắt quả tang, Lam Tịnh tim muốn nhảy ra ngoài, lắp bắp trả lời “là…là…là…ta”.
“Đến đây” âm thanh trong trẻo, đầy mị hoặc như lôi kéo Lam Tịnh. Cô lúc này như một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, liền đi đến.
Cô từng biết trong phòng Dương Ninh Mẫn có một ôn tuyền nhỏ, nói là nhỏ nhưng đủ cho ba đến năm người tắm. Cảnh tượng trước mắt làm cô như lạc vào tiên cảnh, khói sương mập mờ trong không trung. Giữa ôn tuyền là một mỹ nhân đang ngâm mình, những cánh hoa hồng đỏ lập lờ trong nước càng thêm sinh động, những giọt nước long lanh lăn tăn đi dạo trên da nàng từ mặt đến hõm vai rồi lại hòa vào dòng nước.
Nhìn khuôn mặt khuynh thành của người kia, Lam Tịnh cổ họng khô khan không ngừng nuốt nước bọt. Cô chưa bao giờ cảm nhận du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt của mình như hôm nay, thật là thiếu nghị lực quá đi.
Dương Ngạo Mẫn không lên tiếng, mọi cử chỉ biểu cảm của Lam Tịnh, nàng đều thu vào trong mắt. Nhìn thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của cô, đầu tiên là buồn cười, sau đó lại tức giận. Dù nàng không biết vì sao lại tức giận, chắc vì những ủy khuất một năm qua dồn nén lâu.
Lam Tịnh tỉnh mộng, vội vàng quay lưng, cố gắng bình ổn hô hấp nói “nàng… Nàng… Ta… Ta… Ta ra ngoài trước. Đợi nàng” không đợi nàng nói thì bóng dáng cô đã không thấy đâu rồi.
Lam Tịnh cầm tách trà nhưng không hề muốn uống, tâm trí cô giờ còn đang lạc đi đâu rồi.