Dương tiệp dư bị Hoàng Thượng trách mắng hôm qua, trong lòng vẫn còn khó chịu. Nghe vậy, nàng ta liền khinh miệt nói:
“Thật là thân thể yếu ớt.”
Lúc đó, các phi tần đang thỉnh an ở cung Khôn Ninh, nghe nàng ta nói vậy, mọi người đều im lặng. Suy cho cùng, ai cũng biết chuyện hôm qua là như thế nào.
Dung chiêu nghi cũng khó chịu trước thái độ ngạo mạn của nàng ta: “Lư tài nhân hôm nay cáo bệnh, chẳng phải là nhờ phúc của Dương tiệp dư sao?”
Nói Lư tài nhân không kính trọng bậc trên?
Trong cung, người không hiểu quy củ nhất, chẳng phải chính là Dương tiệp dư sao?
Dương tiệp dư nghẹn lời, không ngờ Dung chiêu nghi lại lên tiếng bênh vực Lư tài nhân. Nàng ta còn định nói gì đó thì Hoàng Hậu lên tiếng cắt ngang:
“Đủ rồi.”
Hoàng Hậu nhíu mày, nhìn Dương tiệp dư: “Chuyện hôm qua, bổn cung đã rõ. Cùng là tỷ muội trong cung, huống hồ Lư tài nhân mới vào cung chưa lâu, hôm qua lại là cung yến, muội không nhường nàng ấy thì thôi, sao còn bắt nàng ấy quỳ ba canh giờ?”
Dương tiệp dư suýt bật cười vì tức giận.
Nàng ta tại sao mà phải nhường Lư tài nhân, chỉ vì nàng ta vào cung trước? Sao nàng ta không thấy Đức phi và Hoàng Hậu nương nương nhường mình?
Còn chuyện quỳ ba canh giờ, nàng ta không tin Hoàng Hậu nương nương không nhận được tin tức. Nếu hôm qua không phản ứng, Lư tài nhân đã quỳ xong rồi, bây giờ mới nhắc lại, còn có ý nghĩa gì?
Chỉ là mã hậu pháo thôi. (1)
Dương tiệp dư lạnh mặt, nhưng không dám trực tiếp cãi lại Hoàng Hậu, nàng ta bĩu môi:
“Nàng ta ăn nói bất kính, tần thiếp nhất thời tức giận nên hồ đồ.”
Vừa dứt lời, Dung chiêu nghi liền đưa tay che miệng, cười khẽ một tiếng đầy ẩn ý.
Dương tiệp dư cứng đờ người, mọi người cũng cúi đầu cười thầm. Ai mà không biết, trước kia mỗi lần thị tẩm, Dương tiệp dư đều thích đối đầu với Dung chiêu nghi, người bất kính bậc trên nhất chính là nàng ta.
Đức phi cũng chậm rãi nói:
“Dương tiệp dư không có quyền quản lý hậu cung, chỉ vì một câu nói mà tùy ý trách phạt phi tần, nếu sau này người trong cung bắt chước theo, e là sẽ rối loạn.”
Dương tiệp dư ngẩng phắt đầu. Trong hậu cung, chuyện bậc trên xử trí bậc dưới thường xuyên xảy ra, chẳng qua là chuyện bình thường. Đức phi lúc này xen vào, rõ ràng là ghi hận chuyện hôm qua.
Dương tiệp dư cảm thấy buồn nôn trong lòng, hôm qua nàng ta chỉ vô tình mạo phạm một câu, Đức phi cần gì phải ghi hận đến bây giờ?
Nàng ta mím môi: “Đức phi nương nương nói quá lời rồi.”
Đức phi nương nương nghe vậy, gật đầu cười: “Cũng phải, các vị tỷ muội đều là được tuyển chọn kỹ càng mới vào cung, tự khắc sẽ không làm ra những chuyện trái quy củ như vậy.”
Sắc mặt Dương tiệp dư tái mét.
Đức phi ngoài mặt tỏ vẻ đồng tình, nhưng thực chất là đang chỉ ra nàng ta không hiểu quy củ.
Trong lòng Dương tiệp dư tức giận, nhưng cũng không làm gì được. Đức phi nương nương dựa vào đại hoàng tử, địa vị trong cung đã rất vững chắc, nàng ta lấy gì mà đối đầu với Đức phi nương nương? Edit: FB Frenalis
Cuối cùng, Hoàng Hậu cắt ngang màn kịch này, nàng ta không trách phạt Dương tiệp dư, cũng không nói thêm gì: “Sau này không được tái phạm.”
Dương tiệp dư ấm ức đáp ứng.
Hoàng Hậu nhìn nàng ta một cái đầy ẩn ý, chỉ thế này đã thấy ấm ức, đợi Hoàng Thượng ban thưởng xuống, điện Trường Nhạc chẳng phải sẽ lại náo loạn một phen sao?
Sau khi thỉnh an xong, Dương tiệp dư trở về điện Trường Nhạc, mới nghe nói hôm qua Lư tài nhân được Hứa Thuận Phúc đích thân đưa về điện Hòa Nghi.
Dương tiệp dư tức giận hất đổ bộ ấm chén, nàng ta đột ngột xoay người, kim trâm trên đầu rung lên leng keng. Trong điện chỉ còn nghe thấy tiếng nàng ta gào lên giận dữ:
“Nàng ta chỉ là một tài nhân nhỏ bé, dựa vào cái gì mà được Hoàng Thượng ưu ái?!”
Trong điện, cung nhân đột nhiên quỳ đầy đất. Nhã Linh liếc mắt nhìn ra ngoài, quan sát cung nhân đang dò xét bên trong, nhíu mày, vội vàng tiến lên khuyên nhủ:
“Chủ tử bớt giận, nếu Hoàng Thượng và Hoàng Hậu thật sự coi trọng Lư tài nhân, thì sao lại để Lư tài nhân quỳ lâu như vậy.”
Dương tiệp dư vẫn chưa nguôi giận, nhất là lúc thỉnh an, Đức phi và Dung chiêu nghi cùng nhau nhằm vào nàng ta, khiến nàng ta cảm thấy vô cùng bực bội.
Nàng ta hít sâu một hơi, phân phó: “Chiều nay ngươi đến ngự tiền, nói ta không khỏe, thỉnh Hoàng Thượng đến đây một chuyến.”
Đã lâu rồi nàng ta không gặp Hoàng Thượng ở điện Trường Nhạc, kể từ ngày thị tẩm vào ngày tân phi nhập cung, đèn lồng ở điện Trường Nhạc vẫn chưa một lần được thắp sáng.
Tuy rằng trong đó có nguyên nhân Hoàng Thượng không ghé thăm hậu cung một thời gian, nhưng Dương tiệp dư vẫn không khỏi bất an. Lần tuyển tú này có tám vị tân phi, Tô mỹ nhân và Lư tài nhân đã chiếm nhiều thời gian như vậy, đợi đến khi từng người được thị tẩm xong, không biết đến bao giờ.
Nàng ta không đủ kiên nhẫn để chờ đợi.
Hoàng Thượng không chủ động đến, chẳng lẽ nàng ta không biết cách thỉnh sao?
*****
Điện Hòa Nghi, trong sương phòng.
Lư tài nhân biết Vân Tự bị thương, đặc biệt miễn cho nàng hầu hạ, để nàng nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe.
Trong phòng chỉ có một mình nàng, giờ Dần chưa đến, Vân Tự đã theo bản năng tỉnh giấc. Nàng vừa định xoay người xuống giường, liền cảm thấy toàn thân đau nhức, nhất là đầu gối và vai, đau đến mức chỉ cử động nhẹ cũng như bị tra tấn.
Ký ức hôm qua dần dần hiện về, Vân Tự khẽ nhíu mày. Vào cung hai năm, dù ở điện Trung Tỉnh, nàng cũng quen dậy sớm.
Đây là lần đầu tiên, nàng có thể lựa chọn ngủ nướng.
Vân Tự nằm trên giường, mở to đôi mắt hạnh nhìn chăm chú vào màn giường phía trên. Người vốn luôn bận rộn nhiên được nhàn rỗi, nàng lại có chút không biết làm gì.
Qua không biết bao lâu, cửa phòng vang lên tiếng gõ, Tiểu Dung Tử đến đưa cơm trưa cho nàng.
Tiểu Dung Tử đồng thời nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra lúc thỉnh an. Dù sao chuyện này cũng không phải bí mật, ánh mắt Vân Tự khẽ động, thấp giọng hỏi:
“Tài nhân thế nào?”
Nhắc đến chuyện này, Tiểu Dung Tử tức giận nói: “Tỷ tỷ hỏi làm gì, dù sao cũng tốt hơn tỷ tỷ nhiều.”
Vân Tự trừng mắt nhìn hắn, Tiểu Dung Tử mới nhỏ giọng nói:
“Giờ Dần đã cho Tụng Nhung đến cung Khôn Ninh cáo bệnh, lúc đưa cơm trưa đến, nàng ta đã dậy rồi.”
Tiểu Dung Tử vẫn không hiểu: “Vì sao tỷ tỷ phải chắn cho nàng ta?”
Nàng ta không biết nhìn tình hình, mạo muội đắc tội Dương tiệp dư, tỷ tỷ giúp nàng ta làm gì, để nàng ta chịu chút khổ sở, mới biết trong cung phải cẩn thận lời ăn tiếng nói.
Vân Tự nhíu mày, ngữ khí nghiêm nghị: “Tiểu Dung Tử, ta và đệ đều là nô tài của điện Hòa Nghi, cũng là nô tài của Lư tài nhân, giúp chủ tử là chuyện đương nhiên.”
Tiểu Dung Tử quay mặt đi, một lúc sau mới khẽ nói: “Không phải vậy.”
Lư tài nhân là chủ tử, nhưng không phải chủ tử của hắn. Hắn xin Lưu công công đến điện Hòa Nghi hầu hạ, chẳng qua là vì tỷ tỷ ở đây thôi.
Tiểu Dung Tử biết suy nghĩ của mình không đúng, nhưng thấy tỷ tỷ bị Lư tài nhân liên lụy, trong lòng hắn không khỏi oán hận Lư tài nhân.
Tiểu Dung Tử thậm chí không hiểu: “Tỷ tỷ cứ làm những việc mình muốn làm, sớm muộn gì cũng sẽ xung đột với nàng ta, cần gì phải liều mạng bảo vệ nàng ta lúc này?”
Vân Tự bị hắn hỏi đến nghẹn lời: “Ta có lý do của ta.”
Nàng dĩ nhiên biết, nàng và Lư tài nhân sẽ không sống yên ổn với nhau, nhưng hiện tại nàng là nô tài của điện Hòa Nghi, phải suy nghĩ cho Lư tài nhân.
Tiểu Dung Tử nhíu mày, hắn được Lưu công công coi trọng, không phải kẻ ngốc, hắn mơ hồ hiểu được ý tứ trong lời nói của tỷ tỷ.
Nàng nói phải suy nghĩ cho Lư tài nhân, rốt cuộc là thật lòng, hay chỉ là buộc phải làm vậy?
Tiểu Dung Tử không khỏi nhớ đến một người khác trong cung, Tụng Nhung cùng Lư tài nhân vào cung, nàng ta có lợi thế hơn, tỷ tỷ muốn vượt qua Tụng Nhung trở thành tâm phúc của Lư tài nhân, cần phải trả giá nhiều hơn Tụng Nhung.
Nhưng muốn vượt qua Tụng Nhung, không chỉ có cách này.
Ánh mắt Tiểu Dung Tử lóe lên: “Đệ hiểu rồi, tỷ tỷ đừng nóng giận.”
Buổi chiều, trong cung truyền đến tin tức điện Trường Nhạc phái người đến Ngự tiền, nói Dương tiệp dư không khỏe.
Lư tài nhân nhíu mày, bỗng nhiên cười lạnh: “Không khỏe thì mời thái y, thỉnh Hoàng Thượng làm gì, chẳng lẽ Hoàng Thượng còn biết chữa bệnh hay sao?”
Trong điện không ai dám tiếp lời, không khí nhất thời lạnh xuống. Lư tài nhân nhíu mày, chán ghét đám người ngu ngốc này. Nàng ta nhìn quanh điện, không thấy Vân Tự, một lúc sau mới nhớ ra Vân Tự đang dưỡng thương.
Tiểu Dung Tử nhìn quanh điện, đứng dậy mở miệng: “Chủ tử bớt giận, theo nô tài thấy, Dương tiệp dư chưa chắc đã được như ý.”
Không khí trong điện dịu đi, sắc mặt Lư tài nhân cũng hơi tươi tỉnh. Nàng ta nhìn Tiểu Dung Tử, nàng ta nhớ trong điện chỉ có hai tiểu thái giám, mà Tiểu Dung Tử là người đứng đầu.
Chỉ là Tiểu Dung Tử trước nay luôn trầm lặng, ít khi chủ động lên tiếng, Lư tài nhân thường xuyên quên mất hắn.
Lư tài nhân nghi hoặc hỏi: “Lời này là ý gì?”
Tiểu Dung Tử kể lại chuyện xảy ra ở điện Thái Hòa hôm qua, ngẩng đầu nói: “Nô tài thấy, Dương tiệp dư cũng là sốt ruột.”
Lư tài nhân ngồi thẳng dậy, vui mừng hỏi: “Thật sự có chuyện này sao?”
Tiểu Dung Tử gật đầu.
Đợi đến khi tin tức từ Ngự tiền truyền đến, nụ cười trên mặt Lư tài nhân càng thêm rạng rỡ:
“Ta còn tưởng nàng ta có bao nhiêu bản lĩnh, hóa ra chỉ có vậy.”
Tiểu Dung Tử không tiếp lời mà nhắc nhở: “Không biết thương thế của chủ tử thế nào, nếu nghiêm trọng, cần đến Kính Sự phòng rút thẻ đầu bài.”
Sắc mặt Lư tài nhân thay đổi: “Cái gì?”
Tiểu Dung Tử kiên nhẫn giải thích: “Phi tần bị thương hoặc đến kỳ nguyệt sự, Kính Sự phòng sẽ rút thẻ đầu bài, để tránh va chạm Hoàng Thượng.”
Lư tài nhân chỉ bị bầm tím đầu gối, nghỉ ngơi một ngày đã gần như khỏi hẳn, nàng ta cảm thấy không ảnh hưởng đến việc thị tẩm, liền nói: “Ta không sao, ngày mai có thể đến cung Khôn Ninh thỉnh an.”
Tiểu Dung Tử nghẹn lời.
Hắn vốn muốn Lư tài nhân rút thẻ đầu bài, giả vờ đáng thương để gây sự chú ý của Hoàng Thượng, cho dù không thành công, cũng có thể khiến Dương tiệp dư mang tội danh hãm hại phi tần.
Ai ngờ Lư tài nhân không làm theo lẽ thường, sợ bỏ lỡ cơ hội thị tẩm.
Nếu Hoàng Thượng có lòng, dù Lư tài nhân bị thương, cũng sẽ đến điện Hòa Nghi thăm nàng ta.
Nếu Hoàng thượng vô tình, cho dù Lư tài nhân có treo thẻ đầu bài, liệu Hoàng thượng có lật thẻ bài của nàng ta?
Hơn nữa, hắn đã thấy tình hình vết thương trên đùi Lư tài nhân, tuy không nghiêm trọng nhưng cũng để lại dấu vết, Hoàng Thượng không đến mức không biết thương hoa tiếc ngọc, còn bắt nàng ta mang thương thị tẩm ư?
Lời muốn nói nhiều, nhưng khi hoàng hôn buông xuống, tin tức điện Hòa Nghi được thị tẩm truyền đến, Tiểu Dung Tử đều nuốt xuống.
Hắn nhíu mày, cảm thấy bực bội.
Qua chuyện này, Lư tài nhân và Dương tiệp dư coi như đã chính thức đối đầu.
Tỷ tỷ thường xuyên đi theo Lư tài nhân, nếu Lư tài nhân bị phạt, tỷ tỷ tất nhiên đứng mũi chịu sào.
Vân Tự cũng nhận được tin tức. Trong sương phòng, cửa sổ đóng chặt, ánh sáng lờ mờ. Nàng đưa lưng về phía gương đồng, quay đầu liếc nhìn vết thương trên lưng, gương đồng phản chiếu ánh mắt nàng với những cảm xúc khó hiểu.
(1) Mã hậu pháo (馬後炮) là một thuật ngữ trong cờ tướng, chỉ tình huống người chơi di chuyển nước đi hiệu quả nhưng đã muộn, không còn giúp cải thiện tình thế hoặc thay đổi kết quả ván cờ. “Mã hậu” có nghĩa là sau khi con mã di chuyển, “pháo” mới được đặt vào vị trí tấn công, nhưng nước cờ này không còn kịp thời nữa.
Trong đời sống, “mã hậu pháo” cũng được dùng để chỉ việc đưa ra ý kiến, hành động, hoặc giải pháp khi tình huống đã qua hoặc không còn ý nghĩa.