My Engineer: Có Áo Thực Tập Kỹ Thuật, Có Bánh Răng, Có Vợ Chưa?

Chương 49: 49: Bông Hoa Số 48 Chúc Mừng Sinh Nhật Thằng Anh Trai



[Bohn]
“Đi đâu tiếp?” Thằng Duen lên tiếng hỏi, lúc đầu tôi định đưa nó về nhà vì nắng nóng.

Không muốn để đối phương bị cháy nắng nhưng nghĩ tới nghĩ lui tôi quên mất là ngày mai là sinh nhật thằng Boun mà vẫn chưa mua quà cho nó nữa…Boun, tao xin lỗi.
“Đi cùng mua quà được không” Tôi đặt hộp bánh xuống trước khi ngước mặt lên hỏi người bên cạnh.

Lúc nảy tôi dắt thằng Duen vào quán bánh cùng, mặt nó đỏ còn hơn những quả dâu tây trang trí ở trên mặt bánh nữa.

Định là không có thả thính nó nữa đâu…nhưng biển thông báo trước của tiệm nó thu hút giống như đang phát tín hiệu là Chơi nó đi…thả thính nó đi…nên là có đùa một chút, hehe.
“Quà hả, được chứ”
Mua cái gì mà giả giả thật thật cho thằng Boun thì được đây.

Sao giả nó cũng có rồi, cây giả cũng có rồi.

Con gián giả có được không ha…thằng Boun sẽ đem nó đi làm cái gì đây, haha.

Eh không chừng thằng Ben nó mua gián giả cho thằng Boun cũng nên.

Nói đến thằng Ben, thề luôn là đám em của nó khó chết bỏ mẹ.

Tôi cố công đặt chiếc hộp vào bồn tắm với hy vọng tụi nó sẽ chết đuối bằng cách biến nó giống như một vụ tai nạn.

Nhưng mà điên thật…nó vẫn sống sót về được.

Tôi có nên đem cả đám nó đi đốt khôn, để không còn gì sót lại rồi nói với Ben rằng chúng nó muốn ra ngoài đối mặt với thế giới rộng lớn.

Đến đâu rồi nhỉ, à chuyện quà của thằng Boun.

Tóm lại nên mua cái gì cho nó đây…
“Định mua cái gì thế” Thằng Duen chầm chậm bước theo tôi.

Không phải bị cái gì đâu, nó buồn ngủ nên là không đi nhanh được.

Aw aw đụng phải người ta rồi kìa.

Rồi tại sao hôm nay trong trung tâm thương mại người nhiều dữ thế, có sự kiện gì hay không?
“Duen, đi cẩn thận chút” Tôi đưa tay choàng qua vai nó kéo lại cạnh người mình trước khi cúi đầu xin lỗi người mà nó va phải.

Người ta không có mắng, nhìn có vẻ còn vui hơn nữa.
“Ừ! Buồn ngủ…” Người mà tôi đang choàng vai dụi mắt, bây giờ trong mắt tôi thằng Duen giống như con mèo ngái ngủ.

Giọng nó ngọt nghẹt ngoài ra còn làm giọng đe dọa nữa, định cắn tao không vậy nè.
“Chút nữa thôi là xong rồi” Tôi xoa nhẹ đầu nó trước khi dẫn đến cửa hàng quen thuộc của thằng Boun.

Nó không phải cửa hàng sang trọng hay đắt tiền gì đâu.
Cửa hàng quen thuộc của thằng Boun là một cửa hàng bình thường chỉ bán đồ giả, có từ móng tay giả đến xe tăng giả.

Thằng Boun đến cửa hàng này thường xuyên đến nỗi chủ cửa hàng đã làm thẻ VIP cho một mình nó để dành mua sắm trong cửa hàng…!Nghe thì có vẻ đặc biệt đó nhưng thật ra chỉ có mỗi thằng Boun đây là vào cái tiệm này thôi.
“Hân hạnh đón tiếp ạ.

Ủa đây là em trai thằng Boun không phải sao” PJohn, chủ cửa hàng lên tiếng chào hỏi trong khi treo cái túi gì đó lên giá…! Hới, đó nó là…t…te…
…tên lửa giả.
“Dạ vâng” Tôi gật đầu đáp lại, quay lại nhìn thằng Duen lần nữa thì thấy nó nằm ngủ trên sofa rồi.

Cũng hiểu được mà, ăn no rồi thì buồn ngủ.

Cộng thêm điều hòa mát lạnh như thế này nữa thì nó càng buồn ngủ hơn.
“Cứ thoải mái đi nhé, tìm cái gì thì hỏi anh cũng được” P John chủ cửa hàng tốt bụng nói.
“Ngày mai là sinh nhật thằng Boun nên là em muốn có vài ba cái gì đó giả giả cho nó.

Lấy loại nào mà cho nó nhìn thấy rồi bị choáng váng, thấy rồi thích luôn đó.

Anh có không?”
“Sinh nhật thằng Bohn đó hả.

Hèn gì mà thằng Tae nó đến đặt hàng từ tháng trước rồi”
“PTae mua cái cái gì vậy anh” PTae là bạn thân của thằng Bohn nên có lẽ biết ý nó nhất.

Nếu biết anh ấy mua cái gì thì sẽ lấy nó làm kim chỉ nam trong việc chọn quà cho thằng Boun.

Vãi…thông minh hơn tôi có ở đâu nữa không.
“Nó cấm nói cho ai”
Tao biết mà…
“Vậy giới thiệu giúp em mấy món đi anh, có cái gì mà thằng Boun thấy rồi phải vui mừng đến mức quỳ lạy chân em không” Tôi hỏi trong khi mắt vẫn dán vào cái người ngủ say đang nằm trên ghế sofa.

Nó đang ngủ thật đấy…đúng là một con mèo.
“Có có, có một cái kiểu vậy.

Để anh mang cho xem, nó ở sau tiệm” P John bước ra đằng sau tiện trước khi vẫy tay gọi tôi.

Tôi đứng cân nhắc một hồi trước khi đồng ý đi theo.

Thằng Duen đang ngủ, tôi không muốn để nó một mình nhưng tôi cũng không muốn đánh thức nó dậy…!Đi một xíu chắc là không sao đâu.
Phía sau tiệm chất đầy những hộp xốp và thùng các tông.


OMG…đó nó là đồ xếp hạng mức R.

Anh có đồ kiểu này để bán nữa hả? Tôi quay đi nhìn xung quanh một cách thích thú vì nó có dán biển là Đồ mới với Đồ hư phân loại với nhau rõ ràng.
“Nhìn đây thanh niên, đây chính là đồ mày mày tìm kiếm! Làm sao, có ngạc nhiên không?”
Đột nhiên…
Bàn tay thô ráp chỉ có của P John (?) kéo màn che màu đen ra, mắt tôi mở to khi nhìn thấy đồ vật được che đậy.

Vãi…ngạc nhiên thật đó.

Nhưng mà trời ơi, thằng Boun sẽ thích nó chứ?
“Lấy không, đây là hàng hiếm đấy nhé.

Hàng mới vừa về đến hôm nay đó” Cái này á, đồ hiếm? Tôi xem xét món đồ hiếm mà chủ tiệm nhắc đến, nhìn làm sao cũng không thấy nó hiếm.

Tiệm thì chắc là đầy ra đó.
“Ah…thằng Boun nó sẽ thích chứ ạ” Tôi hỏi để chắc chắn thêm lần nữa.
“Chắc chắn, tin anh mày”
“Vậy lấy cũng được”
“Nó phải như thế này chứ.

Mày đúng may luôn đó, nếu mà đến trễ hơn xíu nữa chắc chắn nó sẽ được mua mất rồi”
“Há? Nó bán đắt đến cỡ đó luôn hả anh?”
“Nhất luôn, nó là phiên bản siêu limited” Limi xì hơi thì có…
“Hưu…Bohn đang đâu á”
Tiếng từ trước tiệm vang lên, chắc thằng Duen thức dậy rồi.

Tôi nói chuyện với PJohn thêm một chút nữa trước khi đi gặp nó.

Thằng Duen làm mặt nhăn mày nhó trong khi dụi mắt đi tìm tôi khắp tiệm, có lẽ là sợ khi mà thức dậy không gặp ai.
“Ở đây, ở đây”
“Đi đâu về…bỏ tao ở đây” Thằng Duen bước đến ôm chầm lấy tôi.

Ngoại trừ mơ mơ màng màng rồi còn buồn ngủ nữa hả.

“Không có bỏ, đi xem đồ có xíu thôi” Tôi đưa tay lên dịu dàng xoa đầu trâu của nó, cùng lúc đó thằng Duen siết vòng tay của mình cho chặt hơn rồi còn rúc mặt vào ngực của tôi.
“Hưu” Đã bao giờ có ai nói chưa là nó đáng yêu lắm…Có chứ, tôi đây này là người nói và cũng chỉ có một mình tôi là người có quyền đó thôi.
“Đợt chút nhé, lát nữa là về nhà rồi” Tôi cúi xuống cắn xé chiếc má trắng nõn trước mặt một cách hung hăng.

Chỉ có thằng Duen ở cùng thì tôi mới luôn luôn thích làm những việc lộ liễu như thế này.

Mày khiến cho tao trở thành người mặt dày đó có biết không.
“Ừm…” Người ôm tôi gật đầu hiểu ý.

Tôi lắc lư người nó qua trái qua phải giống như dỗ dành một đứa trẻ.

Nó ngủ gật luôn, tôi còn nghe thấy tiếng phì phò từ nó nữa.
“Giống mèo quá à, hehe” Tôi ấn nhẹ ngón trỏ vào má nó hai lần, nhưng thằng Duen cũng không tỉnh dậy.

Sao mà mày ngủ được hay vậy, có tài năng quá ha.
“Aw aw, đừng có mà làm nhau trong quán của tao nhá” Chủ tiệm trẻ tuổi bước đến, trong tay cầm hộp quà lớn đến cho.

Tôi nói anh ấy gói cho đó, anh ấy không tính phí gói vì thứ này đắt tiền.

Chờ xem nhé nếu thằng Boun không thích tôi sẽ mang đến đập vào đầu PJohn.
“Không làm ở đây đâu anh, thằng này nó không thích outdoor”
“Haha”
– —-
“Duen, đi đang hoàng hoàng.

Coi chừng đi đụng người ta” Thằng Duen gật đầu nhưng vẫn đi loạng choạng như ban đầu.

Nó buồn ngủ đến như vậy luôn hả.

Sau khi rời khỏi tiện của PJohn, tôi cho cái người say ngủ cầm hộp quà bởi vì nó nói rằng nó muốn ôm thứ gì đó.

Tôi cũng không nói gì vì quà của thằng Boun không bể đâu.
“Ưu, Bohn buồn ngủ” Thằng Duen loạng choạng bước đến tựa đầu vào vai tôi.

Cái gì mà buồn ngủ đến cỡ đó chứ.

Để tao đi mua nệm và gối cho, chịu không.
“Sao mà mê ngủ như thế này, giống cái thùng kem quá vậy” Tôi bẹo má nó một cái nhẹ trước khi thằng Duen phát ra tiếng bực bội trong cổ họng rồi dùng hộp quà đánh tôi túi bụi.

Ối, tao đau đó nha.
Đến cuối cùng tôi cũng đã đỡ được con mèo mê ngủ đi đén xe một cách an toàn.

Nó có vẻ như là định nằm xuống đất luôn khi mà mỗi lần tôi sơ ý hoặc không thì đâm đầu bào bất cứ ai đi ngang qua.

Vênh váo quá hay mày.
“Duen, về nhà luôn chưa.

Hay là muốn đến ngủ ở căn hộ của tao trước không” Tôi không có dụ dỗ đâu nhé, chỉ muốn cho nó được ngủ thật nhanh và căn hộ của tôi thì gần đây.

Chỉ vậy thôi.
“…mơ đi thằng chó.


Đưa tao về nhà, nếu tao không đến trước nhà trong vòng mười lăm phút nữa.

Tao tẩn mày chết chắc thằng kỳ đà” Sao hết buồn ngủ nhanh thế, vừa nãy vẫn đang còn ngái ngủ mà.
Tôi đưa thằng Duen về nhà nhưng mà tự nguyện.

Vào lúc chập tối thì gọi điện cho nó, nói chuyện với nhau cho đến khi nó ngủ thiếp đi, không có gì hơn thế.

Còn chưa đầy một phút nữa là sinh nhật thằng Boun rồi.

Dù đã lớn như trâu nhưng tôi với thằng Bin vẫn thi nhau hằng năm xem ai sẽ là người chúc trước.

Nó tất nhiên phải là tao rồi thằng em ơi, hehe.
00:00 a.m
Bohn Ss: Chúc mừng sinh nhật thằng anh trai.
Anh tên Bin, người không đen nhưng Harumam to lắm: Vui vẻ.
Ha! Thế nào! Tao đăng trước mày tận ba giây thằng Bin!!…!Rồi cái lời chúc quái quỷ gì của mày đây, nó ngắn ngủn.

Từng nói chưa là tao buồn phiền với cái tên face của mày lắm.

Harumam nó có phải là cái mà tao nghĩ không? Nếu phải…!cho dù lớn hay không lớn, đó là vấn đề thầm kín nói, cho người khác biết làm gì.
Không lâu sau thì có người vào bình luận trả lời, đó chính là chủ nhân của ngày sinh nhật.
Boun Korawit: Hửm…!hôm nay sinh nhật tao hả.
“Aw thằng khốn, đừng có nói với tao là mày quên sinh nhật của mình nha” Lú như thế này đây nên bố mẹ mới lo lắng không muốn cho đi đâu xa.

Bohn Ss: Thằng lú!! Nếu không phải sinh nhật mày thì sinh nhật chó ở đâu.
Anh tên Bin, người không đen nhưng Harumam to lắm: Ờ, anh của ai là lú chết mẹ – -.
Boun Korawwit: Tao nói đùa thôi, ai mà đi quên sinh nhật mình chứ.
Anh tên Bin, người không đen nhưng Harumam to lắm: Mày đó!
Tao biết đó nhé là máy quên thật.
Sau khi chúng tôi chúc mừng thì cũng nhiều người nữa vào chúc cho nó, tôi ngồi đọc một lúc rồi đi ngủ.

Chúng tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho thằng anh trai cả trong nhà.

Mẹ bảo là mời nhiều bạn lên, mà tôi cũng đã mời cả thằng Duen rồi.

Nhưng nó không rảnh vì phải làm một số việc.

Haiz, tại sao phải là ngày hôm nay chứ.
– —-
“Thế nào tụi mày”
“Đến rồi hả, chủ nhân bữa tiệc.

Sao không đợi tiệc kết thúc rồi đến” Chúng tôi chào thằng Boun khi nó bước vào nhà cùng với gần chục người bạn thân.

Tiệc bắt đầu lúc bảy rưỡi tối nhưng chủ bữa tiệc đến lúc tám rưỡi.

Wow, đỉnh của đỉnh.
“Thì mày nói là sẽ đến trễ.

Là một người anh trai tốt nên tao phải đến trễ hơn mày chứ sao”
“Trễ của tao là có mười phút thôi”
“Ai mà biết, thì mày nói là đi đón người yêu thế nên tao mới cộng thêm thời gian một giờ cho làm cái gì đó đen tối”
“TAO ĐI ĐÓN RỒI VỀ THÔI THẰNG TRÂU” Trong thời gian này, Supachai bị hư thế nên tôi phải làm nhiệm vụ là tài xế riêng của thằng Duen.

Đúng là cực kì vui sướng, muốn đi đốt xe nó ở trong gara ghê.

Sẽ được như thế này trong một thời gian dài.
“Hihi”
“Rồi đây…ăn mặc cái khỉ gì của mày” Tôi vừa mới để ý là anh trai mình ăn mặc như thế nào.

Tôi nghĩ là thằng Bin đã nặng lắm rồi khi mặc áo ba lỗ màu cam và quần đùi bóng đá màu vàng.

Nhưng mày…chủ nhân bữa tiệc sinh nhật, mày còn nặng hơn nó nữa.
“Anh cấm nó rồi đó” PTae chán nản lắc đầu nhìn người bên cạnh giống như không biết nói gì.

Tôi cũng không biết nói gì nữa, cả bữa tiệc có rất nhiều người ăn mặc chỉn chu, chỉ có nó và thằng Bin đây là lạc loài.
“Boun, đến rồi hả co…!Thằng Bin, thằng Boun, tụi trời đánh!! Tụi này ăn mặc cái kiểu gì đây!” Mẹ hét lên khi thấy con trai cả và con trai út của mình đang mặc cái gì.

Cùng với thằng Ben và bố đang đi theo đến.

Đầu tiên tôi xin nói là mẹ tôi mặc một chiếc váy kiểu Thái Lan rất đẹp.

Còn thằng Ben mặc vest đeo cà vạt trông tuyệt vời.

Tôi và bố thì giống nhau chỉ khác màu thôi.

Rồi nhìn thằng Boun với thằng Bin đi.
“Các you chắc phải crazy hết rồi” Thằng Ben nhếch miệng nhìn cả hai người anh trai của mình.


Những người bị mắng không hề bận tâm đâu nhé, thậm chí tụi nó còn cười nữa.
“Ờ…lạ mắt đó con, haha” Bố nhấc kính ra và lau mồ hôi chảy dài trên má trước khi ngập ngừng nói và bước đến vỗ vai họ.

Bố thì luôn bênh vực tụi nó như thế này.
“Bin không muốn nổi bật đó mẹ.

Mà con muốn ăn mặc như thế này là vì cho chủ nhân của bữa tiệc nhìn đẹp trai…mà khẩu vị tốt đó thằng anh trai” Thằng Bin huých khủy tay vào anh trai cả nhè nhẹ.

Thằng kia thì xoa coa cằm mình rồi tỏ vẻ đẹp trai mâu thuẫn với bộ đồ đang mặc.

Này là mày tự hào đó hả Boun.
“Thì mẹ nói là sẽ mặc đồ Thái thế nên là Boun mới mặc cùng đó” Anh trai tôi bước đến ôm cánh tay của mẹ.

Tao hiểu là mày mặc nó…!Thái nhưng mà kiểu Boun!!!
Muốn biết phải không là ai trai tôi mặc cái gì? Thằng Boun mặc Sompot Chong Kben màu đỏ không có hoa văn, được đính các viên đá màu tím thành hàng dài.

Áo mà nó mặc cũng là chiếc áo phông bình thường nhưng…nó có hình hoạt mình ngực phụ nữ.
“Ưm…tao xin phép nói cái này một chút nhé Boun”
“Chúc hả? Chưa chưa, đợi thổi bánh đã”
“Mắng thì có, thằng c*c!…!Cái việc mặc áo phông có hình ngực là cái mẹ gì vậy chứ!!! Rồi giày không có mà đeo nữa hay sao!! Chân mày lội ở đâu thế này, chạy trong bãi rác về hả?! Còn cái tóc màu xanh lè xanh lét rồi xoăn tít tò lò nó là cái gì nữa.

Khi nhuộn thợ có nói không là nó tệ hại!! Giống như Sarim! Buổi tối đi cùng nhau nó có lấp lánh ánh sáng không!! Thợ không nói hay là họ cấm rồi mà mà không nghe!! Kính gì của mày đây!? Có lớn quá không vậy, còn cái nào lớn hơn cái này nữa không.

Kính hay là cửa sổ nhà!!!” (*Sarim móng tráng miệng Thái sợi sợi màu xanh lá quăn quăn giống tóc Boun đó, tra google thì thấy hơi giống bánh lọt*)
Mẹ kiếp…tao phiền.

Tao cố nghĩ rằng mày sẽ không trở nên giống như thằng Bin.

Tao nghĩ sai mẹ nó rồi, bây giờ chỉ có mỗi thằng Ben đây là tao dám đi cùng.

Say goodbye Boun, Bin.
“I cộng thêm một”
“Mẹ nữa.

Haizz phát ngán tụi mày thật.

Nhưng kệ đi, đi thổi bánh được rồi.

Người ta họ đợi ở hồ bơi”
“Dạaaaa” Thằng Boun chạy về phía hồ bơi mà không quên kéo bạn bè của nó đi cùng.

Thấy như này nhưng anh trai tôi nó tự làm việc nuôi thân đó nhé.

Nó chơi nhạc với bạn bè ở một quán rượu.

Thu nhập liền và khá.
“Hôm nay đây thằng Boun, tao sẽ thổi nến của mày, hehe” Thằng Bin chạy theo huých vào vai thằng Boun.

Vì lần sinh nhật gần nhất của thằng Bin nó không được thổi bánh vì thằng Boun giành thổi trước.

Nghi ngờ là muốn trả đũa.
“Bố mày”
“Bố tao cũng là bố mày đó…!Bố thằng Boun nó mắng bố kìa!!!”
“Không phải đâu, Boun không có mắng bố.

Thằng Bin thằng em đểu, Boun ghim!!”
“Eh thằng khốn Boun!!! Mày coi đây!!! Sức mạnh xì hơi PBin…pẹt” Thằng khốn Bin, mày thấy ghê quá.
“Hái cái thằng này, ăn nói cho nó đàng hoàng chút coi” Mẹ ngán ngẩm nói, tôi thương mẹ ghê luôn khi mà có con trai như tụi nó.

Hai người tụi nó im lặng một lúc khi mẹ lên tiếng ngăn cản nhưng cũng không được bao lâu…
“…quỷ Boun, tại sao làm với em như thế này”
“Quỷ không thể…”
“Haizzzz!!”
– —
(Chủ nhân bữa biệc đến rồi ạaaaaa…Boun! Ăn mặc kiểu gì của mày thế này.

Úi xin thứ lỗi nhé, hehe) MC nói một cách sơ ý.

Cô ấy tên Artee, là bạn trong khoa anh trai tôi.
“Thì mẹ tao bảo mặc đồ Thái á” Thằng Boun che miệng gào lên nói với MC đang ở bờ bên kia, bạn bè nó còn nhìn nhau cười.

Trước kia nó không có tưng tửng như này đâu, đi ở với PTae về tửng luôn.

Ếh nhưng mà PTae không có tính khi như này đâu nhé.

truyện đam mỹ
(Haizz, chủ nhân bữa tiệc sinh nhật tính cách như thế nào các bạn cũng biết đúng không ạ…!Kệ anh ấy đi, tối hơn là chúng ta nên quan tâm vào buổi lễ)
Cuối bài phát biểu, có người bước đến cầm chiếc bánh kem đến cho chủ nhân buổi tiệc sinh nhật mà không cần tắt đèn vì thằng Bohn nói rằng Ọe! Dù sao thì tao cũng biết rồi không cần phải tắt đâu, tốn thời gian thế nên chúng tôi đồng ý theo nó.

Chiếc bánh này chính bố là người tự làm, kích cỡ khá lớn.

Tôi vui mừng lắm khi mà nhà chúng tôi có người biết nấu ăn.

“Happy birthday to you Happy birthday to you Happy birthday Happy birthday Happy birthday to you”
Âm thanh hát bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên từ mọi hướng.

Mẹ và thằng Bin là người cầm chiếc bánh, nó to lắm nên một người không cầm nổi.

Mặt bánh được trang trí bằng sô cô la và kem, có hình vài cậu bé.

Người lớn nhất có một tấm bảng đeo quanh cổ là Con trai Boun
“Chúc mừng sinh nhật, con trai cả của mẹ.

Chúc con hạnh phúc, học hành chăm chỉ nhé con và…ngừng ăn mặc như thế này nữa được rồi” Ngay lập tức có tiếng cười vang lên khi kết thúc lời chúc và lời yêu cầu của mẹ.

Trước khi chủ nhân buổi sinh nhật đi thổi bánh của mình.

Mà thằng Bin nó không giành thổi bánh như đã nói.
Tủm!

“Hới! / Ahhhh!” Những vị khách trong bữa tiệc hét lên bàng hoàng khi thấy thân hình của một cô gái rơi xuống nước.

Tôi vẫn còn giật mình, chuẩn bị nhảy xuống giúp nếu không có âm thanh gì đó phát ra từ micrô trước.
(Tủm tủm, khặc.

Không cần phải giật mình đâu, Artee chỉ muốn đầu tư cho bạn Boun chút thôi…!Tủm, đợi ở đó nhé để mình đến phỏng vấn) Vãi…PArtee đúng man, chị ấy nhảy xuống bể bơi để bơi đến phỏng vấn cảm nghĩ của chủ nhân buổi sinh nhật.

Chị ơi, chị có thể đi vòng qua cũng được mà.
(Khặc, húi! Khặc khặc…A hèm, chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật có gì muốn nói không ạ) PArtie Chống người bước lên từ hồ bơi và đi đến hỏi bạn mình.
“Tao phải nói cái gì đây…” Anh trai tôi hỏi vào mic.

Nó nhìn bạn mình một cách sững sờ, bởi vì eyeliner PArtee chảy thành dòng xuống tới ngực, hàng lông mi giả rớt xuống hai gò má nhưng chị ấy vẫn không hoảng sợ…này là Artee hay là Thapanee (*Phóng viên nổi tiếng Thái Lan*)
(Cái gì gì cũng được, miễn là mày muốn nói á con voi d…Oops xin lỗi nhé)
“Vậy…cảm ơn mọi người đã đến buổi tiệc sinh nhật tôi nhé.

Còn nữa…tôi vẫn còn độc thân nhé, tán được.

Cô gái áo tím kia xinh quá, cute cute” Tao biết kiểu gì mày cũng ngắn gọn…
(Ờ…rồi…)
Đột nhiên…
Khi không tất cả các đèn vụt tắt, kể cả đèn bể bơi.

Trong khi tôi đang định đi xem công tắc đèn thì bị bạn thằng Boun ngăn lại trước.

Ngay tức thì có hàng chục đốm sáng nhỏ xuất hiện.

Đó chính là ánh sáng từ những ngọn nến từ chiếc bánh sinh nhật không lớn lắm, mà người cầm chiếc bánh không phải ai khác mà đó chính là PTae.

Wow, có bất ngờ đấy!
“Happy birthday to you…”
“Happy birthday to you happy birthday happy birthday…” Thân hình cao lớn bước đến gần thân hình thoáng đãng của chủ nhân buổi tiệc sinh nhật.

Nó sẽ là một bức tranh rất đẹp…nếu thằng khốn Boun chịu đi thay quần áo.
“Happy birth day to…thằng ngáo” PTae mỉm cười trước khi đưa chiếc bánh đến trước mặt anh trai tôi.

Bạn tốt ghê, là nhóm bạn tôi có lẽ không làm cái gì như thế này cho.
“Đây, món quà của từ tụi tao” Một hộp quà lớn được trao cho anh trai của tôi.

Kumanthong mặc Sompot Chong Kben vẫn còn bối rối trước những sự kiện trước mặt nhưng nó cũng bước đến để bóc quà và xem đồ bên trong.

Khi nhìn thấy những gì bên trong thì đã không cầm được nước mắt.
“Aw aww, khóc làm gì thế chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật”
“Để mua được cái này, tụi tao phải chia sẻ những khoản tiền tiết kiệm vất vả kiếm cả đời mới được đó”
“Xin lỗi nhé khi mà nó không được đắt lắm…!nhưng nó xuất phát từ tấm lòng của tụi tao”
Những người bạn trong ban nhạc của anh trai tôi đi vòng tròn với chủ nhân bữa tiệc sinh nhật ở chính giữa, mà cái người ở giữa đã che mặt và khóc.

Nếu đó phải chăng là tôi thì tôi cũng sẽ khóc như thế.

Những người bạn của nó tự làm việc tự kiếm tiền, mỗi một đồng tiền đều có giá trị.

Nhưng họ đã chọn dùng tiền để mua bánh và quà cho bạn bè của mình.

Tôi không hiểu biết nhiều về âm nhạc nhưng khi nhìn thấy cũng biết món quà đó là một cây guitar điện.
“Chúc mừng sinh nhật, thằng Boun!”
Mọi người đồng thanh nói cùng một lúc, sinh nhật này có lẽ là lần sinh nhật đáng nhớ nhất của anh trai tôi.
Chúc mừng sinh nhật, thằng anh trai.
Chúng tôi tiệc tùng đến gần nửa đêm, bố mẹ tôi không nói gì về chuyện say xỉn nhưng họ cũng nhắc nhở rằng đừng quá chén.

Bây giờ thằng Duen vẫn chưa gọi đến, nó nói là vẫn chưa xong nên có thể sẽ ngủ lại ở nhà bạn.
“Này, quà của tao” Tôi đưa hộp quà cho nó, thằng khốn Boun có thích không đây…nhưng nếu nó không thích tôi sẽ không mua tặng lại đâu bởi vì nó đắt Chipy.

Chipy là một thuật ngữ mới của ngài Boss, hà hà.

Ờ hôm này tụi thằng Boss cũng có đến nhưng thằng Thang bị tiêu chảy nên tụi nó tụ tập với nhau trong phòng tôi.
“Cái gì thế…”
“Tao không biết là mày có thích không nhưng PJonh bảo là nó…
“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
“?!?!”
“Thằng Bohn!!!! Tao yêu mày, tao yêu màyyyyyy!!!!”
Nó bước đến ốm chặt lấy tôi, tôi thì giật mình không phản ứng kịp.

Mọi người ở gần xung quanh cũng bị giật mình vì tiếng la thất thanh của nó…!Cái mẹ gì vậy chứ.
“H…há?”
“Này nó là phiên bản siêu limited đó!! Tao muốn có lâu rồi nhưng đặt hàng không bao giờ kịp.

Hơi, thằng Tae thằng Kim tụi mày nhìn đây này!!!”
“Cái gì…Vãi đây nó là thứ mà mày muốn có được không phải sao?” PKim xem xét món đồ trong tay bạn mình.

Thằng Boun không cho phép ai đụng vào luôn.

Nó…!nó quý như vậy sao?
“Phải, ôi tao vui quá.

Thằng Bohn, lại hun cái coi”
“Í…khoan đã, cuối cùng mày ưng ý?” Tôi dùng hết sức đẩy mặt nó ra cùng với nhìn lại thứ tong tay nó lần nữa…Tao không thấy sự giá trị của cái này chút nào.

Tại sao anh em của tao chỉ có người kỳ lạ không vậy trời.

Đứa lớn thì thích đồ giả, đứa thứ ba thì bị điên, đứa nhỏ nhất thì nuôi gián…tao sống ở cái nhà này không được nữa rồi.
“Rất rất rất nhiều!”
“Ờ…!”
“Không ưng ý sao mà được.

Đây nó là bồn cầu giả với phân nổi cỡ lòng bàn tay mà tao muốn có! Thiết kế của nó đẹp đặc biệt và hiện đại nhất, hãy nhìn vào cục cít bên trong đi.

Nó cực kỳ giống thật!!! Tao muốn có để về trang trí phòng mình từ lâu, nhìn thấy nó rồi là kíc/h thích tiêu hóa”
Khốn nạn mà…tao thật là cạn lời..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận