Mộc Quế Anh cầm con gấu bông trên tay ngắm nhìn, con gấu này chẳng phải lúc trước tiểu Á đã từng tặng cho nàng sao nhưng mà lúc đó nàng lại tỏ vẻ khó chịu với nó còn tiện tay để quên luôn cho tới bây giờ… khi nàng nhìn thấy tam công chúa ôm khư khư con gấu trong tay khi ngủ, nàng mới sực nhớ ra. Chẳng lẽ tiểu Á đã tặng lại nó cho tam công chúa?
-Quế Anh tỷ, mau lên đường thôi!
Dương Ngọc Lan đang phụ dọn dẹp hành trang với Mộc Quế Anh, thấy nàng đứng sửng người liền vội nhắc nhở. Nơi này xác chết và mùi máu tanh quá nồng nên rất dễ gây chú ý với bên ngoài… nếu không sớm khởi hành sẽ rất phiền phức! Mộc Quế Anh gượng cười rồi cũng nhanh chóng nhét lại con gấu bông vào hành trang của Hoàng Tử San.
Trên đường đi, Trương Lập Á vẫn không nói câu nào cùng Mộc Quế Anh, cô không phải còn giận nàng nhưng mà lại không biết nên nói gì đành im lặng, tìm đường đi đến chỗ khu rừng mà tên trọc đầu kia đã tả. Vì họ đang ở hướng Tây nên bây giờ phải quay lại một đoạn để hướng về phía nam Kim quốc…
Khoảng giữa trưa, cả nhóm đã hơi thấm mệt nên quyết định dừng lại bên một bờ suối để nghỉ ngơi. Vốc từng hốc nước tát lên mặt, Trương Lập Á sảng khoái thở dài nhìn bầu trời đầy nắng ở trước mắt. Bỗng có một vệt bóng dài tiến đến gần bên cô. Trương Lập Á không cần quay đầu cũng biết là ai, do cô cũng từng luyện võ qua nên biết được, bước đi vững chắc và đầy lực này chỉ có thể là… Mộc Quế Anh
-Tiểu Á…
Mộc Quế Anh lên tiếng gọi, Trương Lập Á hít sâu một hơi liền quay đầu, cô mỉm cười hỏi
-Ừ, ta nghe… Nàng có chuyện muốn nói với ta??
-Tiểu Á, ta …. Ta muốn nói xin lỗi nàng. Cả đêm qua ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều, quả thật ta lúc nào cũng tự làm theo ý mình mà không thèm hỏi qua ý nàng chính là không tôn trọng nàng, nhưng ta…
-Được rồi, ta cũng không phải là người để bụng đâu, chỉ có điều… Anh nhi à… ta thật không biết nên nói sao với nàng. Thật ra ta….
-Ta biết! Ta biết lúc trước là ta lạnh nhạt nàng, là ta chưa bao giờ quan tâm đến cảm giác của nàng. Nhưng sau này ta mới phát hiện ra ta quả thật rất yêu nàng. Ta có thể vì nàng mà từ bỏ tất cả, kể cả lời hứa bên cạnh tam công chúa đến suốt đời… ta cũng có thể từ bỏ chỉ vì nàng. Ta biết… nàng chỉ là đang giận ta, giận sự vô tâm lạnh lùng của ta, nhưng quả thật từ khi sinh ra… Bản tính của ta đã như thế lại còn thêm từ nhỏ phải chứng kiến phụ mẫu ta chết trước mặt ta. Cho nên… Ta ….
-Anh nhi…
Một băng sơn mỹ nữ như nàng mà đứng trước mặt cô lại rối rắm đến vậy đủ để chứng minh, nàng là có thật lòng với cô. Nhưng nếu như lúc trước cả hai ở đúng thời điểm mà bày tỏ cùng nhau thì có lẽ mọi chuyện cũng không đến mức này….
Quả thật mọi lỗi lầm đều là do cô. Là do ban đầu cô chỉ yêu bằng mắt chứ không yêu bằng tim, cô nghĩ ở thời đại này…. nữ nhân khi yêu cũng giống như những người con gái thời hiện đại thôi, nhưng không ngờ… Có lẽ bây giờ cô mới thật sự tin, nữ nhân khi xưa đa phần đều là chung tình, đã không rung động thì thôi, một khi đã rung động thì sẽ yêu đến khi chỉ còn chút hơi tàn. Trương Lập Á thở dài… Đối với quy tắc tình yêu của cô, xấu hay đẹp đều không có sức ảnh hưởng bằng hợp hay không hợp. Càng ở gần nàng cô càng nhận ra… Hai người quả thật không hợp nhau! Tính cách cô khá cởi mở và tự do, còn tính cách Mộc Quế Anh thì lại quá khép kín và quy tắc. Chưa kể nàng lại còn là một người máu lạnh mà cô thì lại không quen chém gϊếŧ. Cô thừa biết khi yêu, con người sẽ thay đổi được phần nào đó tính cách miễn là cô chịu khó trau chuốt nàng, nhưng khổ một nỗi… Trái tim cô lúc này đã đi rung động vì một nữ nhân khác, mà người đó lại còn là…. một kẻ ngốc!
Nàng ngốc nhưng lương thiện, nàng ngốc nhưng lại luôn muốn làm cô vui. Nàng ngốc nhưng sẽ không bao giờ biết giận dỗi và quan trọng nhất là khi ở bên nàng… cô mới được là chính cô! Ở bên nàng cô mới tìm được nhiều niềm vui. Mặc kệ nàng có ngốc hay không thì nàng cũng đã thành công cướp trọn trái tim cô. Nhưng còn lời hứa với Mộc Quế Anh? Chẳng lẽ cô lại muốn nuốt lời…
Thấy Trương Lập Á vẫn còn đang ngây người, Mộc Quế Anh liền vòng tay đến ôm lấy cô từ phía sau, nàng thì thầm
-Ta biết có những thứ cho dù rất nhỏ nhưng cũng đủ để khiến chúng ta tạo ra nhiều khoảng cách. Con gấu lúc trước nàng bỏ công một đêm không chợp mắt để làm cho ta, vậy mà ta lại không biết trân trọng mà đi chê bai nàng là rảnh rỗi, nhưng bây giờ ta mới biết…. Thật ra khi đã yêu một người, thì cho dù người đó có làm bao nhiêu điều ngốc nghếch đi chăng nữa cũng sẽ khiến bản thân ta cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Trương Lập Á sững sờ. Cô không ngờ nàng cẫn còn nhớ đến con gấu bông đó, bây giờ cô phải nói với nàng thế nào? Chẳng lẽ lại nói ta đã đem nó tặng cho một người khác, người mà ta thật sự yêu…. Lúc đó, một người cao ngạo và tự tôn như Mộc Quế Anh làm sao có thể đối mặt được. Nhưng mà nếu như không nói mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn…
-Anh nhi, thật ra ta…
Trương Lập Á trợn to mắt nhìn Mộc Quế Anh đang hôn lên môi cô, không có tiến sâu cũng không có cử động gì thêm, chỉ đơn giản là… Môi chạm môi!
Mộc Quế Anh sau một hồi mới buông Trương Lập Á ra, nàng đỏ mặt ấp úng
-Đây là nụ hôn đầu đời của ta, ta đặt cược cho nàng, ta biết con gấu bông kia nàng đã tặng lại cho tam công chúa cũng chỉ vì nàng tưởng ta đã không cần đến nó, không sao…!! Nụ hôn này xem như bù đắp lại. Nếu nàng đã nhận lấy nó thì từ nay về sau mãi mãi cũng không được rời xa ta. Tiểu Á, ta yêu nàng!
-Khoan đã … Anh nhi….
Trương Lập Á tính chạy theo Mộc Quế Anh để nói cho rõ ràng nhưng lại để cô nhìn thấy một bóng trắng nhỏ bé đang lấp ló đằng sau thân cây gần chỗ cô đang đứng, cô chầm chậm bước đến gần thân cây ấy….
-San nhi…
Hoàng tử San đang ôm con gấu trong tay, ánh mắt nàng có vẻ buồn bã mà nhìn Trương Lập Á, nàng mếu máo nói
-Á Á, thì ra đây không phải là con gấu Á Á làm cho San San mà là Anh tỷ, nếu như vậy San San trả lại nó cho Á Á…. Á Á đưa lại cho Anh tỷ đi, phụ hoàng ta có dặn không nên nhận lấy bất cứ thứ gì không thuộc về mình, cho nên…
-Không phải, San nhi à, ta… Aizzz quả thật ngay từ đầu ta đúng là làm nó cho Quế Anh nhưng mà…
-…. Nhưng mà tỷ ấy không nhận cho nên Á Á mới tặng lại cho San San? Vậy San San càng không thể nhận, dù San San ngốc nhưng cũng biết được… Làm cái bóng cho người khác thật không vui đâu!!!
-San nhi…
Hoàng tử San đặt con gấu vào tay Trương Lập Á rồi chạy đi, nàng vừa chạy vừa lau nước mắt, từ nhỏ mặc dù phụ hoàng hết mực yêu thương nàng nhưng nàng ở trong mắt mọi người vẫn là cái bóng của những tỷ muội khác. Sau lưng phụ hoàng, không một ai xem trọng nàng thậm chí còn sỉ vả nàng là đồ ngốc nghếch. Vì sao nàng lại sợ sấm sét, cũng vì nguyên do đó… Bị bắt nạt, bị xem thường.
Vào đêm mưa to gió lớn, sấm chớp không dừng, năm nàng 9 tuổi… Các tỷ muội nàng đều vây quanh, liên tục sỉ nhục nàng. Họ đẩy nàng ngã giữa trời mưa to, còn liên tục đá vào người nàng… Lúc ấy phụ hoàng đã đi chinh phạt Tây Bắc nên không một ai ở hoàng cung này có thể chở che nàng. Nàng đau đớn, nàng mệt mỏi, nàng chỉ là ngốc thôi nhưng cũng sẽ biết đau lòng , tại sao chỉ có mình nàng là bị đối xử như vậy. Nàng đưa mắt cầu xin… nhìn Lục hoàng tử đứng cách đó không xa đang đưa mắt nhìn nàng nằm bẹp dưới đất, nhưng hắn ta hiển nhiên cũng không quan tâm đến nàng cứ thế mà đưa mắt nhìn nàng bị làm nhục, bị đánh đập như vậy. Sau này hắn còn vì hai vị tỷ tỷ của hắn mà đến uy hiếp nàng, hắn uy hiếp nàng nếu nói ra thì từ nay về sau mỗi khi không có phụ hoàng ở trong cung, nàng sẽ còn thê thảm hơn gấp trăm lần.
-San nhi, San nhi….
Tiếng gọi với theo của Trương Lập Á cứ thế vang vọng bên tai nàng nhưng càng lúc càng nhỏ hơn cho đến khi… Nàng đã không còn nghe thấy tiếng cô nữa thì mới dừng lại. Nàng hốt hoảng nhìn xung quanh, đây là đâu…?
Bốn bề vắng lặng như tờ, giữa trưa mà không khí vô cùng lạnh lẽo, nói đúng hơn là đầy sương mù, âm u và quỷ dị… Hoàng Tử San rùng mình cất tiếng gọi
-Á Á , Á Á đang ở đâu…? Á Á…
Hoàng tử San tự trách bản thân mình, đã biết mình ngu si lại còn hay bỏ chạy lung tung như vậy bây giờ phải làm sao đây?
Hoàng tử San hoảng sợ ngồi sụp xuống đất khi một tiếng hú lạnh lẽo vang lên…
Âm thanh xào xạc trong bụi cây gần đó khiến nàng cành thêm hoảng loạn. Hoàng tử San cho dù ngu ngốc cũng đủ để cảm giác được có một cỗ nguy hiểm đang bao trùm nơi đây, nàng cố đứng lên để bỏ chạy nhưng ….
Xẹt_ bóng dáng to lớn kia nhanh như chớp chắn ngay trước mắt nàng. Sinh vật ấy hú lên từng tiếng, từng tiếng man rợ, nó là… Sói.
Con sói đen to lớn đang nhe răng nanh nhọn hoắc ra nhìn nàng. Nước miếng nó tuôn chảy như mưa, Hoàng Tử San sợ hãi chết trân tại chỗ cho đến khi con sói ấy lao nhanh đến nàng
-Aaaaaaaaa…
Hoàng tử San đưa tay ôm mặt chợt một vệt sáng lóe lên, tích tắc sau con sói đen kia đã ngã lăn ra đất mà chết. Hoàng tử San từ từ mở mắt chỉ thấy một bóng người khoác áo choàng đen, khuôn mặt được bịt kín không thể nhận ra là ai. Hắn đang đứng nhìn nàng rồi từ từ tiến đến trước mặt nàng, cho đến khi… tiếng Trương Lập Á lần nữa lại vang lên
-San nhi, San nhi, nàng ở đâu??
Hắc y nhân kia liền phất tay áo biến mất, lúc này…. Hoàng Tử San mới dùng một chút sinh khí yếu ớt của mình mà la lớn lên
-Á Á… San San ở đây… Á Á
-San nhi…
Trương Lập Á hoảng hốt chạy đến gần nàng, cô trợn to mắt nhìn xác con sói đen đang nằm trên vũng máu mà lắp bắp
-San… San nhi…. Chuyện gì đã xảy ra??
-Ban nãy con sói này muôn ăn San San, cũng may có người đã cứu San San
-Là ai?
-San San không biết, người đó bay đi mất rồi!
Trương Lập Á suy nghĩ… Là ai đã cứu nàng chứ? Sao lại bỏ đi khi có người đến, chẳng lẽ là hai tên hộ vệ thần bí kia của hoàng thượng? Không… ngài ấy nói… Phải đọc khẩu lệnh thì họ mới xuất hiện mà, vậy thì là ai..??
-Á Á nhìn kìa… có cái gì đó rất đẹp!!
Trương Lập Á ngước mắt nhìn theo hướng chỉ tay của Hoàng tử San, một ngọn núi cao từ đâu xuất hiện, sừng sững ngay trước mắt cả hai người, phía trên còn tỏa ra ánh vàng rực rỡ… Không sai, đây chính là lối vào tiên giới!!!
Trương Lập Á vì mừng rỡ mà quên đi chuyện về người thần bí kia, lát sau… Cả Mộc Quế Anh, Dương Ngọc Lan và Trần Ngọc Hà cũng tìm ra cả hai người, Trần Ngọc Hà ngồi trên vai Dương Ngọc Lan gọi tên Trương Lập Á ầm ĩ, nhưng chỉ phát ra những tiếng chuột kêu chít chít, Dương Ngọc Lan nhíu mày nói
-Ngươi mà còn kêu nữa, ta quăng ngươi xuống đất! Thật ồn ào
“Xì… cái gì chứ, tại nàng không nghe được người ta nói thôi mà, ăn hiếp người ta là giỏi! Xía”
Trương Lập Á chỉ tay lên nơi phát ra ánh sáng vàng chói kia, cô hét lớn
-Tìm được rồi, không ngờ lại tìm ra dễ dàng như vậy, không nhờ San nhi chắc chúng ta cũng sẽ không bao giờ tìm ra được!
Hoàng tử San vì tự hào rốt cuộc nàng cũng đã làm được một việc có ích nên dĩ nhiên cũng quên hẳn mọi chuyện vừa xảy ra, nàng vui mừng ôm lấy Trương Lập Á mà nhảy nhót vì chỉ cần cô vui thì nàng cũng sẽ vui chứ nàng thật sự đâu có biết cái mà Trương Lập Á nói đến là cái gì đâu.
Cả bọn cũng ngẩn ngơ nhìn quả nhiên là tiên giới, bề ngoài chưa gì đã được bao bọc bởi hào quang chói lọi đến vậy, không biết bên trong còn đẹp đến mức nào. Trương Lập Á suýt xoa nghĩ thầm ” Chắc chắn ta sẽ sớm gặp được các vị thần tiên tỷ tỷ như trong tranh thôi, hahaha các vị tiên nữ, ta tới đây “
-Đi thôi!
Trương Lập Á phấn khởi nói, cả nhóm cùng đi đến gần chân núi, Trương Lập Á tính đưa tay đụng vào liền bị Dương Ngọc Lan cản lại
-Khoan đã… Nàng không nhớ tên kia có nói khi hắn chỉ vừa đụng tay vào vách núi thì đã bị sét đánh bất tỉnh sao?… huống hồ gì ngọn núi này lại cao như vậy, muốn leo lên cũng rất khó
-Vậy… Phải làm sao?
Cả nhóm ngơ ngác nhìn nhau, đã đi được tới đây không lẽ trơ mắt nhìn? Trương Lập Á như sực nhớ ra đều gì đó bèn hỏi Dương Ngọc Lan
-Không phải tỷ từng nói những viên đá ở tại Kim quốc còn có tác dụng làm mọi thứ bay lên sao?
-Đúng vậy, chẳng lẽ nàng muốn…
-Phải!!… chúng ta hãy đi tìm thật nhiều ngọc kim long để lợi dụng sức mạnh của nó mà bay lên trên đỉnh núi kia.
-Nhưng phải dùng rất nhiều đá, phải là một số lượng lớn mới nâng được tất cả chúng ta lên chứ không phải chơi
-Vậy thì bỏ ra cả ngày còn lại để đào, đêm nay chúng ta dựng liều ở đây!
-Hả? Ở trong rừng luôn sao, nhưng nếu có thú giữ…
-….Thì ta và Anh nhi sẽ thay phiên canh gác, quan trọng từ đây đến chiều ngày mai phải hoàn thành, ta sẽ phụ trách chặt cây đóng thành bè gỗ thật to để chúng ta ngồi lên, sau đó cột những viên ngọc kim long ở xung quanh rồi cứ thế mà bay lên đỉnh núi kia.
-Cũng được!
-Cũng được gì, được quá đi chứ, ta thật thông minh mà … a hahahaha
-Aizzzz…
Tất cả đều lắc đầu ngao ngán, đồng loạt bỏ đi. Trương Lập Á bèn la lên oai oái…
-Ơ nè… Các người có ý gì hả?? Nè…
.
.
.
Nói là làm… mọi người liền tản ra đào tìm những viên đá ngọc kim long, Trần Ngọc Hà cũng phụ giúp mọi người đánh hơi tìm nên rất nhanh họ cũng tìm ra được kha khá số đá trong tay. Nhưng muốn bay lên tới đỉnh cao thì vẫn là chưa đủ. Nên họ lại ra sức đào nhiều hơn…. Trong nhóm vui nhất vẫn là Hoàng Tử San, nàng cứ nghĩ đây là trò chơi truy tìm báu vật vì vậy không biết mệt mỏi mà đào bới khắp nơi…
Mộc Quế Anh thì phụ Trương Lập Á chặt cây, với võ công của nàng, chuyện này dễ như ăn cháo, rất nhanh liền có cả đống củi sau đó nàng giao lại việc đóng bè cho Trương Lập Á rồi cũng đi tới phụ giúp đào đá…
Sau một buổi ròng rã thì trời cũng đã tối, cả nhóm đã bắt đầu mỏi mệt, Trương Lập Á mới kêu dừng tay dựng liều, sau đó thì chia thành hai nhóm… Một nhóm thì tìm đường về lại bờ suối để lấy nước , một nhóm thì đi săn bắt. Đến tối, họ lại cùng nướng thịt để ăn uống sau một ngày mệt nhọc. Tuy mệt nhưng tiếng nói cười vẫn luôn vang vọng ở trong đêm….
Đến khuya thì Trương Lập Á và Mộc Quế Anh cùng thay phiên canh gác, đến khi đổi ca… Mộc Quế Anh vẫn chưa buồn ngủ lắm nên ngồi lại nói chuyện cùng Trương Lập Á, Trương Lập Á muốn nhân cơ hội này nói rõ mọi chuyện với nàng nhưng nghĩ đến chuyện trước mắt vẫn chưa hoàn thành xong, nên cô đành đợi dịp khác mà nói rõ vậy. Trước mắt tạm thời cứ như vậy đi!!!
Ánh trăng bàn bạc trên cao bị những tán cây xum xuê che phủ, cả hai cứ như vậy ngồi trò chuyện với nhau cho đến gần sáng mới mệt mỏi tựa vào nhau mà ngủ thiếp đi
-Á Á…
Trương Lập Á giật mình liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của Hoàng tử San
-Ai cũng dậy làm việc rồi, Á Á vẫn còn ngủ sao?? Á Á làm biếng quá!
-Xì… Thế ai cả đêm canh gác cho nàng ngủ còn bày đặt nói. Nàng thì hay rồi!
Trương Lập Á búng lên trán Hoàng Tử San, khiến nàng ôm đầu nhăn mặt
-Á Á ăn hiếp San San
-Ầy… Bậy nha, ta ăn nàng khi nào, hiếp nàng khi nào chứ?
Vừa nói Trương Lập Á vừa thu dọn liều sau đó đi ra bờ suối để rửa mặt, xong xuôi… Cô lại tiếp tục với việc đóng bè của mình
Cũng hên nữ nhân thời xưa toàn là ốm, thân hình đều nhỏ bé nếu không… phải đóng tới mai cũng chưa đủ chỗ để ngồi!
Đến gần chiều tối Trương Lập Á mới phủi tay la to…
-Xong rồi! Sáng mai có thể lên đỉnh hahaha
Đêm đó vì quá mệt cũng không ai thèm canh gác nữa nên sau khi ăn uống xong, cả nhóm cứ thế mà ngủ say. Từ trong bụi cây, một bóng đen chầm chậm bước ra nhìn lướt qua bọn họ rồi nở một nụ cười không rõ tư vị….!!!