Mỹ Nhân Ốm Yếu Thích Giả Nai Chỉ Muốn Làm Sâu Lười

Chương 8: Không thì ta không vui đâu


“Ta phải đi mắng Thái tử.”

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Phức Tranh cảm thấy mình đã giải quyết xong phiền toái, không muốn lằng nhằng với tiểu thiếp của Thái tử nữa, cậu nhanh chóng tựa vào giường quý phi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hiển nhiên Ngẫu Hà không ngờ thiếu niên trước mặt sau khi trải qua cảnh suýt chết thì tính tình lại thay đổi đến vậy.

Ả nghẹn lời, không biết đáp ra sao, cũng không nói được câu nào, trong đầu nảy ra ý định độc ác, cười nói: “Hậu quả của việc không đi, chắc hẳn Xuân Hỷ đã nói với công tử rồi, thiếp thân không nhắc lại nữa. Chẳng lẽ công tử thực sự không quan tâm đến mạng sống của mình, cũng không sợ bị Du tướng vứt bỏ ư?”

Xuân Hỷ thầm kêu không ổn, nghiêm giọng quát: “Ngẫu tiểu chủ cẩn thận lời nói!”

Mà Phức Tranh lại nghe rõ câu nói vừa rồi, cậu do dự mở mắt.

Đôi mắt có chút mờ mịt dần trở nên sáng sủa và lạnh lẽo, cậu lặng lẽ nhìn về phía Ngẫu Hà đang thầm cười cợt.

Phức Tranh khẽ hỏi: “Ngươi nói Du Hàn Châu vứt bỏ ta, là có ý gì?”

“Thế tử, ngài đừng nghe ả ta nói bậy…” Xuân Hỷ vội quỳ xuống, cố gắng an ủi thiếu niên đang hoang mang chưa hiểu.

Nhưng Ngẫu Hà đã nhìn ra điểm kỳ lạ thông qua sự tương tác của họ, lập tức cười nhẹ: “Thiếp thân nói mà, công tử nào phải kiểu người không biết nặng nhẹ, hóa ra là do Xuân Hỷ không nói thật. Công tử đoán đúng rồi, người che chở cho công tử mấy ngày nay chính là Thủ phủ đương triều Du Hàn Châu, công tử nói xem, đối mặt với Thái tử, liệu ngài ấy…”

“Ngươi câm miệng!” Xuân Hỷ tức giận quát.

Sau khi khựng lại một lúc, Phức Tranh nhíu mày, nhẹ giọng lên tiếng: “Xuân Hỷ, đừng nói nữa.”

“Thế tử…” Xuân Hỷ sợ cậu không chịu nổi, lo lắng nhìn cậu.

Nhưng nàng chỉ thấy Phức Tranh yên lặng ngồi đó, vẫn mỹ mạo tuyệt trần, vẻ mặt không chút đau buồn nào.

Bộ dáng bình thản hoàn hảo này của Thế tử, như thể cậu chẳng quan tâm đến điều gì nữa, Xuân Hỷ đau lòng vô cùng.

Nàng biết, Thái tử muốn tặng Phức Tranh cho đại nhân Du Hàn Châu, chắc chắn cậu rất ghét Du tướng, làm sao có thể chấp nhận để đối phương che chở?

Trước kia, lúc bệnh tật gần như không thể chống đỡ, Thế tử từng nói: “Kiếp này dù có chết cũng không thể làm nam sủng, Thái tử hạ nhục ta như vậy, ta thà chết một cách trong sạch còn hơn!”

Ngày đó, từng câu từng chữ của cậu đầy kiên định, thậm chí còn tức giận đến mức ho ra máu, sắc mặt xanh xao như ngọn đèn dầu sắp cạn.

Lòng kiên định và khí phách ấy, không khác gì lão Quốc sư năm xưa.

Đến nay nhớ lại Xuân Hỷ vẫn còn sợ hãi.

E rằng hiện giờ Thế tử đã xác định Thái tử muốn bán cậu cho Du tướng, hoàn toàn mất hết hy vọng, nếu không thì sao Du tướng lại chủ động chăm sóc cậu?

Xuân Hỷ đau lòng tột độ, cảm thấy bất bình và tủi thân thay cho Phức Tranh.

Nhưng thực tế, lúc này Phức Tranh không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.

Chẳng có gì gọi là đau lòng vì Thái tử bỏ rơi cậu, ghét bỏ Du Hàn Châu là kẻ háo sắc hay là tự thương hại bản thân… hoàn toàn không.

Vì cậu đang bận suy ngẫm, mấy ngày nay “người tốt bụng”… à không, là Du Hàn Châu, rốt cuộc đã tặng cậu bao nhiêu thứ rồi?

Ngọc huyết cứu mạng, ngự y và đủ các loại thuốc, đầu bếp món ngon, còn có hai thị vệ trông rất giỏi võ nữa…

Cậu nghĩ đến lời của Xuân Hỷ ngày hôm đó, Du Hàn Châu đích thân nói “huyết mạch của lão Quốc sư không nên chết ở đây, càng không nên bị hạ nhục”…

Tính chung lại, điều này chẳng phải là Du Hàn Châu đã biết thân phận của cậu, hắn không chỉ không muốn cậu chết, mà còn không muốn cậu chịu khổ, thậm chí còn có khả năng giống như trong thuật chiêm tinh nhìn thấy tương lai, nhất kiến chung tình với cậu?

Phức Tranh càng nghĩ càng thấy thú vị.

Cậu không ngờ một tiểu yêu chăn bông bệnh tật như mình mà cũng có sức hút đến thế.

Ban đầu Phức Tranh còn nghĩ, mình là nam, lại bệnh nặng thế này, dù dung mạo không khác biệt lắm so với lúc chăn bông hóa thành người. Nhưng triều đại này không chuộng nam phong, rất có thể Du Hàn Châu là dị tính, đáng lẽ sẽ không hứng thú với cậu, cậu còn đang chờ đến khi cốt truyện kết thúc rồi tự vẫn…

Ai ngờ được Du Hàn Châu có khả năng sẽ thích cậu.

Phức Tranh bắt đầu thấy vui.

Không phải là cậu thích Du Hàn Châu, suy cho cùng cậu còn chưa gặp mặt người này, hoàn toàn không có ấn tượng gì về hắn.

Nhưng là một tiểu yêu chăn bông ham hưởng thụ, đã quen được yêu thương chiều chuộng, dựa trên một số thói xấu không thể nói cho ai biết, bây giờ cậu đã không nhịn được muốn nghịch ngợm.

Người ta thường nói, kẻ được thiên vị thì vô lo vô nghĩ, Du Hàn Châu đối xử tốt với cậu như vậy, điều này đồng nghĩa với việc ngày cậu có thể làm mưa làm gió sắp đến rồi đúng không?

Cậu cảm thấy mình nghĩ cũng hợp lý, nét mặt hơi ửng hồng vì những cảm xúc mà mình không thể nhận ra, trông yếu đuối và vô tội đến lạ.

Xuân Hỷ đau lòng không chịu nổi, Ngẫu Hà cũng cho rằng cậu không chịu nổi cú sốc này, liền thừa cơ nói thêm: “Phức tiểu công tử là người thông minh, hẳn ngài tự biết cách chọn lựa có lợi cho mình, giờ Du tướng sắp đến dự tiệc, gặp hắn biết đâu ngài sẽ được đón đi, nếu không… với tính tình của Hoàng hậu, công tử cũng biết mà.”

Ở lại cũng chết, vì nếu Du tướng e ngại Thái tử, không còn coi trọng cậu nữa, thì Hoàng hậu sớm muộn gì cũng lấy mạng cậu.

Xuân Hỷ nghe xong thì lửa giận bốc lên, chắn trước mặt Phức Tranh, nói: “Ngẫu tiểu chủ, đừng bắt nạt người quá đáng!”

Phức Tranh bị tiếng quát của nàng làm cho giật mình, cậu ngẩng đầu liếc nhìn hai người, rồi nhẹ nhàng vạch trần lời nói dối của Ngẫu Hà: “Ngươi muốn lấy cớ chuyện Du Hàn Châu để lừa ta ra ngoài.”

Hoàng hậu muốn giết cậu, đương nhiên sẽ không làm trước mặt Du Hàn Châu. Cùng lắm là trước khi Du Hàn Châu đến dự tiệc, cậu sẽ chết ngoài ý muốn, vừa hay bà ta có thể thị uy với vị quyền thần công cao lấn chủ này.

Ngẫu Hà bỗng chốc biến sắc, cố gượng cười: “Công tử nói gì vậy, thiếp thân nào dám nói dối trước mặt ngài, Thái tử mà biết sẽ không tha cho thiếp thân.”

Phức Tranh không muốn đôi co với ả, cậu suy nghĩ một lát rồi miễn cưỡng gật đầu.

“Ta đi xem thử.”

“Thế tử?” Xuân Hỷ ngạc nhiên.

“Đi.” Lòng Phức Tranh đã quyết.

“Vâng.” Xuân Hỷ đành đồng ý, ra lệnh cho người chuẩn bị kiệu.

Ngẫu Hà tự cho là mình đã hoàn thành nhiệm vụ lớn, hớn hở không thể kiềm chế, nhưng nào ngờ trong giây lát đã nghe công tử trước mắt chậm rãi lên tiếng: “Thị vệ cũng đi theo ta.”

Nụ cười của Ngẫu Hà tắt lịm, ả cau mày, định ngăn cản thì thấy hai Tĩnh An vệ như bóng ma xuất hiện trước mặt Phức Tranh, quỳ một gối hành lễ.

Thiếu niên chống cằm ngồi trên giường quý phi, liếc nhìn họ rồi ngẩng cao chiếc cằm xinh đẹp, nói: “Các ngươi sẽ không để ta gặp chuyện, phải không?”

“Thề chết bảo vệ Thế tử an toàn.” Tĩnh An vệ đồng thanh đáp.

Phức Tranh cong mắt nhìn Ngẫu Hà rồi hừ một tiếng, ánh mắt cậu ngạo mạn và ngang ngược.

Ngẫu Hà nghiến răng thật chặt, nhưng vẫn kìm nén không phát ra tiếng.

Ả giúp Hoàng hậu làm việc, gặp qua vô số loại người, nhưng đây là lần đầu tiên ả đối phó với một người như vậy, Ngẫu Hà cảm thấy thiếu niên trước mặt khác biệt hoàn toàn so với mình.

Đúng vậy, thiếu niên ấy là vầng trăng trên cao, còn nàng chỉ là một hạt bụi thấp kém.

Không phải khác biệt về thân phận, mà là khí chất bẩm sinh, cả người Phức Tranh toát lên vẻ thanh thoát lạnh lùng, ngây thơ như đứa trẻ không hiểu thế sự.

Nhưng thực tế, chính vì cậu trải đời hơn bọn họ rất nhiều, thế nên chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy được mọi điều xấu xa trong lòng họ.

Người khác bị dìm vào bùn đất sẽ vấy bẩn theo, còn Phức Tranh gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, không giống với bọn họ.

Cậu cảm thấy Hoàng hậu muốn hại mình nên thẳng thừng nói ra, cảm thấy Thái tử giả tạo thì chỉ mặt rõ ràng.

Đó mới là niềm kiêu hãnh của Phức Tranh, sự vô tư không màng sống chết của tuổi trẻ, chúng tỏa sáng rực rỡ không thể che giấu.

Ngẫu Hà lùi sang một bên, nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào.

Ả đã làm đủ điều ác rồi, đến mức lần này còn định lừa Phức Tranh ra ngoài để giết cậu, ả không có tư cách mềm lòng.

Trên tay ả là vô số mạng người, đến cả thư đồng mười tuổi bên cạnh Phức Tranh cũng bị ả và Hạ Hà bóp cổ đến chết.

Ả không xứng.

Phức Tranh ngạc nhiên nhìn Ngẫu Hà, cũng không để tâm, thấy Xuân Hỷ cầm áo choàng đi tới, lúc này cậu mới đứng dậy.

Quyết định đi chỉ vì cậu hiểu tình hình hiện tại, biết rõ nếu không đi sẽ mãi bị làm phiền bởi các cuộc ám sát của Hoàng hậu, chi bằng đi gặp Thái tử, kết thúc một lần cho xong.

Dù có chết cũng chỉ là chết sớm hơn một chút thôi, đâu ai có thể sống mãi được.

Mặt khác, Phức Tranh cũng muốn gặp Du Hàn Châu.

Cậu muốn xem thái độ của Du Hàn Châu đối với mình, từ đó quyết định giới hạn nghịch ngợm của bản thân sau này.

Nếu có thể được Du Hàn Châu dẫn đi thì cũng coi như sớm bước vào định mệnh đã sắp đặt, không cần lo lắng nữa.

Tuy nhiên, để phòng bất trắc…

Phức Tranh quay sang thị vệ, chậm rãi nói: “Đèn lồng đó không cần hình hoa sen, phải là hình đầu bí ngô cười, ngươi nói với Du Hàn Châu, ta phải đi mắng Thái tử, lát nữa muốn hắn mang nó lên thuyền tặng ta, không thì ta không vui đâu.”

Lời nói thật đĩnh đạc, không biết còn tưởng cậu là tiểu tổ tông của Du Hàn Châu.

Tĩnh An vệ nghe xong liền hiểu ra ý nghĩa ẩn trong lời nói của thiếu niên, nhịn cười đáp: “Thế tử yên tâm.”

Dứt lời, thân hình thị vệ thoắt cái đã biến mất, ngay cả Ngẫu Hà cũng không kịp ngăn cản.

Ả có hơi tức giận, nhưng đối diện với yêu cầu cầu viện một cách trắng trợn của Phức Tranh, ả cũng bất lực, chỉ đành đến lúc đó nhanh chóng ra tay, cho người cản Du Hàn Châu trên đường.

Lời tác giả:

Xuân Hỷ: Thế tử nguội lòng chấp nhận số phận rồi sao? Thế tử khổ quá QAQ;

Phức Tranh: Ta đi làm tổ tông.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận