Nấc Thang Lên Cung Trăng - Mật Nguyệt

Chương 5: Vong ân bội nghĩa


“Cô không để ý thấy không chỉ sử dụng ít đèn flash mà độ sáng của đèn chụp cũng yếu hơn chụp người khác à? May mà da cậu ấy trắng, ảnh chụp ra cũng không bị ảnh hưởng gì.”

“Hả? Đúng rồi! Mắt cậu ấy làm sao thế? Xem ảnh thì hoàn toàn không nhận ra mà!” Nhà tạo mẫu tóc tiếc nuối.

“Cụ thể tôi cũng không giải thích được, cậu ấy từng nói qua trong phỏng vấn. Tóm lại cô có thể hiểu là dù đeo kính cũng không thể hoàn toàn chỉnh được thị lực. Nhìn không rõ, lại sợ ánh sáng. Nghe nói mắt của người mắc bệnh bạch tạng đều có vấn đề, có rất nhiều người gần như bị mù, cậu ấy đã khá lắm rồi.”

Cô ấy vừa dứt lời, Nguyệt Thời Ninh đã đứng dậy khỏi bối cảnh.

“Đi nào, xong bộ này rồi, đổi tạo hình thôi.” Thợ trang điểm uống nốt ngụm trà sữa cuối cùng, cầm phấn lên chạy đến, trao đổi nhanh với nhiếp ảnh gia, rồi bảo trợ lý đi lấy bộ trang phục khác.

Thay đồ xong, Nguyệt Thời Ninh đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, thợ trang điểm quét lại vài đường highlight lên mặt cậu, nhà tạo mẫu tóc chỉnh lại vài sợi tóc con nơi thái dương.

Cậu chậm rãi chớp mắt vài lần, bỗng dưng sững lại, cầm lên cốc trà sữa chưa mở nắp trên bàn, rồi bắt đầu nhìn quanh.

Trợ lý nữ của cậu đứng bên cạnh cầm túi đồ: “Muốn uống nước không? Nước ở chỗ chị này. Hay là đói rồi? Ăn một miếng sô-cô-la đen nhé?”

Nguyệt Thời Ninh lắc đầu, ánh mắt có chút bối rối.

“Đang tìm gì à? Mất đồ sao?” Mọi người đều không hiểu, cũng bắt đầu nhìn quanh theo anh.

“Tìm…” Cậu bối rối một lúc, cuối cùng khó nhọc thốt ra ba chữ, “…anh đẹp trai…”

Mọi người đều sững sờ, không hiểu cậu đang nói gì.

Chỉ có thợ trang điểm là phản ứng lại, quay người chỉ về phía Giản Tiêu đang đứng dựa tường: “Ở kia kìa! Cậu cần thay trang sức à?”

Giản Tiêu giật mình, bọn họ chỉ cách nhau bảy tám mét, thế mà Nguyệt Thời Ninh lại không nhìn thấy được anh.

Anh chậm rãi bước đến: “Tôi đây.”

Nguyệt Thời Ninh đưa trà sữa cho anh: “Cái này là cho anh, anh không uống sao? Chị trợ lý của tôi chọn trà sữa giỏi lắm.”

“Cảm ơn.” Giản Tiêu vội nhận lấy, mặc dù anh bình thường không uống thứ đồ ngọt như vậy.

“Hình như cần thay bộ trang sức khác rồi.” Nguyệt Thời Ninh chỉ vào cổ mình, “Bộ này có phải cần đeo găng tay để tháo không?”

Thật ra không cần thiết.

Ngọc trai đâu phải bong bóng xà phòng, chạm nhẹ một cái là vỡ.

Nhưng chẳng hiểu sao Giản Tiêu lại gật đầu, đeo găng tay vào lần nữa. Lần này anh không vòng ra phía sau lưng, mà hai người cứ thế đứng đối diện, động tác của Giản Tiêu trông như đang chuẩn bị ôm lấy cậu.

Khi tay anh chạm vào sau gáy, mở khóa chiếc vòng cổ, cậu khẽ ngước lên, từ góc độ này nhìn vào mắt của Nguyệt Thời Ninh, hàng lông mi cong vút, lòng trắng mắt sạch sẽ, không có chút tia máu nào. Tròng mắt bên ngoài cũng không hề có bất kỳ loại kính áp tròng nào, màu xanh trong suốt như nước, chỉ ở khoảng cách gần thế này mới lờ mờ thấy được một lớp kính áp tròng hoàn toàn trong suốt bao quanh rìa của tròng mắt.

Vì vậy, sáng nay lúc vào cửa, cậu ấy không phải cố tình phớt lờ mình.

Những tin đồn trên mạng về việc ngạo mạn, không nhận ra fan kỳ cựu, không chào hỏi tiền bối ở sân bay, có lẽ cũng vì lý do này?

Không ngờ đôi mắt đẹp như vậy mà lại không nhìn rõ.

Nguyệt Thời Ninh chớp mắt. Động tác của họ kéo dài khá lâu, người trước mặt không hiểu sao đột nhiên ngẩn người. Cậu giơ tay vẫy vẫy trước mặt đối phương: “Anh đẹp trai?”

“…” Anh đẹp trai hoàn hồn, hắng giọng, biểu cảm có chút bất lực: “Giản Tiêu…”

“Hửm?”

“Tôi tên là Giản Tiêu…”

“…Tiêu trong “Xông lên trời cao”?”

“Không phải, là Tiêu trong câu “Tiêu nhiên trần ngoại”.” Anh tháo một chiếc găng tay, gõ tên mình vào điện thoại rồi đưa cho Nguyệt Thời Ninh, sau đó lấy từ hộp trang sức ra một chiếc choker bạch kim đơn giản để thay cho cậu.

Chiếc vòng mảnh có một viên ngọc trai hình giọt nước lớn, khác với sợi dây chuyền màu xanh phấn lúc nãy. Viên ngọc trai này trên bề mặt còn ánh lên màu bạc xanh, càng thêm hiếm có.

“Đưa tay đây.” Giản Tiêu chìa tay ra trước mặt cậu.

Nguyệt Thời Ninh nhìn thấy anh lấy ra một chiếc nhẫn hình giọt nước đi kèm, liền đặt tay phải của mình lên. Chiếc nhẫn không lớn, là nhẫn dành cho ngón áp út của nữ, cậu chỉ có thể đeo nó như nhẫn đuôi (nhẫn đeo ở ngón út). Khi Giản Tiêu nhẹ nhàng giữ lấy đốt ngón tay để đẩy vòng nhẫn, Đới Hoan Hoan bất ngờ bóp nát ly trà sữa còn đang uống dở.

Nguyệt Thời Ninh giật mình, nhìn thấy một ít trà sữa phun từ ống hút dày lên cằm của Đới Hoan Hoan.

“Chị không sao.” Đới Hoan Hoan bình tĩnh quay người, lấy khăn giấy từ trong túi ra, ấn lên nửa khuôn mặt mình, “Em cứ chụp đi, đừng bận tâm đến chị…”

Cậu khó hiểu quay lại chụp tiếp, một lúc sau mới nhận ra chắc chắn cô vừa nhớ tới tình tiết nào đó trong tiểu thuyết. Đới Hoan Hoan lúc rảnh rất thích đọc những thứ đó, cô nói rằng có một loại cảm giác thoát ly thực tế rất vui.

Nguyệt Thời Ninh và nhiếp ảnh gia đã hợp tác từ lâu, hai người vô cùng ăn ý, chẳng bao lâu đã hoàn thành xong phần chụp trong studio.

Khi cúi xuống bên bồn rửa để gội đầu, cậu liếc nhìn đồng hồ, còn hai tiếng rưỡi nữa mới đến buổi chụp ngoại cảnh buổi chiều. Tính cả thời gian phỏng vấn cũng chưa đến một giờ, cậu vẫn còn thời gian để ôn lại các điểm cần lưu ý cho kỳ thi.

Sau khi sấy khô tóc, cậu mới tìm được một góc yên tĩnh, vừa lấy máy tính bảng ra thì nghe thấy giọng nói hống hách của Mason vang lên trong studio: “Người mới bây giờ không giống như lúc chúng tôi vào công ty nữa. Khi tôi vào công ty, mỗi ngày chỉ hận không thể bận bịu 24 tiếng không chút rảnh rỗi, đâu cần đợi lãnh đạo lên tiếng, tự mình cũng biết phải làm gì.”

“Thời đại khác nhau, khác biệt cũng là chuyện bình thường thôi. Thực ra hơn mười năm trước, môi trường làm việc không được quy chuẩn như bây giờ, hiện tại thế này là tốt rồi, công việc là công việc.” Hailey hòa giải, “Tầng hầm một có mở một quầy đồ ăn nhẹ, vị khá ngon, thanh đạm và không dầu mỡ, để tôi đi mua một phần mang lên cho anh nhé?”

“Chậc, chuyện nhỏ nhặt thế này sao có thể để Hailey đích thân đi. Để Giản Tiêu đi mua cho cô đi, dù sao cậu ta cũng phải ăn trưa. Tôi thì không ăn nữa, còn một cuộc họp ở công ty phải về, cứ để cậu ta ở lại đây, có gì cứ bảo cậu ta làm, người trẻ cần phải rèn luyện.”

“À được rồi, cảm ơn anh.” Hailey lịch sự gật đầu với Giản Tiêu, “Cậu cứ ăn trưa từ từ, không cần vội, khi quay lại thì tiện thể mua giúp tôi một cốc yến mạch sữa chua khoai lang tím nhé. Sáng nay tôi ăn muộn, giờ vẫn chưa đói.”

“Được, tôi sẽ quay lại ngay.” Giản Tiêu không tỏ ra tức giận cũng không cố ý lấy lòng, thậm chí còn không nhìn Mason một cái rồi quay người rời đi.

Quán đồ ăn nhẹ thực sự rất đông khách, hàng xếp dài thành ba, bốn lớp. Giản Tiêu chờ đợi một hồi lâu, may mắn mua được cốc yến mạch sữa chua khoai lang tím cuối cùng và một chiếc sandwich đặc trưng do đầu bếp giới thiệu.

Xuống tầng thì không cảm thấy gì, nhưng khi quay lại sảnh thang máy đúng vào giờ cao điểm sau bữa trưa, trước mỗi cửa thang máy đều chật kín người. Anh đứng ở cuối hàng, kiên nhẫn chờ mười phút, nhận ra số người không những không giảm đi mà có xu hướng ngày càng đông hơn. Dù sao đây cũng là tòa nhà văn phòng cao 60 tầng, một lần đi lên đi xuống, thang máy gần như phải dừng lại ở từng tầng, rất tốn thời gian.

May mắn là studio nằm ở tầng 11, Giản Tiêu lập tức rời khỏi đám đông, nhanh chóng mở cửa thoát hiểm để tìm lại sự yên tĩnh.

Vất vả lắm mới leo đến đoạn giữa tầng 10 và tầng 11, một tiếng đập cửa lớn trên đỉnh đầu khiến Giản Tiêu giật bắn người, ngay sau đó là giọng nói lạnh lùng của Nguyệt Thời Ninh: “Buông tay ra. Tòa nhà cần thẻ để ra vào, cậu vào đây bằng cách nào?”

“Lén vào chứ sao. Thế nào, lén vào là phạm pháp à? Nếu không phải người của công ty cậu ngăn tôi gặp cậu, tôi có cần phải làm vậy không?”

Cầu thang trống trải yên tĩnh, tiếng cười giễu cợt vang lên đầy ác ý.

Giản Tiêu khựng lại, dừng bước.

Từ góc độ này, người bị bức tường che khuất, chỉ nhìn thấy một bàn tay nắm lấy vành mũ lưỡi trai đặt lên chỗ tay vịn cầu thang, ống tay áo hoodie đen dính một lớp bụi.

“Sao cậu biết tôi ở đây?” Nguyệt Thời Ninh cố giữ bình tĩnh hỏi. Vừa nãy cậu vừa lấy hộp cơm ra để ăn, quay đầu lại đã thấy Trâu Nhất Hạo lén lút xuất hiện trong studio, sợ gây ra sự hỗn loạn, cậu nhanh chóng kéo người vào cầu thang.

Một năm không gặp, Trâu Nhất Hạo gầy đi rất nhiều, bỏ mũ lưỡi trai ra để lộ cái đầu cạo trọc lởm chởm, kết hợp với ánh mắt hung dữ trông càng thêm côn đồ: “Từ hôm qua tôi đã theo dõi Đới Hoan Hoan rồi. Đồ ngốc, tối qua còn tưởng gặp phải kẻ biến thái, đầu chẳng dám ngoảnh lại mà chạy thẳng vào cửa hàng tiện lợi dưới nhà…”

“Cậu theo dõi cô ấy?” Nguyệt Thời Ninh cảm thấy một cơn tức giận không tên bùng lên trong lòng, không đợi gã nói hết đã cắt ngang, “Cậu bị bệnh hay mắc chứng tâm thần thế? Tối mà đi theo dõi một cô gái?”

“Theo dõi thôi mà, tôi có làm gì cô ấy đâu.” Trâu Nhất Hạo còn ngang nhiên, ngẩng đầu lên thách thức nhìn cậu, vào tù một lần không những không cải tạo thành công, ngược lại còn trở nên giống du côn lưu manh hơn trước, “Sao nào, đại minh tinh lại muốn ép tôi tự thú, đẩy tôi vào tù thêm lần nữa?”

“Cậu…” Nguyệt Thời Ninh thở dài sâu, không định chấp nhặt với gã. Hơn nữa, cậu còn công việc, không có thời gian lãng phí, “Vậy anh muốn gì?”

“Cậu nói xem tôi muốn gì? Biết rõ còn cố hỏi. Bây giờ trên người tôi không có xu nào, cậu giả vờ không biết à? Tôi giúp cậu nổi tiếng, cậu tống tôi vào tù, bây giờ tôi ra ngoài rồi, muốn quay lại giúp cậu, cậu chẳng thèm ngó ngàng tới tôi, sao lại có người vong ân bội nghĩa như cậu chứ…”

“Vậy là tôi vong ân bội nghĩa khiến cậu đi lừa đảo đúng không?” Nguyệt Thời Ninh bị gã chọc cười.

Không ngờ nụ cười này lại chạm đúng chỗ đau của đối phương: “Mẹ kiếp, cười cái gì mà cười! Tất cả đều khinh thường tao! Nếu không phải vì mày, tao có bị tống vào tù để người ta bắt nạt không?”

Trâu Nhất Hạo tức giận lao lên, túm chặt cổ áo của cậu, rồi rầm một tiếng, dùng lực đẩy cậu đập mạnh vào cánh cửa gỗ chống cháy dày cộp. Xương bả vai của Nguyệt Thời Ninh đau nhói, cơn giận cũng theo đó mà bùng lên. Ai ngờ cậu vừa định phản kháng thì phía sau Trâu Nhất Hạo đột nhiên xuất hiện một bóng người, ngay lập tức gỡ bàn tay nổi đầy gân xanh kia ra.

Giản Tiêu kẹp chặt một cánh tay của Trâu Nhất Hạo, quay đầu hỏi Nguyệt Thời Ninh: “Cậu không sao chứ?”

“Đ.M! Mày là ai!” Trâu Nhất Hạo tỉnh lại, liền co chân đá về phía sau. Nhân lúc Giản Tiêu né người, gã dùng hết sức vung mạnh tay thoát khỏi tay của Giản Tiêu.

Giản Tiêu vẫn đứng vững, nhưng chiếc túi nhựa treo ở ngón tay lại rơi xuống cầu thang phía sau.

Nắp cốc yến mạch bật tung, sữa chua màu tím nhạt từ từ chảy tràn ra khắp nơi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận