Nam Giang

Chương 12


Cảnh vật hai bên đường lùi nhanh lại phía sau, đồng hoang hai bên đường dần được thay thế bởi những khu dân cư. Xe cộ trên đường đi lại tấp nập, chiếc xe chở những người được đề cử vào bộ đội đặc công của tiểu đoàn cũ của Kiệt rời khỏi trục đường quốc lộ, rẽ vào nội ô thành phố Nam Giang, rất nhanh đã đến doanh trại của bộ đội đặc công.

Doanh trại này là nơi đóng quân của một tiểu đoàn đặc công trực thuộc Lữ đoàn Đặc công 429, nằm không xa khu CBD của thành phố Nam Giang, xung quanh doanh trại có nhiều nhà dân, từ trong khuôn viên doanh trại còn có thể nhìn thấy các tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố. Doanh trại của bộ đội đặc công có phần hiện đại hơn mà lại không nằm giữa nơi đồng không mông quạnh như ở doanh trại cũ của Kiệt và Sơn, khiến hai người có cảm giác được trở về với cuộc sống văn minh của con người.

Cho dù không được tùy tiện ra khỏi doanh trại mà không có sự cho phép của cấp trên, nhưng từ trong doanh trại nhìn ra ngoài còn có thể thấy được cuộc sống của nhân dân ở các khu dân cư lân cận, Kiệt trong lòng cảm thấy cuộc sống của quân ngũ cũng bớt đi phần nào cái sự tẻ nhạt mà cậu và Sơn phải chịu đựng suốt hai năm qua.

Chiếc xe chạy vào giữa khuôn viên của doanh trại thì dừng lại. Mọi người xuống xe, rất nhanh đã thấy một người quân nhân trẻ tuổi, gương mặt chữ điền, trên người mặc quân phục, cầu vai ba sao một vạch, sải bước chân vững chãi đang tới chỗ mọi người. Quân nhân kia chào với tài xế chở họ tới đây, rồi hướng về phía nhóm của Kiệt, nghiêm khắc nói :

– Toàn đội, một hàng dọc tập hợp !

Lời nói kia tựa như có uy lực khiến cả nhóm của Kiệt có chút căng thẳng, mọi người vội vã tập hợp thành một hàng dọc, đứng nghiêm nhìn về phía trước.

– Chào mừng các đồng chí tới tiểu đoàn XXX trực thuộc Lữ đoàn Đặc công 429 thuộc Binh chủng Đặc công Quân đội Nhân dân Việt Nam. Tôi là Khải, quân hàm thượng úy, là phó đại đội trưởng đại đội tân binh, từ nay sẽ phụ trách công tác huấn luyện các đồng chí ở binh chủng đặc công. Bây giờ tôi sẽ dẫn các đồng chí đi nhận chỗ ngủ và sắp xếp đơn vị cho mọi người. Tất cả chú ý ! Nghiêm ! Đi đều, bước !

Đội hình mười người đi theo Khải vào sâu bên trong doanh trại. Doanh trại bộ đội đặc công có cấu trúc cũng giống như doanh trạo cũ của Kiệt, mỗi đại đội có một khu nghỉ ngơi và thao trường tập luyện riêng của mình, có điều ở đây được trang bị nhiều thiết bị hiện đại hơn, ngoài ra còn có nhiều tòa nhà được xây dựng với mục đích mô phỏng các nhiệm vụ khác nhau nhằm phục vụ cho mục đích huấn luyện. Nhóm của Kiệt đi ngang qua khu nhà của một đại đội đặc công, chứng kiến cảnh tượng những người lính đặc công đang hăng say huấn luyện, Kiệt có cảm giác mình đang bước vào một cuộc sống mới mà trước đây chưa từng trải nghiệm, cảm giác cái gì cũng mới mẻ, đồng thời trong lòng cũng có chút tự hào khi trở thành một người lính đặc công, được đứng cùng hàng ngũ với những tinh anh ưu tú của quân đội nhân dân.

Khải dẫn nhóm của Kiệt tới kí túc xá của đại đội tân binh, thao trường của tân binh khác hẳn với những đại đội khác, chỉ có vài chiến sĩ đang tự giác tập luyện với nhau. Những người lính thấy Khải dẫn mọi người vào thì đứng nghiêm lại, hành quân lễ với anh ta, nhưng ánh mắt của họ lại nhìn những người mới đến, như thể muốn ra oai phủ đầu vậy. Kiệt quan sát đối phương, cảm thấy có chút căng thẳng, song không biểu lộ cảm xúc gì ra mặt, yên lặng theo Khải đi về phía trước.

Đại đội tân binh gồm ba trung đội, mỗi trung đội được chia thành ba tiểu đội nhỏ hơn, mỗi tiểu đội gồm mười hai người, được cấp cho một phòng ngủ tập thể riêng biệt. Khải dẫn mười người từng cùng tiểu đoàn cũ của Kiệt tới từng phòng, tiểu đội trưởng của tiểu đội đó liền ra tiếp đón mọi người, rồi theo chỉ đạo của Khải, nhận lấy tân binh được sắp xếp từ trước rồi dẫn người đó vào trong.

Kiệt ý thức được rằng xác suất cậu và Sơn không ở cùng một tiểu đội là rất cao. Ở nơi lạ nước lạ cái thế này, chỉ có Sơn là người duy nhất mà cậu thân thuộc, thậm chí là người quen duy nhất của cậu ở đây. Đoàn từng dặn nếu có phải phối hợp với đồng đội, Kiệt tốt nhất nên hợp tác với Sơn, nhưng bây giờ hai người ở hai đội khác nhau, chưa chắc đã phối hợp được với nhau, thậm chí có khả năng còn đối địch với nhau nữa.

Kiệt chợt nhớ lời Đoàn dặn, khi thi sát hạch vào bộ đội đặc công, mỗi chiến sĩ đều được sắp xếp vào một đơn vị nào đó, nhưng chiến đấu cá nhân vẫn là quan trọng nhất. Bây giờ Kiệt với Sơn mới chỉ là tân binh thi sát hạch thôi, không quan trọng hai người có ở cùng tiểu đội với nhau hay không, điều ưu tiên trước mắt hiện tại chính là phải vượt qua được thời gian sát hạch một tháng này đã.

Khải dẫn những người còn lại đi được một nửa dãy kí túc xá của đại đội tân binh, đến tiểu đội 5 thuộc trung đội 2 thì dừng lại, nhìn danh sách trên tay rồi gọi Kiệt cùng một người khác bước ra khỏi hàng, chuẩn bị nhận đơn vị mới. Tình hình trước mắt đã rõ, Kiệt không ở cùng đội với Sơn, sau khi được bàn giao cho tiểu đội trưởng mới tên Điền, cậu quay qua gật đầu chào Sơn một cái, rồi cùng đồng chí tiểu đoàn cũ theo tiểu đội trưởng bước vào trong.

Bước vào bên trong phòng ngủ, Kiệt thấy các chiến sĩ nằm uể oải trên giường, có người chơi điện thoại, có người đọc sách, lại có một nhóm người tụ tập chơi bài bạc với nhau, không khí náo nhiệt trông như mọi người đang trong giờ nghỉ giải lao vậy. Điền nhìn tình cảnh trước mắt cũng chẳng thể hiện thái độ gì, nghiêm giọng hô to :

– Nghiêm !

Mọi người trong phòng lập tức yên lặng một hồi, rồi xôn xao chạy ra đứng ở cuối giường, nghiêm mặt nhìn về phía trước, không khí trong phòng chẳng mấy chốc đã khôi phục trở lại hiện trạng nghiêm túc vốn có của quân đội.

– Đây là đồng chí Kiệt và đồng chí Huy từ tiểu đoàn bộ binh XYZ tới, sẽ gia nhập tiểu đội chúng ta từ hôm nay. – Điền giới thiệu hai người. – Đồng chí Huy ngủ ở tầng trên giường số 3, còn đồng chí Kiệt sẽ ngủ ở tầng dưới giường số 5 nhé. Tiểu đội, giải tán !

Hiệu lệnh của Điền kết thúc, mọi người liền thả lỏng cơ thể, quay trở lại với cuộc vui còn đang dang dở. Kiệt mang theo hành lí bước qua dãy giường tầng, tìm thấy giường ngủ được chỉ định của mình thì đặt hành lí xuống, sắp xếp gọn gàng chỗ ngủ. Mọi việc xong xuôi, Kiệt ngồi thừ ra đó, nhìn mọi người tụ năm tụ ba chơi đùa với nhau, tựa hồ như đã thân quen từ trước, trong lòng lại cảm thấy có chút lạc lõng.

– Nghe nói tiểu đội mình tiếp nhận đủ quân số rồi đấy. – Ở một góc phòng, Điền tháo bỏ vẻ nghiêm khắc, vui vẻ nói chuyện với các đồng đội khác. – Đợi đại đội tiếp nhận đủ người rồi chúng ta sẽ tiến hành tập huấn sau.

– Ở đại đội tân binh chúng ta là một đội, mọi người nhất định phải phối hợp với nhau thật tốt. – Một người khác nói, lập tức cả nhóm liền tán thành.

Kiệt nghe vậy cảm thấy có chút mỉa mai, quả nhiên tuổi trẻ chưa trải sự đời, những người đó cứ nghĩ rằng bản thân mình đã chính thức trở thành bộ đội đặc công rồi vậy. Đơn vị mà họ được phân công vào thực chất chỉ là tạm thời, giúp họ còn biết mặt đồng đội để mà hợp tác, chuẩn bị cho đợt thi sát hạch đầu vào, sau đợt thi đầu tiên chẳng biết còn bao nhiêu người trong phòng này có thể trụ lại được. Kiệt quyết định sẽ không làm quen với mọi người, dù gì khi sát hạch bản thân mình còn lo chưa xong, làm sao mà đoái hoài được tới người khác, kết thân lúc này chỉ rước thêm phiền muộn vào người, đợi qua được kiểm tra đầu vào rồi làm quen với đồng đội mới sau.

Kiệt nằm dài trên giường, bởi vì lúc này cho phép các chiến sĩ sử dụng điện thoại nên cậu mở smartphone ra, định bụng lên mạng một tí, đột nhiên điện thoại lại thông báo có tin nhắn gửi tới, cậu không khỏi tò mò liền mở lên xem.

Người gửi là thượng tá Toàn, tin nhắn chỉ có một dòng chữ “Đến doanh trại đặc công chưa ?”

Kiệt cảm thấy khó hiểu, rõ ràng cậu giấu chuyện mình gia nhập vào bộ đội đặc công với thượng tá Toàn, vậy mà ba cậu vẫn biết được chuyện này, còn biết được ngày hôm nay cậu sẽ chuyển đơn vị nữa. Cậu thầm nghĩ chắc do Sơn bép xép với ba mình, nhưng khả năng cao hơn là tiểu đoàn trưởng cũ của Kiệt kể cho ông ấy nghe, dù gì thượng tá Toàn cũng từng là thầy huấn luyện của tiểu đoàn trưởng cũ, giữa hai người có liên lạc gì với nhau cũng không phải chuyện lạ.

Suy nghĩ một hồi, Kiệt quyết định trả lời, tin nhắn gửi đi chỉ có duy nhất một chữ “Rồi”.

Tin nhắn gửi đi một hồi, nhanh chóng Kiệt nhận được hồi âm, thượng tá Toàn cũng chỉ nhắn ngắn gọn “Nhớ giữ gìn sức khỏe”.

Kiệt quyết định không trả lời tin nhắn của ba mình nữa, cảm thấy giữa mình với người đàn ông này chẳng có gì đáng để hàn huyên, quyết định tắt điện thoại đi. Ngồi một lúc chán chường chẳng có chuyện gì làm, Kiệt quyết định đứng lên, định bụng tìm Sơn để giải khuây.

– Đồng chí đi đâu vậy ? – Người nằm ở giường trên thấy Kiệt định rời đi liền bắt chuyện.

– Tôi tìm đồng đội ở cùng đơn vị cũ. – Kiệt nói, liếc nhìn qua đối phương, thấy trên bộ đồng phục của người kia có gắn bảng tên đề dòng chữ “Trương Tuấn Anh”. – Chán quá chẳng có việc gì làm cả.

– Chơi game với tôi không ? – Tuấn Anh nói, giơ điện thoại trên tay lên. – Tụi tôi đang thiếu người, có thêm đồng chí vào nữa là đủ.

– Game gì vậy ? – Kiệt có chút hứng thú bèn hỏi.

– Among Us. – Tuấn Anh nói. – Server châu Á, code là XXXXXX.

– Đợi tôi một lát. – Kiệt nói, lại mở điện thoại lên, may mà lúc trước cậu có tải game này về máy, mở ra là có thể chơi được luôn..

Kiệt và Tuấn Anh chơi game cùng với bạn bè của cậu ta, rất nhanh chóng hai người đã kết thân với nhau. Cho dù Kiệt mang tư tưởng giữ khoảng cách với những chiến sĩ khác trước khi thi sát hạch, nhưng cậu cảm thấy mình và Tuấn Anh nói chuyện khá hợp nhau, lúc chơi game lại rất ăn ý, cuối cùng Kiệt cũng kết thân với cậu ta.

Chơi game rồi lại nói chuyện làm quen một hồi, Kiệt biết được Tuấn Anh năm nay 21 tuổi, bằng tuổi với cậu, cũng xuất thân từ lính nghĩa vụ, đơn vị cũ của cậu ta đóng quân ở thành phố Cao Lãnh, tỉnh Đồng Tháp. Tuấn Anh đến đây cùng bốn người ở đơn vị cũ, nhưng cả bọn vốn không quen biết nhau từ trước, nói đi nói lại thì từ lúc vào đây cậu ta vẫn chỉ cô đơn lạc lõng một mình, chưa kết thân được với bất kỳ ai.

– Tôi có một người bạn, chơi với nhau từ hồi mới nhập ngũ, từ lúc còn là tân binh đến khi gia nhập bộ đội đặc công đều là đồng đội với nhau, có điều ở đây cậu ta lại được phân ở tiểu đội khác mất rồi. – Kiệt nói. – Lát nữa giờ cơm có khi lại gặp cậu ta, tôi sẽ giới thiệu hai người cho.

– Cảm ơn đồng chí. – Tuấn Anh nói. – Làm quen với nhiều người, sau này có gì còn giúp đỡ nhau nữa.

Kiệt không nhắc đến chuyện các tân binh mới đến đều phải chuẩn bị tinh thần để trải qua sát hạch đầu vào với Tuấn Anh, hai người cũng chẳng đả động gì đề tài về bộ đội đặc công, hàn huyên tán gẫu với nhau về những kỉ niệm hồi còn ở đơn vị cũ của cả hai người. Chẳng mấy chốc đã tới giờ ăn trưa, hai người vừa đi vừa nói chuyện như hai người bạn quen biết từ lâu, đi cùng tiểu đội tạm thời của mình tới nhà ăn. Một lát sau Sơn tới, nhập bọn cùng hai người, cả ba nhanh chóng trở nên thân thiết, vừa ăn uống vừa nói chuyện.

Giờ ăn uống là thời điểm các chiến sĩ của cả đại đội họp mặt với nhau, Kiệt nhìn một lượt vòng quanh, cảm thấy binh sĩ từ các đơn vị đã tập hợp gần như đầy đủ, ai nấy đều trẻ tuổi, già nhất cũng chưa tới 30 tuổi, nhìn qua nom đẹp trai sáng sủa, mang trên mình khí chất không có ở người thường, có thể được đơn vị mình đề cử thi tuyển vào bộ đội đặc công chỉ có thể là tinh anh từ các đơn vị khác nhau, vừa nhìn đã biết không phải dạng vừa, chỉ lo rằng trình độ của Kiệt với họ đều chênh lệch, sớm muộn sẽ bị bỏ lại phía sau mất.

Người trong nhà ăn đều là tân binh mới tới, vài người tính cách xởi lởi liền bắt chuyện làm quen với người khác, ba người Kiệt, Sơn và Tuấn Anh cũng vừa nói chuyện được đôi câu, đột nhiên Khải chắp tay sau lưng bước vào, lạnh lùng nói lớn :

– Thời gian ăn cơm không được phép nói chuyện !

Toàn bộ nhà ăn lặng ngắt như tờ, mọi người im lặng ăn cơm, nhai nuốt một cách tẻ nhạt. Trước kia khi còn ở đơn vị cũ, Kiệt thích nhất chính là lúc ăn cơm, không những được nghỉ ngơi còn có thể nhân cơ hội cùng đồng đội chém gió nói chuyện phiếm, một đám người tụ tập ăn cơm cảm giác vô cùng ngon, nhưng nơi này hoàn toàn không hề có không khí khi đó, ăn một bữa cơm giống như bị người giám thị, khiến người ta mất hết cả khẩu vị.

Ba người nhóm Kiệt im lặng ăn cơm, Kiệt chợt nhớ tới lần thi tuyển của Đoàn, rút kinh nghiệm đề phòng, đẩy tinh thần lên cao độ. Nhưng bữa cơm của tân binh lại là bữa cơm tiêu chuẩn, không hề có dấu hiệu được thết đãi rượu thịt nhằm đánh lạc hướng mọi người, chứng tỏ lính cũ vẫn chưa chuẩn bị sát hạch cho mọi người giờ này, khiến Kiệt tâm tình có chút thả lỏng, song vẫn không ngừng cảnh giác cao độ.

Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người trở về kí túc xá, chẳng có việc gì làm, cả ba người rủ nhau ra ngoài tập luyện. Đến xế chiều, cả ba người đều đã thấm mệt, trong lúc đang ngồi nghỉ, chợt nhìn thấy Khải dẫn đầu một nhóm người khác đến, giống như Kiệt và Sơn lúc sáng, nhóm người kia mang theo vẻ mặt căng thẳng, được Khải dẫn đi một vòng khắp kí túc xá, sắp xếp vào đơn vị mới.

– Chắc là mọi người đều đã đến đông đủ cả rồi. – Tuấn Anh nhìn nhóm người mới đến kia, chép miệng. – Có thể ngày mai bắt đầu huấn luyện chính thức rồi đấy. Nghe nói cường độ tập luyện của bộ đội đặc công cao hơn lính bộ binh nhiều lần, sợ tôi không chịu đựng nổi mất.

– Tôi cũng đang lo giống đồng chí đây. – Sơn thở dài nói.

– Nghe nói năm nay tuyển tới 135 người, mà tỉ lệ đào thải tân binh cao khủng khiếp, chỉ giữ lại nhiều nhất không tới ba mươi người. – Tuấn Anh than thở. – Ở đây nhìn ai cũng trâu bò vậy, tôi sợ mình sẽ bị loại mất.

– Tôi cũng giống như đồng chí thôi. – Kiệt nói. – Thôi tới đâu hay tới đó vậy.

– Đồng chí chỉ cần nhớ rằng mình được đề cử tới đây là biết bản thân giỏi như thế nào rồi. – Sơn an ủi. – Không cần phải tự ti với người khác đâu.

– Đừng để ý tới người khác là được. – Kiệt nói. – Cứ lo cho bản thân mình trước đi đã.

Những người lính tân binh đặc công đều là tinh anh tài giỏi của bộ đội, nhưng thứ mà một người lính đặc công yêu cầu cần có là phải có khả năng thích ứng nhanh và tốt khi cục diện thay đổi đột ngột, và vì có Đoàn nhắc nhở từ trước, điều này đã trở thành lợi thế để Kiệt và Sơn chuẩn bị đối đầu với đợt sát hạch sắp tới.

Không ai biết trước khi nào sát hạch đầu vào được tổ chức, Kiệt và Sơn lúc nào cũng duy trì cảnh giác chờ đợi, nhưng cứ có cảm tưởng chờ đợi trong vô vọng, không thu được kết quả gì. Mọi ngườn trải qua một buổi tối thuận lợi, đến tận lúc đi ngủ vẫn chẳng có động tĩnh gì, khiến Kiệt còn nghi ngờ rằng lần này doanh trại sẽ không tổ chức kì thi đầu vào cho tân binh đặc công nữa.

Đến giờ đi ngủ, Kiệt lơ là cảnh giác, mệt mỏi khi phải chờ đợi vô vọng, cuối cùng chẳng đoái hoài gì tới sát hạch đầu vào nữa, quyết định ngủ một giấc thật ngon lành, nhưng ở nơi lạ lẫm thế này, Kiệt nằm không quen giấc, trằn trọc mãi chẳng thể ngủ được.

Chẳng biết thời gian đã qua bao lâu, xung quanh chỉ còn là màn đêm yên tĩnh, Kiệt cũng dần chìm vào giấc ngủ. Chính vào lúc đêm hôm tịch mịch như vậy, đột nhiên tiếng còi báo động vang lên, rền rĩ hú thành còi dài, xé tan bầu không khí tĩnh lặng, đánh động cả kí túc xá của đại đội tân binh.

Ai nấy đều hoảng hồn tỉnh giấc, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, xôn xao hỏi nhau nhưng vẫn chẳng biết được gì. Kiệt vừa mới thiu thiu ngủ đã bị đánh thức, nhất thời có chút nhức đầu, rất nhanh sau đó đã ý thức được cục diện hiện tại, cảm thấy tiếng còi này quả thực có chút vấn đề, trong lòng có dự cảm không lành.

Vừa lúc đó, tiếng súng nổ đùng đoàng, ánh chớp bên ngoài rực sáng liên tục. Từ hệ thống loa trong doanh trại, một giọng nói trầm ổn bình tĩnh của một người đàn ông vang lên :

“Báo động ! Địch đã tấn công vào doanh trại ! Các đồng chí hãy vào vị trí chuẩn bị chiến đấu ! Xin nhắc lại, địch đã tấn công vào doanh trại, các đồng chí hãy vào vị trí chuẩn bị chiến đấu !”

Thông báo qua loa phát thanh kết thúc, mọi người trong phòng xôn xao nhìn ra ngoài, thấy vài bóng người đang tiến công vào thao trường của tân binh đặc công. Kiệt ban đầu có chút ngơ ngác, rất nhanh đã thích ứng được cục diện hiện tại, khẩn trương đưa ra quyết định trong đầu, liền quay qua nói với Tuấn Anh :

– Đồng chí Tuấn Anh ! Theo tôi !

– Đồng chí Kiệt, đồng chí đi đâu vậy ? – Tuấn Anh lo lắng hỏi.

– Tới kho vũ khí trước đã ! – Kiệt nói. – Phải có súng mới có thể chiến đấu được chứ !

Kì thi sát hạch đầu vào chính thức bắt đầu !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận