Nạn Nhân Thứ Tư

Chương 8


Catherine giật mình trên giường. Tim cô đập mạnh. Mỗi dây thần kinh đều rung lên vì sợ hãi. Cô nhìn chằm chằm vào bóng tối, cố kìm nén cơn hoảng loạn.

Ai đó đang gõ cửa phòng gọi điện rất mạnh.

– Bác sỹ Cordell? – Catherine nhận ra giọng nói của một y tá phòng cấp cứu – Bác sỹ Cordell?

– Gì vậy? – Catherine hỏi.

– Chúng ta có một ca chấn thương đang đến! Mất nhiều máu, có vết thương ở bụng và cổ. Tôi biết bác sỹ Ames chịu trách nhiệm các ca chấn thương đêm nay nhưng anh ấy bị tắc đường. Bác sỹ Kimball cần cô hỗ trợ!

– Nói với anh ấy tôi sẽ đến ngay – Catherine quay sang bật đèn và nhìn đồng hồ. Hai giờ bốn mươi lăm phút sáng. Cô mới chợp mắt ba tiếng. Bộ váy lụa màu xanh vẫn vắt trên ghế. Trông nó lạ lẫm như thể nó thuộc về một phụ nữ khác chứ không phải của cô.

Bộ quần áo của nhân viên vệ sinh cô đang mặc ướt đẫm mồ hôi. Cô buộc tóc cao lên rồi ra bồn nước, táp nước lạnh lên mặt. Người phụ nữ đang nhìn cô trong gương là người lạ mặt đang hoảng hốt. Hãy tập trung. Đã đến lúc mình phải thoát khỏi nỗi sợ này. Đã đến lúc phải làm việc. Cô xỏ chân vào đôi giày đế bệt mà cô lấy ra từ tủ khóa của bệnh viện. Cô hít sâu, rồi bước ra khỏi phòng.

– Còn hai phút nữa! – Nhân viên trực phòng cấp cứu hét to – Xe cứu thương thông báo huyết áp đã giảm xuống bảy mươi!

– Bác sỹ Cordell, họ đã chuẩn bị phòng Chấn thương số một!

– Đội của chúng ta có những ai?

– Bác sỹ Kimball và hai sinh viên tập sự. Cám ơn Chúa là cô có ở đây. Xe của bác sỹ Ames bị tắc đường và anh ấy không đến được…

Catherine chạy nhanh vào phòng chấn thương số một. Chỉ cần nhìn qua cô thấy cả đội đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Dung dịch lac-tat Ringer được treo trên ba thanh truyền, ống truyền nước được cuộn lại, sẵn sàng đưa vào người bệnh nhân, cạnh đó có một chiếc xe đẩy để đưa các ống nghiệm đựng máu tới phòng thí nghiệm. Hai sinh viên thực tập đứng hai bên bàn mổ, cầm ống thông nước tiểu. Còn Ken Kimball, bác sỹ phẫu thuật trực phòng cấp cứu đã xé băng dính trên khay dụng cụ.

Catherine đội mũ phẫu thuật, xỏ găng tay cao su tiệt trùng. Một y tá buộc dây áo phía sau cho cô. Mỗi lớp quần áo đồng phục là một lớp sức mạnh. Cô thấy mình mạnh mẽ hơn và kiểm soát tốt hơn. Trong căn phòng này, cô cứu người chứ không phải là nạn nhân.

– Bệnh nhân bị sao? – Cô hỏi Kimball.

– Một vụ giết người. Bị thương ở cổ và bụng.

– Đạn bắn à?

– Không. Vết thương do dao.

Catherine ngừng lại khi đang đeo dở chiếc găng tay còn lại. Bụng cô bỗng cuộn lên. Cổ và bụng. Vết thương do dao.

– Xe cứu thương đã đến! – Một y tá hét lên ở lối vào.

– Chảy nhiều máu và bị lòi ruột – Kimball nói rồi ra ngoài đón bệnh nhân.

Catherine đã tiệt trùng xong nhưng cô vẫn đứng im. Căn phòng bỗng im lặng. Hai sinh viên tập sự đứng hai bên bàn và cả y tá tiệt trùng sắp đưa dụng cụ mổ cho Catherine đều không nói gì. Họ đang mải nghĩ đến việc đang diễn ra ở cửa bệnh viện.

Họ nghe thấy Kimball hét to.

– Đi! Đi nào!

Cánh cửa bật mở, xe đẩy được đưa vào. Catherine thoáng thấy những tấm vải sũng máu, một cô gái tóc màu hạt dẻ rối bù, mặt cô bị băng dính cố định ống truyền máu che kín.

Họ hét một, hai, ba rồi chuyển bệnh nhân lên bàn mổ.

Kimball bỏ tấm vải ra, để lộ phần thân của nạn nhân.

Trong căn phòng hỗn loạn đó, không ai nghe thấy Catherine hít mạnh một hơi. Không ai để ý là cô loạng choạng ngã về phía sau. Cô nhìn cổ nạn nhân, trên đó, tấm vải buộc thấm đẫm màu đỏ tươi. Cô nhìn vào phần bụng. Trên đó, một đoạn vải buộc vội đã được cởi ra. Những đợt máu chảy xuống bàn mổ. Dù tất cả mọi người đã bắt tay ngay vào việc, nối ống dẫn và các đầu điện tim, bơm không khí vào phổi nạn nhân, nhưng Catherine vẫn đứng bất động hoảng loạn.

Kimball cởi hết phần vải quấn quanh bụng. Một đống ruột xổ ra, rơi tõm trên bàn.

– Tâm thu chỉ còn xấp xỉ sáu mươi! Nhịp tim đang giảm mạnh…

– Tôi không thể cắm được ống truyền. Mạch của cô ấy mất hết!

– Thử phần dưới xương đòn!

– Đưa tôi ống truyền khác!

– Tệ thật! Toàn bộ chỗ này đã bị nhiễm bẩn…

– Bác sỹ Cordell? Bác sỹ Cordell?

Catherine vẫn như bị thôi miên, quay lại nhìn cô y tá vừa gọi tên mình và thấy cô ấy cau mày nhìn cô dưới lớp vải khẩu trang.

– Cô cần bông gạc không?

Catherine nuốt nước bọt, hít sâu rồi nói.

– Có, bông gạc và ống hút… – Cô cố tập trung vào bệnh nhân lần nữa. Đó là một cô gái trẻ. Cô bị phân tâm. Óc cô chợt lóe lên hình ảnh cô ở một phòng cấp cứu khác, của cái đêm ở Savannah khi chính cô là người nằm trên bàn mổ.

Tôi sẽ không để cô chết. Tôi sẽ không để hắn cướp mất cô.

Cô lấy một túi bông và một chiếc kẹp cầm máu trên khay. Giờ cô hoàn toàn tập trung, bác sỹ chuyên phẫu thuật đã kiểm soát được bản thân. Tất cả những năm tháng rèn luyện để trở thành bác sỹ mổ tự động trở về với cô. Đầu tiên, cô tập trung vào vết thương trên cổ và tấm vải đã được tháo ra. Máu đen phun ra, bắn xuống sàn.

– Động mạch cảnh! – Một trong hai sinh viên thực tập hét lên.

Catherine ấn bông vào vết thương, hít sâu một hơi.

– Không. Không! Nếu là động mạch cảnh thì cô ấy đã chết lâu rồi! – Cô nhìn y tá tiệt trùng – Dao mổ!

Dao mổ lập tức được đưa đến tay cô. Cô dừng lại, chuẩn bị tinh thần cho nhiệm vụ tiếp theo, rồi đặt mũi dao lên cổ nạn nhân. Catherine vẫn duy trì lực ép lên vết thương, nhanh chóng chọc qua da và cắt một đường ngược lên trên hàm, để lộ tĩnh mạch cảnh.

– Hắn cắt vẫn chưa đủ sâu nên không thể chạm đến động mạch cảnh – cô nói – Nhưng hắn đã cắt đến tĩnh mạch. Phần cuối này đã khiến các mô mềm bị thụt lại – Cô ấn sâu dao mổ, giữ chặt phần kẹp ở ngón cái – Tập sự! Tôi cần anh lau máu! Nhẹ thôi!

– Cô định nối lại mạch máu?

– Không, chúng ta chỉ buộc nó lại. Cô ấy sẽ chảy máu ở hai bên. Tôi cần để lộ mạch để có thể quấn chỉ quanh đó. Kẹp mạch!

Kẹp mạch lập tức đến tay cô.

Catherine đặt kẹp mạch, rồi kẹp nó vào mạch máu lộ ra. Cô thở phào, nhìn Kimball.

– Máu đã ngừng chảy. Tôi sẽ buộc nó lại sau!

Cô chuyển sang phần bụng. Lúc này, Kimball và sinh viên tập sự đã lau sạch bụng bằng ống hút và băng gạc. Vết thương đã lộ hẳn ra. Catherine nhẹ nhàng phanh hai bên mép bụng, nhìn vào vết mổ bên trong. Thứ cô nhìn thấy khiến cô buồn nôn và tức giận.

Cô nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Kimball đang đứng bên kia bàn.

– Ai đã làm việc này? – Anh khẽ hỏi – Chúng ta đang đương đầu với loại người gì vậy?

– Một con quái vật – Cô nói.

– Nạn nhân vẫn trong phòng mổ. Cô ấy vẫn sống – Rizzoli gấp điện thoại lại, nhìn Moore và bác sỹ Zucker – Giờ chúng ta đã có một nhân chứng. Tên sát nhân của chúng ta đang trở nên bất cẩn.

– Không phải bất cẩn – Moore nói – Mà là vội vàng. Hắn không có thời gian làm nốt việc đó – Moore đứng cạnh cửa phòng ngủ, xem kỹ vết máu trên sàn. Vết máu còn mới, vẫn lấp lánh. Nó không kịp khô. Bác sỹ phẫu thuật vừa mới ở đây.

– Bức ảnh được gửi cho Catherine Cordell lúc bảy giờ năm mươi lăm phút tối – Rizzoli nói – Đồng hồ trên bức ảnh ghi hai giờ hai mươi – Cô chỉ chiếc đồng hồ cạnh đầu giường – Chiếc đồng hồ vẫn chạy đúng.

Điều đó chứng tỏ hắn đã chụp bức ảnh đó đêm qua. Hắn để nạn nhân sống trong ngôi nhà này trong hơn hai mươi tư giờ.

Kéo dài thêm niềm vui của hắn.

– Hắn ngày càng tự phụ – Giọng bác sỹ Zucker có vẻ khâm phục không giấu diếm – Hắn không chỉ để nạn nhân sống cả ngày, mà thực sự hắn còn bỏ cô ấy ở đây một lúc để gửi bức thư đó. Cậu bé của chúng ta đang giỡn với chúng ta.

– Hoặc là với Catherine Cordell – Moore đoán.

Ví của nạn nhân nằm trên mặt tủ có ngăn kéo. Moore đeo găng tay, xem bên trong ví.

– Ví có ba mươi tư đô, hai thẻ tín dụng, một tấm thiệp, phù hiệu nhận dạng nhân viên của Phòng kinh doanh thiết bị khoa học Lawrence, cao một mét sáu, nặng năm mươi chín cân – Anh lật mặt sau giấy phép – Đã hiến nội tạng.

– Tôi nghĩ cô ấy vừa hiến thôi – Rizzoli nói.

Anh mở ngăn bên.

– Có một cuốn sổ ghi ngày tháng.

Rizzoli quay lại nhìn anh, vẻ quan tâm.

– Gì cơ?

Anh mở cuốn sổ đến tháng hiện tại. Nó trống không. Anh lật về những trang trước cho đến khi thấy một dòng chữ được viết cách đây gần tám tuần: đã đến hạn thuê. Anh lật thêm những trang trước và thấy nhiều dòng chữ hơn: sinh nhật Sid. Giặt khô. Buổi hòa nhạc lúc tám giờ. Họp nhân sự. Đó là tất cả những chi tiết vụn vặt hàng ngày, tạo nên cuộc sống. Tại sao những dòng chữ này lại bị gián đoạn cách đây tám tuần? Anh nghĩ về cô gái đã viết những dòng này. Chúng được viết gọn gàng bằng bút mực xanh. Đó là một cô gái có lẽ đã mường tượng trước tháng mười hai và hình dung ra Giáng sinh tuyết trắng như mọi năm để tin rằng cô sẽ sống để chứng kiến nó.

Anh gập cuốn sổ. Nỗi buồn xâm chiếm anh đến nỗi anh không nói gì một lúc.

– Chẳng có gì bỏ lại trên khăn trải giường – Frost nói, và đang cúi xuống giường – Không có sợi chỉ y tế vương vãi, không dụng cụ, không gì hết.

– Với một người mà chúng ta nghĩ đã vội vàng bỏ đi thì hắn đã lau chùi quá sạch – Rizzoli nhận định – Nhìn xem! Hắn còn có thời gian gấp bộ đồ ngủ nữa! – Cô chỉ bộ quần áo ngủ bằng vải côt-tông được gấp gọn trên ghế – Điều này không khớp với sự vội vàng của hắn.

– Nhưng hắn để nạn nhân còn sống – Moore nói – Đó là một lỗi lầm ngớ ngẩn nhất hắn mắc phải.

– Điều đó thật vô lý, Moore. Hắn gấp quần áo ngủ của nạn nhân rồi mới chuồn. Rồi hắn bất cẩn tới mức bỏ lại một nhân chứng sao? Hắn quá thông minh. Hắn không thể mắc lỗi này.

– Ngay cả kẻ thông minh nhất cũng có lúc loạn lên – Zucker thêm vào – Ted Bundy cuối cùng đã bất cẩn.

Moore nhìn Frost.

– Anh chính là người gọi điện cho nạn nhân phải không?

– Đúng. Khi chúng tôi gọi một loạt danh sách số điện thoại lấy từ thư viện, tôi đã gọi đến đây vào khoảng hai giờ đến hai giờ mười lăm. Tôi nghe thấy máy trả lời tự động. Tôi không để lại lời nhắn.

Moore nhìn quanh phòng nhưng không thấy máy trả lời tự động. Anh ra ngoài phòng khách và thấy điện thoại ở cuối bàn. Nó có một hộp ghi địa chỉ người gọi và nút bấm trên đó dính máu.

Anh dùng đầu bút chì ấn nút đó. Số điện thoại của người gọi gần nhất hiện lên trên màn hình.

Sở cảnh sát Boston: hai giờ mười bốn phút.

– Có phải điều đó khiến hắn hoảng loạn? – Zucker hỏi. Anh đã theo Moore vào phòng khách.

– Hắn đã ở đây khi Frost gọi điện. Có vết máu trên nút bấm để hiện địa chỉ người gọi.

– Vậy là điện thoại đã reo. Tên sát nhân đã không làm xong phần việc. Hắn không đạt được sự thỏa mãn. Nhưng cú điện giữa đêm chắc đã khiến hắn chột dạ. Hắn ra ngoài phòng khách này và thấy số trên hộp địa chỉ. Hắn thấy đó là số của cảnh sát đang cố liên lạc với nạn nhân – Zucker dừng lại – Anh sẽ làm gì tiếp đó?

– Ra khỏi đây.

Zucker gật đầu. Môi anh uốn éo thành một nụ cười méo xệch.

Với ngươi đây là một trò chơi, Moore nghĩ. Hắn ra cửa sổ, nhìn ra con phố lúc đó trông như lăng kính vạn hoa sáng màu dưới ánh đèn màu xanh nhấp nháy. Gần sáu xe tuần tra đỗ trước ngôi nhà. Báo chí cũng có ở đó, hắn thấy những chiếc xe đưa tin của hãng truyền hình đang lắp dụng cụ vệ tinh.

– Hắn bắt đầu không thích điều đó – Zucker nói.

– Hắn đã mổ xong.

– Không. Đó chỉ là chiến lợi phẩm, một điều nhắc nhở nho nhỏ về chuyến thăm của hắn. Hắn không có ở đó để lấy đi một bộ phận cơ thể. Hắn muốn sự thỏa mãn cao độ: đó là cảm thấy sự sống của cô gái đang cạn dần. Nhưng lần này hắn đã không đạt được điều đó. Hắn bị gián đoạn, bị nỗi sợ ngăn lại vì cảnh sát sắp đến. Hắn không thể ở lại để chứng kiến nạn nhân chết – Zucker dừng lại – Sẽ sớm có nạn nhân tiếp theo. Tên sát nhân của chúng ta đang nổi điên. Hắn không chịu nổi sự căng thẳng đó. Điều đó nghĩa là hắn sẽ săn tìm nạn nhân tiếp theo.

– Hoặc hắn đã chọn cô ấy – Moore nói và nghĩ đến Catherine Cordell.

Những tia nắng đầu tiên khiến bầu trời sáng lên. Moore đã không chợp mắt suốt hai mươi tư giờ qua. Anh đã làm việc suốt đêm và chỉ uống một tách cà phê. Nhưng khi nhìn lên bầu trời sáng sủa, anh không cảm thấy mệt mỏi, mà chỉ có tâm trạng lo âu mới mẻ. Có mối liên hệ nào đó giữa Catherine và tên Bác sỹ phẫu thuật mà anh không hiểu nổi. Có sợi dây vô hình nào đó kết nối cô và con quỷ dữ đó.

– Moore!

Anh quay lại, thấy Rizzoli. Anh nhận thấy mắt cô ánh lên vẻ thích thú.

– Đội phá các vụ án liên quan đến xâm phạm tình dục vừa gọi đến – cô nói – Nạn nhân của chúng ta là một cô gái rất đáng thương.

– Ý cô là sao?

– Cách đây hai tháng, Nina Peyton đã bị xâm phạm tình dục.

Tin đó khiến Moore kinh ngạc. Anh nghĩ đến những trang giấy trống trong sổ lịch trình. Cách đây tám tuần, những dòng ghi chép bị gián đoạn. Đó chính là lúc cuộc sống của Nina Peyton dừng lại.

– Có báo cáo nào không? – Zucker hỏi.

– Không chỉ có một bản báo cáo – Rizzoli nói – Mà họ còn tìm thấy hung khí gây án.

– Hai nạn nhân bị cưỡng bức à? – Zucker thắc mắc – Sao lại tình cờ như vậy?

– Anh nghĩ tên tội phạm đó quay lại giết họ sao?

– Chắc chắn đó không phải là một sự ngẫu nhiên, mười phần trăm các tên tội phạm cưỡng bức liên tục sau đó đã tìm cách liên lạc với nạn nhân của chúng. Đó là cách tên sát nhân của chúng ta kéo dài sự thỏa mãn của hắn. Đó là sự ám ảnh.

– Vậy vụ cưỡng bức chỉ là bục nhảy cho vụ giết người – Rizzoli khịt mũi khinh bỉ – Tuyệt!

Moore bỗng nảy ra một ý khác.

– Cô nói đã thu được chứng cứ vụ cưỡng bức. Vậy là đã lấy được dịch âm đ*o?

– Đúng vậy. ADN đang được phân tích.

– Ai lấy mẫu dịch âm đ*o? Cô ấy có đến phòng cấp cứu không? – Anh gần như chắc chắn là cô sẽ nói: Bệnh viện Hành Hương.

Nhưng Rizzoli lắc đầu.

– Không phải là phòng cấp cứu. Cô ấy đã đến phòng khám Forest Hill dành cho phụ nữ. Nó ở ngay cuối phố.

Trên tường phòng chờ trong bệnh viện tư, một bức tranh màu vẽ các bộ phận sinh dục của phụ nữ. Nó nằm dưới dòng chữ: Phụ nữ. Một vẻ đẹp đáng ngạc nhiên. Mặc dù Moore đồng ý rằng cơ thể người phụ nữ là một sáng tạo huyền diệu nhưng anh cảm thấy mình như một kẻ tọc mạch bẩn thỉu khi nhìn sơ đồ vẽ rất kỹ càng đó. Anh thấy mấy người phụ nữ trong phòng chờ nhìn mình bằng ánh mắt mà những con linh dương nhìn kẻ săn mồi. Việc anh đi cùng Rizzoli dường như không thể thay đổi sự thật rằng anh là người đàn ông lạc lõng trong căn phòng này.

Anh thấy nhẹ người khi nhân viên tiếp đón cuối cùng nói.

– Giờ bác sỹ có thể gặp các vị, thưa các thám tử. Phòng cuối cùng bên tay trái.

Rizzoli đi trước, dọc theo hành lang, qua những bức tranh ghi Mười dấu hiệu chứng tỏ bạn tình của bạn lạm dụng tình dục và Sao bạn biết đó là vụ cưỡng bức? Sau mỗi bước đi, Moore cảm thấy như thể một vết nhơ khác của đàn ông đang bám lấy anh, chúng như đất bẩn vấy lên áo anh. Rizzoli không hề cảm thấy điều đó, cô là người ở phe bên kia. Cô thuộc về lãnh địa của phụ nữ. Cô gõ cửa rồi nói.

– Tôi xin gặp cô Sarah Daly, bác sỹ hộ lý.

– Mời vào!

Người phụ nữ đứng dậy chào họ còn trẻ và có vẻ buồn bã. Dưới lớp áo khoác trắng, cô mặc quần bò và áo phông màu đen. Mái tóc cắt như con trai của cô làm tôn thêm cặp mắt sẫm màu và gò má thanh thoát. Nhưng thứ khiến Moore không thể không nhìn là một chiếc khuyên nhỏ bằng vàng ở lỗ mũi bên trái của cô. Trong suốt buổi thẩm tra, anh có cảm giác anh đang nói chuyện với cái khuyên đó.

– Tôi đã xem lại hồ sơ bệnh án của cô ấy sau khi các vị gọi đến – Sarah nói – Theo tôi biết thì họ đã thu thập hồ sơ cho cảnh sát.

– Chúng tôi đã đọc – Rizzoli nói.

– Vậy lý do các vị đến đây là gì?

– Đêm qua, Nina Peyton đã bị tấn công trong căn hộ của cô ấy. Giờ cô ấy đang trong tình trạng nguy kịch.

Phản ứng đầu tiên của người phụ nữ đó là kinh hoàng, rồi tức giận. Moore thấy cằm cô hếch cao, mắt long lên.

– Có đúng là hắn không?

– Hắn?

– Kẻ đã cưỡng bức cô ấy?

– Chúng tôi cũng đã nghĩ đến khả năng đó – Rizzoli nói – Thật không may, nạn nhân đang trong tình trạng hôn mê và không thể nói chuyện với chúng tôi.

– Đừng gọi cô ấy là nạn nhân. Cô ấy có tên họ.

Rizzoli cũng hếch cằm lên và Moore biết cô tỏ ra khinh bỉ. đó không phải là một cách hay để bắt đầu một buổi thẩm tra.

Anh nói.

– Cô Daly, đây là một vụ án rất dã man đến khó tin và chúng tôi cần…

– Chẳng có gì khó tin cả – Sarah cự lại – Chẳng có gì khó tin khi chúng ta nói về những việc đàn ông gây ra cho phụ nữ – Cô cầm một tập hồ sơ trên bàn lên và đưa cho anh – Đây là ghi chép về tình hình sức khỏe của cô ấy. Vào buổi sáng sau khi bị cưỡng bức, cô ấy đã đến phòng khám này. Hôm đó, tôi chính là người tiếp cô ấy.

– Vậy cô cũng là người khám cho cô ấy?

– Tôi làm hết, hỏi han, rồi lấy xét nghiệm dịch âm đ*o. Tôi đã lấy mẫu dịch âm đ*o của cô ấy và xác nhận có tinh dịch khi quan sát bằng kính hiển vi. Tôi đã lấy mẫu tóc và cắt móng tay làm bằng chứng cho vụ cưỡng bức. Tôi đã cho cô ấy uống thuốc sáng hôm đó.

– Cô ấy có đến phòng khám để thực hiện thử nghiệm gì nữa không?

– Bất cứ nạn nhân bị cưỡng bức nào bước vào phòng khám của chúng tôi sẽ được chăm sóc mọi thứ trong tòa nhà này bởi một người duy nhất. Cô ấy sẽ không muốn nhìn thấy những khuôn mặt khác nhau. Vì vậy, tôi đã lấy máu và gửi đến phòng thí nghiệm. Tôi đã làm việc cần thiết là gọi điện cho cảnh sát. Tôi chỉ gọi nếu cô ấy muốn.

Moore mở tệp hồ sơ và thấy tờ giấy ghi thông tin về nạn nhân. Ngày sinh, địa chỉ, số điện thoại và cả tên ông chủ của Nina Peyton đều được ghi rõ. Anh lật sang trang sau và thấy nó ghi đầy chữ nhỏ, viết rất dày. Ngày viết là ngày mười bảy tháng năm.

Chứng bệnh chính: bị xâm phạm tình dục.

Tình hình bệnh hiện tại: một phụ nữ hai mươi chín tuổi tin là cô ấy đã bị xâm phạm tình dục. Đêm qua, khi đang uống rượu tại Câu lạc bộ Gramecy, cô ấy thấy chóng mặt và nhớ là đã vào phòng tắm. Cô ấy không nhớ những việc xảy ra sau đó…

– Cô ấy tỉnh dậy trong nhà, trên giường ngủ – Sarah kể – Cô ấy không nhớ đã về nhà bằng cách nào, không nhớ quần áo đã bị cởi. Chắc chắn cô ấy nhớ là đã không xé rách áo khoác ngoài. Nhưng cô ấy đã bị lột sạch quần áo. Đùi cô ấy bám đầy chất gì đó mà cô ấy nghĩ là tinh dịch. Một mắt bị sưng to và hai cổ tay thâm tím. Cô ấy đã nhanh chóng nhận ra đã có chuyện gì. Và cô ấy đã phản ứng giống như các nạn nhân bị cưỡng bức khác. Cô ấy nghĩ: “Đó là lỗi của tôi. Đáng lẽ tôi không nên bất cẩn như vậy.” Nhưng đó chính là việc đã xảy ra với cô gái đó – Cô nhìn thẳng vào Moore – Chúng tôi tự trách mình vì mọi việc, ngay cả khi bọn đàn ông làm cái việc khốn nạn đó.

Khi nhìn khuôn mặt giận dữ như vậy, anh không thể nói gì. Anh cúi nhìn hồ sơ bệnh án và đọc kết quả kiểm tra sức khỏe.

Tóc bệnh nhân rối bời. Một cô gái lạnh nhạt, nói chuyện đều đều. Cô ấy đi một mình, tự đi từ phòng khám về nhà…

– Cô ấy cứ hỏi chìa khóa ô tô – Sarah kể tiếp – Cô ấy nhăn nhó. Một mắt nhắm tịt lại vì bị sưng to. Cô ấy phải tìm thấy chúng, nếu không cô ấy sẽ không đi làm được. Tôi phải mất một lúc mới giúp cô ấy không lẩm bẩm câu đó nữa và nói chuyện với tôi. Đó là một cô gái mà từ trước tới nay không gặp nhiều khó khăn. Cô ấy được giáo dục tốt, sống độc lập, một nhân viên bán hàng cho Công ty cung cấp phụ kiện khoa học Lawrence. Cô ấy gặp gỡ mọi người suốt ngày. Và cô ấy đến đây, bị tê liệt hoàn toàn, bị ám ảnh về việc phải tìm chìa khóa ô tô. Cuối cùng, chúng tôi mở ví của cô ấy, lục từng ngăn và chìa khóa ở đó. Lúc đó, tôi mới khiến cô ấy tập trung nhìn tôi và cho tôi biết đã có chuyện gì.

– Cô ấy đã nói gì?

– Cô ấy đến Câu lạc bộ Gramecy lúc gần chín giờ để gặp bạn gái. Cô bạn đó không đến nên Nina nán lại đó một lúc. Cô ấy đã uống rượu mác – ti và nói chuyện với vài gã trai. Nghe này, tôi đã đến đó và đêm nào cũng đông đúc. Một cô gái sẽ cảm thấy an toàn – Cô nói thêm, giọng tỏ vẻ cay đắng – Cứ như thể có một nơi an toàn thật sự vậy.

– Cô ấy có nhớ người đàn ông đưa cô ấy về không? – Rizzoli hỏi – Chúng tôi thật sự rất cần biết điều đó.

Sarah nhìn cô.

– Tất cả chỉ vì vụ án phải không? Đó là tất cả những gì nhân viên cảnh sát từ Phòng điều tra Tội phạm tình dục muốn nghe. Tên sát nhân mới đáng chú ý.

Moore có thể cảm thấy cơn giận của Rizzoli đã lan khắp phòng. Anh nói nhanh.

– Các thám tử nói cô ấy đã không thể mô tả hắn.

– Tôi đã có mặt trong phòng khi họ thẩm tra cô ấy. Cô ấy yêu cầu tôi ở lại, vì vậy tôi đã nghe toàn bộ câu chuyện đến hai lần. Họ cứ hỏi cô ấy hắn trông thế nào nhưng cô ấy không nói được. Thực sự cô ấy không thể nhớ gì về hắn.

Moore lật sang trang bệnh án tiếp theo.

– Cô đã gặp lại cô ấy vào tháng bảy, cách đây mới một tuần.

– Cô ấy quay lại để thử máu tiếp theo. Phải mất sáu tuần sau khi làm xét nghiệm HIV để xem có kết quả dương tính không. Đó là hành động cực kỳ nhẫn tâm. Đầu tiên là bị cưỡng bức, sau đó phát hiện ra kẻ tấn công đã gây cho mình một căn bệnh chết người. Đó là 6 tuần đau đớn với những cô gái khi phải chờ xem họ có mắc bệnh AIDS hay không. Họ băn khoăn liệu có kẻ thù nào đó đang ẩn nấp bên trong và phá hủy cơ thể họ không. Khi họ đến làm bài thử nghiệm tiếp theo, tôi phải nói chuyện chuẩn bị tâm lý trước cho họ. Và tôi thề sẽ gọi cho họ ngay khi có kết quả.

– Cô không phân tích kết quả ở đây à?

– Không. Nó được gửi đến những phòng thí nghiệm liên kết của chúng tôi.

Moore lật đến trang cuối hồ sơ và thấy tờ giám định kết quả. Mẫu xét nghiệm HIV: âm tính. Bệnh giang mai: âm tính. Tờ giấy đó rất mỏng, được in từ dạng giấy than. Anh nghĩ những tin tức tố lành nhất trong đời lại xuất hiện trên một tờ giấy mỏng manh như vậy. Trên đó ghi các bức điện tín, kết quả các kỳ thi và kết quả thử máu.

Anh đóng tập hồ sơ, đặt lên bàn.

– Khi gặp Nina lần thứ hai, khi cô ấy đến kiểm tra máu tiếp theo, cô thấy cô ấy thế nào?

– Anh hỏi tôi là cô ấy còn bị chấn thương không á?

– Tôi chắc chắn là cô ấy vẫn còn.

Câu trả lời nhỏ nhẹ của anh dường như khiến cơn thịnh nộ của Sarah nguôi dần. Cô ngồi lui về phía sau, như thể khi đã hết tức giận thì cô mất đi nguồn năng lượng lớn trong cơ thể. Cô ngồi một lúc, ngẫm nghĩ về câu hỏi của anh.

– Khi tôi gặp Nina lần thứ hai, cô ấy như người sống mà đã chết.

– Cụ thể như thế nào?

– Cô ấy ngồi trên chiếc ghế mà cô Rizzoli đang ngồi. Tôi có cảm giác tôi có thể nhìn xuyên qua cô ấy, như thể cô ấy trong suốt. Cô ấy không đi làm kể từ khi bị cưỡng bức. Tôi nghĩ cô ấy rất khó đối diện với người khác, nhất là đàn ông. Cô ấy bị tê liệt trước những nỗi sợ kỳ lạ. Cô ấy sợ uống nước ở vòi công cộng, hay bất kỳ thứ gì không được đóng gói cẩn thận. Nó phải được đựng trong một chai nước hay một lon chưa mở, một thứ gì đó không thể bị bỏ độc hay cho thuốc mê. Cô ấy sợ đàn ông nhìn cô ấy và biết là cô ấy đã bị xâm hại. Cô ấy tin là kẻ cưỡng bức cô ấy đã làm rớt tinh dịch trên ga trải giường và quần áo của cô ấy. Ngày nào cô ấy cũng mất mấy tiếng giặt đồ nhiều lần. Dù Nina Peyton trước kia là người thế nào thì cô ấy cũng đã chết. Trong cô ấy, tôi chỉ thấy một bóng ma – Giọng nói của Sarah nhỏ dần. Cô ngồi im, nhìn về phía Rizzoli và thấy một phụ nữ khác hẳn trên chiếc ghế đó. Những khuôn mặt phụ nữ khác nhau cứ chạy ngang mắt cô như một cuộc diễu hành bị đứt đoạn.

– Cô ấy có nói gì về việc bị theo dõi không, về việc kẻ tấn công lại xuất hiện?

– Một kẻ xâm phạm tình dục sẽ không bao giờ biến mất khỏi cuộc sống của chúng ta. Chúng ta sẽ là tài sản và nô lệ của chúng, miễn là chúng ta còn sống – Sarah dừng lại, rồi cay đắng nói thêm – Có lẽ hắn chỉ đến lấy đi thứ thuộc về hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận