Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 29: Thất học


Dư Hiền ước tính cũng không sai, cái nguyên thần kia không dài cũng không ngắn, trước sau tổng cộng mất một tuần lễ.

Trong một tuần này, Bạch Kha và Lâm Kiệt có thể nói là trải qua những ngày không mấy dễ dàng. Mỗi ngày ngoại trừ việc tu luyện cơ bản ở ngoài, thì thường thường vẫn phải chạy đuổi bắt Đậu Phộng ở trong bí cảnh.

Ban đầu, họ còn cố gắng đuổi theo Đậu Phộng, nhưng vì nó di chuyển quá nhanh, đường đi lắt léo quái dị, lên trời xuống đất đào núi vào rừng, sự linh hoạt của nó trái ngược hoàn toàn với thân hình vụng về khổng lồ kia. Đuổi đến mức Lâm Kiệt cùng Bạch Kha hận không thể quét đầy máu chó lên mặt nó.

Hơn nữa, căn cơ nền tảng tu luyện của Lâm Kiệt và Bạch Kha khác nhau khá nhiều, dù Bạch Kha có tư chất căn cốt đặc thù, nhưng cũng không thể nhanh chóng vượt qua Lâm Kiệt trong thời gian ngắn, đặc biệt là về thân pháp, loại này là một vấn đề cơ bản cần luyện tập chăm chỉ. Dù cùng một loại phương thức để tập luyện nhưng dùng để so đánh giá bọn họ thật sự không khả thi.

Vì vậy, biện pháp “Đuổi người” chỉ thực hành được một ngày đã bị Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền khẩn cấp kêu ngừng, sau khi hai người thương lượng không đến một chén trà, liền quyết định thay “Đuổi” đổi thành “Chạy”.

“…” Sau khi nghe xong điều này, Bạch Kha chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường, những khái niệm về nhân quyền có lẽ là thứ quá mức cao siêu và hiện đại đối với hai vị tổ tông này, sống cả ngàn năm cũng không biết “tinh hoa rùa Trung Hoa”*, nếu không, làm sao họ có thể để cho một con người suốt ngày bị một con thú rượt đuổi như chơi diều, hoặc là giống như con gà bị đuổi ở đằng sau mông chứ?!

*Raw: 中华鳖精: Tinh hoa rùa Trung Hoa- đại khái là vào năm!993 một giáo viên thể dục bên Trung Quốc đã đào tạo được một VĐV và dẫn dắt TQ dành được chức vô địch tại giải điền kinh thế giới lần thứ tư, với 2 vàng, 1 đồng, 1 bạc, từ đó thoát khỏi nỗi xấu hổ với biệt danh “người bệnh Đông Á”, và mọi người tò mò về từng chi tiết trong đó, các nhà kinh doanh đánh hơi được giá trị và một hãng dược đã liên hệ với ông HLV đó, trong buổi họp báo ông HLV đó đã cầm sản phẩm cũng hãng dược đó mạnh mẽ nói: “Chúng tôi uống Tinh hoa rùa Trung Hoa” => Nổi tiếng (Mọi người muốn tìm hiểu thêm thì cop raw ra tìm sẽ có giải thích, này mình tóm tắt đại khái thôi.)

Ban đầu, Lâm Kiệt cảm thấy khá ổn, dù sao thì khi bọn họ đuổi theo Đậu Phộng, con thú ngu ngốc đó chạy trốn quá nhanh và xa, khoảng cách quá lớn khiến họ không thể đuổi theo, ngược lại còn khiến không còn kích thích đuổi theo nữa. Để Đậu Phộng đuổi theo sau lưng họ ngược lại cũng không tệ, dù sao Đậu Phộng cũng không phải ngốc thật.

Con thú thoạt nhìn có vẻ ngoài lóng ngóng ấy lại có thể khống chế tốc độ của mình vừa đúng, chậm hơn một chút Bạch Kha và Lâm Kiệt sẽ có cơ hội thả lỏng, nhanh hơn một chút cả hai sẽ sinh ra phản ứng quá độ, dễ khéo quá hóa vụng, tổn thương gân cốt.

“Nhưng mà mẹ nó tổ tông ơi, ngươi có thể đừng coi hai người bọn ta đuổi đuổi thành món đồ chơi được không?!” Lâm Kiệt mỗi lẫn bị đuổi cho chạy tán loạn khắp bí cảnh đa phần đều muốn rít gào như thế.

Nhưng thường thường cậu còn chưa kịp gào lên, giây tiếp sẽ cảm giác cả người mình bị móng vuốt túm lấy, hất lên không trung, lộn nhào một vòng rồi té xuống, sau đó tổ tông nọ sẽ luôn há miệng “ngao ngao” cắn cổ áo cậu, dường như rất phấn khích chạy điên cuồng khắp bí cảnh, đùa nghịch đủ rồi mới nhẹ nhàng buông lỏng miệng ra, Lâm Kiệt mắt hoa đầu váng bất thình lình thành vật rơi tự do.

Cảm giác đó rất khó tin, quả thực không thể tin! Suýt nữa thì khóc luôn.

Thử tưởng tượng cảm giác bị trói vào một ống phóng tên lửa, với tốc độ cực cao như con ruồi mất đầu bay loạn xạ—-

Vừa thấy mũi mình sắp đập vào thân cân, con hàng nọ sẽ đột ngột thay đổi, thân cây khó khăn lắm mới sượt qua sống mũi; mắt thấy sắp bị ném vào trong nước, giây sau đã cảm thấy mông tê rần, đã lại bị Đậu Phộng dùng chiếc đuôi to không nhẹ không nặng quất lên trời…..

Cái này đặc biệt không ngừng ở khảo nghiệm thân thủ mà còn đặc biệt khảo nghiệm cả trái tim được đấy!

Vốn dĩ cậu cho rằng đãi ngộ của Bạch Kha sẽ tốt hơn với mình không ít, dù sao lúc ban đầu gặp Dư Hiền, cậu đã nghe lão tổ tông kia nói Đậu Phộng vốn là sủng vật của Bạch Kha nuôi. Vị tổ tông đó cùng Hoắc Quân Tiêu một hai người đều nói năng mập mờ, thỉnh thoảng ngoại trừ không đầu không đuôi thốt ra một câu, cũng không đề cập thêm gì về mối quan hệ giữa Bạch Kha và bọn họ, thế cho nên Lâm Kiệt đến giờ vẫn chưa hiểu rõ sự tình, không thể hiểu ý của bọn họ, cũng không hỏi han tò mò, nhưng chỉ nhìn tình trạng của Đậu Phộng bình thường hận không thể hóa thành thuốc cao bôi trên da chó lúc nào cũng muốn dính chặt vào Bạch Kha, khó gỡ ra được, là biết câu nói kia của Dư Hiền không phải thuận miệng nói suông.

Nếu đã là mỗi quan hệ giữa chủ nhân và sủng vật, thì Đậu Phộng đối với Bạch Kha hẳn phải là nhu thuận, ngoan ngoãn, dễ thương hơn một chút đi, chắc không đến mức thô lỗ, tùy tiện, động tay động chân không kiêng nể giống như đối xử với mình.

Chính xác ra, nghĩ như vậy không chỉ có mình cậu, mà ngay cả trong lòng Bạch Kha cũng từng có suy nghĩ qua về nó.

Có điều khi thật sự bị “Đuổi”, Bạch Kha mới phát hiện suy nghĩ của mình và Lâm Kiệt thật ngu ngốc quá mức. Bọn họ sao có thể ngốc đến mức lấy suy nghĩ của người thường để phỏng đoán ý của một con thú bị bệnh xà tinh chứ?!

Rõ ràng Đậu Phộng cho rằng nó chơi càng điên cuồng, người bị chơi càng cảm nhận được niềm vui trong đó, tương tác với nhau càng thêm thân mật.

Vì vậy Bạch Kha thậm chí còn bị chơi thảm hại hơn.

Bình Thường y gặp chuyện gì cũng bình tĩnh đến mức gần như không giống người thần, là ông cụ non từ bé, ổn trọng, tự chủ, rõ ràng là người mới trưởng thành mà lại mơ hồ có phong thái “Thái Sơn sụp đổ trước mặt vẫn không đổi sắc”, hiếm khi mất bình tĩnh. Theo lời Lâm Kiệt, ngoại trừ trời sinh vẻ ngoài đạm mạc, đại khái bên trong xương tủy cũng có loại “Thà chết chứ không thể không thể hiện” đang tác quái.

Người như vậy, sau khi bị Đậu Phộng rượt đuổi chơi đùa một lúc lâu, rồi trở lại phòng nhà của Hoắc Quân Tiêu, người thất thểu chật vật dựa vào bàn đá, hai chân mềm nhũn trong một khoảng chén trà mới lấy lại được sức. Về phần Lâm Kiệt, càng không có hình tượng trực tiếp ôm chân bàn nằm bẹp dưới mặt đất như bị bại liệt.

Có điều so với việc bị Đậu Phộng rượt đuổi, còn có cách làm cho Bạch Kha đau đầu hơn.

Mỗi ngày Hoắc Quân Tiêu sẽ căn cứ vào tình hình của bọn họ, lôi ra từ cái rương sách như cái động không đáy của hắn một hai cuốn cổ tịch kinh quyển, ném cho bọn họ để họ lý giải từng chữ một và hiểu rõ nội dung bên trong.

Lâm Kiệt tuy tự xưng là “Chỉ thích xem dã sử, vừa đọc sách chính thức sẽ nôn nghén”, nhưng qua nhiều năm tải qua các loại sách dần mưa dầm thấm đất, đối phó với cổ tịch của Hoắc Quân Tiêu tuy có khó khăn, nhưng cũng không phải không hoàn toàn không gặm nổi.

Thế nhưng Bạch Kha lại khác.

Y từ nhỏ đã theo dì mập học chữ nổi, đọc sách dựa vào sờ soạng. Sau này khi mắt có thể nhìn thấy đường viền quang ảnh, dì mập mỗi ngày sẽ mở lớp nhỏ, dạy y nhận biết chữ bình thường.

Tuy rằng khởi đầu muộn hơn vài tuổi so với trẻ em bình thường, hơn nữa hình dáng chữ đối với Bạch Kha có phần mờ nhạt hơn một ít, muốn nhìn rõ rất tốn sức, thế nhưng y không chăm chú thì thôi, một khi thật sự tập trung thì như phát điên, tiến độ học những thứ đó thậm chí còn nhanh hơn hầu hết trẻ em bình thường, khả năng tiếp thu còn cao hơn. Thời gian đó, thân hình y vốn đã gần nhỏ hơn so với các bạn đồng trang lứa càng thấy y gầy đi trông thấy, nhìn sách lâu tốn quá nhiều tâm sức, thế cho nên vào mỗi buổi tối cơn đau hai bên huyệt thái dương kéo đến mà đau, bọn dì mập và mọi người nhìn thấy đều đau lòng.

Có điều tốt xấu gì cũng không uổng công, mất vài năm công sức gặm xong hơn nửa số sách trong phòng sách của dì mập.

Tuy nhiên, này là so sánh với trẻ em bình thường. So với Lâm Kiệt thì vẫn còn kém xa, dù sao cũng không có đứa trẻ bình thường nào từ nhỏ đã được ngâm mình trong các loại thuật ngữ bên trong sách.

Lần đầu tiên Bạch Kha mở cuốn sách cũ nát không biết lưu truyền từ thời đại nào mà Hoắc Quân Tiêu đưa y, liền bị một trang nọ đầy chữ như gà bới với ký hiệu kỳ quái làm cho đầu óc quay cuồng.

Y không cam lòng dùng đầu ngón tay trỏ lướt qua từng chữ một, từ đầu trang đến cuối trang, không sót một chữ nào, kém chút nữa chui hẳn đầu vào sách để đối mặt với những chữ đó, kết quả hay rồi vẫn tuyệt vọng phát hiện ra mình một chữ cũng không nhận ra!

Cả một trang!

Một chữ cũng không hề biết!

Bạch Kha cảm thấy nhận thức về bản thân lại một lần nữa bị đả kích nặng nề, y lần đầu tiên cảm thấy mình thật sự là một kẻ mù chữ.

Có điều Lâm Kiệt có đôi câu nói không sai, Bạch Kha ngoại trừ phần kia trời sinh đạm mạc, trong xương cốt Bạch Kha còn có mùi vị “thà chết chứ không thể không thể hiện”.

Y ngồi nghiêm chỉnh, mặt không thay đổi, mặt đối mặt với cuốn sách đang mở trên bàn, giàng co suốt một nén nhang, sau đó không nói tiếng nào đứng lên, lấy một tư thế công lực chưa tới nhưng khí thế đã đầy, mang theo quyển sách kia, phủi bụi không tồn tại trên tay áo, không nhanh không chậm bước đến bên người Hoắc Quân Tiêu.

Lúc đó, Hoắc Quân Tiêu đang dựa vào một gốc cây cổ thụ, khoanh tay trước ngực, lấy một loại tư thế nhàn tải nhưng thoải mái, nghiêm chỉnh nhìn Bạch Kha cả một buổi trưa mà không dời mắt.

Mắt thấy thân ảnh cao gần của Bạch Kha đi tới từ từ, trong khoảng khắc phản quang mơ hồ hắn hoảng hốt trong chốc lát, hắn tưởng chừng nhìn thấy Bạch Linh Trần, người có tu vi đại thành và trở thành Chưởng môn Ngọc Sinh Môn. Nhưng giây tiếp theo, ánh sáng mặt trời khẽ dời, gương mặt không quá giống nhau giữa Bạch Kha và Bạch Linh Trần trở nên rõ ràng, vết chu sa đỏ như máu một lần nữa hiện rõ trong mắt Hoắc Quân Tiêu, khiến sắc mặt hắn mang chút buồn bã.

Hắn không phải băn khoăn là chuyện có hay không, chỉ là có chút xót xa.

Tuy nói lúc lần đầu gặp Bạch Kha, hắn quả thực đang nhìn xuyên qua bóng dáng thiếu niên gầy gò này để nhìn thấy thân ảnh của vị Chưởng môn Ngọc Sinh Môn thanh sương ngọc tuyết vẫn luôn đứng ở trên đỉnh Vân Phù cách đây năm ngàn năm trước.

Thế nhưng qua vài ngày ở cùng với nhau, đã khiến hắn nhận thức Bạch Kah một lần nữa. Y và Bạch Linh Trần trong nhiều lúc không giống nhau. Bạch Kha là Bạch Kha, Chưởng môn Ngọc Sinh Môn là Chưởng môn Ngọc Sinh Môn. Từ ngoại hình đến tính cách rồi đến thói quen và sở thích trong cuộc sống, đều có ít nhiều khác biệt.

Thế nhưng không thể nghi ngờ, họ có chung một hồn phách. Dưới túi da thể xác khác biệt kia, bên trong cùng là một cốt lõi. Mặc kệ người ấy gọi là Bạch Kha hay Bạch Linh Trần, hoặc cái gì khác, mặc kệ y làm chưởng môn, thành đại ăng tự do đi trong thiên địa, hay sinh ra là một người bình thường, cuộc sống gian khổ, co ro trong một góc nhỏ. Đối với Hoắc Quân Tiêu mà nói đều là người mà hắn ngưỡng mộ yêu thương suốt trăm ngàn năm.

Đây chỉ là những trạng thái khác nhau của cùng một người do bất đồng độ tuổi, trong thân phận và hoàn cảnh khác nhau mà thôi, về cơ bản y vẫn là y.

Hoắc Quân Tiêu nhớ kỹ rất nhiều năm về trước, bởi vì số mệnh của hắn, Bạch Linh Trần đã nói….

Y nói những người đó có kết cục như vậy đều do sự lựa chọn của chính họ, không thể trách người khác, cũng không thể oán người khác, càng không phải vì lời tiên tri vô lý, hoang đường nào đó về việc khắc chết những người thân cận xung quanh.

Y nói những người đó dù có đổi thân phận, đổi lại địa vị, đổi đi rất nhiều thứ, khi gặp phải một số chuyện, có lẽ cùng thời điểm đó vẫn sẽ đưa ra cùng một lựa chọn, bởi vì có những thứ trong xương cốt họ sẽ không thay đổi….

Và những thứ không thay đổi đó, mới chính là số mệnh thực sự.

Hoắc Quân Tiêu nhìn Bạch Kha đang đi tới trước mặt mình, lại nhớ đến những lời ấy.

Mặc kệ người này lấy bộ dáng gì sinh ra trong thế gian này, trong xương tủy vẫn có những thứ không thay đổi, cho dù ở giữa khoảng thời gian cách mấy ngàn năm thương hải tang điền cùng trời cuối đất.

Đây cũng là số mệnh của y.

Ngay lúc hắn đang dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn Bạch Kha, định mở miệng muốn nói điều gì đó, thì thấy thiếu niên cao gầy này mặt không đổi sắc giơ cuốn sách trong tay lên trước mặt Hoắc Quân Tiêu, gương mặt lạnh lùng, dùng thanh âm có chút cứng ngắc nói: “Xin lỗi, không biết chữ.”

Hoắc Quân Tiêu: “…” Những năm thương hải tang điền cùng trời cuối đất cùng cái số mệnh chó má kia đã biến vị sư phụ chưởng môn cao ngạo của hắn luyện thành như vậy, hiện tại nghịch thiên có còn kịp không?!

—————————

Không biết nên cảm động hay cảm lạnh =))

“Đóa hoa cao lãnh ngàn năm trước, nạn mù chữ lạnh lẽo ngàn năm sau” Trích cmt bên raw =)) 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận