Trong phòng bệnh không có ai, trong lòng Giang Tự Châu có một cảm giác rất khó tả, mặc kệ tối qua Phó Thừa đã nói với cậu nhiều điều lạnh lùng nhưng sáng sớm khi vừa mới mở mắt ra, cậu lại muốn được nhìn thấy anh ngay.
Muốn nhìn nhưng cũng sợ nhìn.
Dì hộ lý rửa tay xong, vừa ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy Giang Tự Châu thức giấc, dì vội vàng đi tới, mỉm cười nhìn cậu: “Dậy rồi à? Hôm nay ngủ được nhiều vậy.”
Nói xong, dì không nhịn được mà thở dài: “Cái cậu đội trưởng Phó này thật sự rất tốt. Có cậu ấy ở đây, dì cảm thấy mình sắp mất việc đến nơi rồi.”
Tối hôm qua dì vội vã về nhà, không kịp dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn đầu giường, sau khi Phó Thừa rời đi, dì hộ lý phát hiện anh không chỉ dọn dẹp bàn đầu giường mà còn thu gom rác đi vứt và lồng túi đựng rác mới vào thùng.
Giang Tự Châu cười: “Anh ấy không giỏi bằng dì đâu.”
Dì hộ lý biết rõ nào phải như vậy, hôm nay dì thấy tâm trạng của cậu tốt nên nói đùa: “Đội trưởng Phó trông cậu cả đêm, đúng là thể lực của lính cứu hỏa tốt thật, nếu không nói thì dì cũng không biết là cậu ấy cả đêm không ngủ đấy.”
“Ai cả đêm không ngủ?” Bác sĩ bỗng nhiên bước vào: “Tối qua ngủ không ngon à?”
“Rất ngon.” Giang Tự Châu nhiệt tình trả lời.
Mặc dù Giang Tự Châu bị thương nặng, nhưng hiện tại đã qua cơn nguy kịch, bác sĩ nhìn vết thương của cậu, thấy máu không rỉ ra nữa thì đưa ra vài hướng dẫn thông thường rồi nhanh chóng đi đến phòng bệnh khác.
Y tá tò mò đi tới, thấp giọng hỏi: “Đội trưởng Phó đi rồi ạ?”
“Ừm, tối qua cảm ơn em.” Giang Tự Châu cũng thấp giọng nói.
“Anh có hỏi anh ấy tại sao đứng ngoài lâu vậy mà không chịu vào không?” Y tá không khỏi tò mò hỏi.
Giang Tự Châu rũ mắt, lảng tránh ánh nhìn của y tá, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: “Không cần hỏi nữa.”
Nghe thấy tiếng cửa phòng ký túc xá bên cạnh mở ra, Tiết Kỳ An vội vàng mở cửa, đi theo Phó Thừa vào phòng của anh.
“Tối qua cậu có đến bệnh viện không?” Tiết Kỳ An ra vẻ nói: “Có phải vẫn không nỡ đúng không?”
Phó Thừa cả đêm không ngủ, anh lấy khăn đi vào phòng tắm rửa mặt, Tiết Kỳ An lại đi theo anh: “Tối qua đội trưởng Đoàn vẫn còn cằn nhằn về cậu, nói là cậu vô ơn, Tiểu Giang người ta vì cậu mà bị thương, cậu thì hay rồi, không ngó ngàng gì tới, chú ấy dặn tôi khi nào cậu trở về thì bảo cậu đến gặp chú ấy đấy.”
Đoàn Nghị đang ngồi trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng gõ cửa thì nói vọng ra: “Mời vào.”
Phó Thừa và Tiết Kỳ An lần lượt đi vào, Đoàn Nghị nhìn Phó Thừa, không có ý định nói chuyện với anh mà hỏi Tiết Kỳ An trước: “Lúc cậu đi thăm đồng chí Tiểu Giang về, tôi quên hỏi cậu ấy bị thương thế nào và hồi phục ra sao rồi, đã ổn chưa?”
Tiết Kỳ An và Phó Thừa nhìn nhau rồi báo cáo: “Hiện tại vẫn đang tiếp tục theo dõi tình hình, cháu đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói rằng cuối tuần sẽ cắt chỉ. Sau khi cắt chỉ có thể xuất viện rồi đến bệnh viện thay băng định kỳ là được.”
Đoàn Nghị gật đầu, sắc mặt khó chịu hỏi Phó Thừa: “Những tài liệu bổ sung bên phía Phú Lâm cần chúng ta hỗ trợ hợp tác đã xử lý xong hết chưa?”
“Hôm qua đã gửi đến văn phòng cấp trên rồi.” Phó Thừa trả lời ngắn gọn.
Đoàn Nghị khịt mũi: “Vậy bây giờ đã đủ sức để nghĩ đến vị cứu tinh của mình chưa?”
Tiết Kỳ An cố nhịn cười, cậu ta nhìn chằm chằm Phó Thừa như thể đang xem kịch hay.
“Nghe Kỳ An nói, cuối tuần đồng chí Tiểu Giang sẽ xuất viện, lúc người ta nhập viện cậu không đến thăm cũng được nhưng đến lúc xuất viện thì không thể không bày tỏ chút thành ý được.”
Đoàn Nghị không hiểu vì sao Phó Thừa lại đột nhiên trở nên vô tình như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, ông đoán chừng giữa những người trẻ tuổi này đã xảy ra xích mích gì đó.
Trong đầu Tiết Kỳ An đã tưởng tượng xong một vở kịch lớn, cậu ta cứ tưởng rằng đêm qua Phó Thừa đã bày tỏ “thành ý” rồi nên ho khan hai tiếng, hỏi Đoàn Nghị: “Thành ý thế nào ạ?”
Đoàn Nghị cầm ly nước lên uống một ngụm rồi mở miệng nói: “Tôi thấy đồng chí Tiểu Giang chắc hẳn là xuất thân từ một gia đình khá giả, nếu gia đình bận rộn không có thời gian chăm sóc thì có thể đăng ký phòng gia đình trong đội cho đồng chí.”
“Với chế độ đãi ngộ với người nhà ạ?” Tiết Kỳ An hỏi.
“Phải cao hơn nhiều so với chế độ đãi ngộ người nhà chứ!” Đoàn Nghị nhìn chằm chằm Tiết Kỳ An, rồi hỏi Phó Thừa: “Ý của cậu thế nào?”
Trước đó, Phó Thừa đã từng đưa Giang Tự Châu đến đội chơi, cộng với tin đồn về “xe thể thao triệu đô”, Đoàn Nghị lập tức cảm thấy đây chính là con cháu trong giới giàu có, ngậm thìa vàng từ nhỏ.
Việc Giang Tự Châu bị thương đã hoàn toàn thay đổi ấn tượng của Đoàn Nghị về cậu, ông thực sự rất coi trọng cậu.
“Thôi đi ạ.” Phó Thừa không suy nghĩ gì mà từ chối luôn: “Điều kiện sinh hoạt dành cho người nhà ở đội chúng ta chỉ ở mức trung bình, em ấy bị thương quá nặng, sống ở đây không tiện.”
Đoàn Nghị cau mày: “Điều kiện của chúng ta ở mức trung bình, nhưng ưu điểm là có rất nhiều người, bình thường tôi có thể phân công người làm các việc vặt, bưng cơm rót nước gì đó.”
Phó Thừa còn muốn nói thêm nữa, nhưng Đoàn Nghị lại mất kiên nhẫn xua tay: “Với lại, không hỏi người ta thì làm sao biết là không được.”
Phó Thừa đành phải đáp: “Vậy tối nay cháu sẽ hỏi thử ý của em ấy.”
Đoàn Nghị vui vẻ gật đầu: “Phải vậy chứ! Thanh niên mà, có gì thì cứ nói với nhau là được.”
Hơn 30 lính cứu hỏa được điều động đến hiện trường vụ cháy ở Phú Lâm, cảnh Giang Tự Châu cứu Phó Thừa được rất nhiều người chứng kiến, mấy ngày nay không ai dám nhắc tới trước mặt Phó Thừa nhưng trong lòng luôn âm thầm ngưỡng mộ.
Tin tức Đoàn Nghị muốn Giang Tự Châu chuyển đến đây dưỡng bệnh nhanh chóng được truyền đi khắp đội, mặc dù vẫn chưa có thông tin chính xác nhưng mọi người trong đội đều bắt đầu mong chờ.
Đoàn Nghị không còn phụ trách huấn luyện nữa, ông rất ít tiếp xúc với tân binh nên cũng không ai dám hỏi ông. Buổi tối sau khi cả đội vào nhà ăn, một lát sau Phó Thừa và Tiết Kỳ An cũng bước vào, nhà ăn vốn đang yên tĩnh bỗng chốc ồn ào như ong vỡ tổ.
Đội trưởng bếp ăn và dì nấu ăn cũng đi tới, ngồi cạnh Phó Thừa: “Đội trưởng Phó, nghe nói anh Giang sẽ đến đây dưỡng bệnh à?”
Phó Thừa liếc nhìn một cái: “Vẫn chưa quyết định.”
Đội trưởng bếp ăn cho rằng Phó Thừa còn nhiều lo lắng, nên vội vàng vỗ ngực đảm bảo: “Chúng tôi nhất định sẽ coi anh Giang như báu vật, thức ăn càng khỏi phải bàn, chúng tôi sẽ đặc biệt nấu các món ngon cho anh ấy.”
Dì nấu ăn họ Trần, dì đã nấu ăn cho mọi người trong đội hơn mười năm, xem những thanh niên này như con ruột của mình, vội vàng nói: “Đúng vậy, cậu Giang chính là cứu tinh của cậu. Chúng ta không thể quên ân tình này được! Đội trưởng Phó yên tâm, dù vết thương có nghiêm trọng đến đâu, dì cũng có thể nuôi cậu ấy thành một nhóc bụ bẫm khỏe mạnh!”
Tiết Kỳ An suýt chút nữa là phun cơm ra ngoài, Phó Thừa không khỏi cười lớn: “Cảm ơn dì Trần. Lần này Tự Châu bị thương ở dạ dày, có thể sẽ cần phải ăn theo chế độ ăn kiêng đặc biệt.”
Dì Trần mạnh dạn xua tay: “Không sao đâu! Đội trưởng Phó có yêu cầu gì cứ nói nhé! Trước đây, vợ của Tiểu Lưu sinh con mà không có ai chăm sóc nên phải ở trong đội chúng ta một tháng, dì lo liệu được hết!”
Triệu Lâm ăn hai miếng cơm rồi ngẩng đầu nhìn Phó Thừa, nói nửa thật nửa đùa: “Đối với đội trưởng Phó, ông chủ Giang còn quan trọng hơn cả người vợ sắp sinh con ấy chứ!”
Câu nói được nói rất to, mọi người gần như đều bật cười và bắt đầu reo hò.
Phó Thừa cười cười nhìn Triệu Lâm và Tiêu Cương đang ngồi cạnh nhau, anh cũng không để ý là hai người này đã làm lành từ khi nào nữa.
Tiết Kỳ An thấy anh thắc mắc thì thấp giọng nói: “Hai ngày trước, cậu ta đi thăm ông chủ Giang với tôi, tình cờ gặp được nữ nhân viên trong quán cà phê, Triệu Lâm tức giận rời đi, Tiêu Cương cũng theo ra ngoài, xem ra đã dỗ dành được rồi.”
Phó Thừa nghe vậy thì không nhìn hai người họ nữa, Tiết Kỳ An lại nói thêm: “Lúc trước tâm trạng của cậu không tốt, tôi sợ nói cho cậu biết thì cậu lại thấy chạnh lòng, sau đó tôi hỏi Tiêu Cương thì Tiêu Cương nói là đã giải thích rõ ràng rồi, cũng không hề nhắc đến ông chủ Giang của cậu, chỉ nói là Tiêu Cương không có tình cảm gì với nữ nhân viên đó.”
“Nếu An Tiểu Mễ biết được thì sẽ tức chết mất.” Phó Thừa cười nói.
Tiết Kỳ An nhướng mày: “Cô ấy biết rồi, sau đó bắt Tiêu Cương phải đăng ký thẻ hội viên hạng 1000 tệ trong quán cà phê thì mới tha đấy.”
An Tiểu Mễ chỉ nói đùa, cô cố tình trêu chọc Tiêu Cương sau khi nghe anh ta gọi điện thoại giải thích với mình, ai ngờ Tiêu Cương lại thật sự cảm thấy lời nói của anh ta làm tổn thương con gái nên sau khi cúp điện thoại thì chuyển thẳng 1000 tệ cho Tiểu Mễ.
An Tiểu Mễ bật cười rồi chụp màn hình cuộc trò chuyện cho Giang Tự Châu xem, sau đó, Giang Tự Châu trả lời cô: Giữ đi, coi như tiền học phí*.
*Ý là tiền học phí để Tiểu Mễ bày Tiêu Cương cách cua Triệu Lâm đó
“Mau mau hỏi đi.” Tiết Kỳ An vỗ vai Phó Thừa: “Để ông chủ Giang cảm nhận được sự nhiệt tình của đội lính cứu hỏa chúng ta.”
Phó Thừa cười không nói gì, Tiết Kỳ An lại bắt đầu đuổi người đi: “Được rồi, mau ăn đi, đừng lảng vảng ở đây nữa, ngộp quá không ăn cơm nổi.”
Mọi người đều mỉm cười cúi đầu ăn cơm của mình, Tiết Kỳ An hạ giọng: “Sao rồi, có khá hơn không?”
Phó Thừa cười khổ lắc đầu: “Không khá hơn.”
Tiết Kỳ An biết nguyên nhân hai người trở nên như vậy, vì làm nghề này nên họ luôn bị xếp cuối cùng trong danh sách hẹn hò, dù có yêu nhau mấy năm thì cuối cùng cũng chia tay vì bị gia đình phản đối là chuyện bình thường, cậu ta đã nhìn thấy quá nhiều trường hợp như vậy rồi.
“Tôi nghĩ thế này, cậu có thể hỏi ông chủ Giang thử xem sao.” Tiết Kỳ An nghiêm túc khuyên nhủ: “Trong trường hợp không có gia đình chăm sóc thì sống ở đây rất tiện.”
Cậu ta hiểu được sự lo lắng của Phó Thừa: “Nếu cậu sợ cậu ấy suy nghĩ nhiều thì cứ nói là ý của đội trưởng Đoàn.”
Điều Tiết Kỳ An nói cũng có lý, Phó Thừa thở dài: “Tối nay tôi sẽ gọi điện hỏi thử.”
Bên ngoài phòng bệnh, giám đốc bệnh viện bắt tay Giang Uyên rồi đích thân đưa ông đến phòng bệnh.
“Lần này Tiểu Châu bị thương quá nghiêm trọng, ngoại thương thì dễ khỏi, nhưng nội thương lại khó lành, sau khi xuất viện cần phải được chăm sóc cẩn thận.” Giám đốc bệnh viện dặn dò.
Vào bệnh viện đã nhiều ngày, nhưng đây là lần đầu tiên Giang Uyên cảm thấy nhẹ nhõm như vậy: “Làm phiền ông rồi. Trong nhà có bảo mẫu đã trông nom nó từ nhỏ, còn có dì nấu ăn, chắc chắn sẽ chăm sóc thật tốt.”
“Vậy thì tốt.” Hai người dừng lại trước cửa phòng bệnh: “Khi xuất viện tôi sẽ sắp xếp cho bác sĩ chuẩn bị một danh sách chi tiết dùng trong việc chăm sóc hàng ngày, có gì không hiểu cứ gọi cho tôi.”
Hôm nay Giang Tự Châu có thể uống một ít nước, dì hộ lý cẩn thận đút cho cậu từng thìa một, nhìn thấy Giang Uyên đi vào liền lịch sự chào hỏi.
“Ba.” Giọng nói Giang Tự Châu vẫn còn yếu ớt, nhưng so với mấy ngày trước thì hôm nay tốt hơn rất nhiều.
Giang Uyên ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn sắc mặt Giang Tự Châu, cau mày nói: “Mấy ngày nay con gầy đi rất nhiều.”
Sắc mặt Giang Tự Châu tái nhợt thiếu sức sống, Giang Uyên đau lòng thở dài: “Sau khi xuất viện thì chuyển về nhà đi, ở nhà có bảo mẫu, sẽ tiện chăm sóc cho con hơn.”