Một lúc sau Tôn Từ Y cùng đi dạo trong vườn đào với các tiểu thư kia.
Trùng hợp lại gặp Cố Nhược Nhiên, nhị công chúa.
Nàng ấy đang cùng hạ nhân ngắm hồng đào, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, nhưng nghe nói vị công chúa này từ nhỏ đã gặp bạo bệnh, quanh năm luôn yếu ớt.
Và Cố Nhược Nhiên cũng là nữ chính của tiểu thuyết do Tôn Từ Y viết.
Nhưng Tôn Từ Y không nhận ra.
Tất cả đồng loạt hành lễ:
“Tham kiến nhị công chúa”
Tôn Từ Y nhìn Cố Nhược Nhiên nghĩ:
“Cô ấy là nữ chính của mình, xinh đẹp quá đi”
Tôn Từ Y cũng cúi xuống hành lễ theo.
Cố Nhược Nhiên nhìn mọi người một lượt:
“Các tỷ muội không cần đa lễ”
Tôn Từ Y nghĩ thầm trong bụng:
“Đúng là vẻ ngoài có chút yếu ớt, vị công chúa này không phải hoàng hậu sinh ra nhưng cô ấy cũng được hoàng đế yêu thương.
Có người cha nào thấy con mình đau ốm mà không quan tâm, chưa kể cô ấy là do Khả phi hạ sinh, người hoàng thượng yêu say đắm.
Sau này Trương Từ Hiểu sẽ hi sinh mạng sống để lấy đá trường sinh cứu mạng cô ấy”
Ánh mắt Cố Nhược Nhiên dừng lại trên người Tôn Từ Y:
“Các ngươi có thể lui ra để ta nói chuyện với Trương thiếu phu nhân một chút không?”
Nghe vậy không ai dám ở lại vườn đào nữa, dù bọn họ lo lắng cho Tôn Từ Y nhưng buộc phải rời đi.
Tôn Từ Y không dám nhìn thẳng vào thiên nhan công chúa.
Cả hai cùng đi dạo trong vườn đào, đám hạ nhân vẫn luôn theo sát hai người.
Công chúa lên tiếng mở đầu câu chuyện trước:
“Ta nghe nói cô đã cứu Mạnh vương huynh khỏi tay thái tử, cô thật dũng cảm”
“Đó là do phu quân thần, nếu không có chàng e là thần đã bị thái tử trừng phạt rồi” Tôn Từ Y khiêm tốn, thật lòng cô không muốn ca ngợi Trương Từ Hiểu chút nào.
“Hôm nay gặp mới biết, Tôn tiểu thư dù là con gái của một thái phó nhưng vẻ ngoài rất xinh đẹp, vô cùng cao quý.
Nếu nói về phẩm hạnh đại công chúa không thể sánh bằng cô.
Thảo nào Trương Tướng quân thà chọn một cô gái không còn mẫu tộc cũng quyết không chọn hoàng tỷ ta”
Tôn Từ Y cúi thấp người:
“Thần tự biết bản thân thấp kém làm sao sánh bằng đại công chúa thiên tôn ngọc quý?”
Tôn Từ Y cảm nhận được sự lạnh lẽo của mùa xuân, áo choàng cũng đã hi sinh cho Mạnh vương gia.
Nhị công chúa mỉm cười, nàng thấy cô gái trước mặt có chút hài hước.
“Ở đây chỉ có chúng ta thôi, ta ghét nhất là mấy cái quy tắc hành lễ vớ vẩn này.
Từ giờ chỉ có hai chúng ta cô không cần hành lễ”
“Làm sao được ạ?” Tôn Từ Y hoang mang
“Ta nói được là được.
Có phải Tôn tiểu thư cũng thích hoa đào nên mới đến đây?” Cố Nhược Nhiên cười hỏi.
“Đúng vậy, có lẽ công chúa cũng rất thích hoa đào”
“Ta không thích hoa đào, ta thích hoa mận, nhưng vì nhớ cảnh hoa mận đua nở ở Hàng Châu nên mới ra đây ngắm tuyết, thật tình rất nhớ nhung”
Nghe Cố Nhược Nhiên nói, Tôn Từ Y vẫn giả vờ tò mò:
“Sao công chúa lại đến được Hàng Châu?”
“Ta là công chúa bị lưu lạc, hai năm trước phụ hoàng mới đón ta về.
Trước đó ta ở Hàng Châu học đàn, rất thích đàn tranh.
Ta không thích sống trong cung.
Mình thích học cái gì thích cái gì đều do người khác quyết định”
Nhị công chúa ra vẻ buồn bã, đôi mắt chứa đầy sự bi thương.
Thật sự những quy củ trong cung khiến người ta chán ghét.
“Hiện tại công chúa được hoàng thượng yêu thương, nhưng nghe cách nói trong câu này hình như có gì đó rất ấm ức”
Cố Nhược Nhiên cười trừ:
“Ta nào dám ấm ức, có điều giờ ta được thánh sủng nhưng luôn cảm thấy mình bị xô đẩy như lục bình trôi, ta cảm thấy Tôn tiểu thư thật hạnh phúc, dù Trương thiếu gia có chút lạnh lẽo nhưng rất quan tâm tiểu thư”
Tôn Từ Y im lặng không đáp, Cố Nhược Nhiêntiếp:
“Đem so sánh với Tôn tiểu thư số phận của ta cũng chỉ như cành liễu trên cây, làm sao so sánh được với cuộc sống của tiểu thư tự do tự tại.
Đến cả loài hoa tiểu thư thích cũng là bạch đào hiếm có”
Tôn Từ Y ngạc nhiên:
“Sao công chúa biết thần thích bạch đào?”
Lúc này đại công chúa Cố Ngân Sương cùng đám hạ nhân bước đến, nàng ta cất giọng:
“Bạch đào đúng là hiếm có, nhưng thứ già đặc biệt thì không nên tồn tại quá lâu.
Bổn công chúa nói đúng không, Trương thiếu phu nhân?”
Nhị công chúa, Tôn Từ Y và cả đám nô tì của nhị công chúa đều hành lễ trước Cố Ngân Sương.
Đám tì nữ của đại công chúa cũng hành lễ qua lại.
Cố Ngân Sương nghe tin hoàng huynh bị chọc tức liền kéo người đến tìm Tôn Từ Y.
Cố Ngân Sương nhìn Tôn Từ Y, nét mặt vô cùng hòa nhã:
“Không gặp có một chút thay đổi hoàn toàn khác, thì ra là bọn họ đều đang nói về cô.
Cô lại có thể ở đây kết bằng hữu với lại hoàng muội của ta, hoàng muội ta không có bằng hữu, có khi là vì thân phận thấp hèn nên mới hợp nhau như vậy”
Nghe những lời mỉa mai kia Cố Nhược Nhiênđịnh nói gì đó nhưng Tôn Từ Y nhanh miệng hơn, cô mỉm cười:
“Gặp lại nhau đại công chúa thân phận tôn quý, phong thái như xưa.
Nhị công chúa ngang hàng với người vẫn bị coi là thấp kém, lẽ nào người cũng thấp kém sao?”
“Ngươi quả nhiên là thứ hồ ly tinh dám cướp A Hiểu ca ca của ta!” Đại công chúa mất bĩnh tĩnh
Nhị công chúa quyết không im lặng chịu đựng hoàng tỷ:
“Đại công chúa, duyên phận đã được định sẵn, cô ấy vốn dĩ là người do Trương Tướng quân và Trương thiếu gia chọn, không thể thay đổi”
“Ngươi im miệng.
Đừng nghĩ được phụ hoàng yêu thương là ngươi có thể đứng ngang hàng với ta”
“Nhưng hoàng tỷ có từng nghĩ đến vì sao phụ hoàng lại yêu thương một người thân phận thấp hèn bệnh sắp chết như ta không? Chẳng qua là ta ngoan ngoãn hơn tỷ”
“To gan, ngươi dám miệt thị bổn công chúa!”
Sự xuất hiện của Trương Từ Hiểu và Lạc Dụng cắt đứt cuộc nói chuyện của hai vị công chúa, Tôn Từ Y tiếc nuối muốn hóng hớt tiếp.
Trương Từ Hiểu đến cả nhìn nữ chính một cái cũng không muốn, chỉ thích làm theo ý mình không chịu hành lễ trước bất cứ ai.
Trương Từ Hiểu tiến đến trước Tôn Từ Y và cầm lấy áo choàng trên tay Lạc Dụng khoác vào cho phu nhân, tự mình thắt dây.
Đại công chúa thấy cảnh này không khỏi ghen tị tức giận, nhị công chúa và tì nữ sốc luôn, bởi vì trong kí ức của họ Trương Từ Hiểu chưa bao giờ đối xử với ai ân cần như vậy.
“A Hiểu ca ca!”
Trương Từ Hiểu giả vờ không nghe thấy tiếng gọi của Cố Ngân Sương.
Tôn Từ Y ngạc nhiên đến ngơ người ra, không nói được câu nào.
Trương Từ Hiểu đặt hai tay lên vai cô:
“Cẩn thận lạnh”
Tôn Từ Y gạt tay phu quân xuống, cô nhìn dáng vẻ đại công chúa đang tức giận rồi lại nhìn Trương Từ Hiểu:
“Vừa nãy chàng đã đi đâu vậy?”
“Ta thấy nàng đưa áo cho Mạnh vương điện hạ, sợ nàng lạnh nên đích thân đi chọn cho nàng một cái khác giống với cái kia.
Nhưng phu quân của nàng tìm thế nào cũng không thấy giống, chỉ có cái này giống nhất thôi” Trương Từ Hiểu tỏ vẻ ấm áp.