Tôn Từ Y uống một ngụm trà, cô mỉm cười hỏi:
“Ta nghe nói điện hạ là một cao thủ trong phái kiếm thuật”
“Đó chỉ là lời đồn thôi, thật ra kĩ thuật của ta không thể sánh với Trương thiếu gia.
Sao cô lại hỏi vậy?” Mạnh vương khiêm tốn
Trương Từ Hiểu lạnh lùng nhìn hai người, Tôn Từ Y lại chỉ để ý đến câu hỏi của Cố Đạt:
“Ta chỉ muốn học vài chiêu để phòng thân thôi”
Trương Từ Hiểu cứ nhìn chăm chăm Cố Đạt khiến không khí nặng nề hẳn:
“Sao Trương thiếu gia cứ nhìn ta như nhìn một kẻ thù vậy?” Cố Đạt hỏi thẳng.
“Vương gia, ta muốn đấu kiếm với ngài” Trương Từ Hiểu nghiêm túc nói
Lạc Dụng ngửi được quanh đây toàn mùi giấm chua.
Mạnh vương gia cũng đồng ý với lời thách đấu của Trương Từ Hiểu.
Cố Đạt nghĩ thầm:
“Đây là phủ tướng quân, ta nhường hắn một chút rồi giả vờ thua cũng không sao”
Cả hai cùng ra sân, Tôn Từ Y, Lạc Dụng và thị vệ của Mạnh Vương_Cát Đới đứng ở một bên xem diễn biến.
“Uy lực của kiếm Hỏa Đế lợi hại, ta sẽ không dùng nó” Mạnh vương gia tuyên bố
Kiếm Hỏa Đế là một bảo vật hiếm mà Mạnh vương gia có được.
Nhưng Trương Từ Hiểu lại chỉ dùng một thanh kiếm thường, chàng còn mỉm cười đầy tự tin:
“Không sao, vương gia cứ việc dùng kiếm Hỏa Đế.
Dù sao trận đấu này ta cũng thắng”
Phần nói chuyện kết thúc cả hai bắt đầu.
Các đường kiếm của Trương Từ Hiểu đẹp đẽ, nhanh nhẹn lại dứt khoát, kĩ năng rất cao khiến Cố Đạt không kịp trở mình.
Dù Cố Đạt đã dùng hết khả năng của mình để đấu nhưng chỉ trong vòng vài chiêu kiếm Hỏa Đế đã bị đoạt mấy, Cố Đạt bị đánh ngã ra sân.
Mũi kiếm của Trương Từ Hiểu chỉ thẳng vào cổ Cố Đạt, chàng cao lãnh nói:
“Vương gia, ngài thua rồi.
Nếu đây là ở trên chiến trường e là cổ của ngài đã không còn”
“Quả nhiên là con trai đại tướng quân, từ nhỏ đã lặn lội nơi sa trường” Mạnh vương gia tâm phục khẩu phục
Tôn Từ Y và Cát Đới vội chạy ra đỡ Cố Đạt dậy:
“Trương Từ Hiểu, sao chàng có thể đối với vương gia như vậy?” Cô trách móc
“Đây là một trận đấu mà” Trương Từ Hiểu nhìn hành động của Tôn Từ Y
Cố Đạt nói:
“Không sao đâu, đây là một trận đấu, ta là kẻ thua cuộc”
“Vương gia, ngài không bị thương chứ?”
Mạnh vương lắc đầu.
Thấy phu nhân quan tâm nam nhân khác, Trương Từ Hiểu ôm ngực, khuôn mặt nhăn nhó đau đớn.
Tôn Từ Y hoảng hốt đỡ lấy phu quân:
“Chàng xem kìa, hiếu thắng gì chứ? Vết thương bị ảnh hưởng rồi” Rồi Tôn Từ Y quay qua phía Cố Đạt:”Vương gia thứ lỗi vì không tiễn, giờ ta phải đưa phu nhân về phòng”
“Còn nữa, đây là bức thư mà nhị hoàng tỷ của ta muốn gửi đến cô”
Mạnh vương gia đưa một bức thư cho Tôn Từ Y, sau đó chàng cùng Cát Đới rời đi.
Trương Từ Hiểu được dìu về phòng, chàng nằm uỳnh xuống giường.
“Chàng thấy thế nào?” Tôn Từ Y lo lắng
Trương Từ Hiểu lắc đầu lia lịa.
“Đừng sợ, Thất Nguyệt đi gọi đại phu rồi”
Cô chạy ra ngoài xem đại phu, Lạc Dụng ở lại với chủ tử, thấy vậy Trương Từ Hiểu cười thầm trong bụng.
“Vậy mà cô ta cũng tin được nữa”
“Thiếu gia, rõ ràng là người không bị sao” Lạc Dụng nhịn cười: “Người là biết ghen rồi”
“Ngươi im đi” Trương Từ Hiểu phủ nhận
Tôn Từ Y và đại phu bước vào, Trương Từ Hiểu liền giả vờ yếu ớt.
Đại phu tỉ mỉ bắt mạch cho Trương Từ Hiểu, sau một lúc, cuối cùng đại phu cũng kết luận:
“Sức khỏe của công tử đang yếu ớt, nhưng không cần lo lắng, chỉ cần siêng năng tĩnh dưỡng, bồi bổ tốt là được”
“Này thì đấu kiếm” Tôn Từ Y thở dài
“Tôi sẽ kê chút thuốc cho công tử”
Rồi đại phu cũng rời đi.
Tôn Từ Y ngồi trên ghế sạp và mở bức thư của Cố Nhược Nhiên ra xem:
“Núi Mục Lĩnh…bánh hoa lê…” Cô nhoẻn cười: “Lời đề nghị này cũng thật thú vị”
Thất Nguyệt đứng cạnh không khỏi thắc mắc:
“Lời đề nghị gì thế ạ?”
“Nhị công chúa muốn mời ta cùng đến núi Mục Lĩnh ngắm hoa đào, ăn bánh hoa lê”
“Quá tốt rồi, tiểu thư và nhị công chúa đang thân thiết hơn.
Tiểu thư có đi không ạ?”
“Tất nhiên ta phải đi rồi, không có lí do gì mà ta từ chối lời mời của công chúa.
Ngươi chuẩn bị đồ giúp ta nhé”
Thất Nguyệt hồ hởi đi chuẩn bị đồ.
Tôn Từ Y đã tính toán từ trước, bây giờ cô phải bắt đầu kết giao bằng hữu với càng nhiều người càng tốt, sau này khi hòa li cô vẫn có thể sống tốt.
“Lạc Dụng, ngươi đi bốc thuốc cho thiếu gia đi”
Nghe Tôn Từ Y nói Lạc Dụng vội vàng cầm đơn thuốc rời đi.
“Nhị công chúa mời nàng đi ăn bánh hoa lê sao?”
“Chàng có muốn đi cùng không?” Tôn Từ Y háo hức
“Giờ này ai còn đến tận núi Mục Lĩnh để ăn bánh hoa lê, thật ấu trĩ”
Nghe giọng điệu Trương Từ Hiểu, Tôn Từ Y không hài lòng chút nào:
“Chàng không đi thì thôi, cứ đợi đó đi.
Ta sẽ đi lấy bánh về ăn ngay trước mặt chàng, chàng đừng mong sẽ có phần”
“Mỏi mắt chờ mong”
Buổi chiều hôm đó xe ngựa của nhị công chúa dừng trước phủ Tướng quân, Tôn Từ Y cùng Thất Nguyệt sẽ đi cùng xe ngựa với Cố Nhược Nhiên.
Trên núi Mục Lĩnh có một ngôi làng nhỏ.
Cố Nhược Nhiên và Tôn Từ Y sẽ ở một viên trang nhỏ tại phía nam ngôi làng.
Viên trang rất sạch sẽ và có nhiều hoa đào, cả ngôi làng ở đâu cũng có hồng đào nở rộ.
Khung cảnh thì tuyệt đẹp.
Người dân trong thôn cũng nồng nhiệt chào đón khách.
“Công chúa điện hạ, người đúng là tài giỏi, lại có thể tìm được một nơi đẹp thế này” Tôn Từ Y nhìn xung quanh
Các tì nữ đang sắp xếp đồ đạc.
Cố Nhược Nhiên nói:
“Tôn tiểu thư cứ tự nhiên, không cần khách sáo.”
Vậy là cả chiều đó Tôn Từ Y đã ăn rất nhiều bánh hoa lê.
Cố Nhược Nhiên nhìn cô mỉm cười:
“Tôn tiểu thư ăn nhiều như vậy không sợ chướng bụng sao?”
“Bánh này rất ngon, không hiểu sao thần ăn mãi không no”
Cả hai đang cùng ngồi ngắm hoa đào.
Tôn Từ Y cảm thán:
“Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, hồng đào ở núi Mục Lĩnh là đẹp nhất”
“Đúng vậy”
Cố Nhược Nhiên chăm chú nhìn tóc Tôn Từ Y, nàng phát hiện có một con hình nhân giấy đang lấp ló ở trên đầu cô, nó nghịch ngợm lại bám lấy vai cô.
“Tôn tiểu thư, trên vai cô có hình nhân giấy kìa”
Lúc này con người giấy bay xuống bàn, nó biết cử động.
Người giấy vẫy vẫy tay chào Tôn Từ Y.
“Công chúa, sao nó cử động được vậy?” Tôn Từ Y thấy người giấy vừa kì lạ vừa dễ thương.
“Chắc là trò đùa của phu quân cô đấy.
Sở dĩ người giấy có thể cử động là vì đã có người dùng pháp thuật với nó, nó sẽ biểu hiện lại những gì mà chủ nhân đã truyền đạt.
Nếu cô thấy nó phiền ta đành đốt nó giúp cô vậy”
Người giấy tỏ vẻ sợ hãi bay lên núp sau lưng Tôn Từ Y.
Cố Nhược Nhiên chấn an người giấy:
“Ta chỉ nói đùa thôi”
Người giấy lại bay xuống, nó làm hành động gì đó.
Cố Nhược Nhiên nhìn không hiểu gì hết nhưng Tôn Từ Y lờ mờ đoán ra, cô đưa một cái bánh hoa lê cho người giấy, hình như đúng ý nó, nó ôm lấy bánh không rời:
“Mau mang về đi, không lát tuyết rơi”
Người giấy vẫy vẫy tay rồi mang bánh đi mất.
Cô nhớ đây là một trong hai con người giấy hồi sáng cô giành giật với đại công chúa.
“Người giấy này cũng dễ thương quá đi”
“Nếu Tôn tiểu thư muốn học ta dạy cô” Cố Nhược Nhiên có chút hứng thú
“Vậy thì còn gì bằng.
Đa tạ công chúa trước”
“Cô giơ tay ra ta xem”
Nhị công chúa cũng được xem là văn võ song toàn, sức mạnh của nàng không thua kém Trương Từ Hiểu ở bất kì khía cạnh nào