Cố Nhược Nhiên quan sát bàn tay của cô từ nãy giờ, đôi mắt tỏ ra khó tin với những gì mình thấy.
“Sao vậy công chúa? Có phải là không học được?” Tôn Từ Y dè chừng
“Không phải.
Ta thấy cô rõ ràng là có pháp lực, cô không biết chuyện này sao?”
“Thần không biết, từ nhỏ thần đã cố gắng luyện tập nhưng không thể sử dụng được”
Suy nghĩ một lúc Cố Nhược Nhiên trở lại bình thường, nàng nói:
“Để học được trước tiên cô phải tự mình cắt hình nhân giấy”
“Công chúa đợi thần một chút”
Tôn Từ Y háo hức chạy đi tìm giấy.
Cố Nhược Nhiên chìm vào suy tư:
“Rõ ràng là ma pháp hệ hỏa giống ta.
Tại sao cả Trương Tướng quân và Trương Từ Hiểu đều không nhận ra?”
Theo nguyên tác, trong người Tôn Từ Y có sức mạnh bí ẩn, cho đến khi Trương Từ Hiểu quyết định hòa li và lấy Cố Nhược Nhiên, vì bị tổn thương nên sức mạnh kia mới bùng phát, còn rất mạnh mẽ.
Tìm được giấy và kéo Tôn Từ Y chạy ra và ngồi vào ghế, cô háo hức cắt người giấy.
Thấy cô cứ hí hoáy, Cố Nhược Nhiên đã dạy cô cắt một cách nhanh hơn, đó chính là gấp đôi tờ giấy lại.
Người giấy vẫn đẹp đẽ.
“Từ giờ ta sẽ áp dụng cách này, đa tạ công chúa” Tôn Từ Y trầm trồ
Trương Từ Hiểu đang ngồi trong phòng nói gì đó với Lạc Dụng thì người giấy đã trở về.
Miếng bánh được đặt vào tay Trương Từ Hiểu, người giấy trở lại bình thường, từ từ rơi xuống bàn.
“Người giấy cũng rất tốt” Lạc Dụng nói “Phu nhân vậy mà cũng hiểu nó muốn gì”
Trương Từ Hiểu thưởng thức bánh:
“Hương vị không tệ, mà ngươi nói đến đâu rồi?”
“Bóng đen lại xuất hiện tại một ngôi làng ở gần Cửu U, nhưng không gây thiệt hại lớn”
“Bóng đen này thật khó đối phó”
Đêm đó, Trương Từ Hiểu làm bài tập và đọc sách đến tận khuya mới chuẩn bị đi ngủ.
Chàng chuẩn bị thổi nến thì một con người giấy bay từ cửa sổ vào, nó mang theo hoa đào đến.
Trương Từ Hiểu đón lấy hoa đào trong tay nó:
“Ngươi là người giấy của Tôn Từ Y”
Người giấy gật gật rồi bay về với chủ nhân.
Trương Từ Hiểu đặt hoa đào lên cái bàn nhỏ cạnh đó, chàng cười khẩy:
“Vừa theo công chúa một lúc đã học được pháp thuật rồi, lại còn khoe khoang”
Ở viên trang, Tôn Từ Y đang điều khiển người giấy.
Cố Nhược Nhiên cũng không ngờ cô lại học nhanh như vậy.
“Tôn tiểu thư, cô có muốn học pháp thuật không?”
Tôn Từ Y rụt rè gật đầu:
“Công chúa sẽ dạy thần sao?”
“Đúng, ta thấy Tôn tiểu thư là người tốt, nếu cô học được pháp thuật chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho mọi người.
Sáng hôm sau Tôn Từ Y tỉnh giấc từ sớm, cô vừa ra ngoài thì thấy cảnh tượng hết sức khủng khiếp.
Ngôi làng nhỏ đã bị vùi lấp dưới tuyết, có vẻ trong lúc mọi người ngủ núi tuyết đã bị lở.
Các tì nữ đang dọn dẹp viên trang, Tôn Từ Y sốt ruột hỏi Thất Nguyệt:
“Công chúa đã thức dậy chưa?”
“Vẫn chưa ạ, đêm qua có trận lở tuyết đã làm vùi lấp hết ngôi làng.
Cũng may trang viên của chúng ta ở cách xa chỗ đó.
Muội đang đợi tiểu thư tỉnh giấc để xem nên làm thế nào”
“Muội cùng người của phủ Tướng quân đi cùng ta, những người còn lại chăm sóc công chúa, tuyệt đối không được kinh động người”
Tôn Từ Y đem chiếc áo choàng khoác vào, cô cùng Thất Nguyệt và 4 tì nữ, 4 thị vệ đến ngôi làng.
Người dân trong làng đều đang sôi sục, ai nấy đều rơi nước mắt thương xót.
Tôn Từ Y tiến đến, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Phủ Tướng quân…
Trương Từ Hiểu cũng vừa tỉnh giấc, chàng đang chuẩn bị dùng bữa sáng.
Cơ thể chàng mệt mỏi vì mất ngủ.
Bình thường có Tôn Từ Y nằm cạnh chàng sẽ không bị cơn ác mộng nào quấy rối, nhưng đêm qua ác mộng lại ập đến liên miên.
Lạc Dụng đạp bay cả cửa phòng hớt hải chạy vào:
“Thiếu gia, không xong rồi!”
“Có chuyện gì? Ngươi bình tĩnh chút đi” Trương Từ Hiểu lạnh lùng nhìn thị vệ.
“Đêm qua núi Mục Lĩnh xảy ra chuyện.
Trong lúc mọi người đang ngủ thì núi tuyết bị lở, ngôi làng đều bị nhấn chìm trong tuyết”
Trương Từ Hiểu đứng phắt dậy:
“Núi tuyết chưa bao giờ lở, chắc chắn có thứ gì đó đã tác động đến nó.
Lạc Dụng, ngươi dẫn theo binh sĩ lên núi sau.
Ta đến đó trước”
Trương Từ Hiểu bay đến núi Mục Lĩnh, vì vậy không mất nhiều thời gian.
Lúc này Tôn Từ Y và các tì nữ đang chăm sóc băng bó cho những người bị thương.
Thị vệ thì đi xung quanh kiểm tra xem dưới tuyết có ai không.
Tôn Từ Y đem áo choàng mặc vào cho một cô bé nhỏ tuổi.
Cô quay ra hỏi các thị vệ:
“Sao rồi? Có ai ở dưới tuyết không?”
“Thưa phu nhân, chúng thuộc hạ không tìm thấy ai ở dưới lớp tuyết.
Hoặc là lớp tuyết quá dày”
Một bà lão lên tiếng:
“Phu nhân, lần sạt lở này chỉ bị tổn thất về vật và trâu bò, người thì không bị thiếu ai đâu ạ”
“Vậy cũng tốt rồi, không bị thiếu ai, số người bị thương cũng ít.”
Tôn Từ Y lại cho người đem hết áo ấm và thức ăn phát cho mọi người.
Ai cũng cảm kích cô, cô đã nhận được vô số lời cảm tạ.
Tôn Từ Y động viên:
“Núi Mục Lĩnh cũng nằm trong lãnh thổ quản lí của phủ Tướng quân, chi viện sẽ đến nhanh thôi.
Các vị cố gắng lên”
Tôn Từ Y định chuyển người già và trẻ em đến viên trang, nhưng do viên trang không lớn còn có công chúa bị bệnh nên cô đành để mọi người ngồi ở bên ngoài.
Trương Từ Hiểu từ trên trời đáp xuống.
Nhìn cảnh tượng trước mắt chàng vô cùng lo lắng.
“Trương Từ Hiểu, sao chàng lại đến đây?” Tôn Từ Y ngạc nhiên
“Núi Mục Lĩnh xảy ra chuyện ta có thể không đến sao?”
Nói là đến vì núi Mục Lĩnh nhưng thật ra Trương Từ Hiểu là lo lắng cho phu nhân.
“Quân tiếp viện đang trên đường đến đây.
Tại sao nàng không để người dân vào trang viên?”
“Ta thấy trang viên nhỏ, hơn nữa còn đang có công chúa nên không tiện”
Nghe xưng hô giữa hai người, nạn dân liền nhìn ra cậu bé kia chính là con trai của Trương Tướng quân, Trương Từ Hiểu.
Ai nấy đều vui mừng vì biết tiếp viện thật sự đang đến.
Tôn Từ Y đột nhiên cảm thấy may mắn khi gặp Trương Từ Hiểu.
Nàng cũng nghĩ rằng núi tuyết bị thứ gì đó đả động nên mới có hiện tượng sạt lở.
Trương Từ Hiểu nhìn qua người dân, rồi lại nhìn kĩ Tôn Từ Y:
“Áo choàng của nàng đâu? Tất cả đồ giữ ấm nàng đều đưa cho bọn họ rồi?”
Tôn Từ Y gật đầu, thấy Trương Từ Hiểu định bỏ áo choàng trên người chàng ra cô vội ngăn lại:
“Chàng đừng thể hiện nữa, ta không lạnh”
“Thật sao?” Trương Từ Hiểu nghi ngờ hỏi
Tôn Từ Y chìa một viên đá đang phát sáng ra:
“Công chúa cho ta cái này, cô ấy nói viên đá này có thể giúp ta giữ ấm”
Xác nhận viên đá là đồ thật Trương Từ Hiểu mới an tâm.
Chính lúc này một cô bé lại lọt vào mắt cô, đứa trẻ kia không ăn đồ ăn mà nhường lại cho một đứa bé khác nhỏ hơn.
“Tiểu muội, muội ăn tạm bánh hoa lê đi” Tôn Từ Y lại gần và đưa bánh hoa lê của mình cho cô bé.
Cô vuốt tóc đứa bé kia: “Muội thật tốt bụng, cho ta xin tên muội được không?”
“Muội là Tiểu Ngôn” Đứa bé rụt rè trả lời
Đột nhiên tiểu muội kia bật khóc, cô bé vừa khóc vừa ăn bánh.
Tôn Từ Y hoảng hốt:
“Muội sao thế? Có phải bị thương không? Hay lạnh quá?”
Tiểu Ngôn lau nước mắt nhìn cô:
“Phu nhân, ca ca muội đi kiếm củi từ chiều hôm qua chưa thấy về”
Người Tiểu Ngôn run lên bần bật.
Tôn Từ Y giận tím mặt:
“Có chuyện như này tại sao không ai báo cho ta?”
“Muội không dám nói, vì đau buồn nên bọn họ không để ý”