Ngọc Tỏa Dao Đài

Chương 5: Định cư


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Định cư
Hai mươi ngày thấm thoắt trôi qua.

Ta đã sớm mua tất cả các loại tượng đất, tranh vẽ, giấy cắt, tượng gỗ, mang tất cả tiền trong người ra thưởng cho người chủ tiệm rồi dẫn Bạch Quản ra khỏi khách sạn, đến một vùng đồng không mông quạnh đợi Thiên Giới phái người tới đón.

Vầng thái dương từ từ mọc lên ở hướng Đông, từ từ đi về phía Tây, từ từ lặn, vầng trăng sáng từ từ nhô lên cao, không biết Hằng Nga tỷ tỷ có phải đáng uống trà quế hoa, không biết có phải tiểu thỏ ngọc nhà nàng còn đang bị rụng lông hay không.

Đêm khuya, giờ Tý, Bạch Quản bắt đầu ngủ gà ngủ gật, sau đó nằm thẳng dưới tàng cây mà ngủ.

Ta ngồi trông đống lửa, đợi đến sáng sớm hôm sau vẫn không thấy sứ giả của Thiên Giới đến đón.

Thấy không ổn, vội vã dùng phép triệu hồi gọi Nhạc Thanh đến hỏi xem. Nhạc Thanh vội vàng chạy tới, hỏi: “Trước kia chưa từng nghe chuyện sứ giả Thiên Giới tới chậm, xin hỏi thượng tiên rốt cục đã viết mấy ngày trên sách đăng ký hạ phàm vậy?”

Ta nói: “Chính xác là 30 ngày.”

Nhạc Thanh trầm mặc một lát, nói với ta bằng giọng thương hại: Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, thời gian trên sổ đăng ký là tính bằng thời gian ở Thiên Giới.”

Ta như bị sét đánh trúng người, lắp bắp hỏi lại: “Vậy 30 ngày là?”

Bạch Quản nhanh nhảu cướp lời: “30 năm!”

Ta trợn tròn mắt.

Bạch Quản bất an kéo kéo góc áo của ta, hỏi: “Sư phụ, không trở về được thì phải làm sao đây?”

Ta “bình tĩnh” đáp lời: “Không sao, sư phụ là Tiên nhân, chắc chắn sẽ có biện pháp.”

Bạch Quản nhẹ nhàng thở ra.

Nhạc Thanh ném cho ta một ánh mắt ‘bái phục”.

Ta tiếp tục giữ vẻ mỉm cười “bình tĩnh” trên môi.

Sư phụ ơi, nếu không phải có đồ tôn của ngươi ở bên cạnh, ta thực sự không giữ được cái bộ mặt này.

Đồ nhi nhất định phải khóc òa rồi….

Trong chúng tiên nữ ở Thiên Giới truyền lưu rất nhiều truyền thuyết khủng bố.

Theo truyền thuyết, có một tiên nữ hạ phàm tắm rửa, bị tên lưu manh trộm mất quần áo, không còn trong sạch, không về trời được, sau đó nàng trở thành vợ của lưu manh.

Theo truyền thuyết, có một tiên nữ hạ phạm đi chơi, bị tên lửa đảo dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, không còn trong sạch, không về trời được, trở thành vợ của lừa đảo.

Theo truyền thuyết, có một tiên nữ hạ phàm hóa thành con ốc, bị tên bại hoại bắt mất, không còn trong sạch, không về trời được, sau đó trở thành vợ của bại hoại.

Theo truyền thuyết, có một tiên nữ hạ phàm thu đồ đệ, điền sai ngày….

Ta không dám làm nhân vật nữ chính của cái truyền thuyết khủng bố như vậy, càng không muốn bị người ta bắt về làm vợ…

Tính mạng của vật tiên mãi mãi không thay đổi, thời gian với ta chẳng có ý nghĩa gì cả, biện pháp an toàn nhất là tìm một cái động sâu để ẩn nấp, biến về nguyên hình mà ngủ, làm một giấc mộng thật đẹp, mộng, mộng, mộng một lần là hết ba mươi năm.

Bạch Quản kéo kéo góc áo của ta, khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt sư phụ lúc này tràn đầy bất an, sợ bị ta vứt bỏ.

Ta lập tức quăng luôn cái chủ ý không đáng tin cậy này.

Nhạc Thanh khẩn trương hỏi: “Thượng tiên, làm sao bây giờ?”

Ta quay người lại, hơi khẽ khom người thi lễ với hắn, nói: “Trời sinh vạn vật, tương y tương tồn, đều là Luân hồi. Ta đã nhập Luân Hồi, liền theo Luân Hồi, từ nay về sau dẫn theo đồ đệ Bạch Quản ở lại trên trấn như phàm nhân, quy củ sống qua ngày, chuyên chú tu hành, thể nghiệm sinh lão bệnh tử ở thế gian, độ mười trượng hồng trần mà từ từ đợi đến ngày được trở về thiên giới. Chỉ là A Dao tối dạ, quanh năm sống một mình ở Giải Ưu Phong, rất ít khi gặp gỡ người ngoại, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lại càng không hiểu quy củ dưới trần gian, nếu như Thành Hoàng có thể chỉ giáo một hai A Dao vô cùng cảm kích.”

Nhạc Thanh hình như bị dọa đến rồi, hắn lập tức đáp lại bằng một cái lễ càng hậu, nói: “Chỉ giáo thì không dám nhân, tiên tử ở lại vùng này thực đúng là vinh hạnh của trấn Lạc Thủy, tại hạ nguyện tận hết sức mọn!”

Ta xấu hổ, đáp lại một cái lễ còn hậu hơn: “Đạo học tập là người giỏi làm thầy.”

Hai người bọn ta lễ đến lễ đi, giằng co một hồi lâu, đến khi bụng của Bạch Quản kêu ùng ục rồi, bọn ta mới quyết đinh trước lên thị trấn kiếm đồ ăn cho hắn đã.

Nói chuyện phiếm mới biết, Nhạc Thanh không phải phàm nhân thành tiên, kiếp trước hắn là một con hắc khuyển, xả thân cứu chủ mà được Thiên Giới ngợi khen “Trung dũng”, phong làm tiểu Thành Hoàng ở vùng đất hơn trăm dặm vuông này. Hắn trở thành tiên cũng có vài phần ngờ nghệch, không hiểu kiếm tiền, lại thích cứu tế người nghèo khó cho nên rõ ràng không cách nào lấy lòng cấp trên, khó lên chức, nhưng bản thân hắn cũng không để ý, bên miệng lúc nào cũng có nụ cười thường trực.

Sau khi biết được chân tướng, ta rốt cục hiểu được vì sao lúc hắn cúi đầu thì vạt áo phía sau động đậy không ngừng, thì ra là thói quen vẫy đuôi… (Vivi: ta chết cuoichet)))))

Nhạc Thanh là một bạn chó ngoan vô cùng trung thành, hắn lấy trong túi ra vẻn vẹn ba lượng bạc, đến tửu quán mướn một phòng, gọi một bàn thức ăn, cho Bạch Quản ăn uống thả cửa, ta ở một bên lấy bút giấy ra, vừa nghe hắn giảng giải vừa chăm chú ghi chép lại cái gọi là “Quy tắc sinh tồn dưới trần gian”.

Thứ nhất, nữ tử độc thân dưới trần gian sẽ phải chịu nhiều ức hiếp, tuyệt đối không được để lộ ra dung mạo thực của bản thân để tránh bị các loại lưu manh, lừa đảo, bại hoại nhìn trúng, rình trộm tắm rửa, cướp bóc quần áo, bắt về làm vợ. (Nhạc Thanh vốn là ngoe nguẩy cái đuôi, hết lời ca ngợi dung mạo của ta xinh đẹp vô song suốt ba canh giờ, từ ngữ hắn dùng vô cùng buồn nôn, thật không có cách nào ghi vào sách.)

Thứ hai, phải mua phòng ốc, tìm việc làm, dùng hai tay kiếm tiền, sống một cuộc sống của người bình thường. (Bạch Quản đề xuất biện pháp dùng “Ngũ quỷ bàn vận” đến chỗ tham quan cường hào trộm ít bạc, loại ý niệm bất chính này đã bị ta nghiêm khắc khiển trách nửa canh giờ.

Thứ ba, tiện thể tìm sư phụ.

Ta lại bắt Nhạc Thanh không được gọi ta là tiên tử, gọi trực tiếp là Vũ Dao để tránh lộ ra sơ hở. Nhạc Thanh không chịu, ta cằn nhằn hồi lây mới sửa được miệng. Thứ đáng giá duy nhất trên người ta bây giờ chỉ còn cây sáo ngọc màu trắng mà sư phụ tặng, vuốt ve thân ngọc ôn nhuận hồi lâu, nghĩ không biết rồi nó sẽ lưu lạc vào tay ai? Bị ai lấy thổi? Suy đi tính lại thật không nỡ dằn lòng, cuối cùng Nhạc Thanh đỏ mặt, dè dặt hỏi: “Tiên… Vũ Dao, cây sáo ngọc này là vật ưa thích của người thì tốt nhất hãy cứ giữ lại đi, ta mặc dù nguyên thân chỉ là con hắc khuyển nhưng dù gì cũng là một Thành Hoàng đường đường, là nam nhân. Sao có thể để cho tiên tử xinh đẹp, thiện lương, ôn nhu (đã tỉnh lược bảy tám tính từ theo sau) chịu khổ? Ta đi làm cửu vạn nuôi người!”

Hắn là người tốt, nhưng ta không thể quá ỷ lại hắn, liền cứng rắn xách sáo ngọc đi, mặc kệ người ở hiệu cầm đồ hồ ngôn loạn ngữ, bỏ qua mặt mũi, được năm trăm lượng bạc. Nhạc Thanh tìm đến một con chuột thành tinh ở trần gian, tên là Bao Hắc Kiểm (Bao mặt đen), giúp ta tìm nhà khắp nơi.

Phòng ở hạng nhất nằm ở phía tây của nội thành phồn hoa, thiết kế tinh xảo, ta lại ngại quá ồn ào, không có lợi cho việc tu hành, liền lắc đầu. Phòng ở hạng hai là tiểu trang viên bên ngoài thành, phòng lớn hơn nhưng bên cạnh lại có một trang trại nuôi heo, mùi hôi thối ngút trời, ta cũng lắc đầu quầy quậy. Tiếp đến là phòng ở cạnh quan phủ, một gian nhà giữa, hai gian nhà kề, còn có phòng bếp, nhà kho với hoa viên nhỏ nhỏ, phong thủy vô cùng tốt. Nghe nói là tiểu biệt viện của một nhà có tiền không dùng đến liền cho thuê kiếm lời. Quản sự thấy ta ăn mặc nhã nhặn lịch sự, mặc dù không có công danh nhưng lại là người đọc sách, hắn hỏi lung tung bắt bẻ hồi lâu, mới chịu nhả ra. Một năm tiền thuê là 20 lượng bạc, ta một hơi liền thanh toán luôn tiền thuê trong năm năm, lại chú ý đến cả nhân tình thế thái, biếu quản sự với Bao Hắc Kiểm mỗi người năm lượng bạc làm tạ lễ, cuối cùng đã dàn xếp xong xuôi.

Bao Hắc Kiểm mừng rỡ đến nỗi ria mép đều vểnh lên đến đỉnh đầu, chủ động dẫn ta ra phố mua chăn đệm với các loại đồ dùng cá nhân. Trên đường lại gặp rất nhiều cô nương đãng trí làm rơi hầu bao, túi thơm, ta lại bảo Bao Hắc Kiểm đi nhặt trả cho các nàng, nhưng cô nương đa lễ kia chẳng hiểu tại sao lại trở nên vô cùng không có lễ phép, thở phì phì bước thẳng…

Mua thật nhiều đồ đạc, ôm đồ đầy một vòng tay.

Bao Hắc Kiểm dạy ta một tri thức mới – mua bán đồ là có thể trả giá.

Hắn còn hỏi ta muốn mua hai tiểu nha hoàn về sai bảo không, ta cự tuyệt. Dù sao một người ba mươi năm sau sẽ trở về Thiên Giới như ta, nếu như bị phàm nhân bên người phát hiện sơ hở, bị người xấu bắt đi làm vợ thì hỏng hết. Ta còn nói cho Bạch Quản: “Mặc dù ngươi là nam nhân, không cần phải lo lắng đến trong sạch, danh tiết, thế nhưng làm người là phải phúc hậu, ngươi bộ dạng tuấn tú, nếu bị người ta nhìn trúng, bắt về làm tướng công, lại bị vợ đeo bám không có cách nào lên trời thì cũng không phải chuyện tốt, vì thế phải cấm dục tu thân, không thể nhìn đông ngó tây, tránh gây ra chuyện không thể cứu vãn được.”

Bạch Quản bái phục: “Sư phụ nhìn xa trông rộng, đồ nhi xin nghe lời.”

Bao Hắc Kiểm ở bên cạnh thầm phỉ nhổ: “Kẻ bắt người ta có mỹ nhân sư phụ ở bên, nhìn được không ăn được đã đành, còn bắt người ta cấm dục tu thân suốt ba mươi năm mới là không phúc hậu.”

Ta nghiêm mặt nói: “Sư phụ ta là chính nhân quân tử, ở Thiên Giới cấm dục tu thân hơn vạn năm, đồ nhi trông hắn mà học tập cũng là việc nên làm.”

Nhạc Thanh phụ họa: “Cho nên người ta là thần tiên còn ngươi là con chuột đấy.”:

Bao Hắc Kiểm cười nói: “Lão lưu manh vạn năm tuổi…”

Bạch Quản cùng với Nhạc Thanh mỗi người một chân giẫm lên hai chân của hắn.

Bao Hắc Kiểm kêu thảm một tiếng, ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Nhạc Thanh cùng Bao Hắc Kiểm đều lưu lại giúp ta sửa sang lại phòng xa, quanh năm ta đều tự mình làm việc, rất thích quét dọn, chuyện này sao có thể bắt bọn họ nhúng tay vào. Ta tự mình nhặt giẻ lau và chổi lên, nhanh chóng thu dọn các phòng đến mức không nhiễm một hạt bụi, trước tiên trải chăn đệm cho Bạch Quản thật tử tế, lại sợ chăn lụa thô ráp bẩn thủy liền tự mình lôi hết ra giặt một lần, làm thằng bé áy náy vô cùng.

Lúc này sắc trời đã chuyển về chiều, ta nhìn phòng ốc gọn gàng mà vô cùng thỏa mãn, bảo Bao Hắc Kiểm đi mua rượu nhạt, thức ăn, mừng tân gia. Ta không uống rượu, Bao Hắc Kiểm ham rượu, thấy bọn ta uống ít liền liều mạng rót, đợi qua ba tuần rượu, hắn có chút men say, thần thần bí bí đến bên cạnh ta, nói: “Tiên tử, tốt nhất người hãy ru rũ trong nhà, mọi việc phải coi chừng, nghe nói gần đây trên thị trấn có ma khí xuất hiện.”

Nhạc Thanh đặt đũa xuống, giận dữ nói; “Ở chỗ mà Bạch Quản hôn mê ấy, tất cả mười mấy người đã chết kia đều là bị ma giết.”

Ta không sợ hãi mà lại cười nói: “Cuộc chiến giữa Thiên – Ma đã phát sinh, thế gian là vùng trung lập, có Tiên hay ma xuất hiện cũng là chuyện bình thường, ta phần vị cao nhưng cũng không để ý chuyện đó, không nắm giữ binh mã, không thiện chiến, không có chỗ nào hơn người. Cho dù có bị bắt cóc hay giết chết cũng không thể khiến cho tam giới có chút gợn sóng nào. Ta được Cẩn Du thượng tiên chân truyền, cho dù bị phong bế đại bộ phận năng lực nhưng cũng không phải ma nhân tầm thường có thể dễ dàng đụng đến. Chỉ cần ít lộ diện, bọn họ tội gì phải tìm ta quấy rầy? Nếu bọn họ thực sự tìm tới cửa, gây ra tranh chấp giữa Thiên – Ma tất nhiên sẽ kinh động Thiên Giới, ta có thể sớm ngày trở về!”

Bao Hắc Kiểm rượu gan hơn người, say khướt cợt nhả: “Ai nha, ai nói tiên tử ngươi không có gì hơn người? Chỗ đó… rất là ngạo nhân nha…”

Lúc này ta không hóa thân, từ ánh mắt hắn nhìn lại, cuối cùng dừng trên bộ ngực cao ngất có thể nói là “ngạo nhân” của mình, ngây ngẩn cả người.

Trên Thiên Giới không ai dám không kiêng nể gì mà đánh giá dáng người của tiên nữ như vậy.

Nhạc Thanh đỏ mặt.

Ta hiểu ra cũng dần đỏ mặt.

Nhạc Thanh không biết nghĩ tới cái gì, chảy máu mũi,

Bạch Quản nhào tới, cắn người.

Cây lê trong tiểu viện đã nở đầy hoa trắng, từng đợt mùi hương thơm ngát lan rộng trong đêm, vô cùng say đắm lòng người.

Nữ tử độc thân không lưu khách lạ, Bao Hắc Kiểm mặt vừa tím vừa sưng cùng với Nhạc Thanh mặt mũi đỏ bừng đã cáo từ rời đi từ canh một. Ta thu dọn xong chén dĩa, gọi Bạch Quản vào trong phòng, truyền cho hắn thuật “thổ nạp”.

Bạch Quản trời sinh thông minh, chỉ cần một lần là có thể nhớ hết câu khẩu quyết hơn trăm chữ. Điều này đã khiến cho một kẻ mất hai ngày mới nhớ là ta đây hâm mộ suốt mấy canh giờ. Sau đó, ta ngồi dưới anh đèn, cẩn thận sửa lại chiếc áo choàng hơi rộng cho hắn. Bạch Quản luyện hồi lâu, ngồi xuống bên cạnh ta, hỏi: “Sư phụ, sư phụ của người cũng tốt với người như vậy sao?”

Ta nói: “Hắn còn tốt hơn ta mấy trăm lần ấy chứ.”

Bạch Quản: “Thật á?”

Sư phụ tốt thật hay không à? Ta nhịn cười không nổi.

Hồi còn bé, ta thích nhất là động vật có lông mềm như nhung, lần đầu tiên trông thấy thỏ ngọc nhà Hằng Nga đã thiếu chút nữa không bước đi nổi, liều chết liều sống quấn lấy sư phụ đòi con thỏ. Sự phụ không có biện pháp nào với ta, mang lễ trọng đến Nguyệt cung bái phỏng Hằng Nga, xin nàng cho Thỏ ngọc đến Giải Ưu Phong ở vài ngày, thỏa mãn nguyện vọng của đồ nhi.

Thỏ ngọc nhất quyết không tình nguyện bị tiểu hài tử đùa bỡn, xông đến trừng mắt đỏ với ta, chân đá loạn.

Hằng Nga cũng khó xử.

Sư phụ chỉ có thể an ủi, an ủi ta.

Ta ôm thỏ ngọc khóc sướt mướt, chết cũng không chịu buông tay.

Hằng Nga nghĩ nghĩ, cười xấu xa đề nghị với ta: “Nếu muốn để Ngọc Nhi tới Giải Ưu Phong với ngươi thì phải dùng sư phụ ngươi đến trao đổi, ngươi có đồng ý không?”

Thỏ ngọc có bộ lông trắng mềm như nhung, sư phụ chẳng có cọng lông nào.

Thỏ ngọc rất ít khi đươc gặp, sư phụ ngày nào cũng gặp.

Ta nghĩ ngợi một lát, lớn tiếng trả lời: “Đồng ý!”

Trong lúc nhất thời, khuôn mặt tuấn tú hết trắng lại xanh, hết xanh lại đen, vô cùng đặc sắc.

Hằng Nga cầm quạt tròn, che miệng cười trộm: “Cẩn Du tiên hữu, vậy ngươi thay Ngọc Nhi ở lại Nguyệt cung đảo thuốc giúp ta đi.”

Sư phụ phiền muộn hồi lâu, hỏi: “A Dao ngốc, ngươi muốn dùng sư phụ đổi con thỏ à?”

Ta co rụt đầu lại, cam đoan nói: “Vậy đổi hai ngày được không nào?”

Sư phụ tức giận đến nói không ra lời.

Hằng Nga cười vui vẻ đến thở không ra hơi.

Sư phụ đối với ta là ngàn theo trăm thuận, phàn nàn vài câu cuối cùng cũng đồng ý. Ta cao hứng bừng bừng thơm má sư phụ một cái, vui vẻ đi về nhà. Sư phụ ở đằng sau oán niệm vô hạn mà dặn dò: “Nhớ rõ trở về đón ta đấy!”

Hằng Nga xấu xa dùng cây quạt vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Cẩn Du tiên hữu, mau đi đảo thuốc nào.”

Sư phụ thở dài, quay lưng đi rồi lại quay đầu nhìn ta.

Dưới gốc hoa quế, bóng lưng đơn bạc thoạt nhìn rất thê lương.

Thỏ ngọc lông trắng dài quả nhiên đáng yêu, sờ tới sờ lui bóng loáng trơn trượt, so với tơ trời còn thuận tay hơn, con mắt đỏ như ngọc san hô, như có hơi nước mờ mờ, nó biết mình bị chủ nhân tống đi, rất biết điều, không giãy dụa nữa, bốn chân nhoãi nhoài mặc kệ ta vuốt ve giày vò. Ta đi hái thật nhiều lê đi mới nó ăn, nhưng nó không thích, còn cắn một cái lên đầu ngón tay ta. Ta mới nghĩ ra là thỏ có lẽ thích ăn thịt, vội vàng lấy đồ ăn xin từ chỗ Ngao Thiên Khuyển đến đút cho nó.

Một người một thỏ chơi trốn tìm trong Lê Viên đến nửa đêm, tĩnh lặng không người, thỏ ngọc rúc trong giỏ mây, như một cục bông tròn, cái miệng ba múi mấp ma mấp máy, không biết nói cái gì. Ta đứng cạnh nhìn thật lâu, bắt đầu mệt rã rời, muốn gọi sư phụ thổi sáo cho nghe thì chợt nhớ tới sư phụ không có ở đây nữa.

Không có hắn thổi sáo ru ngủ, lòng ta như trống rỗng, đau đến khó chịu, giống như thiếu mất cái gì đó, không còn nguyên vẹn nữa.

Trằn trọc trằn trọc, khó lắm mới có thể chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng đến nửa đêm, đá tung chăn mền.

Khi ta tỉnh lại, nhìn chăn rơi xuống đất từ bao giờ, òa khóc.

Thỏ ngọc ngạc nhiên nhìn ta.

Ta ôm thỏ ngọc, cưỡi Thanh Loan, dùng tốc độ nhanh nhất đi về hướng Nguyệt cung.

Không đợi tiên đồng thông báo, ta lảo đảo nhảy vào Nguyệt cung, may mắn nhất là sư phụ không phải đang ngồi đảo thuốc, hắn đang đánh cờ với Hằng Nga. Nhìn thấy ta trở lại rất là mừng rỡ.

Ta ôm thỏ ngọc, trả lại cho Hằng Nga, nói: “A Dao không cần con thỏ nữa.”

Sư phụ xụ mặt, không quay đầu lại mà hỏi: “Ngươi sao đã nghĩ ra được thế rồi?”

Ta tưởng hắn không để ý đến ta, rưng rưng kéo góc áo hắn nói: “a Dao sai rồi, sư phụ mới là tốt nhất, sư phụ sẽ thổi sáo cho ta nghe, nửa đêm kéo chăn cho ta, còn đổi mình lấy thỏ cho ta, ta muốn sư phụ cơ…”

“Ngươi vẫn còn biết sư phụ ta tốt?” Sư phụ thả quân cờ xuống, mặt mày cứng ngắc lập tức hòa hoãn xuống, hắn vui mừng lôi kéo ta, không quở trách, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đi về thôi.”

Ta dốc sức liều mạng gật đầu.

Hằng Nga đặt quân cờ màu trắng trong tay xuống, híp mắt, nói rất là mất hứng: “Không phải nói đổi hai ngày sao? Mới qua có một ngày, Cẩn Du tiên hữu không thể đi được. Hôm qua ngươi đánh cờ thắng ta năm ván liền, hôm nay thắng bại chưa phân, sao có thể trở về dễ dàng thế được?”

Bình thường sư phụ đánh cờ với nàng đều có lúc thắng lúc thua, cùng lắm là thắng hơn hai ván.

Ta kinh ngạc nhìn sư phụ.

Sư phụ chắp tay cười nói: “Tâm tình ta không tốt lắm, ra tay liền mất đúng mực, thất lễ, thất lễ, xin mới Tiên tử tiếp tục hạ cờ, A Dao ngoan, không nên vội vàng, ra ngoài kia pha cho vi sư bình trà thơm nào, uống xong thì cờ cũng đánh cong.

Hằng Nga tiên tử tức gần chết, nàng lại nhìn thế cục bàn cờ, đành phải để cho bọn ta đi.

Từ đó về sau chúng tiên không còn ai muốn tìm sư phụ đánh cờ, sư phụ nói đều là ta làm hại, ép ta phải chơi cờ với hắn, mỗi lần có thắng có thua cũng chỉ hơn hai ván, khiến cho ta cảm thấy vô cùng khó hiểu đối với trình độ chơi cờ của bản thân.

Nhưng chuyện hắn vì đồ nhi bán mình đổi thỏ này đã trở thành trò cười của Thiên Giới.

Ta lại quăng hết mặt mũi của sư phụ…

Thế nhưng mà, chuyện này cũng chứng minh với tất cả mọi người – sư phụ nhà ta là tốt nhất toàn bộ Thiên Giới…

============

Bạch Quản nhìn ta cười ngây ngô, không ngừng truy hỏi.

Chuyện này liên quan đến sư phụ, ta không dám đáp bừa, chỉ vỗ đầu hắn hứa hẹn: “Nếu có ngày ngươi thích mèo nhỏ, chó nhỏ, muốn dùng sư phụ đi đổi, ta cũng cam lòng.”

Bạch Quản khinh bỉ nhìn ta: “Ai lại dùng sư phụ đi đổi mèo nhỏ chó nhỏ, không phải tên ngốc sao? Quả thực là ngu ngốc, hết sức ngu ngốc.!!”

Ta chịu đồ nhi khinh bỉ, ngượng ngùng trở về phòng, ôm gối đầu nhớ sư phụ, nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ mất tiêu.

Đang nửa mê nửa tỉnh, ta bỗng cảm thấy bên người có ánh mắt khủng bố nhìn mình chằm chằm, giống như con ếch xanh bị rắn độc nhìn chằm chằm, thè lưỡi độc, lúc nào cũng có thể nuốt chửng con mồi vào bụng.

Là ai ở bên người?

Ta muốn hét lên, cuống họng lại như bị ách lại, phát không ra chút tiếng động nào.

Ta định xoay người, toàn thân lại cứng ngắc, cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích mảy may.

Giọt mồ hôi to bằng hạt đầu lăn xuống trán, dường như toàn bộ tiên thuật đã bị phong tỏa, ta mềm yếu vô lực như trẻ mới sinh, chỉ có thể không ngừng run rẩy, dùng hết sức mới nghẹn ngào nói ra một chữ yếu ớt: “Ai?”

Trả lời ta, là tiếng thở dài của nam nhân.

Hắn mang theo hơi thở nam tính vô cùng mãnh mẽ, như ác ma, lẳng lặng ngồi bên cạnh ta.

Giờ đang là nửa đêm, trên trời không sao không trăng, quờ tay ta không thấy được năm ngón, ta xoay chuyển con mắt thiếu chút nữa run rẩy, như trước không thấy được hình dáng của hắn.

Hắn vươn tay, động tác nhu hoa như đang vuốt ve khối ngọc đẹp đẽ nhất, nhẹ nhàng lướt qua hai má của ta, đến môi thì dừng lại.

Ta cỏ thể cảm nhận được sự lạnh buốt nơi da thịt chạm nhau, nghe thấy tim mình đập dồn dập.

Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi chuyện càng kinh khủng hơn nữa…

Nhưng hắn lại không làm gì, cũng không nói gì, chỉ có từng tiếng thở dài thỏa mãn.

Thời gian – trở nên dài dằng dặc…

Cuối cùng, hắn hôn lên môi ta.

Ta cảm thấy ngay cả chết cũng muốn rồi….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận