Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 39: Bởi vì là ngươi


Edit: ༄༂Mun༉

Đại khái hai canh giờ trôi qua.

Mục Thanh Ca mới mở cửa, Thanh Hoa cùng Đoạn Phong đột nhiên đi tới, vẻ mặt mong đợi nhìn Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca gật gật đầu, đoạn phong cùng Thanh Hoa mới lơi lỏng xuống, “Bán Hạ công tử, ngài thật là ân nhân cứu mạng của chúng ta, về sau chúng ta vì ngươi vượt lửa qua sông còn không kịp.”

“Tuy rằng độc đã bài xích, nhưng mấy ngày này vẫn phải dưỡng bệnh thật tốt.” Mục Thanh Ca nói, “Hắn buổi tối có thể tỉnh lại.”

Đoạn Phong cùng Thanh Hoa đột nhiên gật gật đầu, đáy mắt căn bản là che dấu không được kϊƈɦ động cùng hưng phấn.

Phượng Tuyệt Trần khôi phục rất nhanh chóng, không đến một hồi đã có thể xuống giường đi lại, Đoạn Phong cùng Thanh Hoa cảm tạ lại cảm tạ, dập đầu lại dập đầu, Phượng Tuyệt Trần cùng Mục Thanh Ca ngồi trêи xe ngựa, Thanh Hoa có chút kinh ngạc nhìn Phượng Tuyệt Trần, hắn nhớ rõ Cửu vương gia luôn luôn không thích người khác tiếp xúc, chẳng lẽ Bán Hạ công tử cùng Cửu vương gia quan hệ không bình thường?”

“Châm pháp vừa rồi của ngươi ta chưa từng gặp qua.” Phượng Tuyệt Trần nhớ nàng vừa rồi châm pháp quỷ dị hỏi.

Mục Thanh Ca sắc mặt có chút mất tự nhiên, nàng cũng không có khả năng nói cho hắn là gia truyền, “Là ở trêи quyển sách cổ tùy ý nhìn thấy, sau đó tự mình học.”

“Y thuật của ngươi là ai dạy?” Phượng Tuyệt Trần hỏi, “Ngươi sẽ không nói cho ta, cũng là tự ngươi học được đi?” Y thuật như vậy nếu không phải từ nhỏ luyện tập căn bản là không đạt được, ngay cả ngự y tốt nhất trong cung chỉ sợ cũng không bằng nữa phần nàng.

Mục Thanh Ca nghiêng đầu nhìn Phượng Tuyệt Trần nói: “Cửu vương gia, có một số việc ta không muốn nói cũng không thể nói.”

Phượng Tuyệt Trần nhìn chăm chú Mục Thanh Ca, một lúc lâu sau, hắn mới dời tầm mắt đi: “Được, ta tin tưởng một ngày nào đó ngươi sẽ nguyện ý nói cho ta.” Hắn cũng tin tưởng ngày đó tuyệt đối sẽ không xa.

“…” Có lẽ, nhưng không có khả năng là hiện tại.

“Nếu châm pháp ngươi có thể giải Ngũ Độc tán vì sao lúc trước lại không làm như vậy với Hạo Hiên?” Phượng Tuyệt Trần nghi hoặc hỏi.

“Bởi vì thể chất thân thể hắn không bằng ngươi, hơn nữa thời điểm ta trị liệu hắn đã quá muộn, nếu phát hiện lúc đầu cũng có thể sẽ thử một lần, cho nên ta cần thiết tìm một người thể chất rất tốt thay máu, cũng vì như thế lúc trước ta khai dược cho hắn đem độc trong thân thể hắn dẫn vào trong máu.” Cho nên nàng ngay từ đầu liền nghĩ đến thay máu mới có thể trị liệu, nhưng phương pháp này rất nguy hiểm cho nên nàng lưu lại đường sống đi tìm biện pháp tốt hơn, nhưng trước sau không có kết quả.

Phượng Tuyệt Trần hiểu lời Mục Thanh Ca, “Nếu ta có thể nhìn thấu thân phận của ngươi, người khác cũng nhất định sẽ phát hiện.” Hắn nói.

Mục Thanh Ca hơi chau mày, nàng đã sớm biết, hiện tại lo lắng nhất chính là bị Lăng Phong phát hiện thân phận mình, tuy rằng đối phương là tới bảo hộ mình, nhưng nàng không thể đi tin tưởng một người như vậy, thêm nữa là nàng không nghĩ tới Phượng Tuyệt Trần nhanh như vậy liền phát hiện, “Ngươi làm sao biết ta là Bán Hạ?”

“Tướng mạo thanh âm ngươi đều có thể thay đổi, nhưng duy nhất thay đổi không được chính là đôi mắt cùng mùi hương trêи người.” Mục Thanh Ca khuôn mặt tuy rằng bình phàm, nhưng cặp mắt kia vừa nhìn qua sẽ không có khả năng quên, cho nên Phượng Tuyệt Trần có thể hoài nghi Mục Thanh Ca là Bán Hạ, huống chi mùi hương trêи người nàng cũng không thay đổi được.

Mục Thanh Ca nhíu mày, mắt nhìn bên ngoài liền nói với Phong Ngâm: “Đưa ta đến Vạn Hoa Lâu là được rồi.”

Mắt thấy liền đến Vạn Hoa Lâu, Mục Thanh Ca chuẩn bị xuống xe, Phượng Tuyệt Trần tay mắt lanh lẹ chế trụ cánh tay Mục Thanh Ca, trong mắt hiện lên một sợi quang mang, “Bởi vì là ngươi.”

“Cái gì?” Mục Thanh Ca khó hiểu nhìn Phượng Tuyệt Trần, hoàn toàn không hiểu ý hắn nói.

“Không có gì, đi đi.” Phượng Tuyệt Trần thủ sẵn cánh tay của nàng.

Mục Thanh Ca không có nghĩ nhiều liền xuống xe ngựa.

Phượng Tuyệt Trần dựa vào xe trêи vách, sắc mặt hơi hơi tái nhợt, lần này thay máu đích xác làm cho thân thể hắn tổn thương, Phượng Tuyệt Trần ho khan một tiếng, máu từ khóe miệng chảy xuống, nội lực tiêu hao quá nhiều, chỉ sợ phải qua một đoạn thời gian mới có thể khôi phục lại.

“Ngươi vì sao lại giúp ta?” Nàng hỏi.

“Bởi vì là ngươi.” Hắn hồi.

Phượng Tuyệt Trần nhớ tới vừa rồi Mục Thanh Ca hơi ngốc, bất đắc dĩ cười cười, khi thì mơ hồ, khi thì khôn khéo, khi thì mềm yếu, khi thì thông minh, một nữ tử như vậy sao làm người không động tâm được, hắn chưa bao giờ động tâm, một khi động tâm thì tuyệt đối sẽ không buông tay, giờ khắc này, Phượng Tuyệt Trần sống hai mươi mấy năm với biết mình muốn cái gì, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.

Phong Ngâm nghe được bên trong truyền đến thanh âm ho khan bất mãn nhíu mày, hắn thật sự không nghĩ ra vì sao Vương gia tình nguyện tổn thương thân thể của mình cũng muốn cứu Tam hoàng tử, căn bản là không cần phải vậy, “Vương gia.”

“Không cần phải nói.” Phượng Tuyệt Trần đã biết suy nghĩ của hắn.

Phong Ngâm âm thầm thở dài, xem ra Vương gia lần này là nghiêm túc, cũng không biết rốt cuộc là tốt hay xấu…

Mục Thanh Ca đứng ở phía trêи lô ghế từ cửa sổ nhìn xe ngựa dần dần đi xa, nàng cúi đầu nhìn tay phải mình, có thể nhìn thấy đầu ngón tay hơi hơi phiếm đen, sau đó là móng tay, theo mạch máu lan tràn đến phía trêи tay phải, qua một lúc lâu mới khôi phục bình thường.

Cửu chuyển dương châm cứu không đến vạn bất đắc dĩ ngàn vạn không thể dễ dàng thi triển, tuy có thể khiến người khôi phục bình thường, nhưng người thi châm phải trả giá lớn, thiên hạ không có ăn cơm không trả tiền, làm bất cứ chuyện gì đều phải có hậu quả.

Bộ châm cứu này, vốn không tính toán truyền thụ cho ngươi, hơn nữa gia tộc ta từ trước đến nay là truyền nam bất truyền nữ, truyền đích bất truyền thứ, nề hà thế hệ này lại sinh ra một nữ oa, ngươi là thiên tài học y, bởi vậy ta mới hạ quyết tâm vi phạm tổ huấn đem cửu chuyển dương châm cứu truyền cho ngươi.

Mục Thanh Ca nhìn chăm chú tay phải mình đã bình an không có việc gì, trong đầu nhớ tới gia gia luôn mãi dặn dò, tuy rằng không rõ sẽ có hậu quả mãnh liệt gì, nhưng thời điểm thi châm cho Phượng Tuyệt Trần, nàng có thể cảm giác được Ngũ Độc tán xuyên thấu qua ngân châm trực tiếp truyền tới đầu ngón tay mình…

Dì Mân đẩy cửa ra chậm rãi đi đến, nhìn thấy bóng dáng Mục Thanh Ca dì Mân không biết vì sao trong lòng lại có ba phần cảm khái, một thiếu niên tuổi trẻ phải luyện một thân y thuật như vậy rốt cuộc vất vả bao lâu a, Mục Thanh Ca không có quay đầu lại nhưng cũng biết dì Mân vào, dì Mân xin lỗi nói: “Công tử, chuyện này ta thực xin lỗi, làm công tử khó xử, nếu biết vị kia bệnh nghiêm trọng như vậy, ta…”

“Dì Mân.” Mục Thanh Ca xoay người nhìn về phía dì Mân, nàng hẳn là cảm ơn dì Mân, nhiều năm như vậy khúc mắc chôn ở trong lòng rốt cuộc cũng bỏ được, “Việc lần này ngươi làm đúng.” Sau đó khi dì Mân kinh ngạc, Mục Thanh Ca cười một cái, quay đầu nhìn về phía không trung xanh thẳm, “Tuy rằng không biết đến tột cùng sẽ cho thân thể mang đến tổn thương bao lớn, nhưng khúc mắc của ta rốt cuộc cũng bỏ được.”

An Triết.

Ngươi sống ở bên trong ký ức ta, không bao giờ là thống khổ, mà là tốt đẹp…

Ban đêm yên tĩnh, bên ngoài rơi xuống mưa to tầm tã, truyền đến tia chớp cùng tiếng sấm làm người sợ hãi.

Hoàng cung Gia Phúc cung.

Dương quý phi nửa dựa vào trêи giường, một tay chống đỡ thân thể, nghe bên ngoài truyền đến tiếng sấm, Dương quý phi cau mày chậm rãi mở to mắt, mà cung tì nhanh chóng đi đến cửa sổ đóng lại cửa sổ ngăn cách tiếng sấm cùng tiếng mưa rơi, một cung tì nhanh chóng lấy qua áo khoác da hổ bên cạnh che lại nửa người Dương quý phi, để tránh chủ tử cảm lạnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận