Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 40: Âm mưu


Edit: ༄༂Mun༉

“A Hà còn chưa trở về sao?” Dương quý phi hỏi.

“Dạ chưa, nương nương đi nghỉ ngơi trước đi được không?”

Dương quý phi đè đè huyệt Thái Dương, “Không cần.” Không có được tin tức xác thực, nàng sao ngủ được.

“Nương nương, A Hà đã trở lại.” Một cung tì mắt sắc quay đầu lại nói với Dương quý phi.

Sau đó liền thấy nữ tử mang theo nón cùng áo khoác nhanh chóng đi đến, tùy tay đem nón cùng áo khoác cởi ra đưa cho cung nữ bên cạnh, “Nương nương.”

Dương quý phi huy tay một chút để vài cung nữ hầu hạ bệnh cạnh đều lui ra, “Thế nào rồi?”

“Như nương nương suy nghĩ.” A Hà nghiêm cẩn trả lời, “Điện hạ trúng Ngũ Độc tán.” Bên này giọng nói A Hà vừa ra, Dương quý phi nguyên bản muốn đứng lên sợ tới mức đột nhiên ngồi xuống, A Hà nhanh chóng tiến lên nâng trụ thân thể Dương quý phi nói: “Nương nương, đừng lo lắng, độc trong cơ thể điện hạ đã giải?”

Dương quý phi nghe được an tâm gật đầu, ngay sau đó lại lập tức phản ứng lại bắt lấy cánh tay A Hà nói: “Ngươi chớ có lừa gạt bổn cung, Ngũ Độc tán được xưng là không có thuốc giải, có phải Hiên nhi kêu ngươi gạt bổn cung hay không?” Tưởng tượng đến nhi tử xảy ra đại sự như vậy, lại không cho nàng lo lắng nên dấu diếm, nàng liền kinh hãi gan nhảy.

A Hà đột nhiên quỳ xuống kêu lên: “Nô tỳ sao dám lừa gạt nương nương, nô tỳ tận mắt nhìn thấy điện hạ hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ là thân thể vẫn rất suy yếu, nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, nương nương yên tâm.”

Dương quý phi nhìn A Hà cũng không có dấu diếm rốt cục cũng an tâm gật đầu, nhắc tới tâm lại lần nữa trùng xuống dưới, “Có biết là ai giải Ngũ Độc tán không?” Phải biết rằng Ngũ Độc tán rất bá đạo, từ xưa đến nay chưa từng có người trúng độc này sống sót, Dương quý phi một bên may mắn một bên lo lắng có thể còn có tai hoạ ngầm hay không.

“Trích tiên Bán Hạ.”

Trích tiên Bán Hạ? “Chính là thần y danh chấn thiên hạ Bán Hạ sao?”

A Hà gật gật đầu, Dương quý phi nói: “Nghe nói trích tiên Bán Hạ này tuổi còn trẻ, lại có y thuật không giống người thường, dù cho là thần y Túc Phượng năm đó còn trêи đời cũng không nhất định thể lợi hại hơn hắn.”

“Nghe nói tướng mạo hắn càng là nhất lưu thiên hạ, có thể mê chết nữ tử thiên hạ.” A Hà nghe đồn trêи phố buồn cười nói.

“Mặc kệ như thế nào, hắn chung quy là đã cứu tính mạng con ta.”

“Lần này điện hạ bình an không có việc gì thật là thiên thần phù hộ.” A Hà cười nói, “Bất quá, lần này âm mưa hạ độc điện hạ không biết rốt cuộc là ai, nếu tra không ra người đứng sau chỉ sợ điện hạ vẫn sẽ còn nguy hiểm, nương nương.”

Đáy mắt Dương quý phi chợt lóe âm trầm, “Thân là con vua nguy hiểm thời thời khắc khắc, bổn cung từ lúc sinh ra hắn liền đã biết sẽ có ngày hôm nay, bổn cung làm mọi chuyện cẩn thận, đề phòng chính là lo lắng hắn có một ngày bị người ám toán, bất quá còn tốt Hiên nhi thông tuệ, nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ tham dự việc triều đình, càng đừng nói là cùng bọn họ tranh chấp, bổn cung nguyên bản chỉ muốn Hiên nhi có ngày bình đạm, nhưng lại không có nghĩ đến bọn họ khinh người quá đáng.”

Dương quý phi tại hậu cung không thích tranh, mà con trai của nàng giống nàng cũng không thích tranh đấu, nhưng thân ở bên trong hậu cung sao đôi tay có thể sạch sẽ, giết chóc, máu tươi sẽ vẫn luôn cùng với nàng, thời điểm nàng vào cung liền đã biết.

“Nương nương, đã biết là ai chưa?” A Hà nhìn sắc mặt Dương quý phi liền đã đoán được cái gì.

“Trừ bọn họ còn có thể có ai đây? Hiên nhi là trưởng tử, từ xưa lập đích không phải thứ, Tứ hoàng tử tuy là con vợ cả nhưng cũng không phải đích trưởng tử, huống hồ nhiều năm như vậy Hoàng Thượng cũng không có tính toán lập hắn, liền có người muốn diệt trừ uy hϊế͙p͙ bên người, như vậy người đầu tiên muốn diệt trừ tất nhiên là Hiên nhi bổn cung.”

“Nương nương ý nói là người bên Hoàng Hậu nương nương hạ tay sao?” A Hà lúc trước liền đã nghĩ đến là Hoàng Hậu, nhưng không dám xác định vì không có chứng cứ xác thực.

Dương quý phi cong lên một tia cười lạnh, “Hiên nhi nếu chết, ngươi nói người hoài nghi đầu tiên là ai?” A Hà trợn mắt há hốc mồm nhìn Dương quý phi, “Tất nhiên là hậu cung chi chủ Hoàng Hậu, trai cò đánh nhau ngư ông được lợi, cho nên người hạ độc Hiên nhi chỉ có thể là Hoàng Hậu, cũng có thể là người khác, bổn cung không thể hạ quyết đoán.”

A Hà đã hiểu gật gật đầu, nàng chỉ là cảm thấy điện hạ rất đáng thương, rõ ràng hắn cái gì cũng không muốn, chỉ muốn những ngày tự do, lại vẫn bị cuốn vào bên trong đấu tranh, lần này còn tốt có trích tiên Bán Hạ giải độc điện hạ, nếu không hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

Dương quý phi xuyên thấu qua cửa sổ tựa hồ có thể nhìn thấy mưa rền gió dữ bên ngoài, lúc này mưa rền gió dữ cư nhiên tới nhanh như vậy, làm nàng một chút chuẩn bị đều không có, có lẽ hết thảy đều biểu hiện quá bình tĩnh, nàng hung hăng nhắm mắt lại, nàng ràng buộc trêи đời duy nhất chính là Phượng Hạo Hiên, nhưng nếu Hiên nhi thật sự có chuyện ngoài ý muốn…

Đêm như vậy chú định có rất nhiều người cũng ngủ không được.

Mục Thanh Ca khoác quần áo mở cửa phòng ra, nhìn mưa to sôi nổi lạc sái đại địa, thời tiết này giống như sắc mặt người, thay đổi bất thường a, đối với mặt trời chói chang nàng càng thích ngày mưa, mặc kệ là mưa to hay là mưa nhỏ, dù cho là bão táp, nàng cũng thích, bởi vì khi còn nhỏ thời tiết như vậy đều có thể tránh ở trong phòng ngủ nướng, âm u đặc biệt thoải mái.

“Tiểu thư.” Bên cạnh vang lên than âm Lăng Phong thình lình.

“Dọa…” Mục Thanh Ca cả người sợ tới mức ngã bên cạnh cửa, đặc biệt là một chân còn cao cao nhắc tựa hồ chuẩn bị chạy trốn, cả người rất dữ tợn, đặc biệt là thời điểm sét đánh tia chớp, Lăng Phong nhìn thấy Mục Thanh Ca động tác cùng bộ dáng cũng hoảng sợ, lúc sau Mục Thanh Ca thấy rõ là Lăng Phong, Mục Thanh Ca vội vàng vỗ vỗ ngực mình nhảy lên kịch liệt, “Hù chết bảo bảo, ta nói Lăng Phong ngươi hơn nửa đêm không ngủ được đứng ở chỗ này làm gì, chẳng lẽ còn sợ ta sẽ chạy trốn không thành, thật là, không bị người giết chết ngược lại bị ngươi hù chết, ta tìm ai lý luận đi, ngươi chẳng lẽ không biết người dọa người sẽ hù chết người sao? Ngươi…”

Lăng Phong vẫn luôn không có mở miệng nghe Mục Thanh Ca dong dài, đột nhiên cảm thấy có người ở bên tai mình dong dài oán trách cũng không tệ lắm, đặc biệt là nhìn bộ dáng Mục Thanh Ca đôi tay chống nạnh kiêu căng ngạo mạn thật là quá buồn cười, Lăng Phong nghiêm túc đáy mắt lóe ý cười nhè nhẹ, chỉ cảm thấy bên tai tiếng sấm rất mỹ diệu.

“Ngươi về sau nếu còn làm ta sợ như vậy, ta thật sự phải đi tìm Thừa tướng cha lý luận a, có phải mỗi ám vệ đều chuyên môn dọa người giống ngươi hay không…” Bất tri bất giác Mục Thanh Ca đã nói non nửa canh giờ, thẳng đến miệng khô lưỡi khác nàng mới dừng lại, đang muốn đi vào uống nước, trước mặt liền có một cái ly nước đưa qua, Mục Thanh Ca không chút khách khí tiếp nhận uống một ngụm, “Tính ngươi còn có chút lương tâm, lại thêm một ly.” Đem cái ly không đưa qua.

“…” Lăng Phong yên lặng không nói gì tiếp tục đổ cho Mục Thanh Ca một chén nước.

Mục Thanh Ca uống nước xong nhìn bên ngoài, nháy mắt cảm thấy thể xác và tinh thần sảng kɧօáϊ a, áp lực lâu tựa hồ đều phát tiết hết trêи người Lăng Phong, “Lăng Phong, dù sao ngươi và ta cũng ngủ không được, nếu như vậy chúng ta liền tâm sự đi.” Sau đó cũng không chờ Lăng Phong hồi đáp, nói thẳng: “Lăng Phong, ngươi mấy tuổi vào Tướng phủ? Sao ta nhớ ta chưa từng gặp ngươi? Ngươi võ công có bao nhiêu lợi hại? Ám vệ các ngươi có phải mỗi ngày buổi tối đều không ngủ được hay không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận