Vừa rồi nội dung của buổi họp chính là liên quan tới những manh mối được tiết lộ từ ban do thám, họ đã xác định được bọn chúng sẽ tụ tập đúng vào rạng sáng 12 giờ, tại tiệm cơm ở khu bỏ hoang đấy để đánh bạc.
Ngụy Đông đã ra quyết định vào đúng 11:30 bọn họ sẽ bắt đầu tiến hành kế hoạch, và giao cho Đồng Phó Ngôn đảm nhiệm vị trí đội trưởng. Bởi vì họ biết kinh nghiệm thực chiến của Đồng Phó Ngôn phong phú hơn so với bất kỳ ai trong đội, nên anh rất thích hợp cho lần hành động này.
Đường Hiểu Ninh cũng không để tâm đến sự lạnh lùng của anh, chỉ ngồi vào một chỗ bên cạnh anh: “Đội trưởng Đồng, lần hành động này nhớ chú ý an toàn.”
Lời chúc của cô nói lúc này y hệt như những lời chúc mà Đường Hiểu Ninh hay nói với Đồng Phó Ngôn để chúc may mắn mỗi lần anh phải hành động.
Đồng Phó Ngôn bình tĩnh gật đầu, ngẩng đầu nhìn cô: “Cảm ơn.”
Đường Hiểu Ninh nghe thấy câu trả lời của anh, liền nở một nụ cười thật rạng rỡ: “Không cần cám ơn.”
Sau khi Đường Hiểu Ninh rời đi, Đồng Phó Ngôn chậm rãi cất cặp kính gọng vàng vào trong túi. Làm cảnh sát, thị lực của Đồng Phó Ngôn có thể nói là sắc bén tựa chim ưng, về phần tại sao phải đeo kính, phần lớn là do có thứ phải che dấu.
Anh bật dậy đứng thẳng người, phòng họp trống không, đồng hồ bên trên chỉ điểm đúng 11:30. Đồng Phó Ngôn lập tức mở cửa rời đi.
—— ——
Nơi này rất âm u, không chỉ là do có ít người qua lại, mà còn là vì nơi này có rất nhiều tòa nhà đã bị bỏ hoang do thi công bị đình chỉ. Do nhiều năm nay chẳng có ai đến quản lý, khắp nơi đều là rác rưởi bẩn thỉu cùng mấy đống gì đó ướt sũng mà chẳng ai biết là thứ gì.
Màn đêm buông xuống, mảng tối của thành phố rực rỡ này cũng từ từ hiện ra khi mặt trăng đang ấn nấp ở đằng Tây. Lấp ló trong nhiều tòa nhà bỏ hoang và ẩn mình bên trong một quán cơm, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng cả một thế giới nhỏ hoàn toàn khác biệt, trong quán cơm vọng ra những âm thanh huyên náo, thậm chí còn có tiếng nện bàn rất mạnh.
Bản chất của nơi này thật ra là dùng làm sòng bạc, có rất nhiều người vây quanh chơi bạc, những con mắt trắng dã trừng lớn càng nổi bật trên những khuôn mặt đỏ ngầu, hò hét cược lớn đánh nhỏ.
Ngay sau đó thì có một điều ngoài ý muốn xảy đến.
Cửa lớn của tiệm cơm đột nhiên bị đá văng, khiến các con bạc đang trầm mê đánh bạc phải kinh sợ, ngay sau đó liền có một đội cảnh sát mặc đồng phục màu đen, bọn họ cầm súng nhanh chóng bao vây hết thảy mọi người.
Đồng Phó Ngôn đứng ngay ở cửa ra vào, ánh trăng mờ ảo chiếu rọi kéo dài cái bóng của anh. Anh dùng bộ đàm trao đổi cùng Ngụy Đông: “Báo cáo cục trưởng, tất cả mọi người trong sòng bạc đã bị tóm, hiện tại cần phải tiến hành bước tiếp theo.”
Có mấy con bạc cũng định gây chuyện, nhưng lại bị nòng súng lạnh như băng thọc ngay vào cổ đàn áp họ trở về. Cái tiệm cơm nhỏ hẹp này bốn phía đều bị vây quanh bởi đặc công, những người bị bao vây đều ngoan ngoãn chọn ôm đầu ngồi xuống.
Một đặc công đã thử tìm Vương lão nhị bên trong đám người đánh bạc bị bao vây, cũng xác nhận rất nhiều lần, nhưng kết quả đều là tìm không ra hắn.
Sau khi Đồng Phó Ngôn nhận được tin tức này, ánh mắt nghiêm túc trong nháy mắt trở nên băng lãnh, bàn tay nắm chặt vào bộ đàm: “Lục soát lại một lần nữa.”
Đặc công kia lại cẩn thận lục soát một lần nữa, kết quả vẫn tìm không ra hắn.
Đồng Phó Ngôn có vẻ rất bình tĩnh tỉnh táo: “Đem bọn họ mang về cục cảnh sát.”
===
Trong phòng thẩm vấn chật hẹp lại có chút lạnh lẽo, ông chủ Tần Cừu, người mở sòng bạc kia, đã bị còng hai tay, ngồi đàng hoàng trên ghế.
“Sòng bạc là do ông mở?”
Đồng Phó Ngôn ngồi đối diện với hắn ta, ánh mắt lạnh lùng không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, dựa theo thủ tục tra khảo hắn.
“Vâng.”
“Mở từ khi nào?”
Tần Cừu biểu hiện thành thật: “Năm ngoái.”
“Thời gian cụ thể.”
“Vào tháng bảy năm ngoái.”
Đồng Phó Ngôn hơi cụp mắt xuống, lật liên tục những trang tư liệu, rồi lại hỏi hắn: “Trên tư liệu có ghi rõ, trước đây ông đã từng ngồi tù do trộm cắp, về sau được tại ngoại thì về làm công trong một công ty xây dựng.”
“Vâng.”
“Thu nhập hàng năm là 3500, không sai chứ.”
“Vâng.” Hắn lại một lần nữa lặp lại chữ này.
Đồng Phó Ngôn cười lạnh: “Thu nhập hàng năm là 3500 mà chỉ trong vòng mấy tháng lại có thể mở ra một sòng bạc quy mô không tính là nhỏ, ông cũng thật là có năng lực ấy chứ.”
Cảnh sát vào sòng bạc đã điều tra lấy chứng, phát hiện trong quán ăn mặc dù trông bên ngoài cũ nát như bị vứt bỏ, nhưng bên trong cũng đủ các thể loại cờ bạc, có thể nói là một cái casino thu nhỏ của Las Vegas.
Chắc chắn một người đi làm thuê không thể nào mở ra một sòng bạc thế này được.
Tần Cừu tỏ ra vô cùng bình tĩnh: “Tôi hơi bị nể anh đấy.”
Đồng Phó Ngôn lại lật một tờ tư liệu nữa: “Có quen biết Vương lão nhị không?”
“Có biết nhưng không quen.”
Đồng Phó Ngôn hừ lạnh một tiếng, nói cho hắn biết: “Chúng tôi đã giám sát sòng bạc của ông từ lâu, cũng có chứng cứ là ông và ông ta có chạm mặt, cử chỉ thân mật thậm chí kề vai sát cánh.”
Tần Cừu đột nhiên bắt chéo chân qua, đổi sang một tư thế ngồi thật thoải mái, ngữ khí ung dung: “Gặp dịp thì chơi, không có gì phải hỏi.”
Đồng Phó Ngôn lại hỏi hắn: “Vương lão nhị có qua sòng bạc của ông?”
“Rất ít.” Hắn nói dối, thế nhưng biểu cảm vẫn rất bình tĩnh.
Đồng Phó Ngôn lạnh lùng nhìn về phía hắn, ngay sau đó cửa bị gõ vang, có viên cảnh sát báo có lệnh cho Đồng Phó Ngôn ra ngoài bàn một chút chuyện.
Đồng Phó Ngôn thế là đứng dậy rời đi, trước khi đi lúc còn giữ cửa đóng khóa thật kỹ lại, sau đó liền đi qua gian phòng cách vách. Trong phòng cài đặt nhiều máy tính cùng máy chiếu, máy chiếu hiện lên hình ảnh của Tần Cừu bên trong phòng giam, đang bị giám sát.
Tay trái của Ngụy Đông nắm cằm, hàng lông mày dày nhíu chặt, đôi mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Tần Cừu. Ý thức được Đồng Phó Ngôn đến, ông ngồi dậy hỏi anh: “Cậu thấy thế nào?”
Đồng Phó Ngôn giữ yên lặng, hai tay tản mạn đút trong túi, ánh mắt không gợn sóng, lẳng lặng cùng Ngụy Đông đối mặt.
Ngụy Đông liền rủ Đồng Phó Ngôn đi ra ngoài một chuyến. Hai người đêm khuya trực tiếp lên sân thượng. Sân thượng đen như mực, còn có gió mát phất phơ thổi qua, chiếc áo gió rộng rãi của Đồng Phó Ngôn lại bị hất ngược ra phía sau.
Ngụy Đông rút bao thuốc từ trong túi, tận dụng thời gian rảnh rỗi của mình để hỏi Đồng Phó Ngôn: “Mới vừa rồi cậu tra khảo Tần Cừu, trước đó cậu cùng bọn chúng….. Có chút liên hệ, tôi hiện phải hỏi cậu, cậu nghĩ sao?”
Đồng Phó Ngôn trực tiếp đưa ra kết luận: “Trong cục chúng ta có gián điệp của bọn chúng.”
Ngụy Đông không có chút kinh ngạc nào, bình tĩnh gật đầu: “Từ trước tôi và Tống Yến cũng đã hoài nghi, khi đó cậu không ở đây, cho nên không biết phát sinh ra chuyện gì.”
“Tôi nghe Tống Yến từng nói qua, ít nhiều có hiểu đôi chút.” Đồng Phó Ngôn hơi ngẩng đầu, nhìn vào thiên thai trong khoảng không đen kịt.
“Bên trong cục chúng ta chắc chắn có gian tế.” Ngụy Đông nói, đầu thuốc lá xám rơi theo rung động của đầu ngón tay: “Nhưng tôi và Tống Yến cũng đã âm thầm điều tra rất lâu, vẫn chưa tìm ra người kia là ai.”
“Hắn ẩn giấu rất kỹ.”
“Đúng.” Ngụy Đông quay đầu nhìn Đồng Phó Ngôn: “Chúng tôi hoài nghi rất nhiều người, từ Đường Tề Đông, Đường Hiểu Ninh, Chu Sáng, thậm chí hoài nghi cả Tống Yến và cậu nữa đấy Đồng Phó Ngôn.”
Đồng Phó Ngôn mây trôi nước chảy cười ra tiếng, tiếng cười của anh nghe như có phần chua chát vang vọng trong màn đêm sâu thăm thẳm, ánh mắt vẫn rơi vào bầu trời tối om.
“Nhưng làm sao mà tôi có thể hoài nghi cậu được chứ.” Đầu thuốc lá của Ngụy Đông rơi trên mặt đất, sau đó có bàn chân hung hăng dùng mũi giày giẫm lên tàn thuốc, trong giọng nói của ông mang theo phần hối hận: “Để cắt đứt cái đường dây buôn lậu của băng đảng buôn lậu thuốc phiện kia, để tóm được lão đại cầm đầu, mà cậu đã phải chấp nhận hết thảy, tôi không nên hoài nghi cậu.”
“Nhưng trong cục đã có tai hoạ bất diệt, cũng không thể an tâm.” Đồng Phó Ngôn tỉnh táo nói ra đáp án.
Ngụy Đông gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đã mèo vờn chuột với cái băng đảng này bao nhiêu năm trời, có bao nhiêu cảnh sát đã chết trong tay bọn chúng. Chúng ta bao lần bắt được cái tên “Lão đại”, nhưng cũng chỉ là mồi nhử của bọn chúng, chẳng khác gì mấy đứa con nít bị bọn chúng trêu đùa, làm sao mà khuất phục được!”
Dáng người của Đồng Phó Ngôn thẳng tắp, đôi mắt thanh lãnh hơi nhìn về phía Ngụy Đông: “Tôi biết, tiếp theo tôi đã biết nên làm gì rồi.”
Sau đó anh liền xoay người rời đi, thân ảnh vừa cao vừa thẳng dần dần biến mất ở trong màn đêm.
—— ——
Lúc Giản Ninh tỉnh lại đã là bốn giờ sáng. Lúc đầu cô ngủ rất ngon, đột nhiên cảm thấy trên eo của mình bị một đôi tay ôm chặt lấy, mà đằng sau gáy liền truyền đến một luồng nhiệt ấm áp, thứ này khiến cô chậm rãi tỉnh lại.
“Anh không đắp chăn sao?”
Trong phòng tối om, ánh trăng chỉ có thể xuyên qua tấm kính mỏng của cửa sổ sát đất, giúp Giản Ninh có thể thấy được Đồng Phó Ngôn đang ôm mình.
Anh cực kỳ yên tĩnh, chỉ ôm cô không nói lời nào, thậm chí ngay cả chăn mền cũng không đắp.
Đồng Phó Ngôn lắc đầu: “Thật có lỗi, quấy rầy em rồi.”
“Không sao, em cũng nên tỉnh.” Giản Ninh chậm rãi giãy dụa trong lòng của anh, một lát sau rốt cục mới xoay người đối mặt với anh: “Anh không nghỉ ngơi sao?”
“Chỉ muốn ôm em.” Đồng Phó Ngôn càng khiến cái ôm chặt hơn một chút: “Mặt khác cũng muốn nói cho em một việc, mấy ngày nay anh có công việc phải đi công tác.”
“Em biết rồi.”
Trong bóng đêm, Giản Ninh thuận theo gật đầu.
“Trong quãng thời gian anh rời đi, phải biết chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Được.”
“Nếu có ai gõ cửa, phải nhìn rõ xem người đó là ai, không quen biết không được mở.”
“Được.”
“Đi ra bên ngoài nên hạn chế lái xe, nếu như ở một mình trong căn hộ không thoải mái, thì em phải đi tìm Triệu Mật, thực ra không được….. Phải đi tìm Tống Yến.”
Giản Ninh cười ra tiếng, nhưng vẫn chăm chú trả lời anh: “Được, những điều anh nói em đều nhớ kỹ.”
Đồng Phó Ngôn sợ người khác làm phiền cô nên dặn dò đủ chuyện, Giản Ninh cũng thật kiên nhẫn trả lời anh từng cái. Về sau, Giản Ninh lại dần dần bị che mờ hai mắt bởi cơn buồn ngủ, rất nhanh đã thiếp đi trong cái ôm nhu hiền hậu của anh.
Cô ngủ rất say, nằm mơ cũng có cảm giác chân thực, tựa như là bản thân cô phải tự trải nghiệm những điều ấy, khiến cô càng hoang mang.
Giản Ninh mơ thấy mình bị lạc trong một cánh rừng úa vàng mênh mông, tầm nhìn của cô bị che khuất đằng sau màn sương trắng mờ ảo, sau lưng có một con sói đang cật lực gào thét. Sau đó tiếng sói tru càng lúc càng tiến gần cô, Giản Ninh sợ đến mức cô chỉ biết chạy về phía trước, thế nhưng con sói đã tiếp cận cô trong gang tấc.
Cô cảm thấy thân thể mình nặng nề như bị rót chì, sức lực mỗi lúc một tệ hơn, thế là cô lớn tiếng kêu tên Đồng Phó Ngôn.
Trước mắt mơ hồ xuất hiện cái bóng của anh, tựa hồ rất gần nhưng cuối cùng chạm không tới…..
Giản Ninh bừng tỉnh từ trong giấc mộng, lập tức liền từ trên giường bật dậy. Cô mệt mỏi gỡ mái tóc, phát hiện Đồng Phó Ngôn đã rời đi, bên cạnh mình có một khoảng không trống rỗng lại còn lạnh buốt.
Cô không thích giấc mơ này, nhưng lại cảm thấy sao nó lại chân thực như vậy.
Giản Ninh lê cái thân mỏi mệt vào trong phòng khách, rót cho mình một ly nước lạnh. Vừa uống vào, liền nghe có tiếng chuông cửa vang lên, tay cô dừng lại, trong mắt thoáng hiện cảnh giác.
Cô uống xong một ly nước, đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo để kiểm tra bên ngoài là ai. Lần này tới người đứng trước cửa không phải là Đồng Phó Ngôn cũng không phải là người lạ, mà là Tống Yến.
Giản Ninh mở cửa, Tống Yến đứng ở ngoài cửa. Trên người mặc áo len đen phối thêm quần tây đen trông thật già dặn, vừa thấy Giản Ninh mở cửa, anh đưa tay ra chào hỏi.
Giản Ninh pha cho anh ly trà xanh, Tống Yến ngồi trên ghế sa lon lẳng lặng chờ cô. Đợi đến khi cô ngồi xuống, mới nói cho Giản Ninh mục đích lần này mình đến đây: “Lão Đông mấy ngày nay có chuyện cần phải rời khỏi đây một khoảng thời gian, anh không yên lòng, nên mới đến đón em qua ở chung với Triệu Mật.”
“Không sợ em qua phá đám bầu không khí khiến hai người hành xử không tiện à?” Giản Ninh đưa ly trà xanh nóng hổi cho anh.
“Chỉ sợ em thấy phiền phức ấy chứ.”
Tống Yến nhận ly trà xanh, sau đó để lên trên bàn chờ khi nào nguội rồi lại uống. Ngoài miệng mặc dù vẫn ôn nhu, trong lòng anh đã bắt đầu oán thầm Đồng Phó Ngôn.
Anh ta không sợ bởi vì có thêm Giản Ninh mà không tiện, thứ anh ta sợ chính là trong quãng thời gian Đồng Phó Ngôn rời đi, Giản Ninh sẽ bị tổn thương. Cái tên Đồng Phó Ngôn này bình thường trông có vẻ rất trầm mặc thanh lãnh, nếu như lần công tác này khiến cô ấy nóng giận, không thèm ngó ngàng gì cái tên kia nữa, cộng thêm cái năng lực đánh nhau thượng thừa của tên đầu gỗ kia, đoán chừng cho dù có lão Thiên Vương hạ phàm cũng cứu không nổi anh.
Giản Ninh suy tư một hồi, một lát sau mới đáp ứng anh: “Nếu anh đã không ngại, em cũng không có gì ngại.”
Tống Yến nhún nhún vai, tỏ ra hiểu rõ.
Giản Ninh lại nói cho anh biết: “Nhưng mà chút nữa em phải đến Cao Phiên Viện.”
“Anh cũng rảnh, có thể đưa em đi.” Tống Yến nhấp một hớp trà xanh.
Giản Ninh gật gật đầu, biểu thị lòng biết ơn với đề nghị này.
Hai người lại ngồi tán dóc một hồi trong phòng khách, Tống Yến uống hết ly trà nguội rồi lại thêm ly trà nóng, ly trà nóng châm thêm thì lại đợi trà nguội, đến cuối cùng mới chịu rời khỏi căn hộ.
Tống Yến xuống lấy xe trước, có lẽ là do thói quen nghề nghiệp giống Đồng Phó Ngôn, anh cũng tiến hành kiểm tra chiếc xe 360 độ không một góc chết, xong xuôi mới an tâm lên xe.
Xe ô tô khởi động trên đường, Giản Ninh mở cửa sổ, hơi nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc lướt qua vun vút, cô trầm mặc không nói chuyện.
Tống Yến sợ bầu không khí trong xe quá mức an tĩnh sẽ khiến cô xấu hổ, liền chờ đến đèn đỏ, mở radio. Đài phát thanh đang phát nhạc, cũng vào một đêm thật lâu trước đó, cô ở trong xe cùng Đồng Phó Ngôn nghe được một ca khúc —— « Lưu Niên » của Vương Phi.
Giản Ninh chậm rãi nhắm mắt lại, hòa cùng giai điệu của bài hát này, trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh vào đêm hôm đó, cô đút cho Đồng Phó Ngôn ăn kẹo hoa quả trong xe, sau đó có người phá vỡ khung cảnh mỹ hảo này, lại sau đó….. Chính là khi cô tỉnh dậy trong căn hộ của Đồng Phó Ngôn.
“Tống Yến, anh biết Đồng Phó Ngôn bao lâu?” Giản Ninh mở miệng hỏi anh.
Ánh mắt của Tống Yến chỉ nhìn chằm chằm phía trước, sau đó trả lời cô: “Hơn mười năm, anh và lão Đông lớn lên trong cùng một khu.”
“Nếu như vậy, chắc hẳn anh hiểu rất rõ anh ấy?” Giản Ninh nhướng mày.
Tống Yến vừa lái xe, vừa trả lời cô, không chút nghĩ ngợi mà trực tiếp trả lời câu hỏi của cô: “Dĩ nhiên, trong lòng của nó che giấu tâm tư gì, anh nắm bắt trong lòng bàn tay.”
Anh hào hứng khoe khoang, lại nói với Giản Ninh: “Cho nên nếu có ngày nó dám khi dễ em, khiến em khóc, cứ gọi điện cho anh. Mặc dù anh đánh không lại nó, nhưng ít nhiều gì anh cũng phải bảy phần bằng nó, vẫn có thể nhất thời hù dọa nó.”
Giản Ninh cười lên, lại hỏi anh: “Vậy anh cũng hiểu rất rõ chuyện quá khứ của anh ấy phải không.”
“Ừm.” Tống Yến đối với việc này cũng có vẻ trầm mặc.
“Ngày đó tụi anh tụ họp, anh còn nhớ rõ không?” Giản Ninh giương mắt quan sát kỹ sắc mặt của Tống Yến.
“Nhớ kỹ.”
“Lúc trở về, anh đã nói một câu khiến em cảm thấy rất kỳ lạ, em vẫn nhớ. Anh nói là: Yên tâm, đừng hoảng hốt.” Ý cười trong mắt Giản Ninh trở nên nồng đậm: “Điều này có nghĩ là anh đã sớm biết chuyện gì sẽ phát sinh.”
“…..”
Tống Yến lựa chọn trầm mặc không nói lời nào.
“Tống Yến, anh nói cho em nghe đi, có phải có người trên đường đã gây sự với Đồng Phó Ngôn đúng không?”
Tống Yến trầm mặc một hồi, cuối cùng mới mở miệng, ngữ khí của anh nặng nề và nghiêm túc, vang lên trong xe, khiến cho bầu không khí càng thêm phần nghẹn thở.
“Chúng không tìm nó gây sự, mà là chúng muốn đòi mạng Đồng Phó Ngôn.”