Người Chết Gõ Cửa

Chương 15


%¥#……!

Bên trong căn phòng tối đen, Tề Dực mơ hồ nhìn thấy một cái gì đó có hình dáng như đứa trẻ ba tuổi trên người có bộ lông xù. Thứ đồ kia giống như bị Tề Dực hù dọa, kêu lên những tiếng khó hiểu không diễn tả được, nhưng nó lại rất linh hoạt, Tề Dực đang hoảng sợ nên không chém trúng được nhát dao nào, thẻ cảnh sát cũng không thấy nữa.

Cái bóng lông xù có lẽ là bị làm khơi dậy tính hung dữ, xốc đệm chăn lên, thân thể nhoáng một cái lao ra đánh về phía Tề Dực.

Tề Dực bật dậy la lên một tiếng, nhanh như chớp chạy ra ngoài phòng khách, hoảng hốt mở cửa chống trộm chạy ra ngoài, thẳng một đường chạy đến thang máy.

Mấy dao vung lên cũng không chém trúng cái bóng, trong lòng nổi lên ý muốn liều mạng thất bại, dũng khí của anh dần cạn kiệt, đâu còn dáng vẻ ngông cuồng thường ngày.

Rầm rầm rầm!

Lo lắng khiến anh ấn đến vài chục lần cái mũi tên đi xuống trên thang máy, nhưng thang máy còn đang ở trên tầng 31 chậm chạp di chuyển xuống dưới.

Tề Dực quay đầu nhìn lại, không nhìn thấy gì, phía bên trên hành lang truyền đến tiếng vang đì đùng.

Mấy ngày nay anh không có về nhà, đèn điều khiển bằng âm thanh bị hỏng còn chưa kịp báo nhân viên tới sửa, chỉ còn lại cái đèn phát ra màu xanh đậm trên lối ra an toàn.

Chờ thang máy xuống thì không thấy đâu, mà thay vào đó là chờ được con quái vật kia chạy đến.

Tề Dực cắn răng xoay người chạy đến thang bộ, đôi chân dài giống như bánh xe nhanh chóng chạy xuống.

Chạy xuống tầng mười hai hay mười ba gì đó, tiếng kêu sau lưng vẫn như bóng với hình, nó không nhanh không chậm cứ đi theo Tề Dực, mà Tề Dực đã chịu không nổi há hốc miệng thở dốc, cảm giác hình như phổi sắp nổ đến nơi.

Trong không khí nồng nặc mùi nấm mốc xen lẫn mùi tro bụi, Tề Dực hít nó vào lồng ngực, khiến anh càng khó chịu hơn, nhưng Tề Dực đang sợ hãi tột độ không dám dừng lại, cố ép tiềm lực của bản thân hết lần này đến lần khác, dồn xuống hai chân tiếp tục chạy xuống.

Nhưng……

Bước chân Tề Dực đột nhiên dừng lại, ngón tay nắm lấy lan can cũng cứng ngắc, không biết là do mệt mỏi hay là bị dọa, toàn thân anh đều đang run bần bật.

Dưới lầu cũng truyền tới âm thanh kỳ quái.

Loại cầu thang bộ dùng trong một nơi cao tầng như thế này, trừ khi là có tai hoạ xảy ra, bình thường cũng chỉ là vật trang trí, rất hiếm thấy có người đi bằng lối này, lúc này tầng trên và tầng dưới đều phát ra tiếng động, vậy có nghĩa là……

Bị bao vây……

Tề Dực tuyệt vọng, cúi đầu nhìn dao phay trong tay mình.

Không được, không thể ngồi yên chờ chết, nhanh nghĩ biện pháp, tranh thủ thời gian mà nghĩ cách thôi……

Muốn tồn tại, chân của anh lần nữa di chuyển, ba chân bốn cẳng xông thẳng xuống dưới.

Vượt qua khoảng cách nửa tầng, quẹo vào, âm thanh phía dưới cũng càng lúc càng gần, Tề Dực vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục chạy xuống, nhảy lên nhảy xuống sáu bảy bậc thang, lảo đảo đẩy cửa ra hành lang, chạy vào tầng sáu.

Nhìn xung quanh hành lang hẹp dài nhưng vẫn cảm thấy không an toàn, anh tiếp tục cắn răng chạy về phía trước, chạy vào một chỗ ngoặt, lúc này mới dựa vào tường há hốc miệng thở hổn hển.

“Đm! Lại tới nữa sao!”

Còn chưa thở mấy hơi thở, sau lưng lại lần nữa truyền đến tiếng động cổ quái quen thuộc, giống như dòi bọ bò trong xương, hoàn toàn không thể dứt ra được.

Tề Dực hoảng sợ quay trái quay phải, đột nhiên hai mắt phát sáng —— Anh nhìn thấy phía trước trên tường có một cánh cửa gỗ khép hờ, vội vàng chạy vào trong đó, nắm lấy cửa, dùng sức đóng lại.

Phía bên trong cửa là không gian nhỏ vô cùng chật hẹp, đưa bàn tay lên không thấy rõ năm ngón, không có một chút ánh sáng nào, mùi nấm mốc còn nặng hơn gấp mấy lần so với ở chỗ cầu thang.

Tề Dực đoán chừng ở đây có lẽ là phòng chứa đồng hồ nước.

Cộc cộc cộc……

Tiếng động ngoài cửa càng lúc càng tới gần, Tề Dực giơ tay phải đang cầm dao lên, dùng khuỷu tay che mũi miệng của mình. Mặc dù trong lồng ngực đang cố kìm nén cảm giác nóng như lửa đốt, phổi cũng muốn nổ tung, nhưng anh lại không dám thở, nín đến nỗi cả gương mặt cũng đỏ bừng lên, mắt nổi đom đóm.

Tiếng kêu từ từ đến gần, lỡ đâu anh bị quái vật bên ngoài phát hiện, thì trốn ở trong căn phòng nhỏ này chắc chắn không có đường thoát thân?

Tim anh nghẹn lại, nhưng hối hận đã không kịp nữa rồi, anh chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mình sẽ không bị phát hiện.

Cộc cộc cộc……

Thứ quỷ kia đi tới cửa, dừng bước lại, giống như đang đánh giá cái cửa gỗ.

Tề Dực giống như không hề thở, anh dứt khoát không còn giữ chặt cửa mà lui về phía sau một bước, giơ cao dao phay, biểu cảm điên cuồng lại hiện lên.

Mẹ kiếp, đến đây! Xem thử ai gϊếŧ chết ai!

Nhưng mà, âm thanh kia lại vang lên lần nữa, từ từ từng bước đi tới.

Chân Tề Dực lập tức mềm nhũn, ngồi bệt xuống dưới đất, cánh tay phải gác lên đầu gối, kịch liệt thở dốc từng hơi.

Trên mặt anh đều là mồ hôi, quần áo cũng ướt đẫm hoàn toàn.

Anh hít sâu một hơi, mắt cũng không còn nổ đom đóm nữa, não bộ cuối cùng cũng đã hoạt động trở lại:

“Nó bỏ đi rồi sao…… Có lẽ nó đã nhìn ra được nơi này không bình thường, vì sao không đứng đợi ngoài cửa? Chẳng lẽ là đang phục kích ở bên ngoài? Tiếp tục như vậy không được, Lão Trì, đúng rồi mau tìm Lão Trì tới!”

Anh lập tức lấy điện thoại di động ra, không dám gọi điện thoại, mà nhắn tin cho Trì Vũ Hiền bằng Wechat. Giờ khắc này anh cảm thấy mình vô cùng may mắn, sáng sớm không cất điện thoại ở trong túi áo khoác, nếu không lúc này thật không biết nên làm sao.

Trên Wechat, Trì Vũ Hiền trả lời anh bằng mấy dấu chấm hỏi, sau đó nói anh đợi một lát, nói mình lập tức đến.

Lúc này Tề Dực mới đỡ lo lắng lau mồ hôi, mượn ánh sáng của màn hình điện thoại dò xét hoàn cảnh xung quanh.

Nơi này quả nhiên là phòng chứa đồng hồ nước, sau lưng là mười cái đồng hồ nước, còn có từng khúc đường ống uốn lượn, lâu lâu lại phát ra tiếng rì rào rất nhỏ, hẳn là có hộ gia đình đang dùng nước.

Lúc quan sát anh có hơi sợ, lo lắng giống như phim kinh dị, chỉ cần nhìn đại một nơi nào đó cũng có thể thấy được gương mặt kinh khủng dữ tợn, cũng may ở đây mọi thứ đều bình thường.

Nhịp tim cuối cùng cũng đã bình thường hơn chút, Tề Dực mới có thể suy nghĩ lại chuyện đã trải qua.

Anh bỗng nhiên có cảm giác, thứ quỷ kia hình như không muốn hại anh, nếu không với tốc độ của nó, hẳn là bây giờ anh không thể trốn được. Lúc ở bên trong cầu thang bộ, nó cũng đuổi theo với tốc độ bình thường không nhanh không chậm, từ đầu đến cuối, ngoại trừ lúc ở trong phòng ngủ, nó đuổi theo anh giống như đang đuổi vịt, cũng không công kích anh.

Nhìn chằm chằm con dao trong tay mình, tay của anh không khống chế nổi mà run rẩy, Tề Dực dùng tay khác đè lên cổ tay mình, vẻ mặt ngưng trọng.

Mèo bắt chuột, hay là nó còn có mục đích khác? Cái bóng kia thật ra là cái gì? Không biết nó có liên quan đến chiếc áo thu mặc ngược anh mặc vào lúc sáng sớm không?

Quỷ sao? Vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, nếu như là quỷ, dao phay trong tay anh nhiều lắm cũng chỉ có thể tăng thêm lòng dũng cảm, cơ bản nó không cần thiết phải tránh. Nhưng nếu như không phải quỷ, cửa sổ trong nhà đã đóng chặt, một khe hở cũng không có, nó làm sao vào trong được?

Sợ hãi, nghi hoặc, còn mang theo tí tò mò muốn tìm ra ngọn nguồn, tâm trạng Tề Dực hơi phức tạp, trong đầu giống như chỉ có đậu hủ, một chút manh mối cũng không có.

Cái thứ đồ này và án trộm xác có liên quan với nhau hay không? Bắt đầu từ tối hôm qua, nó rõ ràng là nhắm vào anh, người kia có thể bắt chước vụ án trộm xác của anh đến bảy tám phần, đây tuyệt đối là do người quen làm, nhưng suy nghĩ một hồi, bên cạnh anh làm gì có ai như thế……

“Mẹ kiếp, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Đm, lão Trì sao còn chưa tới?”

Lo lắng khiến anh mở Wechat ra lần nữa, cuối cùng Tề Dực đã bình tĩnh trở lại —— Trì Vũ Hiền trả lời với anh là đã tới tầng sáu, hỏi anh đang ở đâu.

Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc:

“Lão Tề? Cậu đang ở đâu? Nghe thấy thì ới một tiếng!”

Khóe miệng Tề Dực khẽ nhếch lên, đang định mở miệng trả lời, tâm chợt động một cái.

Sao anh ta lại tới nhanh như vậy?

Người bên ngoài thật sự là lão Trì sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận