Người Nổi Tiếng - Giang Nhiễm Di

Chương 7: Cảm ơn ba ba đã quan tâm


Tiêu Lâm mất hết sức lực, dồn dập thở dốc tê liệt ngã xuống giường. Trần Chí Thanh rút dương v*t ra đứng dậy, lấy khăn giấy trên tủ đầu giường lau sạch hạ thân, sau đó kéo khóa quần tây, đứng bên giường lạnh lùng nhìn cậu.

Cậu hoàn hồn từ cơn cực khoái sau khi xuất tinh, ngẩng đầu dùng đôi mắt thấm mồ hôi nhìn hắn.

Bọn họ vừa làm tình cách đây mấy phút, trong khi cậu trần truồng nằm trên giường trong bộ dạng chật vật nhếch nhác, thì Trần Chí Thanh không chỉ ăn mặc nghiêm chỉnh, mà trên chiếc áo sơ mi trắng thậm chí còn không có một nếp nhăn, vẫn là bộ dạng áo mũ chỉnh tề, thận trọng cao quý.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong không gian mờ tối chưa đến ba giây, Trần Chí Thanh liền quay người lại, đi đến trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cậu.

“Dậy tắm rửa đi, để tôi gọi Trương Mông qua đây đón cậu.”

Cậu cố gắng xoay đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, 8 giờ tối theo giờ Bắc Kinh, mới chỉ 2 tiếng đồng hồ kể từ khi bước chân vào căn phòng xa hoa này, cậu đã bị chủ phòng hạ lệnh đuổi khách.

Quả nhiên, mặc quần lên thì lão già này sẽ không nhận người mà!

Tiêu Lâm chống tay muốn ngồi dậy, nhưng cậu vừa cử động phía sau đã truyền đến cơn đau như xé toạc cơ thể. Cậu cắn môi nuốt xuống tiếng rên rỉ, run rẩy đứng lên, xoay người nhặt quần áo vương vãi trên mặt đất, khập khiễng đi vào phòng tắm.

Cho dù đã cố gắng chịu đựng, nhưng một loạt động tác này vẫn gây ra động tĩnh không nhỏ, song Trần Chí Thanh vẫn một mực lãnh đạm quay lưng về phía cậu, không cho cậu bất kì ánh mắt dư thừa nào.

Cậu mở vòi hoa sen, ngửa mặt lên để dòng nước ấm rửa sạch lớp mồ hôi dính dớp trên cơ thể. Hương vị của Trần Chí Thanh vẫn còn đọng lại trên người cậu, cho dù có chà xát thế nào đi nữa cũng chà không sạch. Cậu đành mặc kệ, từ từ nhắm mắt lại suy sụp dựa vào vách tường lạnh như băng, không nhúc nhích.

Đến khi cậu mặc quần áo xong xuôi ra khỏi phòng tắm thì Trần Chí Thanh đã không còn ở đây, cậu để thẻ phòng lên bàn trà, rồi xoay người rời khỏi.

Khi cậu đi thang máy xuống cửa chính khách sạn đã thấy Trương Mông đứng bên cạnh chiếc Maybach đen chờ cậu.

Cả người đau âm ỉ, bụng đói cồn cào, nên cậu cũng không từ chối nữa mà im lặng ngồi lên xe.

Cả quãng đường họ không nói với nhau câu nào cho đến khi chiếc xe dừng lại dưới nhà Trương Mông mới gọi cậu, lấy điện thoại ra nói muốn thêm WeChat của cậu.

Sau khi cậu bấm đồng ý, Trương Mông nhanh chóng gửi cho cậu một tấm danh thiếp.

“Đây là WeChat của Trần tổng, cậu thêm vào để tiện liên lạc. Tuy nhiên sau này nếu ngài gặp khó khăn gì trong công việc hoặc cuộc sống, hãy liên hệ trực tiếp với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giải quyết giúp ngài. Giám đốc rất bận rộn, có thể không đọc được tin nhắn của ngài.”

“Vậy chắc là tôi không cần thêm bạn với anh ta đâu nhỉ?” Cậu hỏi Trương Mông.

Trương Mông cười cười với cậu: “Ngài vẫn nên thêm đi ạ, đây là yêu cầu của giám đốc Trần.”

Thêm bạn nhưng lại không đọc tin nhắn, vậy thì thêm để làm gì? Không phải lão biến thái kia cố ý cự tuyệt người khác sao!

Dù trong lòng vô cùng không muốn, nhưng cậu vẫn gật đầu, mở danh thiếp ra, gửi lời mời kết bạn.

Gửi xong, cậu cất điện thoại vào túi, chào tạm biệt Trương Mông rồi vội vã chạy lên nhà.

Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Casey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.

Về đến nhà, cậu tùy tiện nấu một bát mì, ăn xong lại chạy vào phòng tắm tắm thêm lần nữa, rồi mới kéo lê cơ thể mệt mỏi nằm lên giường.

Hôm nay “Tình yêu rực rỡ” đã được quay tiếp. Ngày mai cậu được nghỉ, sau đó sẽ quay lại đoàn làm phim. Cậu là nam thứ, cảnh diễn không nhiều. Bộ phim này thuộc kiểu Mary Sue ngọt sủng ngốc nghếch, nội dung cũ rích, là câu chuyện về nàng tiểu thư nhà giàu Diệp Chân không màng đến sự ngăn cấm của gia đình mà đem lòng yêu chàng thanh niên nghèo Thẩm Lưu Minh, sau đó hai người bị ép phải chia tay. Cậu diễn vai Tề Khải – một phú nhị đại đẹp trai giàu có yêu Diệp Chân say đắm, sự tồn tại của cậu chỉ có tác dụng tăng thêm khó khăn cho con đường tình yêu của hai nhân vật chính, đồng thời cũng làm nền cho hào quang chói lóa của nam chính.

Phim này không cần diễn viên có kĩ thuật diễn tốt, cũng không cần năng lực học thoại chuyên nghiệp, chỉ cần diễn máy móc theo cốt truyện là được.

Nhưng những tập phim kiểu vậy thường có lượng rating không tồi, bởi gu thưởng thức của nhiều khán giả bây giờ chính là các bộ phim ngọt ngào hại não như thế này.

Huống hồ đây còn là phim thần tượng có lượng người xem đông đảo, được đài truyền hình quảng bá rầm rộ, đến lúc phát sóng nhất định có thể thông qua nó để tích lũy mức độ nhận biết và chủ đề thảo luận nhất định của quần chúng. Tài nguyên như vậy đối với một diễn viên tuyến mười tám như Tiêu Lâm đã cực kì tốt rồi, vì lí do này nên lúc trước cậu mới coi trọng bộ phim đến thế và cũng vì nó nên cậu mới cam tâm tình nguyện đi tiếp rượu.

Nghĩ đến đây, cậu bèn đứng dậy lấy kịch bản “Tình yêu rực rỡ” đọc một lượt từ đầu đến đuôi. Đúng lúc cậu đang xem đến vui vẻ thì di động trên giường đột nhiên rung lên, cậu tiện tay nhấc lên liếc mắt một cái, là tin nhắn Trần Chí Thanh gửi tới.

Ảnh đại diện của Trần Chí Thanh là một cửa hàng bán hoa, cậu phóng to lên nhìn thấy tên cửa hàng có lẽ là “Mạc Nại”.

Trước đây Trương Mông có nói với cậu rằng Trần Chí Thanh thích hoa, không ngờ hắn còn mở cả một cửa hàng. Kẻ lắm tiền đúng là tuỳ hứng mà.

Tin nhắn của Trần Chí Thanh rất ngắn gọn, chỉ có một câu: “Về đến nhà rồi?”

Cậu do dự hồi lâu, cuối cùng đáp lại một chữ “Vâng”.


Sau khi gửi xong, cậu lại cảm thấy mình trả lời quá qua loa lấy lệ, ngộ nhỡ chọc giận lão già này thì sao? Ngủ cũng đã ngủ rồi, chẳng lẽ chưa chiếm được chút lợi lộc gì đã bị người ta vứt bỏ?

Vì thế cậu vội vàng nhắn tiếp một câu: “Là Trương Mông đưa tôi về, cảm ơn Trần tiên sinh đã quan tâm.”

Sau đó, cậu bất chợt nhớ rằng Trần Chí Thanh không thích mình gọi hắn là Trần tiên sinh, dù sao gọi “ba ba” một lần cũng là gọi, mà hai lần cũng là gọi, thế nên cậu lại buồn bực bồi thêm một câu, “Cảm ơn ba ba đã quan tâm.”

Cậu trơ mắt nhìn dòng tin nhắn “nhục nhã” này nhanh chóng được gửi đi, giây tiếp theo lập tức cảm thấy hối hận!

Cậu tự nhiên gọi Trần Chí Thanh là ba ba?! Lại còn chủ động?! Cậu điên rồi sao?! Đầu óc cậu bị lừa đá rồi sao?

“Đ*t con m* nó chứ!” Cậu nâng tay lên đập mạnh đầu mình một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi.

Nhưng tin nhắn tiếp theo Trần Chí Thanh gửi đến khiến cậu xấu hổ tới mức chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống đất.

Trần Chí Thanh chỉ đáp lại một chữ: “Ngoan.”

Ngoan? Ngoan cái mả cha nhà anh? Lão già!! Lão biến thái!!

Anh ta thấy rồi, nhất định là thấy rồi!!

Trần Chí Thanh thấy mình gọi anh ta là ba ba!!

Cậu ngã ngửa ra giường, kéo chăn bông che kín đầu, hét lên một tiếng như lợn bị chọc tiết, “Trần Chí Thanh, đ*t m* anh!!!”

Sau khi mắng chửi xong, cậu cảm thấy vẫn chưa đã nghiện, lại kéo chăn ra, lấy điện thoại đánh bùm bùm một hàng chữ dài.

Ảnh đại diện WeChat vốn dĩ chỉ có một chữ “Trần” bỗng nhiều thêm một dòng chữ to – Lão già thích người khác gọi mình là ba ba!

Cậu đổi ghi chú của Trần Chí Thanh thành “Lão già thích người khác gọi mình là ba ba”. truyện đam mỹ

Vì vậy giao diện trò chuyện thoạt nhìn rất bình thường đột ngột biến thành:

Lão già thích người khác gọi mình là ba ba: Về đến nhà rồi?

Tiêu Lâm: Vâng.

Tiêu Lâm: Là Trương Mông đưa tôi về, cảm ơn Trần tiên sinh đã quan tâm.

Tiêu Lâm: Cảm ơn ba ba đã quan tâm.

Lão già thích người khác gọi mình là ba ba: Ngoan.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận