Editor: Sẻ đi nắng
Úc Giác nhận lấy túi gấm, mặt không biểu cảm nhưng gò má ửng hồng đã bán đứng hắn.
Phó Oản từ lâu đã biết Úc Giác yêu thầm Ninh Hành rồi, trong sách có miêu tả rằng khi hắn nhìn thấy Ninh Hành lần đầu tiên thì đã cảm nhận được được sự rung động của con tim.
Đây có lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên trong truyền thuyết, Phó Oản nghĩ.
Nhìn thấy Úc Giác đã thu kiếm lại, nàng liền hạ xuống trên Minh Kính Đài cùng hắn.
Các đệ tử và trưởng lão đang xem ở bên dưới chỉ nhìn thấy Úc Giác rút kiếm, sát khí tựa dao thổi quét khắp Minh Kính Đài, hàng ngàn kiếm quang chói lọi bao phủ lấy hai người bọn họ.
Ánh sáng của kiếm khí và pháp thuật làm mờ bóng dáng của hai người, những người khác chỉ thấy Phó Oản không rút lui mà ngược lại lao đến phía kiếm quang của Úc Giác.
Có người đổ mồ hôi cho Phó Oản, cũng có người lớn tiếng cổ vũ cho Úc Giác.
Ngay lúc mọi người nghĩ rằng sẽ có trận chiến kinh thiên động địa nổ ra, thì kiếm khí của Úc Giác lại đột ngột bị thu lại.
Hai bóng người nhẹ nhàng đáp xuống Minh Kính Đài, Úc Giác đứng thẳng dậy, thi lễ với Phó Oản.
Hắn nói, giọng không có tí cảm xúc nào: “Tài nghệ không bằng người, cam bái hạ phong (*).”
(*) Chịu thua một cách tâm phục khẩu phục.
Giọng Úc Giác trong trẻo, truyền đến tai mọi người rất rõ ràng.
Mọi người: “???”
Sau đó Úc Giác đưa tay ra, bắt tay hữu hảo với Phó Oản.
Khi tay Úc Giác nắm hờ tay Phó Oản, hắn lạnh lùng nhìn nàng, dùng giọng mà chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: “Nếu lần sau có tiếp, cứ đến tìm ta.”
Phó Oản hiểu ý, gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Nàng nhìn Úc Giác cầm kiếm đi xuống Minh Kính Đài, bây giờ mới cảm thấy mình có tố chất của nữ phụ ác độc.
Ah! Chơi đùa với tình cảm của thiếu nam ngây thơ, đi lại trên bờ vực tội lỗi, đây mới là điều mà nữ phụ độc ác nên làm.
Phó Oản giấu đi chiến tích của mình, bình tĩnh rời khỏi Minh Kính Đài trong ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ của mọi người.
Ninh Hành ở dưới Minh Kính Đài nhìn thấy Phó Oản đi tới, đột nhiên đưa tay ra: “Túi gấm đâu?”
Phó Oản tự tin nói: “Muội dùng rồi, không có nó thì sao muội thắng được chứ?”
“Trong túi gấm này không có chứa pháp thuật công kích, muội đã thắng bằng cách nào?” Ninh Hành nhướn mày đẹp, hai đôi mắt trong veo, cứ thế nhìn chằm chằm Phó Oản.
Phó Oản là một nữ phụ ác độc rất thẳng thắn.
Cho nên nàng nhanh chóng túm lấy tay áo của Ninh Hành, nói nhỏ bên tai hắn: “A Hành sư tỷ, chuyện này dài lắm.”
Lông mi dài của Ninh Hành khẽ rũ xuống, liếc qua Phó Oản: “Hắn là thanh mai trúc mã của muội à?”
Giọng của hắn hơi lạnh lùng nhưng Phó Oản lại không phát hiện ra.
Phó Oản lắc đầu: “Sao lại thế được?”
“Úc Giác sư huynh… hắn…. không phải là hắn thích tỷ sao…” Phó Oản nghĩ đến gò má đỏ ửng của Úc Giác khi nhận được túi gấm, tự cảm thấy mình phải trợ giúp hắn thổ lộ cõi lòng.
“Mấy ngày hôm trước muội còn nói Doãn Sóc thích ta, hôm nay lại nói Úc Giác thích ta…” Ninh Hành sầm mặt lại, nhìn chăm chú vào con mắt của Phó Oản, “Có phải mấy hôm nữa, muội lại muốn nói Huyền Vi thích ta không?”
Phó Oản sờ cằm, thật sự suy nghĩ đến vấn đề này, nói “Không loại trừ khả năng này.”
“Tỷ xem đi, ánh mắt của Úc Giác nhìn tỷ thâm tình cỡ nào chứ.” Phó Oản thêm mắm thăm muối.
Ninh Hành hơi chau mày, cũng nhìn sang hướng của Kiếm đường Vân Trạch.
Có đồng môn để ý đến vẻ mặt của Úc Giác không đúng lắm, sao lại nhìn vui vẻ thế nhỉ?
“Úc sư huynh, có phải là huynh thích Tiên đường Thiên Trạch Phó Oản không vậy, không xuống tay với người ta được?” Có người tạm không để ý đến thanh kiếm đã ra khỏi vỏ của Úc Giác, trêu ghẹo.
“Phải rồi, mặc dù Phó Oản không xinh đẹp xuất trần như Ninh Hành sư tỷ, nhưng cũng là một mỹ nhân hoạt bát, xinh xắn, mắt nhìn của Úc sư huynh không tệ nha.” Có người bồi thêm câu nữa.
“Úc sư huynh, thích thì phải dũng cảm nói ra.” Lại có người bắt đầu cổ vũ hắn.
Giọng của các đệ tử Kiếm đường Vân Trạch lúc nào cũng to, lời nói của bọn hắn ngay lập tức truyền đến khu của Tiên đường Thiên Trạch.
Úc Giác nhíu mày, thế mà lại đi đến chỗ của Phó Oản với Ninh Hành thật.
Mấy lời nghị luận to nhỏ như “Thiên tài của Kiếm đường Vân Trạch Úc Giác không muốn làm giai nhân bị thương, trên Minh Kính Đài cam bái hạ phong, thân sĩ rời đi” vang lên liên tiếp theo bước chân của hắn.
Ninh Hành nghe thấy được tiếng thảo luận bên kia, liếc Phó Oản: “Muội còn nói không phải?”
Rõ ràng là giữa tỷ với Úc Giác có gian tình, người ta vừa gặp đã yêu tỷ.
Không phải ta đâu, làm sao có thể là ta được chứ.
Khi Phó Oản nhìn thấy Úc Giác đang đi về phía nơi này, lại nghe thấy những suy đoán cách sự thật cả vạn dặm kia, nàng đột nhiên cảm thấy mình rất oan ức.
Không phải ta, không phải là ta mà, Úc Giác thật sự không phải vì Phó Oản ta đâu.
Nếu không phải là nhờ túi gấm của Ninh Hành thì nàng đã bị kiếm quang vô tình kia chém thành hai nửa rồi.
Nàng quá oan ức.
Ninh Hành tiến lên hai bước, đứng chắn trước Phó Oản, lạnh lùng nhìn Úc Giác.
Úc Giác ngước mắt lên, nhận thấy ánh mắt của Ninh Hành.
Bên cạnh hắn còn có người nhỏ giọng rì rầm mấy câu như là “Úc Giác yêu thầm Phó Oản”
Úc Giác nhìn thẳng vào hai mắt của Ninh Hành, cẩn thận giải thích: “Không phải vậy.”
Nói xong, hắn cầm kiếm, tiêu sái rời đi.
Quần chúng ăn dưa như Phó Oản thấy ngọt quá rồi.
Úc Giác sợ Ninh Hành hiểu lầm nên đích thân đến giải thích đúng không?
Trời ạ, nàng sắp bị thứ tình yêu tuyệt mỹ này cảm động đến rơi lệ.
Phó Oản khịt mũi, kéo tay áo của Ninh Hành, vô cùng cảm động nói: “A Hành sư tỷ xem đi, muội nói có sai đâu?”
Ninh Hành nhướn mày, liếc nhìn bóng lưng Úc Giác đang rời đi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Phó Oản ngang bướng nói: “A Hành sư tỷ đừng có mà phủ nhận nữa. Người ta đã đến tận nơi để giải thích cho tỷ rồi.”
Ninh Hành mím môi im lặng, trong đôi mắt sâu thẳm loé lên ánh sáng phức tạp.
“A Hành sư tỷ, tỷ đỏ mặt đấy à?” Phó Oản kiễng chân lên, tiến sát đến trước mặt Ninh Hành, “Có phải tỷ bị hắn làm cảm động rồi đứng không?”
Ninh Hành nhìn đôi mắt hạnh xinh đẹp trước mặt, đưa tay véo cằm nàng, nhẹ nhàng đẩy mặt của Phó Oản ra.
“A Hà sis thỉ… thỉ khôn cácn ohu nhận… “(Tỷ không cần phải phủ nhận đâu A Hành sư tỷ).”
Khuôn mặt cô bị Ninh Hành véo lấy, cho dù nàng có bị nói lắp thì nàng cũng phải nói ra tiếng từ tận đáy tim của mình.”
Nàng dùng hết mọi cách để Úc Giác lưu ấn tượng mạnh trong lòng của Ninh Hành, thật ra là có ý đồ riêng của mình.
Vì trong cuốn 《 Vi Tiên 》 này nam phụ thì đầy nhưng lại không có nam chính chính thức.
Nó là loại chuyện mà lăn lê đến tận chương 999 vẫn chưa có nam chính, kéo tương tác của người đọc.
Kiếm đường Vân Trạch Úc Giác ngay thẳng, lạnh lùng, lại còn đáng yêu thật ra là nam chính mà Phó Oản đặt gạch.
Phó Oản tin chắc rằng thuyền của Úc Giác – Ninh Hành mới là chân chính.
Nàng có thể là giả, nhưng cp nàng chèo nhất định phải là thật.
Phó Oản nhìn Ninh Hành đầy ẩn ý, trong lùng bùi ngùi mãi không thôi.
Lúc này thì vòng thi đấu thứ nhất đã kết thúc, vòng thứ hai còn phải đợi đến ngày mai, vậy nên các trưởng lão và đệ tử trên Minh Kính Đài cũng dần tản đi.
Phó Oản và Ninh Hành cũng về nơi ở của mình.
Là một tu sĩ có thiên phú không cao, đương nhiên Phó Oản phải nắm chặt thời gian để tu luyện, phòng trường hợp ngày mai lại gặp phải mấy tên ngưu quỷ xà thần (**)gì.
(**) = Đầu trâu mặt ngựa, yêu ma quỷ quái.
Nếu lại gặp phải nhân vật lợi hại nào thì nàng sẽ không may mắn như hôm nay.
Phó Oản vừa cầu nguyện, vừa tiến vào trạng thái tu luyện.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ đã tỏ, như nước chảy bao trùm lên cây bồ đồ xanh tốt.
Hương sen thoang thoảng, lụa trắng bay múa dưới ánh trăng, Ninh Hành ngự phong bay ra khỏi chỗ ở của mình.
Hắn bay vòng qua những cành cây bồ đề đầy sức sống, dáng vẻ nhẹ nhàng như tiên.
Tiên đường Thiên Trạch dần thu nhỏ lại sau lưng hắn, giữa hành động có sát khí nhè nhẹ.
Ninh Hành nhìn xuống dưới núi Cô Phong của Kiếm đường Vân Trạch đằng xa, vung tay áo lên, hắn đã tinh chuẩn rơi xuống chỗ ở của Úc Giác
Úc Giác sống tại một vách đá của Cô Phong, từ giữa những tảng đá có cỏ khô lắc lư theo gió.
Tại trên Cô Phong hiểm trở, dưới ánh trăng đêm Úc Giác ngồi sau một chiếc bàn đá, lưng ngồi thẳng tắp, trong tay cầm một thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ.
Ninh Hành bay thẳng đến Cô Phong, bạch quang nhu hoà vờn quanh khi hắn hạ xuống, dáng người vốn cao hơn nữ tử bình thường của hắn lại cao hơn nữa, vai và ngực trở lên rộng hơn, đường nét khuôn mặt cũng thành góc cạnh, tiêu sái hơn.
Lúc bay đến trước mặt Úc Giác thì Ninh Hành đã khôi phục lại dung mạo của hắn.
Hắn vóc người thon dài, dáng đứng như tùng, khuôn mặt tuấn mỹ xuất trần, so với Ninh Hành lúc đầu thì có nét tuấn dật hơn.
“Hôm nay ngươi có ý gì?” Môi Ninh Hành khẽ mở, lạnh giọng hỏi.
Úc Giác mặt không biểu cảm, đưa tay móc từ trong ngực ra túi gấm mà Phó Oản đã đưa cho hắn ở trên Minh Kính Đài.
“Không ngờ người như ngươi lại tự tay thêu túi gấm đấy?” Úc Giác trầm giọng, rất thành thực hỏi.
Ninh Hình nheo mắt lại, phủ nhận: “Không phải.”
“Ta mua nó tại chợ Hào Sơn, bán sỉ 1 viên linh thạch được 10 cái.” Hắn nói.