Nếu so sánh thì có thể nói cuộc sống ở đại học của Kiều Nam Gia chẳng khác gì cuộc sống thời cấp ba của cô.
Nếu bắt phải tìm ra điểm khác biệt thì chắc là năm ba cô đính hôn rồi năm bốn kết hôn.
Bách Nhiên đã chuẩn bị sẵn rồi.
Vừa đủ tuổi hợp pháp để kết hôn cậu đã bắt đầu chuẩn bị.
Đó chỉ là chuẩn bị bên ngoài thôi.
Có trời mới biết cậu đã chờ khoảnh khắc đó bao lâu rồi.
Vào năm Kiều Nam Gia học năm ba, ba Kiều mẹ Kiều vừa mới lấy lại tinh thần từ sau tin con gái của họ yêu đương với con rể tương lai có khả năng là người thừa kế của tập đoàn Bách thị thì Kiều Nam Gia đã kéo Bách Nhiên tới cửa. Cậu nhóc thúi làm trò trước mặt hai vị phụ huynh, khách sáo chào hỏi: “Cháu chào cô chú. Ba cháu muốn mời cô chú ăn bữa tối để thảo luận chuyện đính hôn ạ!”
Hai người suýt nữa ngất vì sốc.
Nghĩ cẩn thận thì con gái họ cũng đã đồng ý theo Bách Nhiên, một lòng muốn chạy theo cậu, hai người có muốn cản cũng chẳng cản được, với cả họ cũng chẳng có lý do cản cô. Vì thế hai người dứt khoát đồng ý cho Kiều Nam Gia đính hôn với Bách Nhiên.
Một năm sau đính hôn, Bách Nhiên kiên trì chạy qua thăm nhà Kiều Nam Gia, cậu không nói nhiều nhưng rất giữ lễ, thường xuyên mua đồng biếu tặng, còn săn sóc hơn cả con ruột. Cậu trưởng thành, chẳng giống như sinh viên bình thường chút nào. Vì thế ba Kiều mẹ Kiều cũng thấy rất hài lòng.
Bách Quốc Minh cũng bớt chút thời gian, gác lại công việc của mình để hẹn nhà thông gia tương lai ăn cơm. Ông còn hẹn ba Kiều xem bóng, hai người càng nói chuyện càng thân hơn.
Mãi ba Kiều mẹ Kiều mới quen với sự tồn tại của Bách Nhiên, thậm chí còn thân mật gọi cậu là Tiểu Nhiên.
Một ngày nọ.
Bách Nhiên lại mang theo một đống quà tới nhà, cậu không vào thay giày, rửa tay như bình thường mà khách sáo đứng ngoài cửa. Gương mặt đẹp đẽ chứa đầy sự trưởng thành.
Trong lòng ba Kiều mẹ Kiều có hồi trống vang lên. Họ lập tức nhớ tới hình ảnh một năm trước.
Không phải là…
“Cháu chào cô chú. Ba cháu muốn mời cô chú ăn bữa tối để thảo luận chuyện kết hôn ạ!”
“Bốp!”
Bình giữ nhiệt trong tay ba Kiều rơi xuống đất phát ra tiếng kêu giòn tan, nước ấm bên trong chảy lênh láng ra ngoài.
Đứng sau Bách Nhiên vẫn là Kiều Nam Gia vừa thẹn thùng vừa thấp thỏm.
Bốn người tám mắt nhìn nhau.
Quả nhiên.
Ba Kiều mẹ Kiều biết cả rồi!
Ăn bữa này chắc hai vợ chồng ông bà phải mang theo thuốc trợ tim loại mạnh đi!
……
Lễ kết hôn cũng không quá náo nhiệt. Kiều Nam Gia thì sợ chỗ náo nhiệt, Bách Nhiên thì không thích chỗ đông người, ba Kiều mẹ Kiều cũng sợ làm to quá sẽ lên báo rồi ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường, Bách Quốc Minh thì giữ thái độ như nào cũng được. Vì thế mấy người không hẹn mà hợp, quyết định ra nước ngoài tổ chức hôn lễ.
Hôn lễ tổ chức ở một hòn đảo trên biển do Bách Quốc Minh mua, chỉ họ hàng gần mới tham gia. Nước biển trong vắt cùng đại dương bao la, mặt trời màu cam hồng từ từ lặn xuống nơi đường chân trời, mặt cỏ màu xanh cùng váy cưới màu trắng. Tất cả đều đẹp như một giấc mơ.
Thư Ấu và Chu Ngôn Quân đã sớm yêu đương với nhau. Nghe nói hai người còn sống chung với nhau luôn rồi.
Một cặp cô dâu chú rể, một đôi phù dâu phù rể. Nếu không phải họ mặc quần áo chỉn chu trên người thì cứ như tất cả đều quay lại ngày hè nhiệt huyết thời cấp ba.
Thư Ấu có ý định chuẩn bị bốn bộ đồng phục trường Nhất Trung để bốn người chụp ảnh.
Trong màn ảnh, bốn người mặc đồng phục màu xanh trắng. Một tay Thư Ấu túm đầu Chu Ngôn Quân, một tay cô khoác tay Kiều Nam Gia, cười vô cùng sung sướng. Kiều Nam Gia thì cười e lệ, ánh mắt thì luôn tìm kiếm bóng hình của Bách Nhiên. Bách Nhiên đứng cách đấy 1 mét không định vào chụp ảnh chung với họ, khuôn mặt đẹp đẽ của cậu vô cảm, tràn đầy hơi thở thiếu niên cứ như mấy năm nay làm ăn va vấp nhiều ngoài xã hội không ảnh hưởng tới cậu, chẳng giống như một thiên tài trẻ tuổi tự gây dựng sự nghiệp, nắm trong tay công ty hàng trăm triệu.
Cậu liếc nhìn Kiều Nam Gia. Chắc do ánh mặt trời quá ấm áp nên dường như trong đôi mắt hẹp dài ẩn chứa sự dịu dàng.
Khung cảnh này được lưu lại mãi trong khung hình, đặt ở tủ đầu giường.
“Em lại xem bức ảnh này rồi, xấu chết đi được!”
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông. Kiều Nam Gia đang dựa đầu giường hơi hoảng hốt, cô ngước mắt lên rồi nở nụ cười tươi tắn: “Anh về rồi à?”
Người đàn ông với dáng người cao gầy treo áo khoác lên giá treo đồ, ngón tay thì túm lấy cà vạt. Anh nhìn về phía Kiều Nam Gia: “Sinh viên phá em à?”
“Vẫn còn ổn, sinh viên đại học cũng khá tự giác.”
Kiều Nam Gia thè lưỡi, cô hoàn toàn không giữ dáng vẻ nghiêm túc khi đứng trên bục giảng.
Hai năm sau khi kết hôn, Kiều Nam Gia kết thúc chương trình học nghiên cứu sinh của mình thành công rực rỡ, cô cũng có thành tích rất xuất sắc. Sau khi tốt nghiệp, cô quyết định ở lại trường làm giảng viên, vừa làm vừa cố gắng học lên tiến sĩ.
Theo lời Kiều Nam Gia thì cô còn rất nhiều thời gian, trùng hợp có thể dùng thời gian ấy để đọc sách.
Bách Nhiên tôn trọng bất cứ quyết định gì của Kiều Nam Gia.
Dù cho cô vừa học vừa làm tốn khá nhiều thời gian, tạm thời không còn sức để lo chuyện trong nhà nhưng Bách Nhiên chưa từng cảm thấy khó chịu vì việc này.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học, Kiều Nam Gia không ngờ Bách Nhiên về, hơn nữa theo như thư ký của Bách Nhiên nhắn cô thì hẳn là lúc này anh còn đang ở tận nước Anh để ký hợp đồng.
Chẳng cần nghĩ cũng biết Bách Nhiên vừa làm việc xong đã đi máy bay về nước luôn.
Một tay anh chống lên khăn trải giường mềm mại, anh ôm Kiều Nam Gia vào trong lòng mình. Hơi thở của Kiều Nam Gia hòa lẫn với hương nước hoa dễ ngửi.
Kiều Nam Gia ôm lấy vòng eo gầy của anh, cô sờ qua lớp áo sơ mi, giọng áy náy: “Em xin lỗi… Em không nấu cơm nên anh về không có cơm nóng ăn rồi.”
Cô không giống ba mẹ mình có tài năng nấu nướng. Cô nấu chẳng dở cũng chẳng ngon, với việc nấu cơm cho Bách Nhiên, Kiều Nam Gia đã từng lén thử rất nhiều lần nhưng cuối cùng cô vẫn bó tay.
Bình thường cô ăn cơm ở trường, bây giờ đi làm cũng có chỗ ăn riêng cho công nhân viên chức của nhà trường, chỉ cách nhà cô có mấy trăm mét, vì thế cô ăn rất buông thả.
Chỉ là Bách Nhiên kén ăn, Kiều Nam Gia sợ anh không ăn quen, với cả cô cũng ngại gọi cơm hộp.
Mẹ bảo con gái trời sinh có tài năng nấu nướng, nhưng sao cô chẳng có chút tài năng thiên bẩm ở lĩnh vực này vậy nhỉ?
Kiều Nam Gia buồn bã.
Như cảm nhận được tâm trạng đang đi xuống của Kiều Nam Gia, ngón tay thon dài của Bách Nhiên xoa đầu cô, anh nói nhỏ: “Hôm nay em đi làm mệt rồi, không cần nấu cơm đâu.”
“Anh cũng mệt mà.”
“Em khách sáo thế làm gì?”
Bách Nhiên bảo: “Em đi tắm đi, tí nữa mình đi ăn với nhau.”
“Mình ra ngoài ăn hả anh?” Kiều Nam Gia ló ra từ trong ngực Bách Nhiên.
“Em đi thay quần áo đi.” Bách Nhiên nói.
Từ góc độ này, cô có thể nhìn thấy rõ đường cong ở hàm dưới của Bách Nhiên, còn có cả yết hầu nhô ra nữa. Nhìn xuống dưới nữa là nút áo sơ mi được cài nghiêm chỉnh, che đi cảnh đẹp bên dưới.
Kiều Nam Gia đành phải nuốt nước bọt cho đỡ khô cổ, mặt cô đỏ bừng lên.
Cô đang nghĩ cái quái gì vậy?
Lúc kết hôn, có một thời gian hai người gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Bách Nhiên bận mà Kiều Nam Gia cũng bận, vì thế hai người chẳng có thời gian “âu yếm” nhau. Mỗi lần nhớ tới chuyện này, Kiều Nam Gia đều thẹn thùng như cô dâu mới cưới.
Nếu không phải Bách Nhiên bình thường lạnh lùng biểu hiện rất nhiệt tình trên giường thì Kiều Nam Gia cho rằng một người lạnh nhạt với phái nữ như cậu chẳng hề có hứng thú với chuyện này.
Trong đầu cô đột nhiên hiện ra một đống hình ảnh, sau đó cô như bị lửa đốt vào mông, chạy một mạch vào phòng tắm.
……
Tắm xong, Kiều Nam Gia mặc áo rồi ra ngoài. Cô tưởng Bách Nhiên đã thay xong đồ ở nhà rồi chờ cô.
Không ngờ cô ngửi được mùi thức ăn.
Kiều Nam Gia kinh ngạc mở to hai mắt, cô nhìn Bách Nhiên đang buộc tạp dề đi từ trong bếp ra, bưng hai đ ĩa thức ăn đặt lên bàn. Anh liếc nhìn Kiều Nam Gia một cái rồi cau mày: “Em đi sấy tóc đi không lạnh bây giờ.”
Cô làm gì còn tâm trí nghĩ đến việc sấy tóc nữa, cô ngây ngốc hỏi: “Cái này… Anh làm tất hả?”
“Ừ.”
Cổ tay anh đặt lên trên lưng ghế, nhuốm hơi thở của cuộc sống. Thế mà chúng chẳng xung khắc gì cả, ngược lại còn làm anh thêm đẹp hơn: “Xem hướng dẫn trên app, chưa biết hương vị thế nào nhưng chắc ăn tạm được. Sợ em đói. May là trong tủ cũng có kha khá đồ.”
“Em có muốn ăn tạm không?”
“Có có có!” Kiều Nam Gia gật đầu thật mạnh.
Cô sấy tóc xong rồi nhanh chóng ngồi xuống, dường như Sữa Bò Ngọt cũng ngửi thấy mùi hương nên lởn vởn dưới chân Kiều Nam Gia. Cô buồn cười mở cá đóng hộp cho chú mèo tham ăn này.
Chú mèo con ngày xưa đã trở thành mèo to nặng chục cân, cả người toàn thịt sờ rất sướng.
Kiều Nam Gia cầm đũa lên, cô nhìn 3 mặn 1 canh trên bàn không khỏi nuốt nước miếng.
Bách Nhiên cởi tạp dề ra rồi ngồi đối diện cô: “Em ăn đi.”
“Thế em ăn đây!”
Kiều Nam Gia không chờ nổi nữa mà gắp ăn thử. Cà tím mềm mềm, thịt bò xào hơi cay, rau trộn giòn tan…
Bách Nhiên làm mỗi loại một ít, Kiều Nam Gia ăn sung sướng như đang ở nhà.
Cô đang ăn thì đột nhiên dừng lại.
Bách Nhiên thấy tâm trạng cô hơi sai sai, anh hỏi: “Em sao thế?”
Kiều Nam Gia lắc đầu: “Em không sao. Chỉ là em thấy em vô dụng quá…”
Bách Nhiên biết kiếm tiền, Bách Nhiên chăm sóc cô, Bách Nhiên còn biết nấu cơm.
Ngoài việc học ra thì cô chẳng biết gì hết.
Ánh mắt Bách Nhiên dừng lại, anh mím môi: “Em lại nghĩ lung tung rồi.”
“Nhưng mà em…”
“Không cho em nói thế.”
Bách Nhiên hơi dừng, giọng nói lạnh nhạt của anh dịu dàng hơn nhiều: “Nếu không phải là đầu bếp thì mấy chuyện như nấu cơm làm ăn được là được rồi.”
“Nhưng đồ em làm chẳng ăn được.” Kiều Nam Gia càng buồn hơn.
“Ai bảo?”
“Mì trường thọ em làm cho anh…” Ăn nhạt thếch, chẳng đúng với món để ăn sinh nhật gì cả.
“Ăn ngon lắm.”
Kiều Nam Gia chán nản: “Thôi, anh không cần an ủi em đâu!”
“Anh không lừa em, ăn ngon là ngon thật, việc gì anh phải nói dối?”
Trong lúc nói, Bách Nhiên đã tới trước mặt Kiều Nam Gia.
Anh cúi người xuống, dí sát vào cô, bảo: “Mì hôm ấy ăn ngon lắm, anh mong về sau, sinh nhật năm nào em cũng làm cho anh.”
“Anh nói thật đó hả?”
“Ừ.”
Bách Nhiên nhớ lại hương vị của bát mì ấy, yết hầu anh lên xuống. Anh nói: “Có hương vị gia đình.”
“……”
Kiều Nam Gia đỏ mặt, mắt cô cũng đỏ lên.
Ăn mỗi bát mì thôi mà Bách Nhiên nói cảm động thế làm gì?
“Em ăn thêm chút đi.”
Kiều Nam Gia gật đầu thật mạnh: “Vâng!”
Bách Nhiên ngồi ngay ngắn, anh bổ sung thêm một câu: “Để bổ sung thể lực cho buổi tối.”
Kiều Nam Gia lắc đầu: “Nay em không bận việc, mai em không có tiết nên được nghỉ. Tối nay chúng ta xem phim rồi nghỉ sớm đi!”
Bách Nhiên nhìn cô, mặt anh vô cảm: “Ai bảo em là làm việc?”
Phải tới 10 giây sau cung phản xạ của Kiều Nam Gia mới từ từ phản xạ xong. Cô ngạc nhiên, không giấu nổi sự thẹn thùng.
“……”
Anh chàng Bách Nhiên này nói cái quái gì vậy!
Sự thật chứng minh, quả là Bách Nhiên nói không ngoa.
Kiều Nam Gia bị “nhào” đến nhừ người, cô khóc khàn cả giọng cũng không được tha. Quan trọng nhất là tên “cầm thú” kia nương lý do cô xem ảnh tập trung, không để ý đến anh mà ép cô mặc áo đồng phục màu xanh trắng trong tủ rồi đè cô lên giường bắt nạt cô một trận.
Bách Nhiên vùi đầu vào cổ Kiều Nam Gia, hơi thở anh nóng rực, nóng đến mức làm Kiều Nam Gia không nhịn được hít một hơi thật sâu.
“Anh muốn làm như này từ lâu rồi.” Bách Nhiên kiên nhẫn nói nhỏ.
Kiều Nam Gia sức cùng lực kiệt, cô mơ màng không nghe rõ Bách Nhiên nói gì.
Một đêm không ngủ.