“Bộ tộc Sao vĩ đại!” Bão Cát thì thào.
Hai mèo kia lầm bầm tán thành, nhưng Tim Lửa á khẩu vì kinh khiếp. Chú lập tức nhận ra dải nước mênh mông và chợt nhớ lại lời báo điềm gở của Lá Đốm. “Nước có thể dập tắt lửa.”
Nỗi sợ cắt vào da thịt chú, lạnh buốt trong khi chú cố tìm hiểu xem trận lụt này có thể đe dọa bộ tộc chú như thế nào, do đó chú không nhận ra Vằn Xám đang ráng gây sự chú ý với chú, cho đến tận khi anh mèo xám bự áp sát vào người chú. Tia hoảng hốt lóe rực lên trong đôi mắt màu hổ phách của Vằn Xám, và Tim Lửa không cần phải hỏi lý do tại sao. Bạn chú đang lo sợ cho Suối Bạc.
Mặt đất bên này thấp hơn bờ bên bộ tộc Sông, do đó nước lũ có thể lan ra xa hơn. Còn về trại trên cù lao… Tim Lửa tự hỏi nó bị chìm dưới nước bao nhiêu phần. Chú đã trở nên yêu mến Suối Bạc, bất kể nỗi lo sợ của mình, và chú cũng cảm thấy hơi kính trọng Bàn Chân Sương và Hồ Xám. Chú không muốn hình dung ra cảnh họ bị đuổi khỏi trại của họ, hoặc tệ hơn, bị chết đuối.
Gió Lốc bước thẳng tới mép sông và nhìn mông lung qua dòng nước. “Bộ tộc Sông sẽ không thích điều này đâu,” anh nhận xét. “Vậy cũng tốt. Nó sẽ xua họ xa khỏi lãnh địa của chúng ta.”
Tim Lửa thấy Vằn Xám căng lên trước vẻ hài lòng trong giọng nói của Gió Lốc. Chú bắn cho bạn một cái liếc cảnh cáo. “Vậy thì chúng ta không thể tuần tra biên giới,” chú chỉ ra. “Tốt hơn chúng ta nên quay về trại và báo cáo sự việc này. Mau lên, Vằn Xám.” Chú cương quyết nói thêm khi thấy bạn lại đau khổ nhìn ra con sông đang cuồn cuộn một lần nữa.
Ngay khi nghe tin nước lụt, Sao Xanh nhảy phắt lên Bục Đá và cất lời triệu tập quen thuộc: “Tất cả mèo đủ lớn để tự bắt mồi hãy lại đây bên dưới Bục Đá này để họp bộ tộc.”
Ngay tức khắc, mèo lũ lượt đổ ra khỏi hang của họ và đi vào trảng trống. Tim Lửa chọn chỗ ngồi ở đằng trước đám đông, bực mình nhận ra là bé Mây cũng đến, lũn cũn phóng theo sau Mặt Vện, mặc dù nó còn quá nhỏ để dự họp. Chú trông thấy Nanh Vàng và chân Xỉ Than ngồi lắng nghe từ cửa đường hầm dương xỉ. Thậm chí cả Đuôi Gãy cũng ló ra khỏi hang của hắn, bị áp giải bởi Lông Chuột.
Buổi sáng tươi đẹp đã qua đi. Những đám mây tụ lại che khuất mặt trời, và gió thổi mạnh dần lên, đến khi thành một luồng gió dữ dội thổi thốc qua trảng trống, quét lông của hết thảy những mèo đang quây quần quanh Bục Đá xẹp xuống. Tim Lửa rùng mình, không biết là do lạnh hay do sợ hãi.
“Hỡi các mèo bộ tộc,” Sao Xanh meo. “Trại của chúng ta có thể gặp nguy hiểm. Tuyết đã tan, nhưng nước sông đang tràn qua bờ, một phần lãnh địa của chúng ta đã bị ngập rồi.”
Một tiếng kêu khiếp hãi vang lên khắp trong bộ tộc, nhưng giọng ngao của Sao Xanh nổi trội hơn hết thảy. “Tim Lửa, hãy cho bộ tộc biết anh đã trông thấy những gì.”
Tim Lửa đứng dậy và mô tả nước sông đã tràn gần đến gò đá Thái Dương như thế nào.
“Điều đó có vẻ như không gây nguy hiểm cho chúng ta,” Vằn Đen meo khi Tim Lửa kết thúc. “Chúng ta vẫn còn lại nhiều phần đất để săn mồi. Cứ để mặc bộ tộc Sông lo lắng về lũ lụt.”
Có tiếng ủng hộ râm ran nổi lên, dù rằng Tim Lửa nhận thấy Vuốt Cọp vẫn giữ im lặng. Ông ta ngồi ở dưới chân Bục Đá, bất động, ngoại trừ cái chóp đuôi co giật.
“Yên!” Sao Xanh gắt lên. “Nước có thể tràn tới đây trước khi chúng ta kịp biết. Biến cố như thế này còn lớn lao hơn cả sự thù địch giữa các bộ tộc. Ta không muốn nghe thấy bất cứ mèo bộ tộc Sông nào bị chết trong trận lụt này.”
Tim Lửa nhận thấy lửa hừng hực trong mắt bà, như thể từng lời bà nói ra còn truyền tải nhiều ý nghĩa hơn nữa. Bối rối, chú nhớ lại Sao Xanh đã điên giận ra sao về việc chú nói chuyện với những chiến binh bộ tộc Sông, vậy mà bây giờ, cảm xúc mạnh mẽ của bà chứng tỏ nỗi cảm thông đang chảy sâu trong lòng bà.
Da Vá phát biểu từ nhóm mèo già. “Tôi nhớ lần cuối nước sông tràn bờ cách đây nhiều mùa trăng. Mèo của tất cả các bộ tộc đều bị chết đuối. Cả mồi cũng chết đuối, và chúng ta bị đói mặc dù chân chúng ta vẫn được khô ráo. Đây không chỉ là vấn đề của bộ tộc Sông.”
“Nói hay lắm,” Sao Xanh meo. “Ta cũng nhớ những ngày đó, và ta hy vọng sẽ không bao giờ phải nhìn thấy cảnh đó lặp lại nữa. Nhưng vì việc đó đã xảy ra, cho nên, đây là những mệnh lệnh của ta: “Không mèo nào được ra ngoài một mình. Mèo con và lính nhỏ tuyệt đối không được rời trại mà không có ít nhất một chiến binh đi cùng. Những đội tuần tra phải thường xuyên theo dõi xem nước lũ đã tràn lên tới đâu – Vuốt Cọp, ông lo việc này.”
“Vâng, thưa Sao Xanh,” thủ lĩnh trợ tá meo. “Tôi cũng phái những đội săn mồi nữa. Chúng ta phải xây hố dự trữ mồi trước khi mực nước lên cao hơn nữa.”
“Ý hay đây,” Sao Xanh đồng ý. Bà lại cao giọng lên nói với toàn thể bộ tộc. “Cuộc họp kết thúc. Hãy bắt tay vào làm nhiệm vụ của mình.” Bà nhẹ nhàng nhảy khỏi Bục Đá, và bước tới nói chuyện với Da Vá và những mèo già khác.
Tim Lửa đang chờ em Vuốt Cọp có chọn mình vào đội tuần tra không, thì chú để ý thấy Vằn Xám đang lẻn ra khỏi đám mèo. Tim Lửa phóng theo cậu và đuổi kịp khi cậu định rẽ vào đường hầm kim tước. “Cậu tính đi đâu đó?” chú rít khẽ vào tai anh chiến binh màu xám. “Sao Xanh bảo không mèo nào được ra ngoài một mình.”
Vằn Xám đáp lại chú bằng ánh mắt thảng thốt. “Tim Lửa, mình cần phải gặp Suối Bạc,” cậu phản đối. “Mình cần phải biết chắc là cô ấy an toàn.”
Tim Lửa cáu tiết phụt ra một tiếng thở dài. Chú hiểu bạn mình cảm thấy như thế nào, nhưng cậu ta không thể chọn thời điểm tệ hại hơn để đi thăm cô bạn sao. “Làm sao cậu băng qua sông được?” chú hỏi.
“Mình sẽ cố,” Vằn Xám nghiêm nghị hứa. “Chỉ là nước thôi mà.”
“Đừng có óc chuột thế chứ!” Tim Lửa gắt, nhớ lại cái lần Vằn Xám bị rơi xuống tảng băng, và được Suối Bạc cứu sống. “Cậu đã suýt bị chết đuối một lần rồi mà. Vậy chưa đủ với cậu sao?”
Vằn Xám không trả lời, chỉ quay đi và lại hướng ra đường hầm.
Tim Lửa ngoái nhìn qua vai. Những mèo khác trong trảng trống đã tản ra thành từng nhóm nhỏ theo sự chỉ đạo của Vuốt Cọp, sẵn sàng đi tuần. “Khoan đã, Vằn Xám!” chú rít lên, chặn bạn lại ở lối vào đường hầm. “Chờ đó.”
Khi đã chắc chắn Vằn Xám làm theo lời mình, chú băng vụt qua trảng trống về phía thủ lĩnh trợ tá. “Vuốt Cọp,” chú meo. “Vằn Xám và tôi đã sẵn sàng. Chúng tôi sẽ kiểm tra biên giới bộ tộc Sông xuôi theo gò đá Thái Dương, được chứ?”
Vuốt Cọp nheo mắt lại, rõ ràng là không hài lòng vì Tim Lửa tự tiện chọn vùng tuần tra cho mình, nhưng ông ta không có lý do gì để từ chối cả, đặc biệt là khi họ đang ở trong tầm nghe của Sao Xanh. “Được,” ông ta ngao. “Và cố đem mồi về nữa.”
“Vâng, thưa Vuốt Cọp,” Tim Lửa đáp, nghiêng đầu rồi quay lưng trở lại với Vằn Xám. “Nào,” chú thở phì phò. “Tụi mình đi tuần thôi, như vậy thì ít nhất không mèo nào thắc mắc tụi mình đi đâu.”
“Nhưng cậu…” Vằn Xám định phản đối.
“Mình biết là cậu phải đi,” Tim Lửa meo. “Nhưng mình sẽ đi với cậu.”
Chú có cảm giác tội lỗi khi nói. Cho dù là đi tuần tra, chú và Vằn Xám cũng không được phép băng qua biên giới bộ tộc. Sao Xanh sẽ nổi giận nếu bà biết hai trong số những chiến binh của bà dám liều mạng đi vào lãnh thổ của kẻ thù khi mà bộ tộc đang rất cần đến họ. Nhưng Tim Lửa không thể đứng đó nhìn Vằn Xám đi một mình. Bạn chú có thể bị lũ cuốn trôi và không bao giờ trở lại.
“Cám ơn, Tim Lửa,” Vằn Xám thì thầm khi họ rời đường hầm. “Mình sẽ không bao giờ quên điều này.”
Sát cánh bên nhau, hai chiến binh leo lên con dốc lởm chởm. Khi họ hướng vào rừng, lần theo dấu chân của những đội tuần tra trước đó, Tim Lửa nhận thấy mặt đất dưới chân mình bùn lầy như thế nào. Tuyết tan thấm sũng vào đất tựa như có một trân mưa lớn chưa từng thấy, cho dù không có nước lũ đáng sợ lan tràn từ con sông vào.
Khi họ ra tới bìa rừng, Tim Lửa nhận thấy nước đã dâng xa hơn. Gò đá Thái Dương bây giờ gần như ngập chìm và dòng nước cuộn xung quanh họ thành những vòng tròn xoáy ốc. “Không bao giờ băng được qua đó đâu,” chú meo.
“Hãy đi xuôi dòng coi,” Vằn Xám đề nghị. “Tụi mình có thể dùng những hòn đá kê chân.”
“Thử xem,” Tim Lửa không chắc lắm. Chú vừa dợm bước theo bạn thì hình như chú nghe thấy tiếng gì đó – một tiếng rên yếu ớt trong gió và giữa tiếng nước đổ. “Đợi đã,” chú gọi ta. “Cậu có nghe thấy gì không?”
Vằn Xám quay nhìn lại, cả hai con mèo đứng yên, tai dựng đứng lên, cố nắm bắt âm thanh ấy. Thế rồi, Tim Lửa lại nghe thấy nó – tiếng meo hoảng sợ, tuyệt vọng của mèo con.
“Chúng ở đâu?” chú meo, dòm quanh và dòm cả vào rừng cây. “Mình không thể thấy chúng.”
“Kìa kìa,” Vằn Xám giật đuôi về hướng gò đá Thái Dương. “Tim Lửa, chúng chết đuối mất.”
Tim Lửa thấy nước cuốn một chiếc bè đan bằng cành cây và rác rến tấp lên gò đá Thái Dương. Có hai con mèo con chòng chành ở trên bè, những cái miệng nhỏ xíu của chúng ngoác rộng ra kêu cứu. Thậm chí khi Tim Lửa nhìn, dòng nước vẫn dội ầm ầm vào chiếc bè, dọa nạt cuốn trôi nó đi. “Mau lên,” chú ngao với Vằn Xám. “Tụi mình phải tìm cách tới chỗ chúng.”
Hít một hơi thật sâu, chú lội ào xuống dòng nước. Ngay lập tức, nước thấm ướt sũng bộ lông chú, và một luồng khí lạnh, buốt cóng, làm tê liệt cẳng chân chú. Sóng nước va đập càng khiến chú khó đứng vững trên chân mình hơn trong từng bước đi.
Vằn Xám lội bì bõm đằng sau chú, nhưng khi nước ngập tới bụng thì cậu dừng lại. “Tim Lửa…” cậu sặc sụa.
Tim Lửa quay lại để gật đầu trấn an bạn. Chú hiểu tại sao con sông lại khiến Vằn Xám kinh hãi sau khi cậu ta suýt chết đuối cách đây vài mùa trăng. “Ở nguyên đó,” chú meo. “Mình sẽ cố đẩy chiếc bè về phía cậu.”
Vằn Xám gật đầu, run rẩy đến nỗi không nói được. Tim Lửa lội tới trước thêm một quãng nữa, rồi lao mình vào dòng nước, bắt đầu bơi, quẫy đập cẳng chân theo bản năng để đầy mình qua dòng nước đen ngòm. Bọn trẻ đang ở phía ngược dòng của gò đá Thái Dương; nếu bộ tộc Sao nhân từ thì chú sẽ được cuốn xuôi về phía bọn chúng.
Trong chốc lát, chú không nhìn thấy bọn trẻ đâu cả giữa cơn gió thổi và sóng nước dập dềnh, mặc dù chú vẫn nghe thấy tiếng chúng kêu khóc hoảng sợ. Rồi bỗng, cái hình thù cong vồng lên, màu xám, trơn láng của một tảng đá thuộc gò đá Thái Dương hiện ra lù lù bên cạnh cú. Chú đá mạnh hết sức, lo sợ trong một nhịp tim là mình sẽ bị cuốn trôi qua luôn.
Dòng nước cuộn xoáy, chân Tim Lửa quẫy đạp điên cuồng, con sông quăng quật chú vào vách đá, quét sạch hơi thở ra khỏi thân thể chú. Chú quờ quạng trên mặt nước gập ghềnh, gồng mình chống lại dòng nước chảy xiết, và thấy mình mặt đối mặt với hai đứa nhỏ.
Cả hai đều bé tí xíu – vẫn đang còn bú mẹ, Tim Lửa đoán. Một đứa màu đen và một đứa mà xám, lông dính sát rạt vào thân mình tí tẹo, và những cặp mắt xanh da trời rực mở to lên khiếp đảm. Chúng dùn người bấu chặt vào chiếc bè được đan chằng chịt bằng cành, lá, và rác rưởi của Hai Chân, nhưng khi trông thấy Tim Lửa, chúng liền bắt đầu nhoài về phía chú. Chiếc bè chòng cành và tiếng thét của chúng càng thống thiết khi nước sông dội tung tóe, phủ trùm lên chúng.
“Nằm yên!” Tim Lửa thở hồng hộc, điên cuồng chống chọi lại dòng nước. Trong khoảnh khắc, chú ngại ngần không biết mình có thể leo lên tảng đá và lôi bọn trẻ lên với mình được hay không, nhưng chú không chắc gò đá Thái Dương sẽ cầm cự được bao lâu trước khi chìm nghỉm trong làn nước. Giải pháp tốt nhất của chú vẫn là đẩy chiếc bè về phía Vằn Xám. Ngoái nhìn lại, chú thấy bạn mình đã đi chuyển xuôi dòng, vào một vị trí thuận lợi để tóm bắt chiếc bè khi nó trôi về phía cậu.
“Đi nào,” Tim Lửa thì thầm. “Bộ tộc Sao sẽ cứu chúng ta!” Chú hơi lùi xa khỏi tảng đá, dùng mõm thúc chiếc bè để lái nó vào dòng nước. Hai đứa bé khóc ư ử và nằm mẹp xuống mớ cành cây.
Tim Lửa vận từng mẩu sức lực cuối cùng để dùng mũi và chân đẩy chiếc bé đằng trước. Chú cảm thấy sự kiệt quệ đang làm rò rỉ sức mạnh ra khỏi chân chú. Lông chú ướt sũng và chú lạnh đến mức gần như không thở được. Cố ngóc đầu lên, chớp mắt gạt nước ra khỏi, chú thất kinh nhận thấy mình đã không còn nhìn thấy Vằn Xám và bờ đâu nữa. Dường như trên đời này không có gì ngoài nước lộn nhào, chiếc bè mong manh và hai đứa bé sợ khiếp đảm.
Rồi, chú nghe thấy tiếng Vằn Xám gọi, đâu như ở rất gần. “Tim Lửa! Tim Lửa, ở đây!”
Tim Lửa lại đẩy chiếc bè, cố đẩy nó về hướng giọng nói. Chiếc bé quay tròn, vuột xa khỏi chú, và đầu chú chìm xuống. Ho và nghẹt thở, chú giãy giụa để nổi lên mặt nước, thấy Vằn Xám đang chạy chồm chồm trên mặt đất khô ráo chỉ cách vài cái đuôi.
Trong một nhịp tim đập, Tim Lửa cảm thấy nhẹ nhõm là mình đã gần đến nơi. Sau đó, chú lại đánh cặp mắt mờ tịt của mình vào bọn trẻ, và nỗi khiếp hãi lại dội ào xuống người chú. Chiếc bè đang bắt đầu vỡ ra.
Tim Lửa tuyệt vọng nhìn khi những cành cây bên dưới đứa trẻ màu xám bục ra và sinh vật tí xíu bị quăng vào dòng nước xoáy.