“Không!” Vằn Xám ngao, lao mình theo đứa bé đang chìm.
Tim Lửa không nhìn thấy họ đâu nữa. Tên mèo còn lại trên chiếc bè thét lên điên dại, quýnh quáng bám lấy đám cành cây đã bị dòng nước xé rách toạc. Vận hơi sức cuối cùng, Tim Lửa rướn tới trước, bập răng vào gáy của sinh linh bé nhỏ và quẫy đạp về phía mặt đất khô.
Trong vài khoảng khắc, chú cảm thấy như đeo đá ở dưới chân và cố gượng đứng dậy. Tứ chi cứng đờ vì mệt, chú chập choạng lết đi và đánh rơi con mèo đen xuống đám cỏ ngay mép dòng nước lũ. Hai mắt nó nhắm nghiền, chú không biết chắc nó còn sống hay không.
Liếc xuống dòng nước, chú thấy Vằn Xám lội ì oạp khỏi chỗ nước cạn, hai hàm răng ngậm chặt con mèo xám. Cậu lội tới chỗ Tim Lửa và nhẹ nhàng đặt nó xuống bãi cỏ.
Tim Lửa gí mũi vào cả hai con mèo con. Chúng nằm bất động, nhưng khi Tim Lửa nhìn kỹ hơn thì thấy xương sườn chúng nhấp nhô lên xuống nhẹ hều khi chúng thở. “Tạ ơn bộ tộc Sao.” Chú lầm bầm. chú bắt đầu liếm cho tên mèo đen kiểu như chú đã nhìn thấy những nữ miu trong nhà trẻ liếm con của họ, chà lưỡi sát tận chân lông để đánh thức nó dậy và làm cho nó ấm lên. Vằn Xám thu mình bên cạnh chú và làm y như vậy cho đứa bé lông xám.
Không lâu sau tên mèo mun giật giật và bật ho ra một bụm nước sông. Còn tên mèo xám phải mất một lúc lâu hơn mới có phản ứng, nhưng cuối cùng nó cũng ho ra nước và mở mắt.
“Chúng sống rồi!” Vằn Xám reo lên, giọng cậu như vừa mới cất được một gánh nặng.
“Ừ, nhưng chúng chẳng cầm cự được lâu nếu không có mẹ chúng ngay,” Tim Lửa chỉ ra. Chú hít ngửi tên mèo mun cẩn thận. Nước sông đã gội rửa đi phần lớn mùi bộ tộc của nó, nhưng chú vẫn truy ra được một dấu vết mập mờ. “Bộ tộc Sông,” chú meo, không ngạc nhiên cho lắm. “Tụi mình phải đưa chúng về nhà mau.”
Lòng can đảm của Tim Lửa hầu như đã rời bỏ chú mãi mãi trước ý nghĩ băng qua con sông đang dâng tràn. Chú đã suýt chết đuối khi cứu bọn trẻ và cảm thấy kiệt sức. Chân tay chú lạnh và tê cóng, và lông thì ướt như chuột lột. Chú không muốn gì hơn ngoài việc bò vào trong hang của mình và ngủ cả một mùa trăng.
Vằn Xám, vẫn dùn mình trên con mèo xám, trông bộ cũng cảm thấy tương tự. Lớp lông dày màu xám ép dẹp xuống thân mình cậu, và đôi mắt hổ phách mở lớn đầy lo âu. “Cậu nghĩ tụi mình có thể qua sông sao?” cậu meo.
“Phải vậy thôi không thì bọn trẻ sẽ chết chắc.” Ráng bắt mình đứng dậy, Tim Lửa cắp gáy tên mèo mun lên và đi về phía dòng nước. “Thử xem tụi mình có thể băng qua lối những hòn đá kê chân như cậu nói hay không.” Vằn Xám đi sau chú, tha theo con mèo xám qua bãi cỏ ướt rượt ngay mép dòng nước lũ.
Khi con sông ở mực nước thông thường, những hòn đá kê chân là tuyến đường dễ dàng đối với những mèo bộ tộc Sông. Bước nhảy từ hòn đá này sang hòn đá kia không dài hơn một cái đuôi, và ở đây bộ tộc Sông kiểm soát lãnh địa trên cả hai bờ sông.
Bây giờ nước lũ đã nhận chìm hoàn toàn những hòn đá. Nhưng chỗ mà những hòn đá từng nổi lên trên mặt nước có một thân cây chết, vỏ cây của nó đã tuột hết, nằm vắt qua sông, Tim Lửa đoán là một số cành của nó rơi đúng vào những hòn đá bị ngập nước. “Tạ ơn bộ tộc Sao!” chú meo. Tụi mình có thể dùng những cành cây để băng qua.” Chú xốc lại cú ngậm đứa trẻ rồi lội vào dòng nước về phía đầu thân cây bị dập nham nhở. Đứa nhỏ, trông thấy nước khuấy trào bên dưới mũi mình vừa bằng một con chuột, liền ré lên và ngo ngoe giãy giụa.
“Yên, cả hai đứa,” Vằn Xám nhẹ nhàng ngao, khi cậu đặt đứa lông xám xuống đất một thoáng để ngoạm lại cho chắc. “Các chú đi tìm mẹ cho các cháu đây.”
Tim Lửa không rõ đứa bé khiếp vía chú đang mang có đủ lớn để hiểu lới của Vằn Xám không, nhưng ít ra nó cũng im trở lại nên dễ tha đi hơn.
Chú phải ngóc cao đầu lên để giữ cho sinh vật tí xíu cách khỏi mặt nước trong khi chú khặc khừ đi về phía thân cây. Chú tới nơi mà không cần phải bơi và nhảy lên, quắp chặt mặt gỗ mục, mềm xốp. Khi chú đã hích lên được hẳn thì mối lo chính của chú là phải làm sao bám thật chắc vào thân cây trơn trượt. Rón ra rón rén đặt từng chân một, theo một đường thẳng băng, Tim Lửa hướng về phía bờ đối diện, với dòng nước cuồn cuộn bên dưới, giằng níu thân cây như thể muốn quét trôi nó cùng với đám mèo nó gánh trên lưng xuống sông. Tim Lửa liếc ra sau, thấy Vằn Xám bám theo sát nút cùng với con mèo xám, mặt cậu ta nhăn nhím lại vì cương quyết.
Ở đầu bên kia, thân cây phân ra thành một mớ cành gãy lùm xùm. Tim Lửa chúi mình sát rạt để len qua chúng, cẩn thận để lông đứa bé không bị mắc vào những nhánh cây nhỏ. Thật khó tìm được một chỗ bám chân khi những cảnh cây trở nên hẹp đi, và chú đã cạn kiệt tất cả thứ gì khả dĩ chịu nỗi sức nặng của mình, trong khi còn cả một khoảng cách cỡ hai con cáo chắn giữa chú và bờ sông bên kia. Tim Lửa hít một hơi thật sâu, gập cong chân sau lại, và nhảy. Chân trước của chú chụp được bờ trong khi đôi chân sau đạp loạn xạ trong dòng nước xoáy. Do nước bắn tóe lên, đứa bé lại bắt đầu vùng vẫy trở lại. Tim Lửa nghiến răng siết chặt túm lông cổ cảu nó khi chú bấu chân trước sâu vào đất mềm và quơ quào leo lên cho đến khi chú đứng an toàn trên bờ. Chú lảo đảo dấn tới vài bước, nhẹ ngàng đặt đứa nhỏ xuống.
Quay lại nhìn, chú thấy Vằn Xám đang loi ngoi ra khỏi nước, hơi hơi xuôi dòng. Cậu hạ tên mèo xám xuống đất và giũ mình. “Nước sông hôi quá,” cậu cằn nhằn.
“Hãy nhìn vào mặt tươi sáng í,” Tim Lửa đề nghị. “Ít ra thì nó có thể ngụy trang mùi của cậu. Những mèo bộ tộc Sông sẽ không biết cậu là chiến binh thường hay xâm nhập vào lãnh địa của họ. Nếu họ mà khám phá ra…”
Chú ngưng bặt khi ba con mèo xổ ra từ bụi rậm hơi xa chỗ Vằn Xám. Tim Lửa liền thủ thế khi nhận ra Lông Báo Đốm, thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông, và hai chiến binh Vuốt Đen và Lông Đá Quý. Cố buộc bộ chân rã rời của mình nhúc nhích, chú nhặt tên mèo mun lên và rải bước dọc theo bờ sông đến đứng bên cạnh Vằn Xám. Anh chiến binh xám ráng tự lôi mình đứng dậy, và hai chàng mèo đặt những gánh nặng của mình xuống và cùng đối mặt với kẻ thù.
Tim Lửa phập phồng không biết những mèo bộ tộc Sông này có nghe lỏm những gì chú vừa nói với Vằn Xám hay không. Chú biết mình với Vằn Xám đã quá kiệt sức để chống chọi với đội tuần tra toàn những chiến binh mạnh mẽ, sung sức; và đầu óc chú quay cuồng khi phải triệu hồi năng lượng hầu đấu tranh với những cẳng chân tê cóng của mình. Nhưng thật nhẹ nhõm cho chú, những mèo bộ tộc Sông đã dừng lại cách vài cái đuôi.
“Cái gì đây?” Lông Báo Đốm ngao. Bộ lông đốm vàng của bà dựng lên tua tủa, và đôi tai ép dạt xuống đầu.
Bên cạnh bà, Vuốt Đen đứng bành môi thành một tiếng gừ. “Tại sao bọn bay xâm phạm lãnh thổ của bọn ta?” ông chất vấn.
“Chúng tôi không xâm phạm,” Tim Lửa lẳng lặng meo. “Chúng tôi vớt hai mèo con của các vị lên khỏi dòng sông và mang chúng về nhà.”
“Các vị nghĩ chúng tôi suýt chết đuối chỉ để đùa giỡn thôi sao?” Vằn Xám gay gắt.
Lông Đá Quý bước tới trước cho đến khi anh đủ gần để ngửi hai đứa bé. “Đúng vậy!” Đôi mắt xanh da trời mở lớn. “Chúng là những đứa con bị thất lạc của Bàn Chân Sương.”
Tim Lửa sững sờ vì kinh ngạc. Chú biết Bàn Chân Sương vừa mới sinh con, nhưng chú không ngờ bọn trẻ chú cứu được lại là con của chị. Thậm chí chính chú còn cám ơn vì họ đã cứu được bọn trẻ, nhưng họ tuyệt đối không được lộ ra cho bất cứ mèo nào trong số những mèo này biết rằng Bàn Chân Sương có bạn ở bộ tộc Sấm.
Lông Báo Đốm vẫn không xẹp lông vai xuống. “Làm sao chúng tôi biết chắc các ngươi đã cứu bọn trẻ?” bà ngao. “Có thể các ngươi cố tình bắt cóc chúng.”
Tim Lửa quắc mắt nhìn bà ta trừng trừng. Sau khi liều mạng qua dòng nước lũ, chú không thể tin là mình lại bị buộc tội bắt cóc mèo con.
“Đừng có óc chuột như vậy!” chú gầm vang. “Không mèo bộ tộc Sấm nào lại rắp tâm đánh cắp mèo con của các vị khi chúng tôi có thể băng qua con sông đóng băng. Vậy thì hà cớ gì chúng tôi lại cố làm điều đó vào lúc này? Chúng tôi đã suýt chết đuối!”
Lông Báo Đốm có vẻ nghĩ ngợi, nhưng Vuốt Đen hùng hổ bước tới và dí sát đầu ông ta vào mặt Tim Lửa. Tim Lửa gừ, sẵn sàng phản công một cú đòn.
“Vuốt Đen!” Lông Báo Đốm nghiêm khắc meo. “Lùi lại! Chúng ta sẽ để những mèo này giải thích với Sao Xoắn xem ngài có tin chúng không?”
Tim Lửa há miệng ra chống đối, nhưng nuốt lại những lời đó vào trong. Họ cần phải đi với những mèo bộ tộc Sông, trong tình trạng kiệt quệ thế này, chú và Vằn Xám không có hy vọng địch nổi họ. Ít ra thì Vằn Xám cũng có thể thăm dò tin tức về Suối Bạc. “Được,” Tim Lửa meo. “Tôi chỉ hy vọng tộc trưởng của các vị nhìn ra được sự thật khi nó ở ngay trước mũi ông ta.”
Lông Báo Đốm dẫn đường dọc theo bờ sông, trong khi Vuốt Đen tha một đứa bé lên, và bước đi hung hăng, đầy vè gây hấn bên cạnh Tim Lửa và Vằn Xám. Lông Đá Quý đi sau cùng, tha nốt đứa bé kia.
Khi họ tới cù lao trại của những mèo bộ tộc Sông, Tim Lửa nhìn thấy một con kênh rộng, nước chảy xiết ngăn chia trại với dải đất khô ráo và vỗ ào ào lên những cành liễu lòa xòa nhoài ra. Không thể trông thấy được mèo nào qua đám cỏ tranh, và Tim Lửa thấy nước bạc phủ lấp xấp những bụi cây che khuất trại.
Lông Báo Đốm dừng lại, đôi mắt bà mở to lên cảnh giác. “Nước lên kể từ khi chúng ta rời trại,” bà meo.
Bà chưa dứt lời đã có một tiếng ngao vọng ra từ đằng sau họ trên đỉnh dốc, nơi Tim Lửa và Vằn Xám đã trốn để nói chuyện với Suối Bạc. “Lông Báo Đốm! Trên đây này!”
Tim Lửa quay qua thì thấy tộc trường bộ tộc Sông, Sao Xoắn, hiện ra khỏi nơi trú ẩn trong bụi cây. Bộ lông mướp nhạt của ông ướt sũng, lông bết lại từng chùm, chỉa ra tứ phía, và cái cằm méo xệch của ông trông như thể ông đang móc mỉa đội tuần tra và những tù binh của họ.
“Chuyện gì vậy?” Lông Báo Đốm hỏi khi bà tiến tới tộc trưởng của mình.
“Trại bị lụt,” Sao Xoắn trả lời. Giọng ông xìu xìu vì ngán ngẩm. “Chúng ta cần phải di chuyển lên đây.”
Trong khi ông nói, hai hoặc ba mèo khác thận trọng ló ra khỏi bụi cây. Tim Lửa nhận thấy Vằn Xám rạng rỡ hẳn lên khi trông thấy một trong số đó là Suối Bạc.
“Bà dẫn gì về cho chúng tôi vậy?” Sao Xoắn tiếp. Ông nheo mắt nhìn Tim Lửa và Vằn Xám. “Những gián điệp của bộ tộc Sấm hả? Cứ như chúng ta chưa có đủ phiền phức không bằng!”
“Bọn họ tìm thấy lũ con của Bàn Chân Sương,” Lông Báo Đốm nói với Sao Xoắn, gật đầu ra hiệu cho Lông Đá Quý và Vuốt Đen mang bọn trẻ lên. “Họ bảo là đã cứu chúng khỏi con sông.”
“Tôi không tin một lời nào hết!” Vuốt Đen sấn số, đặt đứa bé mà ông ta tha xuống. “Ông không thể tin mèo bộ tộc Sấm.”
Nghe nhắc đến bọn trẻ, Suối Bạc đã quay lại và vụt biến vào những bụi cây. Sao Xoắn bước tới và hít ngửi những cục lông thảm hại. Đến giờ, bọn nhóc đã bắt đầu hoàn hồn khỏi thách thức gay go của mình và đang ráng ngồi dậy, mặc dù trông chúng vẫn như bị úng nước.
“Lũ con của Bàn Chân Sương bị thất lạc khi trại bị lụt,” Sao Xoắn ghi nhận, đoạn chuyển ánh mắt xanh lá cây lạnh tanh qua Tim Lửa và Vằn Xám. “Làm sao các anh có chúng?”
Tim Lửa trao đổi ánh mắt thất vọng với Vằn Xám, sự kiệt lực khiến chú trở nên cáu bẳn. “Chúng tôi bay qua sông,” chú mỉa mai meo.
Một tiếng ngao lớn cắt ngang lời chú. Bàn Chân Sương xồ ra từ bụi cây và đâm bổ tới họ. “Ôi, con tôi! Lũ con tôi đâu?” Chị thụp người xuống những mảnh lông tí tẹo, hốt hoảng ngó quanh ngó quất như sợ những con mèo kia sẽ cố giật chúng ra khỏi mình. Xong, chị bắt đầu cuống cuồng liếm chúng, cố vỗ về cả hai đứa cùng một lúc. Lông Đá Quý ép người sát vào em gái mình, meo những lời xoa dịu vào tai em.
Suối Bạc theo sau chậm hơn, đến đứng bên cạnh cha, Sao Xoắn, và nhìn những mèo bộ tộc Sấm. Tim Lửa yên lòng khi thấy ánh mắt cô nhìn sượt qua Vằn Xám với vẻ lãnh đạm. Cô sẽ không tố giác họ đâu, chú tin chắc vậy.
Thêm nhiều mèo nữa hiện ra sau cô và túm tụm lại xung quanh, tò mò. Tim Lửa nhận ra Hồ Xám, bà không tỏ dấu hiệu gì là trước đó đã gặp chú, và Lông Bùn, mèo lang y của bộ tộc Sông, ông vội dùn mình xuống bên Bàn Chân Sương để khám cho bọn trẻ.
Tất cả những mèo bộ tộc Sông đều ướt lướt thướt, và lông dính sát vào càng làm nổi rõ những thân hình gầy gò, trơ xương của họ hơn bao giờ hết. Tim Lửa đã luôn nghĩ rằng mèo bộ tộc Sông đương nhiên là mập mạp và bóng mượt, ăn no nhờ cá từ con sông. Cho đến khi Suối Bạc nói với chú là Hai Chân đã đóng đô bên bờ sông trong suốt mù lá xanh và đánh cắp phần lớn mồi của họ, hoặc làm họ kinh sợ bỏ đi. Bây giờ, vào mùa lá trụi, Hai Chân đã rời khu rừng, nhưng bộ tộc Sông lại không thể sna8 mồi được vì con sông đã đóng băng. Rồi đến lúc tuyết tan, thay vì mang lại nhiều thức ăn cấp thiết thì lũ lụt lại xua đuổi họ ra khỏi trại.
Bất chấp vè xót xa thương cảm của mình, Tim Lửa vẫn có thể thấy sự ác cảm trong ánh mắt họ, sự thù địch trong những cái tai ẹp xuống, và cái đầu đuôi giật giật. Tim Lửa biết mình và Vằn Xám sẽ phải rất vất vả để thuyết phục Sao Xoắn rằng họ đã thật sự cứu bọn trẻ.
Ít nhất, tộc trưởng đã sẵn sàng cho họ một cơ hội để giải thích. “Kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra,” Sao Xoắn ra lệnh.
Tim Lửa bắt đầu thuật lại từ lúc chú nghe thấy bọn trẻ kêu cứu và thấy chúng mắc kẹt trên một chiếc bè cây lá ở giữa sông.
“Mèo bộ tộc Sấm dám liều mạng giúp chúng ta từ lúc nào vậy?” Vuốt Đen dè bỉu xen vào khi tim Lửa mô tả đoạn chú đẩy bọn trẻ qua dòng nước xoáy vào bờ như thế nào.
Tim Lửa kìm nén một lời trả đũa điên giận, và Sao Xoắn rít la chiến binh của mình. “Im, Vuốt Đen! Để anh ta nói. Nếu anh ta dối trá thì chúng ta sẽ biết ngay thôi.”
“Anh ta không nói dối,” Bàn Chân Sương ngước nhìn lên từ chỗ chị vẫn đang mê mải trấn an lũ con. “Tại sao bộ tộc Sấm phải bắt cóc mèo con trong khi tất cả các bộ tộc đều khó nuôi sống chính họ?”
“Câu chuyện của Tim Lửa rất có lý,” Suối Bạc thư thả nhận xét. “Chúng tôi phải rời bỏ trại và nơi trú ẩn trong những bụi cây này khi nước lại bắt đầu dâng lên,” cô giải thích với Tim Lửa. “Khi chúng tôi đến để chuyển lũ con của Bàn Chân Sương đi, thì chúng tôi chỉ có thể tìm được hai đứa trong số chúng. Hai đứa khác bị thất lạc. Toàn bộ sàn nhà trẻ đã bị quét sạch. Chắc hẳn chúng đã bị cuốn trôi dọc theo con sông tới nơi mà các anh tìm thấy chúng.”
Sao Xoắn chậm rãi gật đầu, và Tim Lửa nhận thấy vẻ thù địch của những mèo bộ tộc Sông đang nhạt dần đi – tất cả ngoại trừ Vuốt Đen, nguẩy lưng về phía những chiến binh bộ tộc Sấm với cái khịt mũi kinh tởm.
“Trong trường hợp này, chúng tôi biết ơn các anh,” Sao Xoắn meo, mặc dù ông có vẻ miễn cưỡng, tựa hồ như khó chịu đựng việc phải mang nợ hai mèo của bộ tộc Sấm.
“Phải,” Bàn Chân Sương meo. Chị lại ngước lên, mắt lóng lánh, hiền hòa vẻ biết ơn. “Không có các anh, lũ con tôi đã chết rồi.”
Tim Lửa nghiêng đầu đón nhận. Một cách bốc đồng, chú hỏi: “Chúng tôi có thể làm gì được cho các vị không? Nếu các vị không trở về trại được, và nếu mồi khan hiếm vì nước lũ…”
“Chúng tôi không cần sự giúp đỡ từ bộ tộc Sấm,” Sao Xoắn ngao. “Mèo bộ tộc Sông có thể tự lo cho mình được.”
“Đừng ngốc vậy.” Đó là giọng của Hồ Xám, với cái nhìn thẳng thừng vào tộc trưởng. Tim Lửa cảm thấy dấy lên một sự kính trọng mới đối với bà; chú nghĩ không nhiều mèo dám cất giọng như thế với Sao Xoắn. “Ông quá kiêu hãnh rồi,” bà mèo già nói the thé. “Chúng ta có thể tự nuôi mình thế nào, cho fu2 là tuyết đã tan? Không có cá để ăn. Con sông bị nhiễm độc, ông biết điều này mà.”
“Cái gì?” Vằn Xám buột miệng. tim Lửa quá sốc để thốt thành lời.
“Tất cả là do lỗi của Hai Chân,” Hồ Xám giải thích cho họ. “Mùa lá non năm ngoái, con sông rất sạch và đầy cá. Bây giờ thì nó dơ dáy vì rác rưởi từ trại của Hai Chân xả xuống.”
“Và cá bị trúng độc,” Lông Bùn thêm. “Mèo ăn cá vào nên đổ bệnh. Mùa lá trụi này, tôi đã chữa đau bụng cho nhiều mèo hơn bất cứ khi nào kể từ khi tôi làm mèo lang y.”
Tim Lửa nhìn sững vào Vằn Xám, rồi lại nhìn những mèo đói ăn của bộ tộc Sông. Phần lớn họ không nhìn vào mắt chú, như thể họ xấu hổ vì mèo của bộ tộc khác biết được nỗi khốn khổ của họ. “Vậy hãy để chúng tôi giúp,” chú nài nỉ tất cả họ. “Chúng tôi sẽ bắt mồi trên lãnh địa của chúng tôi và đem đến cho các vị, đến chừng nào lũ rút xuống và con sông sạch sẽ trở lại.”
Ngay cả khi đề nghị, chú cũng biết là mình đang vi phạm luật chiến binh – yêu cầu lòng trung thành với bộ tộc mình. Sao Xanh sẽ nổi cơn lôi đình với chú nếu bà khám phá ra chú có ý định chia sẽ mồi quý giá của bộ tộc Sấm như thế này. Nhưng Tim Lửa không thể chịu được việc bỏ rơi bộ tộc khác khi họ cần giúp đỡ. Chính Sao Xanh đã nói lợi ích của chúng ta phụ thuộc vào sự hiện hữu của cả bốn bộ tộc trong khu rừng, chú nhớ lại. Âu đó chính là thiện ý của bộ tộc Sao.
“Các anh có thực sự làm được điều đó cho chúng tôi không?” Sao xoắn từ tốn hỏi, mắt nheo lại ngờ vực.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau