Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma

Chương 28


Tình nghĩa dối trá thật, đúng là khiến người ta buồn nôn.

Nguyên Tinh Thần sốt ruột hô lớn: “Lằng nhà lằng nhằng, ra quyết định chưa? Rốt cuộc là đi hay ở đây?”Mọi người giật mình, Tần Thư Nguyệt nghĩ anh ta lại bị nhân vật quấy phá nên liên tục nói: “A Việt, đừng để tâm trạng bị ảnh hưởng!”Trong phòng hóa trang có rất nhiều thứ linh tinh, họ có quan sát tấm gương trang điểm kia nhưng giờ nó chẳng khác gì một tấm gương bình thường cả.***

Tần Thư Nguyệt lau khô nước mắt, xin lỗi bọn Bạch Mộc Trạch rồi kiên định nói: “Tôi chọn ở lại.”Nghe Viên Hàm Sương nói thế, Bạch Mộc Trạch nảy ra một suy nghĩ: “Theo lời cô nói thì hẳn là mỗi người sẽ để bản đồ ở nơi mà họ thấy quan trọng nhất, Thanh Diệp là sân khấu, Nghiêm Minh chắc là đàn nguyệt, Tùng Ngọc thì tôi không rõ, còn Ngọc Kiều nương thì…”Theo hướng dẫn trên bản đồ, cả nhóm quay lại phòng của Ngọc Kiều nương.Bạch Mộc Trạch nhíu mày, thấy chuyện này có gì đó sai sai, nếu anh đã chết thì sao bản thân lại không biết được cơ chứ!

Dù Mạc Hoài Nam không nói gì nhưng anh ta đã đứng trước mặt Kỳ Việt cùng với Tần Thư Nguyệt, điều này đã nói lên quyết định của anh ta.Viên Hàm Sương suy sụp: “2 người bị điên rồi à, muốn chết thì chết một mình đi chứ, kéo theo người khác làm gì!” Cô ta thấy cửa mở nên định nhân cơ hội chạy đi, nhưng Nguyên Tinh Thần đã nhanh hơn, cánh cửa đóng sầm lại trước mặt cô ta.Kỳ Việt lại cười với cô ta: “Anh không sao, tự nhiên nghĩ ra một chuyện thôi, cây đàn nguyệt này là thứ mà Nghiêm Minh xem trọng nhất, nếu tìm cả rạp hát vẫn không có thì chỉ có thể giấu ở đây mà thôi.”

Viên Hàm Sương suy sụp: “2 người bị điên rồi à, muốn chết thì chết một mình đi chứ, kéo theo người khác làm gì!” Cô ta thấy cửa mở nên định nhân cơ hội chạy đi, nhưng Nguyên Tinh Thần đã nhanh hơn, cánh cửa đóng sầm lại trước mặt cô ta.“Ghép bản đồ lại trước đã.” Bạch Mộc Trạch ghép 3 mảnh bản đồ đã tìm được lại, phát hiện mảnh còn thiếu là vị trí của lối ra, nhưng có một chỗ đã thu hút sự chú ý của anh, trong phòng Ngọc Kiều nương lại có một phòng bí mật, xem như là một phát hiện mới rồi.

“Chỉ có 1 cơ hội thôi, chọn ở lại rồi thì không được ra ngoài nữa.”Từ sân khấu tới phòng hóa trang, 3 người Kỳ Việt đã chờ sẵn bên trong, Mạc Hoài Nam cũng cầm một tờ giấy trong tay.

“Là họ chọn mà, cứ để 2 người họ ở lại không được à? Sao chúng tôi lại phải bị phạt cùng cơ chứ, tôi không muốn, cho tôi ra ngoài đi!” Viên Hàm Sương ra sức vặn nắm cửa nhưng không có ích gì.Còn thiếu 1 mảnh bản đồ nữa, Thẩm Kha suy nghĩ: “Chúng ta không cần tìm ma nữ kia thật à?”“Đại Bạch, sao cậu không bất ngờ chút nào hết vậy.”Thẩm Kha giơ tay ra hiệu OK.

“Cô Thanh Diệp à, chấp nhận số phận đi, thoải mái hưởng thụ quãng thời gian tiếp theo của trò chơi nhé.” Nguyên Tinh Thần nhìn lồng giam Kỳ Việt đang mở ra, Tần Thư Nguyệt nhanh chóng đỡ anh ta.Nói bóng nói gió đều là tôi làm thế vì nghĩ cho các người, thực chất là lợi dụng sự đồng cảm của bạn mình để tìm cơ hội sống sót mà thôi. Hơn nữa Tần Thư Nguyệt và Mạc Hoài Nam đều là bạn của Kỳ Việt, chắc chắn sẽ không thể để anh ta ở lại chỗ này được, chọn ở lại cũng hợp lý.

“Thực ra muốn rời khỏi đây cũng có cách đấy, rạp hát có một cái bản đồ, tìm thấy bản đồ thì các người sẽ tìm được lối ra, nhưng năm xưa vì để bảo đảm an toàn cho rạp hát nên kiến trúc sư đã chia bản đồ ra thành 4 phần rồi đặt rải rác khắp nơi, phải xem các người có tìm ra được không thôi.” Nguyên Tinh Thần chỉ vào cánh cửa lúc nãy họ đi vào, nói: “Đi ra theo cửa này, các người có thể quay lại rạp hát, thoải mái tới bất cứ nơi nào trong rạp hát, chúc các vị may mắn.”Cơ chế hoạt động của mật thất cấp 3 cũng không khó lắm, người không biết về kinh kịch cũng có thể sắp xếp theo thứ tự được, chỉ cần câu cuối của quyển trước liên kết được với câu đầu tiên của quyển sau là được.

Thẩm Kha và Viên Hàm Sương đều xụ mặt xuống, nhất là Viên Hàm Sương, ánh mắt nhìn Tần Thư Nguyệt hận không thể nuốt sống cô ta.Kỳ Việt cười nói: “Ừm, Thư Nguyệt nói rất đúng, xem ra em đã có kinh nghiệm phá giải mật thất cơ quan rồi.”

“Đại Bạch, sao cậu không bất ngờ chút nào hết vậy.”Nhưng chính quả hù dọa này đã giúp Bạch Mộc Trạch tìm ra một ít manh mối.Anh cầm cây đàn lên cẩn thận tìm kiếm nhưng không phát hiện ra được gì.***

Bạch Mộc Trạch đã sớm đoán được Tần Thư Nguyệt sẽ chọn ở lại rồi, như Nguyên Tinh Thần nói, Kỳ Việt thực sự rất giỏi tính toán.“Là họ chọn mà, cứ để 2 người họ ở lại không được à? Sao chúng tôi lại phải bị phạt cùng cơ chứ, tôi không muốn, cho tôi ra ngoài đi!” Viên Hàm Sương ra sức vặn nắm cửa nhưng không có ích gì.

Nói bóng nói gió đều là tôi làm thế vì nghĩ cho các người, thực chất là lợi dụng sự đồng cảm của bạn mình để tìm cơ hội sống sót mà thôi. Hơn nữa Tần Thư Nguyệt và Mạc Hoài Nam đều là bạn của Kỳ Việt, chắc chắn sẽ không thể để anh ta ở lại chỗ này được, chọn ở lại cũng hợp lý.

“Không có gì để ngạc nhiên cả, nếu đã ở lại thì phải tranh thủ thời gian đi, tìm bản đồ đã.”“Không có gì để ngạc nhiên cả, nếu đã ở lại thì phải tranh thủ thời gian đi, tìm bản đồ đã.”

***Còn cây đàn nguyệt bị dùng làm hung khí kia vẫn đang dựa vào bàn, Nghiêm Minh thạo đàn nên có thể manh mối sẽ ở đó.

Rạp hát thoạt nhìn thì nhỏ nhưng lúc tìm lại rất tốn sức, hơn nữa còn phải đề phòng những NPC đáng sợ thi thoảng nhảy ra nữa. Ví dụ như lúc đi ngang qua hành lang treo tranh, Thẩm Kha bị một bàn tay duỗi ra từ khung ảnh dọa tới mức ngã nhào ra đất.Mạc Hoài Nam nói thêm: “Chúng tôi đã tìm hết 4 căn phòng ở tầng 2 rồi, không tìm ra thêm gì hết.”

Nhưng chính quả hù dọa này đã giúp Bạch Mộc Trạch tìm ra một ít manh mối.Mạc Hoài Nam ra sức đẩy tủ ra, một gian phòng âm u lộ ra.

Trên bức tranh giới thiệu về Lê Viên thực chất còn một bức tường kép nữa. Lúc Thẩm Kha ngã ra đã tình cờ chộp lấy lớp vẽ ngoài, để lộ những dòng chữ bên trong.

Bản đồ Lê Viên trước đây được giao cho 4 người, Thanh Diệp, Ngọc Kiều nương, Tùng Ngọc và Nghiêm Minh, nghĩ cũng đúng, chỉ có 4 nhân vật này là có liên quan tới Lê Viên thôi mà.Anh ta là người đầu tiên đi vào, không đợi người phía sau bước vào, anh ta lập tức chạy ra ngoài, đụng Thẩm Kha một cái đau điếng, “Anh em à, anh làm gì vậy!”

Nhưng dù họ có cố gắng nhớ lại thế nào đi nữa cũng chẳng tìm ra được sự tồn tại của tấm bản đồ này trong ký ức.Quay lại chỗ này với một tâm trạng khác, vị trí quen thuộc, là chỗ mà Lâm Dật Chi luôn ngồi mỗi khi tới Lê Viên, vì chỗ này nhìn rõ Ngọc Kiều nương đang biểu diễn trên sân khấu nhất.Kỳ Việt đề phòng Bạch Mộc Trạch, đi vào trước.

Bạch Mộc Trạch nghĩ: “Biết đâu không phải là do 4 người họ giấu mà là vị trí được giấu có liên quan tới họ thôi.”Nguyên Tinh Thần sốt ruột hô lớn: “Lằng nhà lằng nhằng, ra quyết định chưa? Rốt cuộc là đi hay ở đây?”Nhưng dù họ có cố gắng nhớ lại thế nào đi nữa cũng chẳng tìm ra được sự tồn tại của tấm bản đồ này trong ký ức.

“Anh Bạch nói có lý đấy, tôi nghĩ nên tới 4 căn phòng kia tìm trước.” Kỳ Việt đã trở về với bộ dạng quý ông như trước, nhưng lúc này đến cả Viên Hàm Sương cũng không ngấm nổi nữa.Tần Thư Nguyệt mở Tháp Trân Châu ra liền thấy có gì đó không đúng, “Hình như những phần kịch này đã bị xáo trộn rồi, màn 1 và màn 2 hoàn toàn không liên kết với nhau, hẳn là phải sắp xếp tất cả vở kịch theo đúng thứ tự thì mới mở cửa ra được.”

“Xời, nếu dễ tìm như thế thì trước đó chúng ta đã phát hiện manh mối rồi, giáo sư Bạch, anh nghĩ sao?” Trong những người này, Viên Hàm Sương vẫn tin tưởng Bạch Mộc Trạch nhất.“Tôi tìm thấy trong phòng Tùng Ngọc, giờ chúng ta có 2 mảnh rồi, à, các anh tìm được mảnh vẽ của ai vậy?” Mạc Hoài Nam hỏi.Bạch Mộc Trạch đã sớm đoán được Tần Thư Nguyệt sẽ chọn ở lại rồi, như Nguyên Tinh Thần nói, Kỳ Việt thực sự rất giỏi tính toán.

“Chia nhau ra tìm đi, mấy người đi tìm trên tầng 2, chúng tôi tìm ở tầng 1.”Phải dùng cả tay chân mới có thể gỡ lan can bằng gỗ ra được, họ lấy được một cây gậy gỗ đủ dài. Việc tốn sức này tất nhiên do Thẩm Kha làm, anh ta cầm gậy gỗ, ra sức với tới thứ mắc trên rèm che, hơn mấy chục lần, ¼ bản đồ mới là đà rơi xuống.

Bạch Mộc Trạch chia người ra, 3 người một nhóm đi tìm manh mối.“Tất nhiên là cậu rồi.” Thẩm Kha trêu.

***Có vẻ như Mạc Hoài Nam đang hoảng sợ, trên đầu đầy mồ hôi chỉ vào Bạch Mộc Trạch nói: “Anh ta không phải con người!”

Sảnh lớn Lê Viên vẫn đổ nát như thế, Viên Hàm Sương tuyệt đối sẽ không tới gần tấm gương có ma xuất hiện kia nữa.

Thẩm Kha bạo gan nhìn tới, bên trong là hình ảnh của anh ta, “Không sao rồi, NPC không còn ở đây nữa, nhưng cũng chẳng có manh mối gì.”Bạch Mộc Trạch chia người ra, 3 người một nhóm đi tìm manh mối.“Thôi, 2 người đừng có ồn ào nữa, tôi nhức đầu chết đi được rồi.” Thẩm Kha và Mạc Hoài Nam kéo 2 người ra xa.

Giấy niêm phong ở chỗ nhã tọa tầng 2 đã được gỡ bỏ, Bạch Mộc Trạch giẫm lên cầu thang cũ kỹ.

Quay lại chỗ này với một tâm trạng khác, vị trí quen thuộc, là chỗ mà Lâm Dật Chi luôn ngồi mỗi khi tới Lê Viên, vì chỗ này nhìn rõ Ngọc Kiều nương đang biểu diễn trên sân khấu nhất.Trong một căn phòng nhỏ rộng vài mét vuông có bày một cái bàn, bên trên đang thờ một bài vị, mà trên bài vị lại ghi tên Lâm Dật Chi.

Bạch Mộc Trạch tinh mắt thấy trên rèm sân khấu có mắc thứ gì đó nên bèn hô: “Thẩm Kha! Kéo rèm lên!”“Thực ra muốn rời khỏi đây cũng có cách đấy, rạp hát có một cái bản đồ, tìm thấy bản đồ thì các người sẽ tìm được lối ra, nhưng năm xưa vì để bảo đảm an toàn cho rạp hát nên kiến trúc sư đã chia bản đồ ra thành 4 phần rồi đặt rải rác khắp nơi, phải xem các người có tìm ra được không thôi.” Nguyên Tinh Thần chỉ vào cánh cửa lúc nãy họ đi vào, nói: “Đi ra theo cửa này, các người có thể quay lại rạp hát, thoải mái tới bất cứ nơi nào trong rạp hát, chúc các vị may mắn.”Lúc này Kỳ Việt mới đi tới nói với anh: “Cho tôi xem thử cây đàn đi.”

Thẩm Kha giơ tay ra hiệu OK.“Bớt nói nhảm, tới giúp đi.”“Anh Bạch nói có lý đấy, tôi nghĩ nên tới 4 căn phòng kia tìm trước.” Kỳ Việt đã trở về với bộ dạng quý ông như trước, nhưng lúc này đến cả Viên Hàm Sương cũng không ngấm nổi nữa.

Bánh răng trên rèm hơi hoen gỉ nên anh ta dùng hết sức vẫn không kéo ra được, “Không được rồi Đại Bạch, bị kẹt.”“Cô Thanh Diệp à, chấp nhận số phận đi, thoải mái hưởng thụ quãng thời gian tiếp theo của trò chơi nhé.” Nguyên Tinh Thần nhìn lồng giam Kỳ Việt đang mở ra, Tần Thư Nguyệt nhanh chóng đỡ anh ta.

Bạch Mộc Trạch tìm thứ gì đó có thể câu vào, lan can cầu thang lỏng lẻo đã thu hút sự chú ý của anh.Thẩm Kha còn nghĩ Mạc Hoài Nam đang chửi người nên giơ tay đánh một cái vào người anh ta: “Nói cái gì đấy, sao lại mắng người khác chứ! Ai không phải con người hả!”Bạch Mộc Trạch tìm thứ gì đó có thể câu vào, lan can cầu thang lỏng lẻo đã thu hút sự chú ý của anh.

Anh dùng sức đạp một cái khiến lan can rơi xuống.Giờ chỉ còn phòng hóa trang là chưa tìm thôi.Anh dùng sức đạp một cái khiến lan can rơi xuống.

“Đại Bạch, cậu đang định phá rạp hát đấy à?”

“Bớt nói nhảm, tới giúp đi.”

Phải dùng cả tay chân mới có thể gỡ lan can bằng gỗ ra được, họ lấy được một cây gậy gỗ đủ dài. Việc tốn sức này tất nhiên do Thẩm Kha làm, anh ta cầm gậy gỗ, ra sức với tới thứ mắc trên rèm che, hơn mấy chục lần, ¼ bản đồ mới là đà rơi xuống.

Nhìn bản đồ, Viên Hàm Sương mở ra được một đoạn ký ức, “Miếng này là của Thanh Diệp, vì sân khấu là nơi quan trọng nhất của cô ta.”Tần Thư Nguyệt lau khô nước mắt, xin lỗi bọn Bạch Mộc Trạch rồi kiên định nói: “Tôi chọn ở lại.”

Thẩm Kha lau mồ hôi trên trán, không kìm được mà mỉa mai: “Vậy cô cũng khỏe đấy, lại còn để cao thế cơ.”***

Nghe Viên Hàm Sương nói thế, Bạch Mộc Trạch nảy ra một suy nghĩ: “Theo lời cô nói thì hẳn là mỗi người sẽ để bản đồ ở nơi mà họ thấy quan trọng nhất, Thanh Diệp là sân khấu, Nghiêm Minh chắc là đàn nguyệt, Tùng Ngọc thì tôi không rõ, còn Ngọc Kiều nương thì…”Thẩm Kha lắc đầu với anh: “Đại Bạch, tìm hết rồi nhưng vẫn chẳng thấy gì.”“Chỉ có 1 cơ hội thôi, chọn ở lại rồi thì không được ra ngoài nữa.”

“Tất nhiên là cậu rồi.” Thẩm Kha trêu.Bỗng, Kỳ Việt đập mạnh cây đàn xuống đất, gỗ đàn hương cũng không chịu nổi cú đập này nên vỡ tan tành.

Bạch Mộc Trạch lạnh lùng nhìn anh ta: “Cậu đi ăn đào đi.”

Từ sân khấu tới phòng hóa trang, 3 người Kỳ Việt đã chờ sẵn bên trong, Mạc Hoài Nam cũng cầm một tờ giấy trong tay.

“Tôi tìm thấy trong phòng Tùng Ngọc, giờ chúng ta có 2 mảnh rồi, à, các anh tìm được mảnh vẽ của ai vậy?” Mạc Hoài Nam hỏi.

Thẩm Kha giải thích: “Trong tay tôi là của Thanh Diệp, giờ còn thiếu của Nghiêm Minh và Ngọc Kiều nương nữa.”Nhìn bản đồ, Viên Hàm Sương mở ra được một đoạn ký ức, “Miếng này là của Thanh Diệp, vì sân khấu là nơi quan trọng nhất của cô ta.”

Mạc Hoài Nam nói thêm: “Chúng tôi đã tìm hết 4 căn phòng ở tầng 2 rồi, không tìm ra thêm gì hết.”Cuối cùng cũng sắp xong hết, giá sách tự động dịch chuyển.

Giờ chỉ còn phòng hóa trang là chưa tìm thôi.

Bạch Mộc Trạch vẫn kiên định với quan điểm của mình, chỗ cất bản đồ chắc chắn có liên quan tới nhân vật, “Tìm hết những thứ có liên quan tới Nghiêm Minh và Ngọc Kiều nương đi, có khả năng cao là bản đồ nằm ở đó đấy.”“Chia nhau ra tìm đi, mấy người đi tìm trên tầng 2, chúng tôi tìm ở tầng 1.”

Trong phòng hóa trang có rất nhiều thứ linh tinh, họ có quan sát tấm gương trang điểm kia nhưng giờ nó chẳng khác gì một tấm gương bình thường cả.Thẩm Kha và Viên Hàm Sương đều xụ mặt xuống, nhất là Viên Hàm Sương, ánh mắt nhìn Tần Thư Nguyệt hận không thể nuốt sống cô ta.

Còn cây đàn nguyệt bị dùng làm hung khí kia vẫn đang dựa vào bàn, Nghiêm Minh thạo đàn nên có thể manh mối sẽ ở đó.Tần Thư Nguyệt cũng không nhịn cô ta: “Tôi đã xin lỗi rồi mà, sao cô cắn mãi không nhả thế hả, Thẩm Kha và Bạch Mộc Trạch có nói gì đâu, còn cô lại nhảy dựng lên mãi, có ích gì không?”Dù Mạc Hoài Nam không nói gì nhưng anh ta đã đứng trước mặt Kỳ Việt cùng với Tần Thư Nguyệt, điều này đã nói lên quyết định của anh ta.

Anh cầm cây đàn lên cẩn thận tìm kiếm nhưng không phát hiện ra được gì.

Thẩm Kha lắc đầu với anh: “Đại Bạch, tìm hết rồi nhưng vẫn chẳng thấy gì.”Nếu gạt nhân phẩm sang một bên thì đầu óc của Kỳ Việt đúng là không tệ chút nào. Nhưng Bạch Mộc Trạch vẫn mong rằng mật thất sau mình đừng bị xếp chung với người này, dù sao có một người như thế trong nhóm cũng rất nguy hiểm.

Lúc này Kỳ Việt mới đi tới nói với anh: “Cho tôi xem thử cây đàn đi.”Bạch Mộc Trạch tinh mắt thấy trên rèm sân khấu có mắc thứ gì đó nên bèn hô: “Thẩm Kha! Kéo rèm lên!”

Bạch Mộc Trạch đưa cho anh ta.Thẩm Kha giải thích: “Trong tay tôi là của Thanh Diệp, giờ còn thiếu của Nghiêm Minh và Ngọc Kiều nương nữa.”Quả nhiên, trong những mảnh gỗ đàn hương vỡ vụn có một mảnh bản đồ.

Bỗng, Kỳ Việt đập mạnh cây đàn xuống đất, gỗ đàn hương cũng không chịu nổi cú đập này nên vỡ tan tành.

Mọi người giật mình, Tần Thư Nguyệt nghĩ anh ta lại bị nhân vật quấy phá nên liên tục nói: “A Việt, đừng để tâm trạng bị ảnh hưởng!”

Kỳ Việt lại cười với cô ta: “Anh không sao, tự nhiên nghĩ ra một chuyện thôi, cây đàn nguyệt này là thứ mà Nghiêm Minh xem trọng nhất, nếu tìm cả rạp hát vẫn không có thì chỉ có thể giấu ở đây mà thôi.”

Quả nhiên, trong những mảnh gỗ đàn hương vỡ vụn có một mảnh bản đồ.Bánh răng trên rèm hơi hoen gỉ nên anh ta dùng hết sức vẫn không kéo ra được, “Không được rồi Đại Bạch, bị kẹt.”

Nếu gạt nhân phẩm sang một bên thì đầu óc của Kỳ Việt đúng là không tệ chút nào. Nhưng Bạch Mộc Trạch vẫn mong rằng mật thất sau mình đừng bị xếp chung với người này, dù sao có một người như thế trong nhóm cũng rất nguy hiểm.Trên bản đồ ghi chú vị trí của căn phòng bí mật là ở sau giá sách, đúng là bí mật thật. Nhưng làm sao vào được cũng là một vấn đề nan giải, giá sách như dính cứng vào tường, căn bản không thể dời ra nổi, xem ra là phải tìm cơ quan rồi.

***

Còn thiếu 1 mảnh bản đồ nữa, Thẩm Kha suy nghĩ: “Chúng ta không cần tìm ma nữ kia thật à?”

Đã tìm hết cả rồi, chỉ thiếu còn trên người NPC thôi.Bạch Mộc Trạch lạnh lùng nhìn anh ta: “Cậu đi ăn đào đi.”

“Ghép bản đồ lại trước đã.” Bạch Mộc Trạch ghép 3 mảnh bản đồ đã tìm được lại, phát hiện mảnh còn thiếu là vị trí của lối ra, nhưng có một chỗ đã thu hút sự chú ý của anh, trong phòng Ngọc Kiều nương lại có một phòng bí mật, xem như là một phát hiện mới rồi.

Theo hướng dẫn trên bản đồ, cả nhóm quay lại phòng của Ngọc Kiều nương.Sảnh lớn Lê Viên vẫn đổ nát như thế, Viên Hàm Sương tuyệt đối sẽ không tới gần tấm gương có ma xuất hiện kia nữa.

Trên bản đồ ghi chú vị trí của căn phòng bí mật là ở sau giá sách, đúng là bí mật thật. Nhưng làm sao vào được cũng là một vấn đề nan giải, giá sách như dính cứng vào tường, căn bản không thể dời ra nổi, xem ra là phải tìm cơ quan rồi.

Trên giá sách bày đủ loại kịch bản, “Tháp Trân Châu”, “Nữ Phò Mã”… tất nhiên không thể thiếu “Mẫu Đơn Đình” được. Mỗi vở kịch đều có 3 – 4 quyển, mỗi quyển là 1 màn.Rạp hát thoạt nhìn thì nhỏ nhưng lúc tìm lại rất tốn sức, hơn nữa còn phải đề phòng những NPC đáng sợ thi thoảng nhảy ra nữa. Ví dụ như lúc đi ngang qua hành lang treo tranh, Thẩm Kha bị một bàn tay duỗi ra từ khung ảnh dọa tới mức ngã nhào ra đất.

Tần Thư Nguyệt mở Tháp Trân Châu ra liền thấy có gì đó không đúng, “Hình như những phần kịch này đã bị xáo trộn rồi, màn 1 và màn 2 hoàn toàn không liên kết với nhau, hẳn là phải sắp xếp tất cả vở kịch theo đúng thứ tự thì mới mở cửa ra được.”

Kỳ Việt cười nói: “Ừm, Thư Nguyệt nói rất đúng, xem ra em đã có kinh nghiệm phá giải mật thất cơ quan rồi.”

Viên Hàm Sương khinh thường: “Xời, đây chẳng phải là cơ bản hay sao, không, nếu không phải vì các người thì giờ chúng tôi đã ra ngoài từ lâu rồi, còn phí sức tìm bản đồ gì nữa chứ.”

Tần Thư Nguyệt cũng không nhịn cô ta: “Tôi đã xin lỗi rồi mà, sao cô cắn mãi không nhả thế hả, Thẩm Kha và Bạch Mộc Trạch có nói gì đâu, còn cô lại nhảy dựng lên mãi, có ích gì không?”Giấy niêm phong ở chỗ nhã tọa tầng 2 đã được gỡ bỏ, Bạch Mộc Trạch giẫm lên cầu thang cũ kỹ.

“Thôi, 2 người đừng có ồn ào nữa, tôi nhức đầu chết đi được rồi.” Thẩm Kha và Mạc Hoài Nam kéo 2 người ra xa.

Kỳ Việt và Bạch Mộc Trạch đứng trước giá sách, bắt đầu sắp xếp lại kịch bản trên đó.

Cơ chế hoạt động của mật thất cấp 3 cũng không khó lắm, người không biết về kinh kịch cũng có thể sắp xếp theo thứ tự được, chỉ cần câu cuối của quyển trước liên kết được với câu đầu tiên của quyển sau là được.Bản đồ Lê Viên trước đây được giao cho 4 người, Thanh Diệp, Ngọc Kiều nương, Tùng Ngọc và Nghiêm Minh, nghĩ cũng đúng, chỉ có 4 nhân vật này là có liên quan tới Lê Viên thôi mà.

Cuối cùng cũng sắp xong hết, giá sách tự động dịch chuyển.

Mạc Hoài Nam ra sức đẩy tủ ra, một gian phòng âm u lộ ra.Viên Hàm Sương sợ tới mức vội chạy ra khỏi căn phòng, ở bên cạnh một con ma mà sao không sợ được chứ.

Anh ta là người đầu tiên đi vào, không đợi người phía sau bước vào, anh ta lập tức chạy ra ngoài, đụng Thẩm Kha một cái đau điếng, “Anh em à, anh làm gì vậy!”“Đại Bạch, cậu đang định phá rạp hát đấy à?”

Có vẻ như Mạc Hoài Nam đang hoảng sợ, trên đầu đầy mồ hôi chỉ vào Bạch Mộc Trạch nói: “Anh ta không phải con người!”

Thẩm Kha còn nghĩ Mạc Hoài Nam đang chửi người nên giơ tay đánh một cái vào người anh ta: “Nói cái gì đấy, sao lại mắng người khác chứ! Ai không phải con người hả!”

“Không phải là ý đó.” Mạc Hoài Nam thấy lời nói không thể giải thích rõ ràng được nên bèn nói với họ: “Mấy người tự vào xem ắt biết.”

Kỳ Việt đề phòng Bạch Mộc Trạch, đi vào trước.

Trong một căn phòng nhỏ rộng vài mét vuông có bày một cái bàn, bên trên đang thờ một bài vị, mà trên bài vị lại ghi tên Lâm Dật Chi.

Viên Hàm Sương sợ tới mức vội chạy ra khỏi căn phòng, ở bên cạnh một con ma mà sao không sợ được chứ.

Bạch Mộc Trạch nhíu mày, thấy chuyện này có gì đó sai sai, nếu anh đã chết thì sao bản thân lại không biết được cơ chứ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận