Nữ Chủ Tỏ Vẻ Nàng Không Phục

Chương 10: - Thế giới 1 (9): Bất Nhật Thành?


***


Editor : Mộc Thuần.


Beta: Peach One


( Chỉ đăng độc quyền tại Wattpad – OneDay1303 & WordPress – One Day )


***


Đây là lần đầu tiên Tần Trà nhìn thấy ” sức mạnh tinh thần” của bệnh nhân.


Tình huống này trước đây cô ở Duy Hộ Sư nghe qua vài đôi câu, “sức mạnh tinh thần” chỉ xuất hiện ở người bệnh có yêu cầu cực kỳ hà khắc.


Bệnh nhân phải có ý thức tự chủ cực mạnh, đồng thời phải chịu kích thích, loại ý thức này không ngừng ảnh hưởng đến nổi máy móc cũng chịu ảnh hưởng, nghiêm trọng hơn hắn có thể tự mình thao túng đem bản thân từ bên trong thế giới thoát ra ngoài, sẽ tạo thành “sức mạnh tinh thần.”


Nó quá nguy hiểm, một khi “sức mạnh tinh thần” hình thành rất có thể cô cùng bệnh nhân bị nhốt vào bên trong, đến lúc đó bên ngoài không thể cưỡng bách cô kết thúc nhiệm vụ rồi kéo cô ra ngoài, làm như vậy thì cho dù có là bệnh nhân hay là cô cũng đều tổn hại cực lớn.


Lý do “sức mạnh tinh thần” xuất hiện, cả người Tần Trà dù nhiều hay ít cũng thở phào nhẹ nhõm.


Nghiêu Tửu ở một bên không có bất kỳ khác thường nào, cậu ta tiếp tục kiên nhẫn nhắc nhở Tần Trà, “Tướng quân, xin cho phép thuộc hạ hộ tống ngài rút về quân trướng.”


Bây giờ Tần Trà còn đang suy nghĩ, cô phải mau chóng kết thúc thế giới này, sau khi ra ngoài có đánh chết cô cũng không muốn tiếp nhận thêm nhiệm vụ của bệnh nhân này!


Người nào thích cứ việc nhận!


Nhưng con đường kết thúc nhiệm vụ coi bộ khá nhọc nhằn, điểm cốt truyện duy nhất mà cô biết chính là “Để thành chủ chữa trị pháp trận.”


Tần Trà dứt khoát từ chối Nghiêu Tửu, chủ trương “Tốc chiến tốc thắng” trực tiếp bày tỏ thái độ: “Hiện tại chuyện quan trọng nhất là…” Tần Trà lùi về sau, vạch trần Trường Hi dưới ánh mắt của mọi người, giọng nói cô trầm tĩnh, cũng hết sức quả quyết, “Mau chóng hộ tống hắn trở về Quang Minh Tháp.”


Nghiêu Tửu thật sự không ngờ tới mệnh lệnh đầu tiên của Tần Trà, cậu ta phi thường khó hiểu: “Tướng quân?”


Trường Hi khép lại đôi tay dính đầy phong trần vào bên trong ống tay áo, hắn rất tùy tiện đứng ở bên phải phía sau cô, vai thả lỏng buông xuống, đôi mắt phượng màu xám tro hơi cong lên, không có chút ý cười nào.


Tần Trà nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt tuấn mỹ của hắn một lát, sau đó cô thẳng lưng, rất trân trọng nói, “Hắn là thành chủ”.


Tất cả các âm thanh trong nháy mắt im bật, sau đó ánh mắt mọi người đều tập trung lên người đàn ông gầy yếu tái nhợt kia, rồi lại nhanh chóng ẩn mình rời đi.


Chưa có ai từng thấy qua thành chủ, thành chủ đối với bọn họ mà nói chính là nhân vật thần thoại, nhưng bọn họ vững chắc tin tưởng mệnh lệnh tướng quân, đó là lý do mà bọn họ quỳ xuống rất nhanh.


“Sao, sao có thể?” miệng Nghiêu Tửu hơi mở to ra, ngữ điệu không thể tưởng tượng được, “Hắn không phải là tên tặc trộm “quang” sao?”


“Hiện tại cách lúc đất rung là bao lâu? Tình huống trong thành như thế nào rồi?” Tần Trà không để ý đến biểu tình khiếp sợ của Nghiêu Tửu, thẳng thừng hỏi, “Đêm còn kéo dài bao lâu?”


Nghiêu Tửu còn đang hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Trường Hi, mãi cho đến khi cậu ta thấy người đàn ông kia phát giác ra ánh mắt của mình quá mức suồng sã. Hắn ta cụp mắt xuống dời khỏi Tần Trà, ánh mắt không có tiêu cự chống lại mình, Nghiêu Tửu mới hoảng loạn thu lại ánh mắt, cúi đầu có chút hoảng thần.


Vị nam chủ có tính chiếm hữu nồng nặc kia đang cảnh cáo cậu.


Mà biểu hiện của người đàn ông này rất rõ ràng, hắn muốn giữ lấy tướng quân, không cho phép bất kì kẻ nào tới gần cô, cũng như không cho phép bất luận kẻ nào dừng ánh mắt trên người cô.


Tần Trà đợi một lúc vẫn chưa nghe thấy trả lời, quay lại thì thấy Nghiêu Tửu đang xuất thần, cô đè nặng giọng nói gọi thêm lần nữa, “Nghiêu Tửu, ta đang hỏi ngươi.”


Nghiêu Tửu cuối cùng cũng hoàn hồn, cậu ta ngẩng đầu lên, trong vô thức tránh đi ánh mắt của Tần Trà, đem tầm mắt dừng giữa không trung, sau khi nghe Tần Trà một lần nữa đề cập đến vấn đề này, cậu ta mới trả lời:


“Mới đi qua mấy giờ, hiện tại trong thành đều có vài tướng quân cùng pháp điển ti thay phiên nhau quản lý, bọn họ đang rất tận lực giúp toàn dân đi vào địa cung Quang Minh Tháp,” Nghiêu Tửu nói hết tình huống tiếp theo mà cậu biết, “Thương vong rất nặng, hiện tại còn 2 tiếng rưỡi nửa là kết thúc buổi tối.”


Hai tiếng rưỡi.


Cũng đủ để Tần Trà đuổi đám Kiêu Điểu đang công thành lần thứ hai, đưa Trường Hi đến trung tâm Quang Minh Tháp.


“Thành chủ đại nhân,” Tần Trà quay lại nhìn Trường Hi, bình thường cô không cười, gương mặt rất lạnh lùng, trông có vẻ bất cận nhân tình*. Nhìn dáng cười ôn nhã trên mặt Trường Hi, cô vẫn như cũ cứng đờ ra nói, “Mời ngài trở lại trấn Quang Minh Tháp.”


*Không hợp tình hợp lý.


Trường Hi lắng tai nghe xong, hắn để chân trần chậm rãi tiến đến gần Tần Trà, vẫn luôn duy trì bộ dáng cực kỳ ôn nhu, tóc ngắn nhỏ vụn hơi che đậy một bên mắt hắn, bộ vu bào màu đen lụp xụp chưa kịp sửa soạng, làm tôn lên dáng vẻ vừa phóng khoáng vừa thần bí.


“Có thể nha,” Hắn làm tròn bổn phận mà cong khóe miệng mỉm cười ôn nhu, giọng nói khàn khàn, “Nhưng mà, ta có một yêu cầu.”


Tần Trà hơi nhướng mày, ý bảo hắn nói tiếp.


“Chỉ cần ngài,” Hắn nhếch môi cười, đôi tay gầy tái nhợt từ trong áo choàng vươn ra, hắn mù mờ hướng đến gần Tần Trà một chút, vận mệnh giống như bị nguyền rủa, “Chỉ cần ngài, không cần những thứ khác.”


Tần Trà yên lặng nhìn Trường Hi, rất thẳng thắng, “Thành giao.”


“Tướng quân, không được…” Nghiêu Tửu còn muốn nói cái gì đó đã bị Tần Trà cắt đứt, bắt đầu trực tiếp phân phó, “Ngươi ở lại đây bảo vệ thành Nam, bảo vệ dân thành”.


“Nhưng vết thương của ngài…”


“Không chết được đâu.”


Tần Trà cắn xé mảnh vải, lấy dây buộc chặt, cột cao tóc dài tán loạn. Sau đó tiếp nhận trọng kiếm từ trong tay người khác, cân nhắc cảm xúc cùng trọng lượng, thân thể đau đớn dị thường nhưng vẫn có thể chiến đấu.


Tần Trà để kiếm trên lưng, đi tới trước mặt Trường Hi ngẩng đầu lên, “Thành chủ đại nhân, đi thôi.”


“Ngài có thể gọi ta là Trường Hi” Người đàn ông khom lưng, cúi đầu ghé sát tai Tần Trà, hơi nóng phả vào chỗ mẫn cảm là vành tai và cổ cô, Tần Trà căng người nghe hắn nhẹ nhàng nói, “Trường là dài, Hi ngự hi.”


Tần Trà cứng rắn mà đáp lại: “Thành chủ, mời.”


Trường Hi không chút nào để ý cự tuyệt của Tần Trà, “Không sao”, hắn tao nhã nói, “Tất cả xưng hô mà ngài gọi ta, đều là tên của ta.”


Tần Trà:…


Từ chối hiểu.jpg


Bước lên con đường kết thúc nhiệm vụ, Tần Trà vẫn luôn cẩn thận duy trì gấp hai vạn phần, dẫu đã sớm chuẩn bị thật tốt tâm lý đi lên con đường gian khổ này, nhưng cô nào có ngờ cái tên Trường Hi kia… sao có thể lưu manh vô lại tự kỷ đến thế.


Phong cách của đại nam nhân cao 1 mét 8 này chính là như vậy nè ___


“Tướng quân, ta mệt rồi,” Trường Hi vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn, khom lưng đem trán cọ lên vai Tần Trà, vững như bàn thạch ôm chặt hông Tần Trà, giọng nói hắn có chút khàn khàn có chút gợi cảm, “Ta muốn ngài hôn ta.”


Tần Trà xém chút nữa lảo đảo người:… exm*?


* Viết tắt của từ excuse me? Excuse me: làm ai chú ý, bày tỏ sự hối lỗi khi vô tình gây ra việc , lịch sự yêu cầu ai tránh đường hay lịch sự thể hiện sự không đồng tình.


Đi chưa được trăm mét mà đã than mệt rồi?


“Ồ,” Tần Trà phản ứng nhanh lấy tay đẩy người đàn ông này ra, sắc mặt lạnh lùng như gió tuyết, “Gió lớn quá nghe không rõ.”


“Hôn ta.”


“Nghe không rõ.”


“Hôn ta.”


Tần Trà rút trọng kiếm chọc vào eo hắn, trong giọng nói chứa đầy sắc bén, “Ngươi có chịu đi hay không?”


“Nhưng ngài phải hôn ta,” Trường Hi ôm hông Tần Trà, ở bên tai cô nói lời ôn nhu nhỏ nhẹ, “Ngài không hôn, ta không đi.”


Sau đó… Tần Trà bắt lấy hắn rồi khiêng đi.


“Thành chủ đại nhân.” Tần Trà vác hắn lên bả vai, tư thế này quả thật rất không thoải mái, Tần Trà lại đổi thành kiểu ôm công túa, “Ngài mệt mỏi, ta có thể ôm ngài đi.”


Trường Hi trực tiếp ôm lên cổ cô, nhanh chóng hôn lên gò má.


Trong lúc Tần Trà sắp bạo phát, nháy mắt hắn xoay người đáp xuống đất, vừa đứng lên liền trực tiếp nâng Tần Trà ôm ngang lên.


“Không nên động đậy nha,” Không ngờ cánh tay gầy yếu của Trường Hi lại có bờ vai rắn chắc mạnh mẽ như vậy, hắn ôm chặt Tần Trà không để cho cô có bất cứ cơ hội vùng vẫy, “Ngoan nào, chúng ta có thể đến sớm một chút.”


Tần Trà đen mặt: “Nếu ngươi để ta xuống, chúng ta có thể đến sớm hơn nữa.”


Trường Hi đã bắt đầu đi về phía trước, nghe Tần Trà nói hắn liền dừng lại, “Được,” hắn thân mặt nói, “Chúng ta có thể dừng lại mà trao đổi một chút tình cảm cho tốt.”


Nói xong hắn có chút buồn rầu, “Dù sao thoạt nhìn ngài cũng không phải đặc biệt thích ta, hiện tại thật sự muốn ăn tươi ngài, khiến ngài dung nhập vào trong xương cốt ta, chuyện như vậy mỗi khi nhìn ngài, ta sẽ rất hưng phấn.


Tần Trà phát hiện cảnh giới tu luyện của mình đã thăng hoa thêm cấp bậc mới, cô vậy mà có thể bình tĩnh hỏi một câu: “…Ăn như thế nào?”


Cắt ra rồi nấu sao?


Trường Hi chợt để cô xuống đất, Tần Trà còn chưa kịp đứng vững, Trường Hi đã đưa một tay ôm lấy hông của cô sau đó giam cầm cô vào trong lòng ngực cửa mình, một tay không chế cái ót của cô, hơi nghiêng đầu cô hôn tới.


Hắn hôn mãnh liệt hung ác, đầu lưỡi đảo vào bên trong vách ngăn, cuốn lấy đầu lưỡi của cô lên mà cọ xát, âm thanh môi lưỡi dây dưa trong đêm nghe càng rõ ràng hơn.


Cả người Tần Trà như bị kích thích khiến toàn thân đều tê dại như nhũn ra, cô lần đầu tiên bị người khác hôn nhiệt tình như vậy vậy, cái tay đang giữ tay cô giống như bàn ủi nóng cháy, nhưng toàn thân cô lại lạnh đến thấu xương.


Cô cong chân, chuẩn bị đi theo đường lối triệt sản nối dõi tông đường.


Trường Hi buông tay ra, quay đầu mút nhẹ lên vành tai cô, hắn trầm mê cười cười sau đó cất lên giọng nói khàn khàn quyến rũ, lấy tư thái mười phần thân mật chậm rãi nói, “Ăn như vậy đó.”


Hắn không có áp lực gì khi ngăn cản lực công kích của Tần Trà, cuối cùng vẫn như cũ ổn định ôm cô vào trong lòng, rất cưng chiều nói, “Đừng để mình mệt, miệng vết thương rất đau.”


Hắn cọ cọ cái trán cô, “Thật là muốn ăn tươi ngài, ngài không nên cử động nữa.”


Hắn híp mắt lại, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.


Tần Trà: …đánh không lại… cô đánh không lại… cô cmn đánh không lại…


Tần Trà cam chịu cúi đầu dựa vào trong lòng ngực thon gầy của Trường Hi, buồn bực mắng: “Con mẹ nó ngươi còn không mau đi.”


Trường Hi sung sướng cười rộ lên.


Đi được nửa đường, Trường Hi đột nhiên dừng lại, sau đó rất nghiêm túc mà cúi đầu nói, “Ta khát nước.”


… So? (cho nên?)


Người đàn ông duy nhất còn sót lại muốn tiếp thêm động lực để đi tiếp à?


“Ta muốn mượn ngài chút nước,” Trường Hi cong môi nói, “Ta sẽ trả lại cho ngài.”


Mắt thấy Trường Hi lại có dự định hôn lần nữa, Tần Trà thẳng tay tát lên mặt hắn một cái.


“Ngươi thử lại gần ta một chút xem?” Tần Trà khẽ nâng cằm lên, giọng nói lạnh lẽo lạnh buốt, “Ngươi thấy ta suy yếu một chút sẽ không phế được ngươi sao?”


Trường Hi vững vàng ôm cô, “ai” một tiếng.


Một lát sau, Trường Hi còn nói, “Ta vẫn muốn hôn ngài.”


Tần Trà: “…Ngươi cút ngay.”


Đi một lúc lâu, Tần Trà chợt nhớ lại tới hỏi Trường Hi: “Mười năm trước, đến tột cùng là có ý gì?”


Nhưng Trường Hi lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng.


“Ngài nhìn đi,” hắn nói nhỏ, “Có người chặn đường kìa.”


***


?CÂU HỎI SET PASS CHƯƠNG 11 + 12?


? Người đàn bà đã nhắc nhở Trường Hi rằng có một thứ “tá ác” đang bám víu lấy cậu, khuyên bảo cậu đi tìm bà đồng/ thầy trừ tà để xui đuổi ma quỷ, được gọi là gì ( không phải tên riêng đâu, một cách xưng hô thôi )


?CÁCH THỨC GHI PASS?


?Ghi HOA chữ cái đầu tiên, không cách, không dấu.


?…HOẶC…?


Bước 1: Bạn có thể vào Fanpage của team trên Facebook, vào mục tìm kiếm gõ One Day In Spring. ( Nhớ Like & Theo Dõi để cập nhật truyện sớm nhất. )


Bươc 2: Tiềm kiếm ở mục hình ảnh được phân theo từng bộ truyện, vào hình ảnh của chương sẽ set pass.


Bước 3: Chịu khó lướt xuống phần cuối chương sẽ ghi sẵn pass cho mọi người.


LƯU Ý: PASS trên fanpage sẽ được cập nhật trong vòng 1 tuần, sau đó sẽ khóa lại để phòng trộm cắp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận