***
Editor : Thị Hân.
Beta: Peach One
( Chỉ đăng độc quyền tại Wattpad – OneDay1303 & WordPress – One Day )
***
Tần Trà theo tiếng động nhìn ra.
Cách trước mặt cô năm sáu mét có một sự im lặng chết chóc đến mức ngột ngạt, áp lực vắng lặng.
Hàng trăm người dân của thành tập trung tại bãi đất trống ở phía trước dòng sông hộ tháp, tạo thành một nhóm người đối đầu với những binh lính canh giữ tòa tháp bên kia sông, họ cầm đủ loại “vũ khí” đơn giản, dịu những đứa trẻ và thức ăn trên lưng, tạm thời bình tĩnh trước đợt bùng phát.
Tần Trà cau mày, kéo góc áo của Trường Hi, ra lệnh cho hắn: “Cậu bỏ tôi xuống đi.”
Trường Hi đặt cô xuống đất, Tần Trà dùng kiếm chống trên mặt đất để cơ thể cô đứng vững, nhìn thẳng về phía trước, chỉ cách Quang Minh tháp chỉ hơn 40 mét, nhưng lại có sông hộ tháp và những người dân trong thành tạo thành khoảng cách khó khăn cách trở.
Tuy nhiên, khi màn đêm buông xuống là thời gian mà Kiêu Điểu tấn công thành trì một lần nữa. Thời gian còn dư khoảng mười phút nữa.
Tần Trà ổn định tinh thần, từ từ hít thở, cô cao giọng mở miệng, trực tiếp hô to với binh lính canh giữ tháp: ” Nam thành tướng quân Tần Trà, xin hãy thả cầu tháp xuống, mở cửa tháp.”
Giọng nói cô trầm ổn bình tĩnh, tiếng nói không cao không thấp, nhưng cũng đủ để lướt qua gió an toàn đến tai mọi người.
Cho nên lời cô vừa dứt, mọi người đều nhìn sang.
Sau một lát, những cư dân thành trì thân toàn là sẹo và vết thương giống như tìm được người dẫn dắt, tình huống giằng co trong yên tĩnh nháy mắt bị xé toạc, đám người tức khắc như ong vỡ tổ, bọn họ không ngừng múa máy vũ khí đơn sơ trong tay, điên cuồng mà kêu gào: “Đúng! Đúng! Thả cầu tháp!!! Mở cửa tháp!!! Cho chúng tôi vào!”
“Cho chúng tôi vào!”
“Chúng tôi muốn vào trong!”
“Nói chúng tôi đợi một chút ư! Chúng tôi đã chờ bao lâu rồi hả?”
“Không thể để chúng tôi ‘sống chết mặc bay’ như thế được! Người già và trẻ em nên vào luôn chứ?”
Tiếng gầm rú điên cuồng và tiếng ầm ĩ khiến Tần Trà nhíu mày thật sâu, những người bảo vệ tháp ở đằng kia cũng xấu hổ vô cùng, có người chạy vào trong xin chỉ thị, qua vài phút, một kẻ giống như tướng quân đi ra, cầm loa phát thanh, rất không khách khí mà nói, “Yên lặng một chút, địa cung của Quang Minh Tháp đã hết chỗ rồi, bây giờ ai có tới cũng không mở.”
Đối phương dừng một chút rồi bổ sung thêm, “Ngay cả khi ngươi là tướng quân.”
Tần Trà: “Đại cung đầy rồi thì lên bậc thang mà ngồi, luôn có vị trí.”
Cô đã không còn đủ sức lực nữa, vừa nói một câu thôi đã ho khan dữ dội, một hồi lâu cô mới khôi phục lại, bên kia cũng vừa vặn đáp lại: “Tần tướng quân, đây là trung tâm của Minh Quang Tháp, cô điên rồi!”
“Thành chủ còn ở đây, các ngươi không cho thành chủ vào sao?”
Giọng nói của Tần Trà cực kỳ bình tĩnh, ở khoảng cách hơn hai mươi mét mà vẫn như cũ rõ ràng mà truyền đến tai mọi người. Tướng quân ở đầu bên kia sửng sốt một chút, sau đó liền không để ý lắm mà nói, “Tần tướng quân, nói dối cũng phải có tâm một chút.”
Cùng lúc đó, vầng trăng bạc trên bầu trời bắt đầu xuất hiện cảnh tượng nguyệt thực, bóng tối chậm rãi như tằm ăn lá nuốt chửng đĩa mặt trăng tròn trịa, giống như thời khắc đếm ngược, toàn bộ vùng đất dần dần bị một luồng bóng tối lớn gặm nhấm.
“Trời, trời ơi…..” Không biết là ai trong đám người thét lên chói tai, âm thanh sắc bén như muốn đâm thủng màng nhĩ, “Ánh sáng biến mất rồi, mau chạy đi!!”
Sự hoảng loạn là khoảnh khắc khi mọi người bắt đầu sợ hãi chạy loạn xạ, xô đẩy nhau tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn.
Bọn họ bắt đầu không quan tâm gì nữa mà nhảy xuống sông, mặt sông mười mét nhìn như tĩnh lặng, hoàn toàn không có chút gợn sóng nào giống như tấm gương bị vỡ nát, mà trở nên sôi động hẳn lên.
Cùng lúc đó, có tiếng hét vang lên giữa dòng sông tối tăm.
“Cứu tôi với! A a a a — –“
“Ai đó cứu tôi với — –“
Sông có rất nhiều thực nhân ngư sinh sống, vì phòng ngừa kẻ khác vượt sông tới trộm đồ mà ‘Quang’ nuôi thả thực nhân ngư.
Độ hung tàn của loài cá này còn vượt lên cả Kiêu Điểu, chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủn thôi đã có thể ăn sạch, chỉ còn dư lại bộ xương khô.
Tần Trà quay đầu lại, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Trường Hi. Sau đó lại nhìn hộ vệ phía đối diện con sông, những người bên kia tháp nhận thấy đêm sắp tàn, toàn bộ bắt đầu lùi vào trong tháp.
Cổng tháp nặng hơn nghìn cân dần dần bị kéo xuống “Ầm ầm”, toàn bộ quân lính rút lui cho đến khi cổng tháp sụp đổ hoàn toàn, thời gian chỉ còn vài phút, cổng tháp một khi đã sập thì đến đêm hôm sau, các cơ quan trong tháp sẽ khó chết toàn bộ, cổng này sẽ không cách nào mở ra được.
Nói cách khác, cô phải đưa Trường Hi vào trong thành chỉ vài phút này.
Cô từ bỏ kế hoạch đi qua cầu tháp, quay người đưa trường kiếm cho Trường Hi, sau đó cong thân, nói nhỏ: “Lên đi.”
“Cái gì?”
“Ta cõng ngươi, chúng ta sẽ qua sông.”
Âm thanh Tần Trà bình tĩnh cực kỳ, Trường Hi nghe xong sửng sốt một chút, ngoan ngoãn cúi người trên lưng cô, hơi cười nhẹ: “Mang theo ta để tìm chết sao?”
“Không phải.” Giọng nói khàn khàn của Tần Trà rất kiên định, chắp tay ôm chân, “Mang ngươi đi làm bậy, cảm giác sẽ high lắm đấy.”
Cô cúi thấp người lui ra sau vài bước, Trường Hi cảm nhận được cơ bắp ở phần lưng mảnh khảnh của cô căng thẳng, tràn đầy một loại năng lượng sắp sửa bùng nổ.
“Giữ chặt kiếm, ôm chặt ta vào.”
Cô giống như tia chớp mà lao tới, sải mấy bước dài nhắm về phía mặt sông, tại khoảnh khắc tới gần mới cất bước nhảy. Khi sắp sửa rơi vào giữa sông cô không chút do dự dẫm vào lưng người dưới nước, mượn lực giẫm để lấy đà, ldùng phương thức tàn khốc nhất nhảy tới bờ bên kia sông.
Cô tổng cộng đạp lên hai người, rơi xuống bờ đối diện, bước chân cô vẫn chưa từng ngừng lại, dùng tốc độ cao nhất nhắm tới cửa tháp, lúc này binh lính canh giữ tháp đã toàn toàn lui về, cửa sập chuẩn bị đóng lại, cách mắt đất chỉ nhiều hơn 50 cm.
“Ngươi nhất định phải sửa pháp trận cho tốt đấy, hứa với ta đi.”
Trường Hi không biết bọn họ còn cách cổng tháp bao xa, thần hồn nát thần tính*, tốc độ quá nhanh, trong khoảnh khắc đó hắn như mất đi tất cả các giác quan, chỉ có lời nói và hành động của Tần Trà là phóng đại vô hạn.
*Do tâm lý sợ sệt, tự mình dễ làm cho mình hốt hoảng.
“Ngươi phải nhớ tu sửa pháp trận!”
Lời cuối cùng quả thực Tần Trà đã dùng hết sức lực để gào rống. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc ấy, Tần Trà cách hai mét quăng Trường Hi vào trong.
“Nhớ chữa pháp trận !!”
Cổng ầm ầm khép lại.
Tần Trà không thể dừng chân cộng với quán tính cực lớn, cô chỉ kịp nghiêng người va vào cánh cổng đá, xương bả vai như muốn gãy nát, Tần Trà đau đớn đến mức bật khóc.
Vầng trăng lúc này cũng vừa vặn bị che khuất hoàn toàn, trong trời đất chợt mất đi ánh sáng, cả một vùng đất tối tăm tuyệt vọng.
Tần Trà dựa vào cổng tháp, vết thương cũ như thể tới nhập hội cho đông vui mà hoàn toàn rách ra, máu tươi ngay tức khắc nhiễm đỏ một vùng, cô kiệt sức trượt từ trên cửa xuống dưới đất, sau đó ngồi dựa ở cạnh cửa, có chút hoảng hốt mà nhìn người bò ra từ mặt sông.
Kiếm còn ở trong tay Trường Hi, giờ khắc này Tần Trà có vẻ rất bình tĩnh, chính bản thân cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình dẫm lên lưng người khác để tìm một con đường sống, một kẻ ti tiện như thế.
Mà người cô bảo vệ, hiện giờ đã an toàn ở trong thế giới đằng sau cánh cửa kia, cô cảm thấy rất vui vẻ, có thể thản nhiên đối mặt với phán quyết thuộc về mình.
Ánh mắt tan rã của cô nhìn những bóng người may mắn còn sót lại dưới sông, đang đoán xem bọn họ có thể sống được bao lâu nữa. Bên tai vẫn còn tiếng gầm thét dữ dội, cả người cô đang ở trạng thái nửa hồn bay phách lạc, thậm chí còn không nghe thấy tiếng ‘cạch’ của cánh cửa ở phía sau, sau đó một khe hở nhỏ xuất hiện.
Cổng đá từng chút từng chút được nâng lên, hai bàn tay thô đột nhiên từ bên trong duỗi ra, bỗng kéo lấy quần áo sau lưng của Tần trà, xẹt qua người cô, lôi vào một cách không chút thương tiếc.
Sau khi Tần Trà vừa bước qua ngưỡng cửa thì cánh cổng nặng ngàn cân cũng đồng thời ầm ầm rơi xuống, đè gần hết góc cô.
Mọi sự mệt mỏi của cô bị sự kiện thập tử nhất sinh đột ngột này dọa sợ, chạy mất dép. Tần Trà lên tinh thần đôi chút, nhưng vẫn còn phát ngốc, cô ngơ ngác nhìn bàn tay tái nhợt của Trường Tây nổi đầy gân xanh từ cạnh cửa dời đi, hắn kinh phiêu đi về phía cô, đến trước mặt cô, giơ tay ấn cô vào cánh cổng đá.
“Có phải ngài cảm thấy rất có thành tựu đúng không?”
Khóe miệng hắn mím lại thành một đường thẳng, giọng nói lạnh lẽo, trên mặt không còn nụ cười tươi tắn được thiết kế tỉ mỉ nữa, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, đôi mắt xám giống như đã chết tĩnh lặng, bình tĩnh vùi lấp núi lửa đang bùng nổ mãnh liệt.
Tần Trà lúc này nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi và tái nhợt của hắn, trong lòng còn đang suy nghĩ — cổng tháp đã bị cơ quan khóa cứng, cho nên không thể dùng lực cơ học đẩy ra. Trường Hi dùng tay của chính hắn, chỉ dựa vào sức người đã khởi động được cổng đá nặng ngàn cân?”
Dùng đôi tay gầy yếu mảnh mai này ấy hả?
“Ngài nghĩ rằng ta sẽ ngoan ngoãn sửa chữa trận pháp sao? ” Hắn dùng tay nặng nề áp vào má cô, Tần Trà đứng trước tình huống hít thở không thông này, nghe giọng nói lạnh lẽo của hắn: “Ngài muốn chết như vậy, sao không chết ở trong tay ta này.”
Tần Trà bắt đầu muốn ngất đi, cô tuyệt vọng nặn ra vài chữ yếu ớt: “Ta vẫn còn sống.”
Nhưng bởi vì chỉ là mấy âm khí mỏng manh, lực độ của Trường Hi lập tức thả lỏng, hắn buông tay ra, dời xuống, ôm lấy eo cô, hắn chôn mặt ở hõm cổ Tần trà, thở hổn hển không nói gì thêm.
Sau khi Tần Trà hít một hơi thật sâu, đứt quãng mà nói: “Ta không muốn chết.”
“Ta đã cố gắng hết sức để tồn tại, vì vậy mà làm rất nhiều chuyện quá mức,” Tần Trà trầm mặc trong chốc lát, “Nhưng so với tất cả những điều đó, ngươi còn sống mới là điều quan trọng.”
Trường Hi đột nhiên cười, hôn lên xương quai xanh của cô, lấy tư thái cọ xát, “Lời âu yếm này, êm tai thật đấy.”
Giọng nói hắn khàn khàn mà gợi cảm, cánh môi ấm áp dán lên da thịt lạnh lẽo.
“Biết rõ là giả dối, vậy mà lại không nhịn được động tâm,” Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào gương mặt cắt không còn giọng máu nào của Tần Trà, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, “Không sao cả, ta rất thích nghe.”
Tần Trà cãi lại, “Này không phải tình……”
Nhưng lời cô còn chưa nói xong đã phun ra một ngụm máu tươi, Tần Trà cảm thấy cả cơ thể mình lúc này sắp tan rã, mệt mỏi và rét lạnh như thủy triều dâng lên.
Cô từ miệng Kiêu Điểu chạy trốn, ngâm mình trong nước sông gần như cả đêm, miệng vết thương nghiêm trọng bị nhiễm trùng, sau đó là một loạt vận động và va chạm kịch liệt, mẹ nó vậy mà cô còn chưa thoát ra được!
Nhưng thân thể của cô bây giờ cũng kiệt quệ rồi.
Trường Hi không nhìn thấy được cái gì, hắn chỉ nghe thấy một âm thanh ‘phốc’ rất nhỏ, sau đó có chất lỏng sền sẹt chảy xuống, mùi máu tươi nồng đậm xộc vào khoang mũi.
Trong mắt hắn có các loại cảm xúc phức tạp giao hòa cuồn cuộn, toàn bộ cuối cùng hóa thành nụ cười ấm áp.
Những người bên cạnh bất giác lui về phía sau mấy bước, nụ cười của hắn ân cần dịu dàng như vậy, động tác nhẹ nhàng như vậy, cớ sao trong con mắt tươi cười ấy toàn bộ đều là tử khí.
Khiến người không rét mà run.
“Hừm, ngài không cần nói chuyện,” Trường Hi dùng kiếm chặt đứt góc áo đang bị cổng đá đè lên, hắn cúi đầu cẩn thận lau đi vết máu bên khóe miệng Tần Trà, sau đó khom lưng bế cô lên, “Ta đưa ngài đến Quang Minh Tháp.”
Cùng nhau hướng tới ngày tận thế.
Khoảnh khắc hắn quay lại, tất cả những người trong tòa tháp đều lặng lẽ tan thành những ngọn nến đang cháy lơ lửng trên không trung.
Sau lưng hắn là một cái chết ngất ngưởng.