***
Edit: Đại Manh
Beta: Đào/Đèo
( Chỉ đăng độc quyền tại Wattpad – OneDay1303 & WordPress – One Day )
***
“Giáo mẫu, người đang nhìn cái gì vậy?”
Trường Hi để trần nửa thân trên, hai cánh thu hồi hoàn toàn, phần lưng bằng phẳng mặc áo đen quần dài, tùy tiện khoác lên mình một kiện áo dài lỏng lẻo lộ ra hơn phân nửa lồng ngực đẹp đẽ.
Pháp sư tóc bạc đứng cạnh bờ sông cách đó không xa, nước sông Ma Nhĩ Độ lạnh đến tận xương, trên mặt nước lượn lờ sương trắng, cô mặc váy sấn ngắn màu trắng đưa lưng về phía hắn, bóng dáng phá lệ mảnh khảnh quạnh quẽ.
Trường Hi từ phía sau ôm eo cô, hơi đem người nhấc lên, Tần Trà không đi giày, chân trần dẫm lên chân Trường Hi, cô mấp máy môi rũ mắt nhìn xuống bàn tay vắt ngang eo mình.
Trường Hi đem cằm đặt trên vai Tần Trà, hắn nghiêng đầu ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé thanh tú của cô, nhẹ nhàng hôn lên dấu hôn hắn lưu lại trên cổ Tần Trà, khàn giọng nói: “Giáo mẫu, ngài nói chuyện được không?”
Hắn cọ cọ vành tai cùng sườn cổ cô, cẩn thận buông lỏng một tay nắm chặt tay Tần Trà, mười ngón tay đan vào nhau, nhiệt độ của cô lạnh đến kinh người, Trường Hi ôn tồn đem tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay, tay kia khẽ nhéo cằm Tần Trà đem đầu cô đối diện mặt mình, hắn lại gần vuốt ve cánh môi Tần Trà.
“Giáo mẫu, ngài nói chuyện đi mà!”
Thiếu niên Ma tộc nhẹ nhàng hôn pháp sư tóc bạc nhỏ xinh, giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp mang theo sạch sẽ: “Rất thích rất thích giáo mẫu, ngài không cần chán ghét ta được không?”
“Nếu như ngài không nói…” Ngữ điệu Trường Hi thấp hèn, âm cuối có chút nỉ non ôn nhu, hắn thực thành kính mà nói: “Ta cũng chỉ có thể giam cầm ngài tại đây.”
“Ta không còn cách nào khác.”
Tần Trà trầm mặc trong chốc lát, rút một tay từ trong lòng bàn tay Trường Hi ra, mái tóc dài tán loạn bộ dạng hắn vừa tùy ý lại phóng túng, hiếm thấy cô ôn nhu mà vuốt vuốt mái tóc đen dài ngang lưng của hắn, hôn hắn, sau đó hơi lùi về phía sau vài bước.
“Thân hình ngươi không gầy nhưng cũng không đến mức thon dài cường tráng, đường nét từ vai đến bắp chân uyển chuyển, ta thích nhất vòng eo của ngươi, vô cùng săn chắc tràn ngập sức mạnh.” Khuôn mặt không cảm xúc giương mắt nhìn hắn, ngữ khí mang theo chút ý cười: “Ừm, còn có, thời điểm ngươi làm chuyện đó…. ngực với trán ướt đẫm mồ hôi, hương vị rất tuyệt, Trường Hi tiểu yêu tinh quá đi…” Cô dừng một chút, kiễng mũi chân cắn lỗ tai hắn, ngữ khi vô cùng đứng đắn: “Ngươi quá gợi cảm.”
Trường Hi: “……”
“Nhưng mà.” Tần Trà hôn nhẹ lên vành tai hắn, ngữ điệu vẫn như trước vô cùng bình tĩnh: “Con mẹ nó nếu ngươi còn không biết tiết chế mà chơi lớn như vậy, ta thật sự sẽ phế ngươi.”
Cô nhướng mày, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt đặt trên cằm hắn nhẹ nhàng điểm qua, âm thanh trong trẻo điểm thêm vài phần lạnh lùng: “Hiểu chưa cục cưng?”
Đôi mắt đỏ sậm của Trường Hi sững sờ một lúc, hắn nhìn ngón tay thon dài dừng ở bên miệng mình một lúc, sau đó nhẹ nhàng câu lên khóe miệng mà cười rộ, ôm lấy eo Tần Trà, hắn cắn nhẹ đầu ngón tay cô trong chốc lát lại cúi đầu hôn cô thật sâu.
“Dạ” Thiếu niên Ma tộc câu lấy môi lưỡi Tần Trà mà ngậm mút, thanh âm trầm thấp nhu hòa: “Ta sẽ khắc chế một chút.”
Tần Trà ôm lấy cổ hắn hôn lại, sau đó lại lùi về phía sau ” Tiểu quỷ, nhớ lấy.”
Cô duỗi tay đem váy lót xé một mảnh vải dài, buộc cao mái tóc mình lên, động tác nhanh nhẹn gọn gàng, dung mạo cô thân thiện vừa mềm mại đáng yêu nhưng ánh mắt lại kiên cường điềm tĩnh như khắc cốt ghi tâm trong màn sương.
Cô vĩnh viễn đều như vậy, vô luận ở trong hoàn cảnh khó khăn như nào, trong xương cốt đều toát lên phong thái thẳng thắng tiêu soái mà cao quý.
“Trận pháp của ngươi đã bị bọn họ ta phá hủy rồi.” Cô hơi quay đầu lại “Tiểu quỷ, cùng nhau ra ngoài đánh một trận đi.”
Trường Hi đi lên vài bước giữ chặt tay Tần Trà, sóng vai cùng cô đi lên, vô cùng ngoan ngoãn “Giáo mẫu lúc trước còn kêu ta là ca ca mà.”
Tần Trà: …… Nếu là “Hảo ca ca cầu ngươi dừng lại” hay mấy cái đại loại như vậy, vẫn là….. không đề cập tới thì hơn, dẫu sao phần trăm chúng ta thành bằng hữu rất cao.
“Âm thanh của giáo mẫu nghe thực hay.” Trường Hi siết chặt ngón tay Tần Trà, nhướng mày “Thật mềm mại, âm cuối cũng rất quyến rũ nha.”
“Gọi ca ca được không?” Trường Hi khom người cọ cọ má cô, “Nghe xong liền rất muốn làm.”
Tần Trà: “Ta còn có thể kêu ngươi là ba ba, ngươi muốn nghe không?”
Con ngươi màu đỏ của Trường Hi càng sâu thêm vài phần “Được” hắn chăm chú nhìn bóng lưng thẳng tắp của vong linh pháp sư tóc bạc, cười nói: “Ta cảm thấy ta sẽ càng thích cái xưng hô này hơn.”
Tần Trà: “……” Biến thái.
Đến gần kết giới, Trường Hi đột nhiên kéo Tần Trà dừng lại, tiếng động ồn ào bên ngoài kết giới mơ hồ có thể nghe thấy, thiếu niên Ma tộc nói rõ ràng với pháp sư tóc bạc:
“Giáo mẫu, đừng rời khỏi ta.”
“Không ai có thể từ trên người ta cướp ngài đi” Thiếu niên Ma tộc “Xoát” một tiếng mở ra đôi cánh chim thật lớn của hắn, đôi mắt hắn đỏ thẫm, cả người bởi vậy mà có vẻ càng thêm nguy hiểm, “Có người nói với ta, thích là phóng túng, yêu là khắc chế, chính là ta không thể, ta yêu ngươi, ta không thể chấp nhận việc ngươi rời bỏ ta, ta không biết chính mình sẽ làm ra cái gì.”
“Cho dù có chết, ngài cũng phải chết chung một chỗ với ta.”
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tần Trà, lực độ nhẹ đến nỗi như sợ cô sẽ bị chạm hỏng, “Nếu không, ta tình nguyện chính tay mình giết chết ngài, sau đó đem từng thớ thịt ngài nuốt xuống ngay cả xương cũng không chừa, có như vậy chúng ta sẽ không chia lìa.”
Hắn tàn nhẫn mà lẩm bẩm: “Ta không thể sống thiếu ngài, cho dù là sống hay đã chết.”
Trường Hi nhẹ nhàng phe phẩy đôi cánh chim màu đen thật lớn của hắn, giống như tư thái của một ác ma vừa cao quý lại hèn mọn đến dơ bẩn. Hắn chăm chú nhìn Tần Trà, nụ cười vô cùng ôn nhu tao nhã nhưng cũng mắc bệnh quái đản, bộc lộ ra dục vọng cố chấp của bản thân.
Tần Trà trầm mặc một hồi, đột nhiên vươn tay vò loạn mái tóc dài của Trường Hi, Trường Hi cũng rất phối hợp mà cong lưng, dung túng để cô dùng ngón tay thon dài luồn qua mái tóc mình không ngừng làm rối tung lên.
“Ăn gì mà ngốc thế không biết.” Cô thản nhiên nói: “Ta muốn bảo hộ ngươi, ngươi phải sống thật tốt.”
Trước kia cô đã từng nói với hắn, ta sẽ bảo vệ ngươi, ta vì bảo vệ ngươi mà tồn tại.
Hiện tại cô nói với hắn, ta muốn bảo hộ ngươi, chỉ cần ngươi phải sống thật tốt.
Trường Hi hơi xòe ra một mảnh cánh nhỏ, dùng đầu cánh nhẹ nhàng kéo Tần Trà vào trong lòng mình, đôi cánh to lớn của hắn hoàn toàn ôm lấy cô, mạnh mẽ triệt để, rồi cúi đầu tựa vào trán cô.
“Giáo mẫu, ta rất thích rất thích ngài.” Trong đôi mắt đỏ sậm của hắn đều là niềm vui sướng vô song, vừa rực rỡ lại thâm sâu “Thích ngài nhất, thích ngài nhất.”
Hắn đưa hai tay nâng mặt cô, hơi thở ấm áp mềm nhẹ phun ra nuốt vào.
“Ta cảm thấy mình như đang ôm cả thế giới vậy.”
“Rắc rầm –“
Đỉnh đầu kết giới đột nhiên nứt ra như mạng nhện từng chút một, sau đó mặt đất dưới chân cũng bắt đầu rung chuyển kịch liệt, gần như ngay lúc nó xuất hiện liền nhanh chóng mở rộng lãnh thổ, chớp mắt lan rộng hơn phân nửa kết giới.
Trường Hi nheo lại đôi mắt hẹp dài, hắn hôn lên khóe miệng Tần Trà: “Ta đi một chút sẽ về ngay.”
Từ trong không gian hắn lấy ra một chiếc áo choàng lông mặc cho Tần Trà, đem cánh mở ra, Ma tộc cao lớn vững vàng như một ngọn núi.
“Bang –“
Đột nhiên một làn sóng khí khổng lồ tràn vào từ vết nứt trên đỉnh đầu rồi nhanh chóng xuyên qua tất cả các vết nứt nhỏ, vòng sáng kết giới từ trong suốt hóa thành thực chất, dường như chia năm xẻ bảy mảnh nhỏ bùm bùm rơi xuống đất hóa thành hư vô.
Trường Hi gập ngón trỏ cùng ngón áp út dựng thẳng ba ngón tay còn lại lên, ma pháp trận màu đỏ xoay tròn quanh lòng bàn tay hắn không ngừng biến lớn, hắn quay ngược lại hướng lòng bàn tay lên trên, trận bàn tách ra bao trùm đỉnh đầu Tần Trà dần dần đi xuống xuyên qua thân thể cô, cho đến khi hoàn toàn bao trùm cơ thể nàng.
“Tìm được ngươi rồi, Ma tộc dơ bẩn.”
Tất cả kết giới chợt “Soạt” một tiếng rách tan nát, một luồng gió lớn lạnh lẽo xen lẫn bụi lá ầm ầm thổi tới, cách đó mấy chục mét hơn một ngàn con người bị phương hướng kì quái bao vây.
Tần Trà căn bản không kịp đi hỏi Trường Hi đặt cô vào trận pháp gì, chỉ liếc mắt một cái đã thấy đối phương đứng tại hướng đó cô liền nhanh chóng phản ứng lại — đó là thần quang minh trận.
Nói đơn giản hơn đó chính là tru tiên trận.
Tộc trưởng của năm đại gia tộc cùng tam đại tư tế đều có mặt, ngay cả mấy đoàn lính đánh thuê nổi danh trên đại lục cũng đến đông đủ, đây đều là cường giả tụ tập lên thảo phạt — bọn họ chỉ kiếm vào Ma tộc vừa mới xuất thế mang phải giết chết hắn.
Tần Trà rất rõ ràng, Trường Hi rất khó chạy thoát được, cô nhất định phải tìm cách khác.
Tần Trà giương mắt nhìn vị Tế Ti phía bên trái, biểu tình đối phương nghiêm túc cô, nhưng mà điều làm cô sụp đổ chính là — tiền bối người đang làm cái gì aaaaaa! Rõ ràng là chúng ta đang đi trên con đường chính là trở thành một vị vua như thế nào bây giờ lại quanh co để giết nhân vật phản diện! Các ngươi cũng là nhân vật phản diện đó.
Tần Trà:…… Kỳ thật tôi cũng không rõ lắm, bỗng dưng một nhân vật phản diện ít chú ý đùng một cái thành trùm cuối???
Trường Hi thong thả ung dung đi lên phía trước vài bước, hắn rũ mắt, lãnh đạm nhìn vị Đại Tế Ti ở chủ vị, cộng thêm năm vị tộc trưởng khác tại năm điểm, dựa theo phương hướng đứng tạo thành liên kết ra bên ngoài, là một lục mang tinh trận đảo ngược.
Huy Cách cau mày khuyên bảo lần cuối cùng: “Ta không cho rằng tất cả đều là lỗi của ngươi, nhưng thân phận của ngươi đã định ngươi không thể tự do, ta có thể bảo đảm tính mạng của ngươi nhưng ngươi sẽ bị giam trong Bất Tử Điện.”
“Ta đã từng nói…” thiếu niên Ma tộc hơi cong khóe miệng tạo thành độ cong vô cùng ranh mãnh, giọng điệu lười biếng sơ đạm: “Ta sẽ mở đường máu khi trở về Bất Tử Điện.”
Hắn cười đặc biệt xấu xa nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc, khí thế mạnh mẽ cùng dung mạo tinh xảo khiến người khác vô pháp khống chế ánh mắt.
Gần một nửa số người đều suy nghĩ dung mạo tuyệt đẹp như vậy tại sao lại là Ma tộc?
“Không thay đổi chủ ý sao? Trường Hi, đây không phải là quyết định đúng đắn.” Huy Cách nâng quang minh pháp trượng lên “Đây là ánh sáng được thần ban tặng, không có tội ác nào có thể tồn tại mà không bị xét xử.”
“Thật là trùng hợp.”
Thiếu niên Ma tộc bỗng nhiên đem cánh chim màu đen mở lớn hết mức, bầu trời trong nháy mắt ảm đạm đi phân nửa, hắn tùy tiện mặc một chiếc áo dài màu trắng cùng quần đen, mái tóc dài ngang lưng có chút hỗn độn làm hắn có vẻ càng thêm ta khí càng thêm nguy hiểm.
Hắn từng bước đi lên phía trước, khàn giọng khiêu khích: “Không ai có quyền được phán xét ta.”
“Bao gồm cả cái chết.”
Tất cả cây cối nháy mắt bị một lực vô hình nghiền nát, sâu trong Ma Nhĩ Độ cây cối bị ma vật lấy làm thức ăn như có được sức mạnh cường hãn nhưng vào lúc này chúng bị cuộn lại và ngưng tụ bởi tiếng gió dữ dội, tạo thành một thân hình rồng đen khổng lồ giữa không trung.
Trong lòng mọi người hiện lên một cảm xúc vô cùng khó tin và hoảng sợ, sắc mặt Huy Cách chợt biến đổi nhìn chằm chằm vào con rồng đen khổng lồ được hình thành bởi sự kết tụ của bột đen trong không khí, nó giương nanh múa vuốt trên đầu bọn họ, một tiếng gầm vang to như tiếng gõ chuông, sấm sét nổ ầm ầm, mọi người trong nháy mắt gần như bị điếc.
Có người kinh hô: “Đây là, đây là –“
“Bùa chết” Ma tộc cong khóe miệng, giọng nói dịu dàng ẩn chứa khí chất cực kỳ lạnh lùng và khát máu, khiến người ta không khỏi toát mồ hôi lạnh “Bùa này ta tặng cho các ngươi.”
Hắn duỗi tay ra búng tay một cái.
“Tốt lắm, trò chơi của các ngươi bắt đầu rồi.”
***
Đào: xin lỗi vì để mọi người đợi lâu, dạo này mình bận quá chưa kịp up chương :333