Nữ Chủ Tỏ Vẻ Nàng Không Phục

Chương 37: - Thế giới 3 (16): Bất Tử Điện?


***


Edit: Đại Manh


Beta: Đào/Đèo


***


Tử bùa ngâm một tiếng thật dài, đôi cánh xương của nó gần như che khuất bầu trời, thân hình to lớn, xương đuôi dài gần chục mét lượn vòng giữa không trung, sau đó nó “Xoát” một tiếng rồi ngẩng đầu bạo khởi. Rồng ngẩng cao đầu tiếng ngâm long trời lở đất, tia chớp nháy mắt xuyên thủng hàng ngàn thân thể, ngay cả tiếng thét kinh hô chói tai bọn họ cũng không kịp phát ra, trong giây lát toàn bộ liền ngã xuống như tầng tầng lớp lớp quân bài domino.


Loại này tốc độ khủng bố đến cực điểm, lúc sau âm thanh búng tay của Ma tộc thanh thúy vang lên, gần mười người bị tử bùa đang bay như tên bắn giật điện chết, tốc độ mắt thường gần như có thể đánh lừa tất cả mọi người — bọn họ đều bị giết trong nháy mắt cùng một lúc.


….. Đây đâu phải là chơi trò chơi! Đây rõ ràng là một vụ tàn sát!


Huy Cách giơ quang minh trượng lên nhanh chóng niệm chú ngữ, Quang Minh thần lực cuồn cuộn như hồng thủy tuôn trào, trong lúc hắc long quay trở lại hắn gần như dựng lên bức tường ánh sáng trong suốt.


“Bành –“


Lần này, lôi đình như vạn quân va chạm, cả vùng đất vì vậy mà rung chuyển, tử bùa hung bạo rống dài, bức tường ánh sáng rực rỡ vững chắc như tường thành gắt gao ngăn lại công kích của hắc long, đôi sừng chiến đấu dữ dội, mỗi cú thúc đều nặng hơn nghìn cân tạo ra tiếng vang đinh tai nhức óc.


Lúc này mọi người mới nhanh chóng hoàn hồn từ trong tử vong, tốc độ bọn họ cực nhanh bắt đầu bày trận lần nữa, giẫm lên các phương vị (phương hướng và vị trí) khác nhau dựa theo trận tuyến mới mà di chuyển, thời gian điều chỉnh cực kỳ ngắn ngủi, thời điểm lần nữa tử bùa đụng vào tường ánh sáng, trong nháy mắt hóa thành vô số bột màu đen bay đầy trời trực tiếp xuyên qua khe hở nhỏ của bức tường ánh sáng không chút trở ngại nào, không ngừng nghiền nát bọn họ, mở rộng vô tận, sau khi băng qua bức tường bột đen lần nữa ngưng tụ thành hình rồng giương nanh múa vuốt.


Tử bùa đằng đằng sát khí hướng bọn họ lao tới, phàm là xuyên thủng nồi(?) nhất định hút hết tất cả linh hồn cùng tinh thần lực của đối phương, cũng bởi vậy mà mắt thường có thể thấy được tốc độ lớn mạnh đáng sợ của nó.


“Trường Hi! Giáo mẫu của ngươi sẽ không hy vọng ngươi làm như vậy!”


Nghe Huy Cách hô lên con ngươi đỏ thẫm của Trường Hi ngày càng âm u, hai tay đan xen, đầu ngón tay liên tục xoa xoa có chút bệnh hoạn, hơi híp mắt, hắn lười biếng mà cười nhạo một tiếng.


“Đúng vậy, ngươi nói rất đúng.” Thiếu niên Ma tộc trong mắt tươi cười đến tàn nhẫn “Cho nên ta sẽ không để nàng biết.”


–Pháp sư tóc bạc vẫn luôn thờ ơ đứng ở một bên trong ảo cảnh!


Phản ứng trên khuôn mặt của Huy Cách chợt biến đổi, hắn một lần nữa tăng lực lượng vào quang minh pháp trận để giảm tốc độ của tử bùa, kỵ sĩ dùng sáo tác ngăn cản tốc độ của tử bùa đem nhốt nó lại, các tinh linh cũng kéo trường cung không chút lưu tình bắn mũi tên, mũi tên lạnh băng xoay tròn bắn về phía thiếu niên Ma tộc đang đứng nở nụ cười.


(sáo tác: có nghĩa là sợi dây dùng để bắt kẻ thù trong thời cổ đại. nguồn: baidu, gg)


Trường Hi không hề nhúc nhích, khoảnh khắc mũi tên xuyên qua ngực hắn, sau đó bị máu thịt của hắn hòa tan, hoàn toàn bị nuốt chửng.


Hắn khẽ vỗ đôi cánh đen của mình, cuồng phong rẽ sóng quét qua, khai sơn phá rìu tàn nhẫn đánh xuống quang minh trận được Huy Cách bổ sung lực lượng, đĩa quang phân tán thành đốm sáng, những đốm sáng bị tiêu diệt thành những chấm nhỏ rồi biến mất.


Huy Cách không ngừng quang minh trượng tiến hành tầng tầng lớp lớp trận pháp, một bên ý đồ lớn tiếng đánh thức vong linh tóc bạc “Tần! Ngươi không định ngăn cản Trường Hi sao?”


“Tần! Tỉnh lại đi!”


Tần Trà xác thật không nhìn thấy.


Cô chăm chú nhìn cảnh tượng trời yên biển lặng trước mắt, rất nhanh liền phản ứng lại — đây là ảo cảnh.


Tần Trà cau mày đi về phía trước mấy bước, nhìn ảo cảnh của Trường Hi, cô vẫn tính bình tĩnh nói: “Kêu bản thể của ngươi ra đây, ta với nó solo một – một.”


Trường sam màu trắng của Ma tộc kết hợp cùng mái tóc dài, khóe miệng nở nụ cười đặc biệt dịu dàng, giọng nói vô cùng trầm thấp: “Đây vốn là bản thể của ta mà, giáo mẫu.”


“Ta thời thời khắc khắc đều phải cùng ngài ở chung một chỗ, ngài ở đâu, ta liền ở đó.”


“… Đem ảo cảnh thu lại đi.” Tần Trà nhìn xung quanh, cảnh vật lúc này cùng khung cảnh lúc trước không có gì khác biệt, cô cong ngón tay gõ lên trán người thanh niên cao lớn mang chút ý cười mắng: “Ngươi có phải hay không ở bên ngoài làm một số chuyện khiến ta tức giận?”


Trường Hi thuận tay ôm eo Tần Trà, hắn hôn lên mi tâm nàng, con ngươi màu đỏ hẹp dài chứa ý cười ôn nhu: “Ừ, giáo mẫu sẽ chán ghét ta sao.”


“Ta sẽ không chán ghét ngươi.” Tần Trà vỗ vỗ bả vai Trường Hi “Thanh niên à, ta chỉ biết đánh chết ngươi thôi.”


“Nếu ngươi chết…” Hiếm thấy cô làm bộ làm tịch giả vờ đứng đắn, vẻ mặt đặc biệt thâm tình nói: “Đại khái là bị ta đánh chết đi? Người trẻ tuổi thì không nên suốt ngày nghĩ tới ch*ch choạt làm gì, phải nhiệt tình hướng tới hoà bình.”


Thanh niên Trường Hi: “……”


“Ta già rồi, mấy cái lăn giường làm không nổi đâu.” Cô cố ý dùng chất giọng người già nói: ” Ngươi chỉ cần làm vài lần thôi mà ta muốn thăng thiên sớm rồi, với lại ta chỉ muốn cùng ngươi sống yên ổn qua mấy ngày cũng không được à.”


“Bất kể ngươi làm cái gì, kết quả xấu nhất không phải là chết, với ta mà nói, thân là vong linh đã không còn ranh giới sinh tử.”


Tần Trà nhìn Trường Hi một hồi lâu, trời cao đúng là đặc biệt thiên vị, ngài ban cho hắn (Ma tộc) bộ dạng tuấn mỹ đường nét thâm thúy, con ngươi đỏ thẫm chăm chú nhìn cô, trong suốt như những viên hồng ngọc yêu quý, sạch sẽ lại cao quý, nơi đó tràn đầy hình bóng của cô, thuần túy mà chuyên chú.


Biết Tần Trà đang nghiêm túc đưa mắt nhìn hắn, thiếu niên Ma tộc nhẹ nhàng chớp mắt một cái, lông mi dày quét qua nơi mí mắt, hai mắt mở to hơi nheo lại, đôi mắt dài hẹp vừa thâm thúy lại chững chạc, hắn xoa xoa gò má Tần Trà, giống như khổng tước đực mở màn tỏ tình.


Người này dáng dấp quá tốt, một ánh mắt này cũng có thể hạ gục nàng trong nháy mắt.


Tần Trà cười nhẹ mấy tiếng, duỗi tay xoa loạn mái tóc dài nhu thuận của Ma tộc, cô ra lệnh cho hắn: “Cúi đầu.”


Thiếu niên Ma tộc thuận theo cúi người xuống ôm lấy Tần Trà, pháp sư tóc bạc mềm mại ôm lấy cổ hắn hôn lên khóe miệng.


“Ta rất thích ngươi, một chút cũng không chán ghét.”


Trường Hi bất an, ngài sẵn sàng xoa dịu nỗi bất an của hắn, hắn bội nghịch thiên hạ, hắn coi thường mạng người, trong hắn không tồn tại cái thứ gọi là “Tam quan”, hắn chỉ cố chấp với thứ hắn muốn độc chiếm của riêng mình.


Một cảm xúc chua xót nào đó đang lên men trong lòng, Tần Trà từ bỏ tam quan của mình nhẹ nhàng nói: “Mối quan tâm duy nhất của ta chính là, ngươi có còn sống hay không, có chịu mở lòng hay không?”


Lúc sau những lời này lại là một trận trầm mặc, thẳng đến khi Trường Hi nhỏ giọng bật cười.


“…… Giáo mẫu” Trường Hi khom người một tay vòng qua cổ nàng, trán và chóp mũi chạm vào nhau, hắn hạ thấp giọng vô cùng thân mật nói: “Làm sao ta lại có thể thích ngài đến vậy, thật sự rất rất nhớ, muốn đem ngươi ăn vào bụng.”


“Giáo mẫu, ta chỉ có ngài.”


Hắn thâm nhập đầu lưỡi, say sưa hôn sâu nữ nhân trong lòng ngực.


Huyên náo như bình nước đột nhiên vỡ ầm ầm đột kích, đập vào mắt chính là xác chết khắp nơi, con rồng đen to lớn vui mừng gây sóng gió khắp nơi, mà Huy Cách liên hợp cùng năm đại gia tộc vừa vặn bố trí xong tỏa hồn trận, hắc long ngâm một tiếng dài thật thê lương, sinh sôi bị giam cầm trong trận.


Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, mọi người đồng loạt ngẩng đầu:… Hắn! Mẹ! Mẹ ! Cái! Con Gấu !!! Đồ Tồi!!!


Bên này đánh nhau ngươi chết ta sống, các ngươi lại ở bên đó nói chuyện yêu đương! Cho thế giới này nhiều tình yêu hơn một chút có được hay không có được không??


Tuy nhiên, người khó chịu nhất chính là–


“Đừng ngăn cản lão tử! Lão tử muốn xé xác hắn!!”


An Cách Liệt rít gào gầm rú, móng vuốt cũng đem đất đào thành cái hố, gã bị nữ tinh linh Mia dùng dây đằng gắt gao cuốn chặt lôi kéo.


“Gừ gừ gừ!” Mắt An Cách Liệt đều đỏ lên vì tức “CMN đừng ngăn cản ta, đó là con dâu mà ta coi trọng mà, CMN!”


Cuối cùng gào lên một câu thực tê tâm liệt phế: “Trà Tử là giáo mẫu của tên khốn đó aaaaa!”


Tần Trà đẩy đẩy Trường Hi, thiếu niên Ma tộc vẫn như cũ tiến quân thần tốc, những người khác bắt đầu công kích hắn, hắn mới lùi về sau đêm Tần Trà che chở trong lồng ngực, quay lưng chắn mũi tên, hắn lại rất có tâm cơ khống chế mũi tên đâm vào cơ thể mình một chút, nhíu mi làm ra vẻ mặt thống khổ.


“Giáo mẫu” Hắn sờ một gương mặt Tần Trà “Ở đây hơi đau a.”


Mọi người:…… Bà nội nó cái con gấu tâm cơ kỹ nữ trà xanh tút đây đê tiện !


Tần Trà duỗi tay vòng qua lưng hắn dứt khoát rút mũi tên ra, cô nói: “Không sao hết, rút ra liền hết đau.”


Sau đó cô đi vòng Trường Hi, đối mặt với tất cả mọi người đứng ngay ngắn.


“Đàm phán đi” Pháp sư tóc bạc khuôn mặt thanh lãnh, ngữ tốc không nhanh không chậm “Các ngươi đánh không lại đâu, chúng ta đàm phán.”


Tuy rằng không phục lắm, nhưng đây là sự thật, bọn họ tụ tập mọi người lại, giống như đang gãi ngứa cho thiếu niên Ma tộc mà thôi.


Tất cả mọi người đều lâm vào im lặng, thẳng đến Đại Tư Tế Huy Cách mở miệng: “Tần, ta phải đem hắn về phong ấn, chờ hoàn toàn thay thế sức mạnh cùng huyết mạch Ma tộc, hắn liền có thể tự do, ta bảo đảm.”


— Huy Cách nhìn chằm chằm Tần Trà, hắn biết rõ cô mới là nhược điểm của Trường Hi.


Tần Trà về phía sau duỗi duỗi tay, Trường Hi lập tức nắm chặt, pháp sư tóc bạc trầm ngâm, nhìn qua Trường Hi: “Ngươi……”


Cô trầm mặc một hồi, nói: “Ta sẽ canh giữ cho ngươi, có thể chứ ?”


Đôi mắt màu đỏ của Trường Hi không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm Tần Trà, ý cười trong mắt cô dường như ngày càng rõ ràng.


“Nếu ngươi không muốn, ta liền theo ngươi đánh ra ngoài, nếu như ngươi nguyện ý, ta liền vĩnh viễn trông nom ngươi.”


“Có lẽ ta không giống như ngươi, thích một người chân thành mà mãnh liệt, nhưng ta cảm thấy ta thật sự rất thích ngươi, ta còn non lắm đó giờ có thích ai đâu.” Tần Trà cong lên khóe miệng, lần đầu tiên có vẻ có chút ngượng ngùng “Ta cũng không biết tại sao lại thích ngươi, nhưng vô luận ngươi quyết định cái gì, ta đều sẽ nguyện ý phụng bồi.”


Huy Cách lo lắng Tần Trà bọn họ không tin, hắn ta đặc biệt đi lên phía trước mấy bước, thành khẩn nói: “Ta tuyệt đối sẽ không tổn thương Trường Hi, quá trình diễn ra sẽ rất thống khổ, nhưng ta thật sự là muốn trợ giúp hắn, đây là do tư tế Bất Tử Điện nợ hắn.”


Ngay sau đó đoàn binh trưởng ngân du ôm một nữ tử đi lên trước “Ta nguyện ý đảm bảo” vị kiếm sĩ đoàn trưởng trầm ổn ít nói này đột nhiên trực tiếp hướng Tần Trà ngửa bài “Ta không gọi là Bạc Du, ta tên Phất Lãng, là trưởng đoàn kiếm sĩ Bất Tử Điện, đây là thê tử ta Tác Ngói Tư.”


Tác Ngói Tư lên tiếng đáp lại khom người, nàng dịu dàng nói: “Tần đại nhân, chắc ngài không quen biết ta đâu, ta đã từng gửi thư cho ngài, lúc trước bởi vì vấn đề giáo dục Trường Hi, ta thỉnh cầu ngài tới học viện một chuyến.”


“Sau này… bởi vì chuyện của Ai Duy viện trưởng, ta vẫn luôn áy náy trong lòng, trượng phu ta được mệnh đi cùng Đại Tư Tế tìm kiếm các ngươi, ta thật sự hy vọng có thể bồi thường vài thứ.”


Cái này Tần Trà thật sự không nghĩ tới, Huy Cách tiếp lời nói: “Nếu như muốn động thủ, thời điểm tìm thấy hắn lúc đó còn chưa trưởng thành, ta liền trực tiếp động thủ.”


Tần Trà suy tư trong chốc lát, cô kỳ thật không quá để ý Trường Hi lựa chọn cái gì, chỉ cần hắn còn sống, cái gì cũng tốt.


Cô thản nhiên nhìn Trường Hi đem quyền quyết định giao cho hắn.


Trường Hi nhìn khuôn mặt tái nhợt của giáo mẫu “Nhưng nếu ngài bị tổn thương, ta xin thế không ai được phép sống sót thoát khỏi chỗ này .”


Tần Trà lắc đầu “Nếu như là chuyện này, ta cũng chả thèm để ý.”


Chân chính thương tổn tới cô là Ai Duy, nhưng Ai Duy cũng đã chết rồi.


“…… Vậy được rồi” Trường Hi ôm Tần Trà, hắn khàn khàn nói “Ở Bất Tử Điện chỉ có ta cùng giáo mẫu, mấy thứ khác không cần.”


Dù sao Bất Tử Điện mới là sân nhà của hắn.


Huy Cách rốt cuộc cũng hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn ý bảo những người khác buông vũ khí xuống, có người không phục kháng nghị, những đồng bạn đã chết thì phải làm sao đây, Đại Tư Tế lạnh lùng đáp một câu: “Quy tắc của lính đánh thuê các ngươi đã quên rồi sao?”


— bản lĩnh không bằng người, tuyệt không trả thù.


Tả Tư Tế Nhã Bố cũng hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn cảm thấy bệnh nhân nhà mình quá có phong phạm đế vương, xem ra ngày tàn của Huy Cách không còn xa nữa.


Huy Cách giơ lên quang minh trượng vẽ xuống trận pháp trở về Bất Tử Điện, cho rằng trần ai lạc định cứ như vậy lắng xuống, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại cố tình xảy ra biến cố.


Nữ tinh linh Mia đột nhiên lao tới đem một tiểu khối khoáng thạch thẳng tắp nện lên người Trường Hi, ánh sáng đột nhiên bùng nổ dữ dội, trong nháy mắt che trời lấp đất, thời điểm mọi người còn chưa phản ứng lại, vong linh tộc trưởng không biết từ góc nào đột nhiên chạy ra một phen cốt thương trực tiếp đâm vào thân thể không hề phòng bị của Tần Trà.


Chính giữa trái tim, đâm thủng ngực mà qua.


Toàn bộ quá trình làm cho người ta sợ hãi thình lình xảy ra, đánh đến mọi người trở tay không kịp, Trường Hi bị khối khoáng thạch Mia ném áp chế hoàn toàn không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn cốt thương màu bạc xuyên qua người Tần Trà khai ra huyết hoa.


“Phản đồ — sỉ nhục –” Ánh mắt vong linh tộc trưởng tối tăm vặn vẹo vô cùng dữ tợn, ả ghen tỵ thô lỗ nguyền rủa “Đi chết đi –“


Huy Cách vừa mới nhận ra viên đá đập về phía Trường Hi là thánh vật “An ngọc” của Tinh Linh tộc, từ trước đến giờ đều do tinh linh tộc trưởng nắm giữ mà tinh linh tộc trưởng cả đời đảm nhiệm Đại Tư Tế Bất Tử Điện, bởi vậy trước lúc Đại Tư Tế đột nhiên chết, an ngọc cũng không rõ tung tích.


An ngọc là đồ vật duy nhất của Thiên tộc, có thể khắc chế được Ma tộc.


Nhưng mà Huy Cách còn chưa kịp suy tính vì sao Mia lại có trong tay an ngọc – thánh vật tộc Tinh Linh, ngay sau đó hắn liền thấy một thương điên cuồng từ Vong Linh tộc trưởng, trong nháy mắt kia khóe mắt hắn quả thực muốn nứt ra, phá âm rống to: “Đa Lợi! Ngươi điên rồi sao! Dừng tay! Dừng tay!!!”


Trường Hi tuyệt đối sẽ vì vậy mà mất khống chế!


Nhưng mà đã quá muộn, cốt thương là thánh vật của Vong Linh tộc “Vong linh thẩm phán”, thời kì toàn thịnh Tần Trà đại khái có thể coi thường một kích toàn lực của “Vong linh thẩm phán” nhưng hiện tại nàng một thương qua đi, trong nháy mắt hóa thành khung xương.


Đa Lợi không chút lưu tình rút vong linh thẩm phán ra, sau đó chuẩn bị lần thứ hai đâm vào —


Cùng lúc đó, Mia thét chói tai: “Đi tìm chết đi đồ quái vật!”


Ả giương cung bắn tên, an ngọc tinh chuẩn xuyên qua trực tiếp ghim vào ngực Trường Hi.


“Phụt.”


“Đi tìm chết!” Giọng nữ sắc bén xuyên thấu bầu trời “Chôn cùng cha ta đi! Đồ quái vật!”


***


Đào: Tối nay up hết thế giới 3 nha, từ thế giới 4 trở đi sẽ chỉ đăng dạng xì poi (◕ᴗ◕✿) trên wattpad. Full chương sẽ được


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận