Mặt kính lưu ly được nung nấu rất nhẵn nhịu, màu xanh lá nhàn nhạt óng ánh, có thể thấy được cả ngọn đèn bên trong, bên ngoài lưu ly còn thêm mấy tầng xanh biếc nhạt, bên trong đủ màu sắc hình dáng của các loại hoa cỏ. Gió lạnh thổi qua, đèn lưu ly chuyển động, những hoa văn kia như đang sống vậy, cánh hoa như muốn bay ra ngoài.
“Cám ơn huynh, Gia Mậu ca ca.”Tương Nghi cẩn thận cầm tú cầu, cảm xúc trăm mối ngổn ngang, ngày mai Gia Mậu phải về Giang Lăng, không chừng sau này cũng không thể gặp lại, có cái đèn lưu ly này làm kỷ niệm cũng tốt.
Mặc dù đã quyết định đời này sẽ không day dưa với chàng nữa, nhưng trái tim của Tương Nghi, luôn không thể giải thích được mà hướng về Gia Mậu.
Có lẽ bởi vì nghiệt duyên kiếp trước của hai người quá sâu, bọn họ giống như gió cuốn đá nhỏ, bay lả tả theo gió, cũng vì gió mà rơi xuống. Bất quá nàng chỉ là một hạt cát nhỏ, chưa bị thổi đã rơi xuống đất, còn Gia Mậu lại là cát mịn trên đất, theo gió bay rất xa, nàng vô luận như thế nào cũng không đuổi theo nổi.
Bảo Trụ vội vàng đưa quà tặng của mình lên: “Muội cũng đừng có chỉ nhìn đèn lưu ly Gia Mậu tặng, muội mau nhìn của ta một chút, nhìn của ta đi.”
Bảo Trụ tặng nàng một cái nghiên mực, lần trước cậu thấy nghiên mực của Tương Nghi bị đập mẻ hai chỗ, cảm thấy kỳ quái, liền hỏi Thúy Chi một chút làm sao lại hư, thì biết được là Lạc Tương Ngọc lấy ra ngoài giở trò xấu, giận tới mức nổi bão: “Tương Nghi, ta sẽ mua cho muội cái khác, hừ, thật tức chết người! Cái nghiên mực kia là Gia Mậu phải bỏ rất nhiều tâm sức để chọn đó!”
Tương Nghi thấy cái nghiên mực đen xì, không có đẹp mắt như cái nghiên mực lần trước Gia Mậu tặng, nhưng đây cũng là một phần tâm ý của Bảo Trụ, nàng vội vàng thu vào, cười cười nhìn Bảo Trụ, nói: “Đa tạ Bảo Trụ ca ca tặng cho muội cái nghiên mực này.”
“Tương Nghi, muội ngàn vạn lần không được yếu thế như vậy, sau này nếu Lạc Tương Ngọc còn giở thủ đoạn hèn hạ đùa giỡn muội, muội phải nói ngay cho ta, ta đi đến Lạc Phủ bắt nàng ta, rồi hung hăng đánh một trận.” Bảo Trụ vung vung nắm đấm nhỏ lên, hàm răng trắng noãn lóe sáng dưới ánh sáng mặt trời, cậu học võ nghệ với tổ phụ, đối với với một con nhóc năm tuổi, tự nhiên không thể thua nha.
Tương Nghi lắc đầu: “Bảo Trụ ca ca, làm sao có thể để huynh đến nhà muội đánh người, sau này muội tránh nàng là được.”
Lần trước nàng chạy tới bên cạnh Lạc lão phu nhân, Lạc Tương Ngọc cho là tố cáo nàng với tổ mẫu thành công, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi, mấy ngày nay cũng không có động tĩnh gì, chẳng qua là ở trong viện theo bọn nha hoàn chạy loạn khắp nơi, không có chuyện gì thì sai nha hoàn bà tử đắp người tuyết, không dám chạy đến chỗ Tương Nghi gây ồn ào nữa.
Mặc dù nói Lạc lão phu nhân thiên vị, nhưng nàng cũng không phải người được cưng chiều, Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn huyên náo khó coi, nàng còn sẽ ra nói chuyện. Trước kia Tương Nghi không muốn thân cận với Lạc lão phu nhân, là bởi vì thấy bà quá thiên vị đi, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại, thấy lúc nào cần nói chuyện thì nói chuyện, tránh cho các nàng nghĩ mình dễ khi dễ, mà từng bước áp tới.
“Ai nha nha, tại sao phải tránh mặt chứ?” Bảo Trụ gãi đầu: “Ta dạy cho muội một chút công phu, dùng đúng lúc, đảm bảo sẽ quật nàng xuống đất thôi.”
Thúy Chi ở bên cạnh gật đầu liên tục, nói: “Bảo Trụ thiếu gia nói đúng đó, cô nương nên học một số chiêu thuật, để sau này còn phải phòng thân nha.”
Bảo Trụ thấy Thúy Chi đồng ý với ý kiến của mình, thì rất đắc ý, lấy Gia Mậu làm bia, bắt đầu hoa tay múa chân để cho Tương Nghi nhìn, như thế nào mới có thể vừa nhanh vừa chuẩn đem đối thủ quật ngã xuống đất.
Tương Nghi đứng xem, mở to hai mắt ra nhìn, thấy Gia Mậu bị Bảo Trụ ném xuống tuyết, trong lòng có chút đau, Gia Mậu lại không thèm để ý, bò dậy đánh tuyết trên quần áo xuống: “Tương Nghi, muội có thấy rõ không?”
Tương Nghi gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng không xong, Bảo Trụ ra tay có chút nhanh, nàng không thể thấy kịp tư thế ra đòn như thế nào, nhưng nàng lại không muốn thấy Bảo Trụ đem Gia Mậu đánh ngã xuống đất nữa, đứng ở đó ngơ ngác nhìn Gia Mậu và Bảo Trụ, cũng không biết phải trả lời như thế nào, mà Thúy Chi đứng bên cạnh lại lĩnh ngộ không ít: “Bảo Trụ thiếu gia, có phải như vậy, như vậy không?”
Nàng đi tới, đột nhiên bắt lấy cổ tay phải của Bảo Trụ, khom lưng, vác Bảo Trụ lên vai, trở tay một cái, Bảo Trụ liền bị Thúy Chi ném ngay xuống đất.
Gia Mậu nhìn, vỗ tay cười phá lên: “Bảo Trụ, lần này nên là huynh ngã nhé.”
Bảo Trụ bò từ đống tuyết lên, cười hắc hắc: “Tương Nghi, thấy rõ không? Giống như Thúy Chi làm vậy.”
Tương Nghi gật đầu: “Trở về sẽ kêu Thúy Chi dạy muội.”
“Ừ.” Bảo Trụ cười cười: “Nếu Thúy Chi học võ nghệ cùng tổ phụ, không chừng sẽ trở thành cao thủ đấy, một cú vừa rồi, đúng là sạch sẽ lưu loát.”
Thúy Chi ha ha cười, nói: “Nô tỳ hay làm việc nặng, nên có khí lực nhiều, nếu Bảo Trụ thiếu gia lớn thêm vài tuổi nữa, nô tỳ không thể làm được đâu.”
Gia Mậu đi tới cạnh Tương Nghi, cúi đầu nhìn đèn lưu ly trong tay nàng, lại nhìn trộm mặt nàng một cái, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Tương Nghi, muội muốn tặng ta cái gì trong ngày lễ?”