Thẩm Tinh thoáng sa sầm nét mặt nhìn cô.
– Xảy ra việc như vậy, sao không nói với anh?
Thẩm Nhược Giai nghịch tóc, nói.
– Dù sao cũng không bị thương.
Thẩm Tinh cắt ngang lời cô.
– Nên em cứ thế im lặng sao, nếu không phải là chủ nhiệm gọi đến thì anh cũng không biết em gái mình suýt bị giết.
Thẩm Nhược Giai im lặng, cô không biết nói gì để Thẩm Tinh hết giận.
Cô giả vờ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường rồi đứng dậy.
– Đến giờ học rồi, An Vũ Phong đang chờ em, em về phòng đây.
Thẩm Tinh biết cô đang lấy cớ để chạy, anh xụ mặt, định cất lời nói tiếp.
Nhưng Thẩm Nhược Giai đã đoán được, cô bỗng đi đến trước mặt anh, hơi cúi người, hai ngón tay đẩy hai bên mặt anh lên tạo ra một nụ cười miễn cưỡng trên mặt Thẩm Tinh. Cô cười hì hì, hành động lại vô cùng to gan.
– Được rồi, đừng giận nữa, anh cười lên đi, suốt ngày xụ mặt,xấu chết đi được.
Sau đó Thẩm Nhược Giai nhanh chân chạy lên phòng.
Thẩm Tinh ngơ ngác, hồi lâu anh bất đắc dĩ đưa tay xoa mặt.
————
An Vũ Phong ra vẻ nghiêm túc giảng bài, nhưng chỉ có mình cậu biết mỗi giây mỗi phút sự chú ý của cậu chỉ đặt lên người con gái bên cạnh.
Chuyện hồi sáng khiến cậu không bình tĩnh nổi.
Khi nghe tin Đoàn Uyển Như định giết Thẩm Nhược Giai, sợ hãi bóp nghẹt cậu, An Vũ Phong cảm thấy vô cùng khó thở. Cậu chỉ thở phào nhẹ nhõm khi biết Thẩm Nhược Giai không bị thương.
An Vũ Phong đã không quan tâm mọi thứ xung quanh, nói vội với thầy chủ nhiệm rằng mình nghỉ học sớm rồi cầm cặp chạy vội về nhà.
Khi nhìn thấy cô ngồi trên ghế, An Vũ Phong nhẹ nhõm hẳn.
Nhưng.
Lúc cô gặp nguy hiểm, mà cậu lại không ở ngay lúc tại đó để cứu cậu.
An Vũ Phong siết chặt cây bút chì.
Lần đầu tiên,ước muốn mạnh lên trong cậu lại mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Thẩm Nhược Giai nhìn bài toán, lâm vào hoang mang. Cô thất bại cúi đầu, bỏ cuộc hoàn toàn, đành phải ngẩng lên hỏi.
– Bài này làm như th…
Chợt cô im lặng. Bởi cô thấy vẻ mặt An Vũ Phong không được vui, cậu ta đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Hình như hôm nay cậu ta có chút lạ lạ?
– Vũ Phong?
An Vũ Phong bừng tỉnh, cậu nhận ra mình vừa ngẩn người. Mí mắt cậu rũ xuống, cậu nhẹ nói.
– Xin lỗi.
Thẩm Nhược Giai dùng bút chỉ chỉ một bài. Cô hỏi.
– Bài này làm như thế nào?
Sau khi An Vũ Phong giảng cho cô hiểu, Thẩm Nhược Giai xoay bút, hơi do dự vài giây, cô mới nói.
– Cậu có tâm sự hả? Nếu không phiền thì có thể nói với tôi.
An Vũ Phong nhìn cô, khóe miệng cong lên.
– Không có gì. Chút chuyện nhỏ thôi.
Ánh mắt cậu chuyên chú nhìn cô, giống như trong mắt cậu chỉ chứa mỗi hình bóng cô, không có ai khác.
Thẩm Nhược Giai hơi ngây người.
Vừa rồi là ảo giác sao?
Cảm giác thiếu niên ngồi cạnh thích mình làm cho Thẩm Nhược Giai lúng túng.
Có lẽ mình đọc truyện ngôn tình nhiều quá nên nhiều khi sinh ra ảo tưởng.
Thẩm Nhược Giai tìm lý do như vậy, cô giả vờ bình tĩnh quay qua làm bài tiếp.
Đến khi An Vũ Phong về phòng, Thẩm Nhược Giai liền xuống dưới tầng một.
Lấy đống đồ ăn vặt cô để trong tủ lạnh.
Nhưng rất nhanh cô liền hối hận với quyết định này. Ngay khi xuống tầng một, nhìn thấy bóng người ngồi trên sô pha, Thẩm Nhược Giai mặt không biểu tình, không chút chần chờ liền quay người định đi về phòng.
Nhưng người kia cất lời ngăn lại hành động này của cô.
– Không nghĩ đối diện với ta đến thế à, Nhược Giai?
Khoảnh khắc đó,Thẩm Nhược Giai tái mặt.
.
.
.
.
.
.
.
.
Pr tác phẩm mới =))
Tên : [Ngôn tình] Sinh tồn.
Thể loại : kinh dị, hắc hóa, xuyên nhanh, nữ cường.
Văn án :
Cố Linh Thư đã chết, chết không cam lòng . Nhưng cô có một cơ hội sống lại, điều kiện là phải sống sót qua ba thế giới kinh dị.