Nữ Thần Bóng Tối Của Chợ Đêm

Chương 7


Động tác chim Ưng sải cánh của Tôn Húc Xuyên đã chọc cười những vị khách đang đứng xếp hàng trước quầy của Lăng Sấm, anh không thể nhìn được nữa, bèn đuổi anh ta về quầy của mình.

Việc buôn bán bên quầy thịt nướng của Điền Miêu Miêu lúc này cũng đang vô cùng sôi nổi, vì bọn họ nướng thịt sống chầm chậm, nên tốc độ không được nhanh, những xiên nướng trên bếp nối đuôi nhau không ngừng.

Điền Miêu Miêu bận đón khách và thanh toán, cũng chẳng có lúc nào thảnh thơi. Vốn dĩ Điền Đậu Đậu cảm thấy Điền Miêu Miêu bảo cậu ấy phụ trách nướng, còn cô phụ trách đón khách là vì cố ý để cậu làm nô bộc. Nhưng hiện tại, khi nghe thấy tiếng thúc giục của khách hàng, thì cậu lại cảm thấy sắp xếp này quả không thể hợp lý hơn. 

Chị gái đón khách đúng là trình độ khách sạn năm sao mà! Hơn nữa, so với những khách hàng khó nhằn tại khách sạn, thì khách hàng ở đây cô lại dễ đối phó hơn.  

Sau khi một lượt khách rời đi, Điền Miêu Miêu ngẩng đầu, nhân tiện nhìn sang quầy mì chua cay phía đối diện. Chủ quầy là một người phụ nữ trung niên, động tác làm mì của chị ấy vô cùng linh hoạt. Trước quầy hàng vẫn còn có một cô bé, nhìn khoảng bảy, tám tuổi, đang loanh quanh bên cạnh đỡ việc cho chị ấy.

Hôm qua, cô nhóc này cũng đã đến, có lẽ là con gái của bà chủ, tuy tuổi không lớn, nhưng làm việc đâu vào đấy. Điền Miêu Miêu nhìn thấy cô bé, lại nghĩ đến bản thân hồi nhỏ bán hàng cùng ba.  

“Chị, chị ngẩn người ra đó làm gì thế? Mười hai xiên này nướng xong cả rồi!” Điền Đậu Đậu ngoái đầu lại hét lên với cô.

“Ồ, đến ngay.” Điền Miêu Miêu bừng tỉnh, quay lại xe đồ ăn: “Chị đang nhìn cô bé bên đối diện, ngày nào cũng ở quầy đỡ việc cho mẹ, trước đây chị mới bằng chừng đó mà ngày nào cũng bán hàng cùng ba, đỡ ba việc bán đồ nướng kìa!”

Cô vừa nói vậy, khiến Điền Đậu Đậu phải phì cười: “Chị như vậy mà cũng gọi là giúp ba ấy hả? Đừng có tưởng em không biết, chị muốn đi cùng ba để ăn thịt nướng thì có!”

“…” Ưm… Cũng có một chút chút lý do này trong đó! Cô bĩu môi, bỏ đồ nướng vào túi rồi mang đến cho khách.

Sau khi nhóm khách này rời đi, cuối cùng thì Điền Miêu Miêu cũng có thời gian nướng mười xiên, chuẩn bị mang sang cho Tôn Húc Xuyên, coi như cảm ơn món mực đ ĩa sắt của anh ta. 

“Em thấy tên tóc vàng hoe đó đang muốn theo đuổi chị, chị còn đưa đồ nướng qua cho anh ta nữa?” Điền Đậu Đậu chép miệng một tiếng, cậu ấy không thích cái tên họ Tôn kia, vừa nhìn đã thấy có ý muốn “hốt” chị gái của cậu đi rồi.

Điền Miêu Miêu lại nói: “Nếu anh ta thực sự có ý định đó, thì chị càng phải mang đồ nướng sang cho anh ta, không thể ăn không mực của người ta được.”

Điền Đậu Đậu ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý.  

Điền Miêu Miêu cố ý chọn lúc trước quầy của Tôn Húc Xuyên có người thì đi qua, như vậy anh ta sẽ bận làm cơm mực cho khách, cũng không có thời gian trò chuyện cùng cô. 

Khi ngang qua xe đồ ăn của Lăng Sấm, cô mới phát hiện cô gái bên quầy phở chua cay đã chạy sang chỗ anh rồi, trên tay còn cầm cây bút và sách bài tập, hình như đang nhờ Lăng Sấm giảng bài tập về nhà cho cô bé.  

Điền Miêu Miêu có chút bất ngờ nhìn bọn họ, cô đi đến trước quầy cơm mực đ ĩa sắt của Tôn Húc Xuyên: “Ông chủ Tôn, em trai tôi nướng chút đồ nướng cho anh, cảm ơn mực của anh nhé!”  

Lăng Sấm đang giảng bài cho Lương Tinh Tinh, anh nghe thấy giọng của Điền Miêu Miêu bèn ngước mắt nhìn về phía cô, mà Lương Tinh Tinh ở bên cạnh cũng ngẩng đầu lên theo.

Điền Miêu Miêu cứ thế đặt đồ nướng lên quầy của Tôn Húc Xuyên, Tôn Húc Xuyên đang nướng mực cho khách, còn chưa kịp lên tiếng, Điền Miêu Miêu đã nói: “Anh cứ làm việc đi, tôi không làm phiền anh nữa.”

“… Được!”

Điền Miêu Miêu nói xong bèn quay người, vừa mới quay lại thì thấy Lăng Sấm và cô bé bên cạnh anh đang nhìn mình. Cô dừng lại, mỉm cười chào hỏi hai người: “Xin chào!”  

Lăng Sấm không lên tiếng, nhưng Lương Tinh Tinh lại cười khanh khách với cô: “Chào chị ạ, chị xinh thật đó!”  

Điền Miêu Miêu thầm nghĩ, cô nhóc Lương Tinh Tinh này đúng là có mắt nhìn, có thể nhìn thấy dáng vẻ vốn có của cô thông qua cách ăn vận trang điểm mộc mạc này.

Cô cong môi mỉm cười, nhìn cô bé: “Em cũng rất đáng yêu.” 

Lương Tinh Tinh lại cười khúc khích, Lăng Sầm ngồi bên cạnh nhắc nhở một câu: “Đọc câu hỏi.”  

“…” Nụ cười trên khuôn mặt Lương Tinh Tinh lập tức biến mất, cô bé lại tiếp tục mặt mày ủ rũ nhìn tập bài trước mắt.

Điền Miêu Miêu đứng đối diện khẽ nhướng mày, thầy giáo Lăng nghiêm khắc ghê đó. Cô không làm phiền họ làm bài nữa, bèn đi thẳng về quầy hàng của mình, Lương Tinh Tinh viết xong bài mà Lăng Sấm vừa giảng, rồi ngẩng đầu cẩn thận thăm dò anh.  

Lăng Sấm đọc đáp án cô bé viết, thì khẽ gật đầu: “Ừm, làm đúng rồi.”

Lương Tinh Tinh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, rồi lại có tâm trạng nghe ngóng chỗ anh: “Anh Lăng Sấm, chị gái vừa rồi mới đến phải không? Xe đồ nướng của chị ấy đẹp thật, là màu hồng phấn kìa!”

Lăng Sấm nhìn cô bé, lên tiếng: “Bài tập còn chưa làm xong, mà lại rảnh rỗi quan tâm đ ến người khác.”  

Lương Tinh Tinh chớp chớp mắt, không đáp lại, Lăng Sấm lật dở một trang bài tập, nhìn thấy câu hỏi mà cô bé bỏ trống: “Bài này trước đây anh đã giảng cho em dạng tương tự rồi, vậy mà thay đổi số liệu là em lại không làm được à?”

“…” Lương Tinh Tinh im lặng, cách anh Lăng Sấm nói y hệt như giáo viên chủ nhiệm của lớp cô bé, tuy rằng anh nghiêm khắc, nhưng cô bé vẫn thích chạy qua đây nhờ anh giảng bài.

Bởi vì anh đẹp trai.

Lại có thêm một vị khách đến trước xe cơm chiên của Lăng Sấm, anh bảo Lương Tinh Tinh tự nghĩ câu hỏi này, còn mình thì đứng dậy chiên cơm. Một khách hàng nữ trẻ tuổi đến mua cơm, trông thấy Lương Tinh Tinh trong xe của Lăng Sấm, thì kinh ngạc đến muốn bắn con ngươi ra ngoài: “Ông chủ, đây là con gái của anh sao?”

Lương Tinh Tinh đang làm bài tập, nghe thấy đối phương hỏi vậy, bèn ngẩng đầu lên đáp lại cô ta: “Chị, em là con của bà chủ tiệm phở chua cay đối diện, không phải con gái của anh Lăng Sấm, chị vẫn còn cơ hội!” 

Tuy nhiên, cô bé cảm thấy chị gái xinh đẹp ở quầy đồ nướng bên cạnh càng có cơ hội lớn hơn.

Lăng Sấm có chút không nói nên lời nhìn cô bé một cái, đầu óc trẻ con bây giờ toàn mấy thứ này sao?  

Khách hàng nữ đối diện thấy ngại ngùng vì câu nói này của Lương Tinh Tinh, gương mặt cũng hơi ửng đỏ.

Trước khi Lăng Sấm đóng quầy, thì cuối cùng Lương Tinh Tinh cũng hoàn thành những bài tập về nhà chưa làm, cô bé cầm theo sách bài tập và bút quay về chỗ mẹ. 

Hôm nay, gần mười hai giờ Điền Miêu Miêu mới đóng hàng, trước khi rời đi, cô liếc nhìn một lượt, thấy quầy bán phở chua cay đối diện vẫn đang bán hàng, chỉ có điều cô nhóc không còn ở đó nữa.  

Trên đường về với Điền Đậu Đậu, cô đã nhân tiện tính luôn thu nhập tối nay, hôm nay nhiều hơn hôm qua tám trăm tệ, suýt chút nữa thì gấp đôi rồi.

“Đến cuối tuần chắc chắn buôn bán còn đắt khách hơn.” Điền Miêu Miêu nhất thời tràn đầy hy vọng cho cuộc sống tương lai: “Nói không chừng chúng ta sẽ có thể làm nên sự nghiệp đó!”

Điền Đậu Đậu đã quá mệt nên không muốn nói chuyện, tuy rằng cậu ấy sớm biết rằng bày quầy bán hàng sẽ mệt, nhưng không ngờ lại còn mệt hơn cả làm trong bếp ở nhà trọ: “Người khác bán mạng làm việc như vậy là vì phải nuôi gia đình, nuôi con cái ăn học, chị xem, chị thì một là chưa kết hôn, hai là chưa có con, tại sao lại phải vất vả đến thế?”  

Điền Miêu Miêu nói: “Chị kiếm tiền cho chị không được hả? Kiếm lương hưu cho bản thân!”

Điền Đậu Đậu khịt mũi: “Khói dầu dễ ung thư, thức đêm chóng chết, có sống được đến già hay không còn là vấn đề.” 

Điền Miêu Miêu: “…”  

Xì, Điền Đậu Đậu, cái đồ miệng quạ!

Trong những ngày tiếp theo, ngày nào mười hai giờ Điền  Miêu Miêu cũng mới dọn hàng, cuối tuần thì thức đến hơn một giờ mà vẫn có người đến ăn đồ nướng. Sau bảy ngày bán hàng, Điền Miêu Miêu đã thay đổi cách nghĩ trước đó của mình, Điền Đậu Đậu nói cũng có lý, nếu cứ tiếp tục thế này thì việc cô có sống được đến già hay không cũng là cả một vấn đề.  

“Thế này đi, ngày thường chúng ta sẽ đóng quầy hàng lúc mười một giờ, còn cuối tuần thì muộn hơn chút, là mười hai giờ?” Điền Miêu Miêu ngồi trước bàn thương lượng với Điền Đậu Đậu.

Điền Đậu Đậu gật đầu quyết liệt: “Vậy mai hai ta nghỉ một ngày nhé?”  

Điền Miêu Miêu lập tức lắc đầu: “Không được, chúng ta mới mở hàng, danh tiếng còn chưa được củng cố, không thể nghỉ, đợi qua một thời gian nữa rồi tính.”   

Điền Đậu Đậu: “…”

Có chút lương tâm, tuy nhiên chẳng đáng kể. Đến bao giờ mới đợi được một trận mưa đây!

Hôm nay đấu tranh xin nghỉ thất bại, nên đúng sáu giờ tối, xe đồ ăn màu hồng của họ vẫn đỗ tại chợ đêm cổng Bắc đúng giờ. Đêm đang dần buông xuống, người đến chợ đêm ngày một đông, Điền Miêu Miêu vừa gọi món xong cho một thực khách thì nhìn thấy đồng nghiệp ở khách sạn gửi tin nhắn đến.

Cô nhanh chóng cởi khẩu trang, nói với Điền Đậu Đậu: “Ông chủ của bọn chị bị kẹt trong khách sạn rồi, nói không chừng bây giờ qua đó có thể lấy được tiền lương, em tự chống đỡ một lúc trước nhé!”

“Không phải chứ, em chống đỡ kiểu gì đây!” Điền Đậu Đậu còn chưa nói xong, thì Điền Miêu Miêu đã xông ra ngoài rồi.

Lăng Sấm ở bên cạnh trông thấy bóng người vội vội vàng vàng của Điền Miêu Miêu, bèn gọi cô một tiếng: “Điền Miêu Miêu, xảy ra chuyện gì thế?”

Điền Miêu Miêu ngoái đầu lại nhìn anh một cái, rồi nói: “Tôi đi tìm ông chủ đòi lương!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận