Đạo linh lực của Lưu Y Y càng đến gần nàng, nàng lại nhanh nhẹn lách người sang chỗ khác, đạo linh lực đánh trúng cây cột làm cây cột vỡ vụn, căn nhà gỗ bị sụp hết một góc, vì sợ làm hư nhà của Từ lão nên nàng đã nhanh nhẹn phóng qua cửa sổ chạy ra sân
– Không được để nàng ta chạy – Mọi người tưởng nàng chạy trốn nên đuổi theo
– Ta ở đây, không cần phải như vậy chứ – Nàng ngồi trên tán cây trước sân nhìn xuống mọi người.
Tốc độ của nàng rất nhanh nên mọi người dường như không thấy được nàng di chuyển đến đâu
– Công chúa, công chúa, người ở đâu
– Tiểu Ngân, ta ở đây
Vì Tiểu Ngân gọi nên làm nàng quay sang Tiểu Ngân, Lưu Y Y thừa dịp vận thêm một đạo linh lực đánh lên tán cây với ý đồ làm nàng rơi xuống.
Tán cây nàng ngồi cũng khá cao nên ngã xuống chắc cũng không thể có chuyện không bị thương.
Nàng từ trên cây rơi xuống, tưởng như nàng sẽ ngã một cú nhưng khi sắp chạm đất trong người nàng bộc phát một luồng linh lực màu đỏ bao lấy nàng,nàng an toàn tiếp đất.
Mọi người nhìn nàng bằng ánh mắt rất phức tạp
– Không thể nào! Tại sao nàng lại có linh lực màu đỏ? Chẳng phải từ mấy trăm năm trước đã không còn người có thể có loại linh lực đó sao? – Các vị trưởng lão kinh ngạc
– Nàng đúng thật là có linh lực màu đỏ, thân phận của nàng đã được định sẵn chính là Thánh chủ của chúng ta – Từ lão vuốt râu ,lúc đầu ông cứu nàng về thì đã đoán được thân phận của nàng
– Thánh chủ? – Nàng và đám trưởng lão đều đồng loạt lên tiếng nghi vấn
– Không sai, nàng có được Thánh Linh Phượng châu cùng với linh căn như vậy, không xứng đáng trở thành Thánh chủ của Thánh Cảnh U Linh chúng ta sao?
Bọn họ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta sau một lúc liền đồng loạt quỳ xuống
– Tham kiến Thánh chủ, xin người hãy cùng bọn ta về Thánh Cảnh, chấn hưng lại Thánh Cảnh của chúng ta
Nàng đứng bất động nơi đó, chẳng phải nói nàng có mối thù diệt cả nhà sao, nếu tiếp nhận chức vị Thánh chủ này rồi, nàng có thể thuận lợi báo thù như vậy đôi bên cùng có lợi
– Mọi người đứng dậy đi, bản thân ta không có linh lực, làm sao giúp các người đây – Nàng tự giễu, bản thân nàng chung quy vẫn là một phế vật, muốn trả thù, đó là điều rất khó
– Chẳng phải nói linh lực của người bị phong ấn sao, chỉ cần giải phong ấn là được rồi mà – Lưu Y Y đưa ra ý kiến, nàng ta còn không quên bản thân vừa nãy đánh nàng đâu
– Y Y nói đúng đó, chỉ cần các trưởng lão hợp lực lại sẽ giải được phong ấn thôi, nên vẫn mong người tiếp nhận vị trí này đi
– Được, vậy ta đồng ý, nhưng nói trước mọi người nhất định phải nghe lời ta, không được bàn ra tán vào, mọi người yên tâm,ta sẽ không làm gì tổn hại đến mọi người đâu – Nàng mặt vẫn không biểu hiện ra cảm xúc gì mà nói, kể từ khi nàng tỉnh lại vẫn luôn là bộ mặt lạnh băng, chưa từng thấy nàng cười dù chỉ một lần
– Tham kiến Thánh chủ, bọn ta nhất định thề một lòng trung thành với người không dám hai lòng
– Mọi người đứng lên đi, việc giải phong ấn của ta phải phiền các người rồi
– Thánh chủ không cần nói vậy, giúp đỡ người chính là chức trách của bọn ta, bọn ta định vào ngày mai sẽ tiến hành giải phong ấn giúp người, người thấy có được không?
– Ừ, ta mệt mỏi rồi các người về trước đi, ngày mai ta sẽ đến
– Vậy đâu có được, dù gì người cũng là Thánh chủ của bọn ta, không lí nào phải bắt người ngày mai tự mình hồi Thánh Cảnh chứ
– Ta là Thánh chủ của các người đó, các người vừa nói sẽ nghe lệnh ta sao mau quên vậy
– Bọn ta…
– Hay là các người sợ ta chạy mất à
– Không phải ý đó, vậy bọn ta về trước
– Không tiễn
Đám người nối tiếp nhau ra về, nàng mệt mỏi quay trở lại phòng, chợt nhớ căn phòng đã bị sụp hết một góc đành kiếm chỗ khác nằm.
Nàng leo lên tán cây nằm nhắm mắt dưỡng thần, gió nhẹ từng đợt lướt qua tóc nàng, đầu nàng bỗng truyền đến từng trận đau đớn, những hình ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc hiện lên không ngừng.
Nàng thấy chính bản thân nằm trên một tán đào ở nơi gọi là Đào Hoa Uyển, còn có một nam nhân đứng dưới gốc cây nói chuyện với nàng nhưng nàng lại không thấy rõ mặt người đó
– Nhị ca, huynh đừng nhíu mày, muội xuống là được chứ gì, huynh nhíu mày nhiều sẽ nhanh chóng xuất hiện nếp nhăn đó nha, vậy còn đâu là nhị ca tuấn mĩ của muội nữa đây
– Muội lấy đâu ra cái lí luận đó vậy, mau xuống đi nếu không để đại ca biết được là muội lại bị giáo huấn một trận cho mà xem
Dòng kí ức mơ hồ nhưng rất chân thật, nàng mở hai mắt ra, một dòng lệ trong suốt lặng lẽ chảy trên má nàng.
Bọn họ là người thân của nàng nhưng nàng lại không thể nào nhớ ra, nàng đã quên tất cả nhưng trong tim lại rất đau, rất khó chịu, đan xen đó còn là cảm giác thù hận
– Thánh chủ, người….!- Y Y đứng dưới gốc cây nhìn lên nàng ngập ngừng, lúc đầu Thánh chủ của nàng đều luôn mang bộ mặt lạnh lùng nhưng vừa nãy người vừa rơi lệ, có lẽ là người đã gặp điều gì khiến người đau lòng
– Ta không sao, sao ngươi còn ở đây?
– Ta…!lúc sáng ta hung dữ với người, còn đánh người nữa, người giận ta sao?
– Ta không có nhỏ mọn vậy
– Vậy…!ta với người làm bằng hữu được không?
– Được thôi – Nàng rất nhanh đáp lại nàng ấy, lúc đầu nàng ấy tuy có chút ngang ngược, hung dữ nhưng nàng biết nàng ấy chính là người tốt
– Vậy người có gọi ta là Y Y hoặc là muội muội cũng được, ta nhỏ tuổi hơn người nha
– Được, ta tên Đỗ Nguyệt Nhã, muội đừng có gọi người này người nọ nữa
– Nhã nhi tỷ tỷ, hì hì, muội cuối cùng cũng có một tỷ tỷ rồi a – Y Y vui mừng mà cười đến không thấy mặt trời, nàng ấy tính tình rất đơn giản, có gì nói đó nên nàng không hề cảm thấy bài xích đối với nàng ấy.