Ốc Đảo Nơi Khô Cằn

Chương 56: Tránh được một kiếp


Edit: Diệp Y Giai

Lạc Hương được quan chỉ huy phân tới bộ phận bên trái, quan chỉ huy dường như đối với việc có người dị năng đến cũng không hề kinh ngạc. Thậm chí trước khi xoay người rời đi, Lạc Hương tựa hồ thấy được khóe miệng anh ta có một thoáng hiện lên nụ cười vui mừng?

Mà anh em Thái gia ở bên phải, dị năng của Thái Tử Thượng đã bắt đầu phát huy tác dụng, cũng có tác dụng lớn nhất trong ba người dị năng.

Phạm vi khống chế của anh ta chừng khoảng hai trăm mét, có thể khống chế gần trăm viên đạn, mà những viên đạn đó tuy không phải mỗi một viên đều bắn tới người biến dị, nhưng xác suất bắn trúng chúng nó vượt quá chín phần. Mà viên đạn bùng nổ, uy lực có thể giết chết người biến dị bị bắn trúng hoặc là nổ thành mấy mảnh không trọn vẹn không có sức đi lại, có đôi khi vận khí tốt, ngay cả người biến dị bên cạnh cũng sẽ bị ảnh hưởng theo, không chết cũng tổn thương.

Anh ta còn rất có chiến thuật chọn nơi tập trung người biến dị mà phóng thích dị năng, hình thành một vòng tròn, trong vòng tròn này gần như không có người biến dị nào còn sống.

Nhưng rất nhanh, phương pháp công kϊƈɦ bình thường bị ngăn trở, người biến dị tiến hóa bắt đầu phát uy, năng lực chúng nó tiến hóa ra cũng không kém so với loài người, cũng là đa dạng phong phú, đủ loại đủ kiểu. Đây cũng là một vấn đề khiến toàn bộ loài người kính sợ, dù sao nhân loại xuất hiện cường giả rất cường đại, thì người biến dị tiến hóa cũng có thể xuất hiện. Đây dường như là một loại định mệnh, kỳ phùng địch thủ mới là vận mệnh.

Người biến dị tiến hóa dựng lên một bức tường ở phía trước người biến dị bình thường, có băng, có đất, có rác hoặc là đồ sắt, tuy nhìn qua không chắc chắn, lại ngăn cản công kϊƈɦ của viên đạn rất tốt.

Vũ khí lớn mạnh hiện tại đều là sử dụng đạn dược đặc chế, không đủ lượng dự trữ. Phía chính phủ Bắc Kinh cũng không dám dùng những thứ mang theo thuốc nổ trước kia, trừ phi, trừ phi tất cả mọi người thật sự không chống đỡ nổi nữa, đó là cách để bảo mệnh cuối cùng, cũng như uống rượu độc giải khát, chỉ có thể đủ để cam đoan an toàn tạm thời, lại sẽ dẫn đến tai họa lớn hơn nữa.

Rất nhanh, toàn bộ chiến sĩ bắt đầu tập trung bắn vào một điểm, mà Thái Tử Thượng cũng cho nổ toàn bộ một lượng đạn, rốt cục mở ra một lỗ hổng, nhưng rất nhanh, người biến dị đã ngăn chận chỗ hổng này.

“Làm sao bây giờ? Tướng quân.” Quan quân chỉ huy chiến đấu hiện trường nóng nảy, vội vàng thông tri quan chỉ huy.

“Đem thượng tá Vu Khôn ở Bộ dị năng điều qua đây.” Quan chỉ huy quyết đoán.

Hiện tại ngừng bắn, không thể tiếp tục lãng phí đạn, người biến dị bên kia cũng không có động tĩnh gì. Lạc Hương rốt cục bắt được cơ hội, hỏi một người bên cạnh có vẻ như là chiến sĩ tiểu đội trưởng: “Đồng chí, hiện tại lực chiến đấu của các anh không đủ, vì sao không điều quân đội người dị năng đến ngay từ đầu?”

Tiểu đội trưởng kia tuy ngừng bắn, lại vẫn dùng tư thế bắn nằm ở vị trí của mình. Nghe được câu hỏi của Lạc Hương, tức giận nói: “Cô cho rằng đây là đang đi dã ngoại, mọi người tụ lại một chỗ rồi đồng loạt tiến lên à. Nhiều người biến dị như vậy, cần phải đánh lâu dài. Nhóm người dị năng kia đều quý giá muốn chết, dùng cũng phải dùng vào chỗ cần thiết, lực tinh thần của bọn họ cũng có giới hạn.” Nói xong thì không lên tiếng nữa.

Lạc Hương có chút ngu ngơ.

Cô vẫn cho rằng người nắm thực quyền ở Bắc Kinh này cũng không khác gì những bang phái bên ngoài kia, có được tài nguyên tốt nhất, lực lượng cường đại nhất. Kỳ thật lại không phải như vậy. Cô cho rằng quân đội người dị năng sở dĩ không xuất hiện chỉ là muốn để chiến sĩ bình thường chiến đấu xong, hi sinh hết những người dị năng được tập hợp tới đây, bọn họ mới đi lên sân khấu, tạo một thắng lợi hoàn mỹ, dùng để thu phục lòng người. Chính mình còn giễu cợt sự ngu muội và tham lam của kẻ cầm quyền. Nhưng lại không biết, bản thân mới là người tầm thường, tự cho là đúng và vô tri chân chính.

Có lẽ trong đội ngũ chính trị có đủ loại sâu mọt ích kỷ tư lợi tồn tại, nhưng cũng có người đứng đầu không vụ lợi biết nhìn xa trông rộng. Lần chiến đấu cùng đại quân biến dị này không phải là nhỏ, sự tình liên quan đến tồn vong, bất luận là vì ích lợi, hay là vì quần chúng, bất luận là con sâu làm rầu nồi canh, hay là đầy tớ của nhân dân, chỉ có bảo vệ căn cứ, mới phù hợp lợi ích của mọi người. Cho nên bọn họ đều đang dùng toàn lực ứng phó, bảo trụ căn cứ. Như vậy đương nhiên ngay cả loại vấn đề người dị năng phối hợp với chiến sĩ bình thường này cũng không nghĩ ra được. Nhưng so với trước những cái gọi là suy đoán này của Lạc Hương lại càng thêm sâu xa, còn lo lắng tới cả đại cục.

Rất nhanh, Vu Khôn đã tới.

Lạc Hương biết anh ta chính là thủ lĩnh của tiểu đội bốn người đã gặp được ở trong rừng rậm lúc trước. Cô còn nhớ rõ, Lý Liên Hoa trong tiểu đội bọn họ, tuy cá tính có hơi đơn thuần, lại là một người giác tỉnh ba dị năng.

Nhưng gọi Vu Khôn đến có ích lợi gì? Lạc Hương cũng không biết Vu Khôn rốt cuộc có dị năng gì.

“Thượng tá Vu. Hiện tại cần sự trợ giúp của anh.” Quan chỉ huy Uông Tướng Quân thận trọng nói: “Chúng tôi cần anh giúp phá hỏng tuyến phòng hộ do người biến dị dựng lên.”

Vu Khôn gật đầu, vẫn chưa nói thêm gì. Lạc Hương lại không khỏi tò mò, cô biết Lý Liên Hoa có dị năng, lại không biết đội trưởng mặt đen này cũng là người dị năng.

“Dị năng của thượng tá Vu Khôn rất đặc biệt, anh ấy có thể phá hỏng hiệu quả biểu hiện ra ngoài của năng lực có tính duy trì của người biến dị. Tỷ như hiện tại chúng nó khống chế cái tường đất, tường băng kia. Nhưng năng lực này là phải so sánh dị năng mạnh yếu của thượng tá và những người tiến hóa đó, nếu dị năng của anh ấy mạnh hơn người tiến hóa, vậy thì năng lực này có thể sinh ra hiệu quả, trái lại thì không được.” Bên cạnh có tiểu chiến sĩ nhiệt tình giải thích, xem bộ dạng hưng phấn của anh ta, tựa hồ là người sùng bái Vu Khôn. “Dị năng của thượng tá Vu Khôn có cấp bậc rất cao, rất ít khi gặp được người tiến hóa còn mạnh hơn anh ấy.”

Bên này Vu Khôn bắt đầu phát huy tác dụng, tiếng súng của các chiến sĩ cũng bắt đầu vang lên. Sau khi chiến đấu vượt qua lần va chạm đầu tiên, thì bắt đầu giao chiến kịch liệt.

Người tiến hóa đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy.

Chúng nó phái ra người tiềm hành.

Người tiềm hành là một loại tương đối đặc thù trong người tiến hóa, tuy sẽ không ẩn hình, nhưng thông qua phương thức biến hóa sáng tối, vẫn có thể diễn biến thành thích khách lợi hại nhất. Bởi vì phương thức tác chiến của chúng rất giống trong trò chơi thích khách, cho nên được xưng là người tiềm hành. Chúng nó là một loại người tiến hóa có lực sát thương rất mạnh, bình thường đều là độc lai độc vãng, lần này lại trở thành đội tiên phong của người tiến hóa.

Tốc độ nhanh, thân hình bí ẩn, dù không thật sự có thể ẩn thân, những chiến sĩ trêи tường thành này cũng không ngắm trúng chúng nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám sát thần đó tới gần.

Tổng chỉ huy nhíu mày, rời đi đem hai người lính dị năng khác điều lại đây.

Đối với cái loại người tiềm hành này, trong đám người dị năng của nhân loại vẫn chưa xuất hiện dị năng có thể khắc chế, chỉ có dị năng phòng hộ là còn có chút tác dụng.

Nhìn cả buổi, Lạc Hương rốt cục có đất dụng võ. Dị năng của cô coi như là dị năng phòng hộ, tuy không phải là dị năng rất xuất sắc, rất nghịch thiên, nhưng vẫn còn có chút tác dụng.

Hơn nữa so với người dị năng khác, cô còn có ưu thế. Tỷ như cô phản ứng nhanh hơn những người khác, tự nhiên động tác càng mau hơn, hơn nữa lực tinh thần của cô rất mạnh, có thể duy trì thời gian rất dài, chỉ là dị năng của cô bao trùm ở bên ngoài cơ thể người, nếu như bị đâm thủng, cũng có phản phệ, tuy rằng rất nhỏ, nhưng tổng thể cộng lại thì rất nhiều.

Tốc độ leo lên của người tiềm hành rất nhanh, cho dù bề mặt tường thành này trơn trượt, không có bất kỳ tiêu điểm nào. Độ cao hơn mười thước, nhưng chỉ trong nháy mắt.

Hai người dị năng được điều tới đến rất đúng lúc. Bọn họ khởi động vòng bảo hộ, một người có vòng bảo hộ là loại bình thường, nhưng hình dạng tương đối quái dị, hình thành vòng bảo hộ hình bán nguyệt không giống với những người dị năng khác, của anh ta có mang theo gai. Chính là một nửa vòng tròn chỉ dùng để bảo vệ người, mà trêи nửa vòng tròn mọc rất nhiều gai sắc nhọn, gai này có độ cứng không tồi, lần đầu tiên đụng tới rất dễ dàng bị xuyên qua. Dị năng bảo hộ của người còn lại là lồng giam. Kỳ thật dị năng này không thuộc về loại hình bảo hộ, mà là dị năng trói buộc. Có thể triệu hồi ra hơn hai mươi lồng giam vô hình vây khốn kẻ địch, mà hạn chế chính là từ bên trong trốn không ra, nhưng từ bên ngoài lại có thể dễ dàng đánh vỡ.

Hai người bọn họ ra tay, một người bảo hộ mười chiến sĩ nguy hiểm nhất ở bên phải, mà người kia thì vây khốn hai mươi mấy người tiềm hành nhằm về phía bên trái.

Đáng tiếc bọn họ chỉ có thể kéo dài thời gian, tác dụng không lớn.

Dị năng của Lạc Hương có thể duy trì màng bảo hộ bên ngoài cho hơn năm mươi chiến sĩ, năng lực có hạn. Nơi này gần bốn trăm chiến sĩ, kỳ thật đều rất nguy hiểm, đặc biệt người tiềm hành này nếu thông qua những cửa bắn rất nhỏ tiến vào bên trong tường thành này.

Lạc Hương hiểu được, cần phải xuất kϊƈɦ thật sự, chứ không phải ở nơi này kéo dài thời gian. Công kϊƈɦ mới là cách thức phòng ngự tốt nhất.

Thế nhưng nhân thủ cần thiết để vây giết người tiềm hành tương đối nhiều, mà bây giờ cho dù có người thì cũng không đủ sân bãi.

Thái Tử Thượng cái khó ló cái khôn: “Lúc phóng thích lồng giam tốt nhất là tập trung một điểm, mà một phần hỏa lực tập trung bắn người tiềm hành bị nhốt, đánh vỡ lồng giam của chúng nó, tại khoảnh khắc đó tôi sẽ làm nổ đạn, như vậy có thể hoàn toàn đánh tan chúng nó.”

Mọi người tưởng tượng, lập tức nghe theo.

Một phần hỏa lực hướng đám người tiềm hành, mà hỏa lực khác cho dù không bắn trúng mục tiêu, cũng phải dùng đạn hình thành một bức tường hỏa lực, áp chế người tiềm hành còn lại ở trong phạm vi khoảng cách nhất định, không để chúng nó đi lên.

Mà kế hoạch của Thái Tử Thượng quả nhiên hết sức hữu dụng, chỉ qua mấy chục giây, đã tiêu diệt gần ba mươi người tiềm hành, không dùng đến mấy lượt, là có thể thanh trừ tai hoạ ngầm nguy hiểm này.

Chứng kiến kết quả, mọi người không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Mà trưởng quan chỉ huy cũng thầm thở phào. Kỳ thật phòng chiến đấu trong tường thành này chỉ dùng để làm mồi dụ.

Luôn đấu với người tiến hóa, sao có thể không rõ người tiến hóa rốt cuộc có năng lực nào. Tuy những tài liệu này cũng không có khả năng bao hàm toàn bộ, nhưng phần lớn gặp được đều ở bên trong, người tiềm hành có mức độ nguy hiểm cực cao như vậy nhất định cũng ở trong số đó.

Chỉ huy tác chiến tổng bộ lần này phải hao phí hơn bốn trăm người, làm một cái bẫy, hữu dụng hay không là một việc khác, nếu thật sự dùng được, có thể tiêu diệt một vài người tiến hóa đặc thù, thì hoàn toàn có lời. Mà tình huống chân thật cũng quả thực như thế, nếu có cơ hội có thể tiêu diệt hoàn toàn người tiềm hành, việc này đối với việc chiến đấu sau này rất có lợi, đám người ở Bộ chỉ huy kia tuyệt đối sẽ không nương tay. Mấy người dị năng ở đây rất có thể sống sót, mà chiến sĩ bình thường còn lại cùng cái gọi là quan chỉ huy của chính anh ta phải dựa hoàn toàn vào kinh nghiệm chiến đấu, giá trị cũng không cao, vứt bỏ cũng không phải là tổn thất gì không thừa nhận nổi.

Lần này xem như nhặt về được một mạng.

Có lẽ người bình thường sẽ rất nghi hoặc, gặp phải loại chuyện này còn có thể rất phẫn hận, nhưng làm quân nhân nhiều năm như vậy, thậm chí là tướng quân, trưởng quan chỉ huy có tính giác ngộ rất cao.

Chiến tranh —— đúng vậy, đây không phải chiến đấu, mà là một cuộc chiến tranh giữa nhân loại và người biến dị—— là vô cùng tàn khốc. Sự tàn khốc này không phải chỉ những từ ngữ như mưa máu gió tanh, liều mạng chém giết, huyết nhục tứ tung là có thể hình dung, nó tàn khốc không chỉ đến từ chính kẻ địch, mà cũng sẽ đến từ chính bên trong, toàn bộ danh tướng đều hiểu rõ một đạo lý này:

Đại cục làm trọng.

Đây không phải là cái cớ để hy sinh người khác, mà là tâm lý phải được chuẩn bị tốt trước khi chiến đấu của một người lính.

Các chiến sĩ vẫn có ý chí chiến đấu sục sôi, giải quyết người tiềm hành, tánh mạng của bọn họ được bảo đảm, hơn nữa được mấy người dị năng mới tới trợ giúp, dần dần, thương vong của người biến dị lớn lên.

Mà trận chiến này giờ mới bắt đầu.

Quái vật khổng lồ vẫn bất động như núi kia, uy hϊế͙p͙ tứ phương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận