Ốc Đảo Nơi Khô Cằn

Chương 57: Giao chiến chính diện


Edit: Diệp Y Giai

Trác Hiên vẫn không nhúc nhích.

Vị trí của anh rất xảo diệu, sẽ không bị mắt thường của những người khác chứng kiến, những camera đặt ở nơi cao hơn cũng sẽ không lưu lại thân ảnh của anh, ở đỉnh tầng lầu cao cao, anh ẩn giấu ở dưới bóng râm của kiến trúc đỉnh nhọn.

Không tiếng động mà bí ẩn. Anh đang cẩn thận quan sát quân đội sinh vật biến dị, chưa nói tới phân công rõ ràng, nhưng ít nhất sẽ không tự giết lẫn nhau. Anh thậm chí thấy được thực vật biến dị cấp bảy cũng an phận thủ thường, đứng im bất động.

Đừng tưởng thực vật biến dị có kiên nhẫn, hoặc là đầu óc của chúng thông minh đến mức đủ để giải thích cái gì là hợp tác. Trác Hiên nhìn ra được, đó thuần túy là phục tùng, hoặc là bị uy hϊế͙p͙ mà không dám vọng động.

Trác Hiên hoàn toàn tò mò.

Rốt cuộc, là người biến dị lợi hại bao nhiêu mới khống chế được một đám sinh vật biến dị loạn thất bát tao lớn như vậy.

Đúng vậy, Trác Hiên rất khẳng định thống lĩnh của chúng nhất định là người biến dị tiến hóa. Bất luận là động vật biến dị hay là thực vật biến dị, chúng dù thông minh thế nào cũng đều có hạn chế, không có khả năng lập tức từ linh trí chưa mở mà biến thành thông minh tuyệt đỉnh. Như vậy chỉ có người biến dị tiến hóa trải qua những chuyện đặc thù mà không hoàn toàn quên mất trí nhớ trước kia mới có đầy đủ trí mưu, có thể dựa vào các phương thức để khống chế tạm thời đám sinh vật biến dị lớn đến vậy.

Đáng tiếc, người biến dị rất nhiều, bộ dáng cũng đều không có gì khác biệt, căn bản nhận không ra. Như vậy chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi ở nơi này. Dù có giảo hoạt thế nào đi nữa, làm chuyện xấu đều sẽ lưu lại dấu vết.

Trác Hiên chờ mong lần quyết đấu đỉnh cao này.

Anh nói với Tiểu Điện ngồi trêи đầu vai: “Đi, bảo vệ tốt Hương Hương.”

Động vật nhỏ màu trắng sữa vẫy vẫy cái đuôi, lập tức chạy ra ngoài, hóa thành bạch quang không thấy rõ.

Lạc Hương thu lại dị năng, bắt đầu thử đem dị năng bám vào những lỗ nhỏ kia, có thể cho súng ống vươn ra ngoài lại có thể phong kín cửa bắn, nói như vậy, bất luận là thứ gì đến cũng đều không sợ.

Đáng tiếc, thất bại. Dị năng của cô cũng có hạn chế.

Cô chỉ có thể canh gác ở nơi này, có điều cô so với những người khác càng mẫn tuệ hơn, cho nên việc quan sát hướng đi của người biến dị bên kia vẫn là có thể.

Nhưng người biến dị không có tường phòng ngự cũng không phải đã bó tay hết cách với loài người, chúng nó bắt đầu phản kϊƈɦ.

Một vài động vật biến dị nhỏ bắt đầu áp sát vào tường thành bên này, đều là những loại hình có tốc độ rất nhanh. Sau khi Lạc Hương báo cáo tình huống này xong, quan chỉ huy hiểu, chúng nó chẳng qua là phái ra một đám người tiềm hành hoàn toàn khác, lại đến tập kϊƈɦ.

Những động vật dựa vào năng lực đặc thù bay trêи không bị Vu Khôn đánh từ trêи trời xuống, chúng nó rất nhiều con có tốc độ chạy trêи mặt đất không nhanh, bị các chiến sĩ bắt được thừa dịp tiêu diệt sạch. Mà những con có tốc độ chạy trêи mặt đất quá nhanh làm cho người ta sử dụng mắt thường không kịp nhìn nên không bắt được, súng bắn tự động của quan chỉ huy Khải Đông có độ nhạy rất cao, dựa vào tia hồng ngoại để máy tính tự động khóa lại động vật biến dị, lại đóng cửa bắn của chiến sĩ bên này, để ngừa mấy thứ kia chạy đến.

“Trình tự bắn tự động cũng không hoàn thiện, có đôi khi nó chỉ có thể bắn lướt qua mục tiêu, rất lãng phí đạn, lần này tướng quân không chừng có biện pháp.” Có một cậu chiến sĩ trẻ rất ra dáng mà thở dài một hơi, dường như rất cảm khái đối với lần này. Cố tình cái khuôn mặt trẻ con mềm mại kia, thực sự không có sức thuyết phục, ngược lại có vẻ đáng yêu.

Đợi qua thời gian ngắn, Lạc Hương sử dụng tinh thần lực đại khái nhìn một chút, bởi vì nguyên nhân tường thành, cũng không quá rõ ràng, nhưng đám động vật biến dị này mới chết khoảng một nửa, nửa còn lại có một số bị thương, một số lại hoàn hảo không tổn hao gì. Mà lúc này, cửa bắn lại lần nữa mở ra.

“Quả nhiên không được rồi.” Chiến sĩ trẻ lấy một loại thái độ rất chắc chắc nói: “Vẫn phải dựa vào cây súng của chúng ta, máy tính thì biết cái gì.”

Bộ dáng có chút kiêu ngạo khiến Lạc Hương bật cười khúc khích.

Chiến sĩ trẻ lườm cô một cái, không nói chuyện.

Quay về tự mình nói thầm, đó là sở thích nhỏ của cậu ta, giọng nói cũng thấp xuống, không ảnh hưởng đến người khác, nếu trong lúc chiến đấu mà nói chuyện phiếm với những người khác, thì sẽ bị mắng…

Lạc Hương nhún vai, cô chẳng qua là cảm thấy cậu chiến sĩ trẻ kia vào lúc này lại có loại cảm xúc rất thảnh thơi, cảm thấy… cảm thấy rất thoải mái mà thôi.

Quân nhân, quả nhiên là loại sinh vật đáng yêu.

Nhất là vật nhỏ hay nói lại có hơi ngạo kiều này.

Đồng bạn bên cạnh anh ta dường như cũng biết chiến sĩ trẻ này, thấy cái dạng đó của cậu ta thì vỗ đầu cậu ta một cái: “Chuyên tâm chút.”

Cậu ta cũng không phản bác, ngoan ngoãn quan sát xuyên qua kính ngắm.

Bởi vì bị hệ thống bắn tự động áp chế, những động vật biến dị này mặc dù không chết, lại dừng ở ngoài trăm mét, có chút co đầu rút cổ không tiến. Các chiến sĩ bắt đầu bắn, đáng tiếc tỷ số chuẩn xác cũng không cao, khoảng cách quá xa, mục tiêu lại quá nhỏ.

Hơn nữa bọn họ cũng không thể lãng phí đạn và thời gian, đám người biến dị phía xa xa đã bắt đầu công kϊƈɦ lần ba. Một phần người biến dị phối hợp với một vài động vật biến dị tốc độ có di động tương đối nhanh, lấy phương thức kỵ binh của loài người, bắt đầu nhanh chóng tới gần tường thành.

Lạc Hương hiểu được, đây coi như là chiến tranh đã chân chính khai hoả. Công kϊƈɦ quy mô lớn đã bắt đầu rồi.

Tổng chỉ huy nơi đó bề bộn nhiều việc, điều động thêm chi viện, báo cáo tình huống hiện trường, tổng bộ nơi đó cũng sáng tỏ, phái chi viện đến.

Rất nhanh, bộ đội được võ trang đầy đủ vốn đang nghỉ ngơi dưỡng sức đợi mệnh đi ra khỏi thành. Việc này rất nguy hiểm, mọi người đều biết, nhưng vẫn nhất định phải làm.

Người dị năng bình thường không tham chiến, bọn họ cũng không hoàn toàn chịu sự khống chế của chính phủ, tự nhiên sẽ không để cho bọn họ ra chiến trường bây giờ.

Hai phương giao chiến, giống như than đốt đụng với khối băng, hai bên đều căng thẳng. Có lẽ cái nhìn của đại đa số mọi người đối với chiến tranh đều chỉ dừng lại trong TV, đối với những chiến sĩ hy sinh này cũng chỉ là dừng ở trêи những con số lạnh băng và trang giấy tẻ nhạt, không có bao nhiêu cảm giác thiết thực.

Hiện tại mới chính thức có rung động.

Súng ống, dị năng, máu tươi bay múa, tứ chi nghiền nát, hình ảnh thường nhìn thấy trước kia đều cảm thấy cảnh tượng máu tanh, hoàn mỹ hiện ra ở trước mặt mọi người. Mà ở trong không khí khẩn trương này, một viên đạn lạc, một vết thương, đều có thể lấy đi tính mạng người ta, làm cho người ta cảm thấy một giây sau chính mình cũng sẽ biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng, đối mặt với người biến dị vô cùng vô tận, lại nhìn quân nhân đang chiến đấu nhiều thế kia, bọn họ đang bảo vệ căn cứ địa này, không sợ sống chết. Trong tận thế cũng không phải hoàn toàn đều là tuyệt vọng, ích kỷ, phản bội làm cho người ta chán ghét.

Lạc Hương có chút rung động, cũng có chút cảm động, có lẽ những người cầm quyền vẫn không làm cho người ta vừa lòng, vẫn không phải là người chí công vô tư, nhưng những quân nhân đang một đường phấn đấu không ở trong số đó. Bọn họ có thể chạy trốn, tránh khỏi chủ lực của người biến dị, đi từ giữa kẽ hở, như vậy tuy có khổ cực, nhưng cũng rất an toàn.

Thế nhưng bọn họ không làm như vậy.

Chủ động đối kháng với người biến dị cũng không phải là chuyện gì sáng suốt, có điều Lạc Hương cũng hiểu được, lần này nếu có thể tiêu diệt sạch đại bộ phận người biến dị, Bắc Kinh bên này sẽ sống dễ chịu hơn rất rất nhiều.

Cô đang nghĩ ngợi, lại có một bóng trắng đột nhiên xông đến.

Đúng là Tiểu Điện.

“Nguy hiểm… thứ gì kia? ! !” Vu Khôn hô to, mà những người khác bên cạnh Lạc Hương đều nhanh chóng né ra.

Lạc Hương vừa nhìn đã biết là Tiểu Điện, vội vàng mở miệng: “Đừng, đó là thú cưng nhà tôi.”

Thú cưng?

Vẻ mặt những người khác đều không khỏi co rút một cái, lúc này rồi lại còn nuôi thú cưng? Thực… TM làm cho người ta không biết nói gì cho phải.

Nhưng khi nhìn thấy vật nhỏ vừa giống sóc lại vừa giống hồ ly kia nhanh như chớp bò lên trêи đầu vai Lạc Hương, cũng rất lấy lòng cọ xát hai má Lạc Hương, bộ dáng đáng yêu đó cho dù là đám đàn ông này, cũng có chút cảm giác yêu thích.

Cho nên bọn họ cũng đều cảm thấy lý giải, có vật nhỏ như vậy ở cùng mình, cho dù có hao chút đồ ăn, cũng vẫn nguyện ý.

Các chiến sĩ mới né ra cười hì hì về lại vị trí lúc đầu, một lần nữa bắt đầu gác súng lên.

Lạc Hương sờ sờ Tiểu Điện trêи vai, nhìn hình ảnh giao chiến kịch liệt phía dưới.

Lại có chút lo lắng cho Trác Hiên biến mất không thấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận