Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Chương 36


Edit: Tây Hoạ

❀❀❀❀❀

Ánh đèn sáng rực ở đại sảnh khách sạn, khung cảnh xa hoa đắt đỏ(*), vậy mà trong một phút chốc Phùng Cù cảm thấy hoảng hốt.

((*) Nguyên văn là ‘y hương tấn ảnh’, miêu tả sự lộn lẫy đẹp đẽ của trang sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc những thứ hay thấy ở những buổi tiệc xa hoa)

Người một nhà… là cảm giác như thế nào?

Trong trí nhớ Phùng Cù, trong hậu viện phủ Đại soái có di thái thái xinh đẹp duyên dáng và người mẹ ruột tính kế nhau để tồn tại, hắn cùng những đứa con thứ khác lớn lên trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, đây là sự miêu tả chân thật điển hình nhất trong một gia đình có quyền thế.

Nhưng mà xuất phát ra từ miệng Cố Mính, từ “người một nhà” cũng mang hương vị nhè nhẹ ấm áp, tuy lời nói của cô hơn phân nửa là dối lòng, không biết có bao nhiêu chân thật.

Đuôi lông mày khóe mắt hắn đều cất chứa lạnh lẽ, cuối cùng nhấc chân bước, tốc độ đi cũng chậm lại.

Cố Mính cười thầm, trong lòng điên cuồng gào thét: Đúng là đầu con lừa, nắm không đi đánh thì lùi lại, chỉ có thể ngoan ngoãn vuốt ve mới chịu!

Cô kéo tay Phùng Cù đứng chờ thang máy, cửa thang máy chậm rãi mở ra, người bên trong bên ngoài bốn mắt nhìn nhau, lập tức cả người đờ ra.

Trong thang máy, Doãn Chân Châu đang kéo một tên đàn ông trẻ thì vừa vặn đụng phải Phùng Cù và Cố Mính.

Cố Mính theo bản năng buông cánh tay Phùng Cù ra, không tiếng động lùi về sau một bước.

Phùng Cù sửng sốt một chút, quay đầu nhìn thấy, cô đang im lặng cúi đầu, chỉ có thể thấy đỉnh đầu, với bả vai gầy yếu, lại có chút ôn thuần đáng thương.

Hắn nghĩ: Có lẽ biểu hiện ngoan ngoan bên ngoài của tiểu nha đầu cũng không phải là giả hết, chắc cũng có hai ba phần thật lòng?

Doãn Chân Châu phản ứng nhanh, lập tức buông tên kia ra, bước ra thang máy chào hỏi, ôm một bên cánh tay hắn, ngọt ngào nói: “A Cù, không ngờ là anh cũng ở Thượng Hải. Anh của em tới Thượng Hải để làm việc, em cố ý đi xe lửa tới tìm anh ấy, từ khi về nước em con chưa gặp anh ấy lần nào hết.”

Người đàn ông bị Doãn Chân Châu kéo đúng là anh trai cùng mẹ của cô ta – Doãn Minh Thành, nhậm chức ở Trung ương Chính phủ Bắc Bình, là một tân binh trong thế hệ mới của Doãn gia.

Hắn cũng bước ra thang máy, trò chuyện khách khí: “A Cù, Chân Châu cứ nhắc mãi chuyện có thể đi Thượng Hải chung với cậu thì vui rồi, không ngờ hai người các cậu lại ăn ý như thế, đều đến Thượng Hải.”

Hai anh em kẻ xướng người họa, trái lại vậy mà làm như không thấy cảnh của thang máy mới mở ra hồi nãy, Cố Mính ôm tay Phùng Cù.

Cố Mính: Diễn giỏi quá!

Phùng Cù nói: “Cũng thật bất ngờ khi anh Doãn cũng tới Thượng Hải, hay là hẹn ngày nào tôi làm chủ mời khách?”

Doãn Chân Châu ôm cánh tay hắn làm nũng: “Không cần đâu, A Cù. Anh ấy muốn dẫn em đi chơi ở Tiên Nhạc Đô, nếu giờ gặp nhau rồi, chúng ta đi chung nha?”

Cô nghiêng đầu cười đẹp, như mới phát hiện ra Cố Mính đang đứng cạnh Phùng Cù: “À, đây không phải là em họ của Ngô Tùng hả? Sao cô lại ở một chỗ với A Cù?” Giọng điệu khi nói chuyện bình thường, kẻ không biết tính tình thật của Doãn Chân Châu đều sẽ nghĩ cô ta là một người không có tâm cơ lại đáng yêu.

Lần trước hai người có gặp nhau, Cố Mính cái khó ló cái khôn nói dối mình là em họ của Ngô Tùng, Doãn Chân Châu có ấn tượng sâu sắc về việc này.

Ban đầu Cố Mính ỷ vào bản thân biết rõ cốt truyện nên muốn tránh khỏi mũi nhọn Doãn Chân Châu này, nhưng mà sau này mới nhận ra khi cô không hề hay biết thì cốt truyện đã hơi lệch khỏi quỹ đạo – ít nhất trong nguyên tác căn bản không hề có đoạn Cố thiên kim và Doãn Chân Châu gặp nhau tại khách sạn Thượng Hải.

Cố đành quyết định giả chết!

Ai mà lường được bỗng dưng âm thanh của Phùng cầm thú vang lên: “Chân Châu, lần đó là do A Mính nghịch ngợm, chưa có giới thiệu đàng hoàng hai người, đây là di thái thái của anh, Cố Mính.”

Cố Mính khiếp sợ ngẩng đầu, con mắt ngơ ngác trợn lên nhìn Phùng Cù, trong mắt đều là khó hiểu và nghi vấn: Ngài điên hả?! Muốn hại chết tôi à?

Tuy hiện tại tay Doãn Chân Châu trắng như hoa sen nhưng trong tương lai cũng sẽ nhuốm màu người, chẳng qua… Trong truyện đều viết cô ta dính tới mạng người cũng là do “bất đắc dĩ”, ai kêu những người kia lại có âm mưu cướp A Cù của cô ta làm chi?

Cho tới nay, Cố Mính luôn muốn tránh khỏi kiếp nạn này, cách Doãn Chân Châu xa nhất có thể, vậy mà bây giờ vô tình oan gia ngõ hẹp gặp nhau, đúng là chuyện ngoài ý muốn.

Tuy Phùng Cù tay nắm binh quyền, hiểu rõ chiến sự, nhưng hắn còn chưa nhận thức được tâm can một khi ghen ghét của phụ nữ là như thế nào, chỉ thấy các di thái thái ở hậu viện Phùng Đại soái tranh nhau khoe sắc, chứ nào có biết được cảnh đao kiếm lập loè.

Huống chi mỗi lần hắn xử lí nữ nhân đều dùng cách tách họ ra, nghĩ là ngăn họ ở chung thì bọn họ sẽ yên ổn không quậy nữa, đúng là một kẻ đàn ông ngây thơ.

Nét tươi cười trên mặt của Doãn Chân Châu suýt nữa thì không giữ được, đầu óc xoay chuyển cuối cùng thì cười rộ lên, còn muốn bước lên nắm tay Cố Mính: “Thì ra là A Mính, lần trước gặp mặt chưa chào hỏi đàng hoàng, thất lễ. A Cù cũng không nói cho tôi, oan ức cô rồi!” Trong lòng thì thầm giận cha mình phá đám, nếu ông ấy không công kích Phùng Cù trên bàn dự Hội nghị quân Chính phủ thì hắn sao có thể dắt di thái thái tới Thượng Hải chơi?

Gần đây, thái độ của Phùng Cù thật sự kém nhiệt tình hơn so với lúc cô ta mới về nước.

Cố Mính sợ hãi liên tiếp lùi về sau mấy bước: “Doãn tiểu thư nói gì thế? Người thất lễ là tôi mới đúng! Khi đó thật là ngại quá!”

Phùng Cù theo thói quen nghĩ cô thật là đáng thương, nhưng mà sau đó rất nhanh tỉnh táo lại: Mẹ nó, mình lại bị tiểu nha đầu này lừa tiếp? Cô sợ hãi đáng thương… chắc cũng là đang diễn trò?

Hắn sâu xa nói: “A Mính hơi nhát gan, Chân Châu lại có kiến thức sâu rộng, bây giờ gặp nhau rồi thì đi chung đi, tối nay tôi bao, anh Doãn không cần giành trả tiền đâu!”

Cố Mính hoảng sợ: Không cần đâu! Phùng cầm thú lại muốn làm cái gì?!

Cô nghĩ lại từng chuyện từ sáng đến giờ, cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, thái độ của hắn quả thực rất lạ!

Doãn Minh Thành cười ra tiếng: “Được thôi.”

Một lần nữa Doãn Chân Châu ôm cánh tay Phùng Cù đi ra cửa, đi được vài bước rồi cô ta như mới nhớ tới chuyện gì, buồn bực quay đầu lại: “Xin lỗi A Mính, tôi suýt chút thì quên cô luôn rồi.”

Trên mặt Cố Mính viết đầy sự từ chối: “Xin lỗi, tôi rất mệt nên muốn về phòng nghỉ ngơi, Thiếu soái và Doãn tiểu thư đi chơi vui vẻ!”

Cô xoay người lại, bỗng cánh tay bị giữ chặt, cái kẻ cứng đầu nắm tay cô không hề có ý muốn buông, chủ nhân của bàn tay đó càng bá đạo: “Không được, một mình em ở lại tôi không yên tâm, tốt nhất là nên đi chung.”

Kỳ thật Phùng Cù có nguyên tắc xử lí đám phụ nữ lằng nhằng này, bình thường những người phụ nữ của hắn sẽ không có chuyện cùng nhau xuất hiện thế này, nhưng mà kẻ lừa đảo này quá khôn ngoan, y như con cá toàn thân trơn trượt, không biết khi bị dồn tới đường cùng cô sẽ có phản ứng gì?

Nhất định sẽ rất thú vị!

Lòng hắn bỗng tràn đầy chờ mong.

Cố Mính ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt dò hỏi: Ngài chắc chứ?

Thái độ Phùng Cù kiên quyết: “Nhanh chân lên, đừng có rề rà nữa.”

Một đường đi, Doãn Chân Châu có khuynh hướng thể hiện ngọt ngào, cô ta ôm tay Phùng Cù không buông, con mắt một giây cũng không rời khỏi Phùng Cù, Cố Mính một bên nhìn mà cảm thấy hổ thẹn vì không bằng.

Doãn Thành Minh ngồi ghế phó lái, Doãn Chân Châu cố ý ngăn cách Phùng Cù và Cố Mính, đầu tiên đẩy Phùng Cù lên xe trước, mình theo sau ngồi vào, chỗ còn lại cho Cố Mính ngồi.

Cố Mính có cảm giác ngồi cạnh con nhím, không cẩn thận chắc sẽ mất mạng, xe đôi lúc có xóc nảy một chút, cô bèn tận lực giảm thiểu đụng chạm tay chân với Doãn Chân Châu.

Lúc mà cô ta ngồi vào, còn giả mù gả mưa quay sang hỏi ý kiến Cố Mính: “Thật là ngại quá, cô muốn ngồi cạnh A Cù không, hay là hai ta đổi chỗ đi?”

Phùng Cù mắt nhìn thẳng, nhưng lỗ tai lại không tự điều khiển được vảnh lên nghe Cố Mính trả lời.

Cố Mính xây dựng hình tượng một di thái thái biết điều, kỹ thuận diễn lại càng không chê được, khỏi cần lấy cảm xúc cô cũng có thể diễn, cô nhút nhát sợ sệt nói: “Không cần phiền phức như thế, Doãn tiểu thư và Thiếu soái cứ ngồi đi.”

Kẻ đáng thương nhát gan như tôi sao có đủ tư cách giành đàn ông của cô, phải không?

❀❀❀❀❀


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận