Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Chương 47


Edit: Tây Hoạ

❀❀❀❀❀

Mùng 8 tháng chạp, văn hào Phong Thanh Danh tổ chức một bữa tiệc, mời rất nhiều nhà báo ở Thượng Hải, ngay cả các chủ biên của các tòa soạn lớn cũng được mời.

Lúc trẻ Phong tiên sinh có đi du học, về nước thì làm giảng viên cho một trường đại học, vừa là dịch giả cho tác phẩm nước ngoài vừa viết văn phát biểu trên báo.

Không ngờ lệch nghề mà lại thành công, thành tích giảng dạy thì bình thường, nhưng tác phẩm được phiên dịch và bài báo viết ra rất nhanh nổi tiếng, vì thế từ chức, tập trung vào sự nghiệp sáng tác, được mọi người tôn sung.

Cố Mính nhận được thiệp mời của Phong tiên sinh cũng là được Phạm Điền tự đưa tới.

Hắn ngồi trong quán cà phê, thưởng thức một ngụm cà phê thơm nguyên chất, đẩy thiệp mời qua: “Nghe bảo là Đồ Lôi cũng được mời, rồi đi nói với người ta rằng Dung Thành công tử mới nghe tên hắn đã không dám tham gia. Chủ biên Hoàng muốn ngài đi dự.”

Hiện giờ Dung Thành công tử đã trở thành át chủ bài của 「Trình báo」, như một nhà phê bình, phàm là có tin tức gì, Hoàng Đạc liền nói  Cố Mính viết một bài bình cay rát một phen.

Cô ở Thượng Hải sử dụng bút danh của mình để bộc lộ quan điểm của mình, nhưng người ngợm thế nào vẫn rất thần bí, ngoại trừ Hoàng Đạc và Phạm Điền thì chưa có công bố ra ngoài.

Đồ Lôi lớn lên ngọc thụ lâm phong tuấn tú lịch sự, ăn mặc cũng thời thượng, hay tụ tập với mấy người văn nhân, mỗi lần hắn mà uống say thì luôn miệng nói bậy bạ: “Tuy Dung Thành công tử xưng hai tiếng công tử, nhưng thật ra người thật thì rất xấu xí, ngại gặp người khác cho nên lâu như thế rồi cũng chưa thấy mặt mũi thế nào…”

Cuộc đối chọi giữa hai người diễn ra cũng khá lâu, toàn bộ người trong nghề ở Thượng Hải ban đầu đều là chiến hữu của Đồ Lôi, đánh mấy trận thì bỏ cuộc, bắt đầu làm người đứng ngoài nằm cắn hạt dưa uống trà xem chiến, lâu lâu thì thêm hai ba câu bình luận về cuộc mắng chiến của hai người.

Qua thời gian, có không ít người ngoài mặt tuy vẫn bạn bạn bè bè với Đồ Lôi nhưng thực chất là phản hết rồi, quay đầu cúi người dưới trận doanh của Dung Thành công tử, bị ngôn ngữ sắc bén hài hước của hắn thuyết phục.

Đáng tiếc Dung Thành công tử chưa bao giờ lộ mặt.

Lần mà Đồ Lôi ở bên ngoài cười nhạo nhan sắc của Dung Thành công tử, Hoàng Đạc cũng ở đó.

Làm chủ biên của 「Trình báo」, hắn thật sự rất rất muốn nói cho người ở đây, Dung Thành công tử chính là một nữ sĩ thông tuệ, chỉ là nghĩ tới sắc mặt của Đồ Lôi, sưa lại chủ ý.

Dù gì cũng phải lựa cơ hội thích hợp nào đó để lộ diện.

Mà buổi tiệc của Phong Thanh Danh là dành cho văn nhân ở Thượng Hải, mỗi năm ít nhất tổ chức một lần, gần như toàn bộ người trong nghề đều sẽ tham gia.

“Không đi thi tốt hơn đấy?” Cố Mính nói: “Ở trên báo Đồ tiên sinh hăng máu chửi tôi như vậy, nếu biết tôi là nữ hắn sớm đã thua rồi, với lại nói không chừng còn lên báo giả bộ tư thái khiêm tốn vì tôi là nữ mà hắn lại không chấp nhặt con gái gì. Lấy được danh tiếng, lại tự tâng bốc mình, một mũi tên trúng hai con nhạn.”

Phạm Điền bị tư duy của cô chọc cười: “Đôi khi tôi cảm thấy cô gắn máy nghe trộm trong đầu Đồ Lôi vậy, lần nào nói cũng trúng. Thật sự, Đồ tiên sinh chắc chắn làm mấy chuyện như thế.”

Tuy Đồ Lôi tự xưng mình là nhân sĩ tân phái, nhưng hắn không học được cách tôn trọng phái nữ, nữ nhân hắn thích thì dưới ngòi bút  là tiên nữ, còn không thích thì phải chà đạp giẫm bùn lên mớ chịu.

“Chỉ là chủ biên Hoàng có nói nếu ngài không tham gia thì vị Đồ tiên sinh kia càng thêm đắc ý dạt dào, nên không bằng cứ tham gia.”

Cố Mính thở dài một hơi: “Mỗi lần nghĩ tới thời gian quý báu của tôi đều lãng phí trên con người ngu xuẩn Đồ Lôi này, tôi đều cảm thấy cuộc sống thật khó khăn!”

Phạm Điền: “Ngài cũng thật là hài hước.”

“Tin tôi đi, không những Đồ tiên sinh không thưởng thức sự hài hước của tôi, mà còn rất ghét.” Cố Mính hỏi: “Có lẽ sự tồn tại của tôi làm Đồ tiên sinh thấy ngột ngạt?”

Phạm Điền cười to.

*

Cố Mính đúng hẹn đến dự buổi tiệc của Phong Thanh Danh.

Cô cố ý mặc tây trang ba lớp kiểu của nam, áo khoác nam màu đen da, phải cảm ơn tiền nhuận bút của 「Trình báo」 đủ để cô xa xỉ một phen, đặt may riêng một bộ âu phục.

Hoàng Đạc chờ cô ở văn phòng chủ biên, thấy Cố Mính mặc tây trang khoác áo đầu đội mũ liền trợn tròn mắt: “… Dung Thành công tử?”

Cố Mính gỡ mũ xuống khom người chào: “Lần đầu gặp, chỗ nào thất lễ còn mong ngài châm chước bỏ qua!”

Phạm Điền và cô sớm biết nhau, giữa hai người đã là bạn bè, hắn tự mình giới thiệu cho Hoàng Đạc: “Hoàng chủ biên, đây là Dung Thành công tử.”

Hoàng Đạc lẩm bẩm cảm thán: “Đồ Lôi nói Dung Thành công tử quá xấu xí nên xấu hổ gặp người, nếu biết người thật thế này chắc phải tự vả miệng mình!”

“Cảm ơn Hoàng chủ biên khen ngợi!” Cố Mính: “Vậy bây giờ chúng ta xuất phát?”

Thiếu nữ mang hơi thở thanh xuân, tóc được chải chuốt gọn gàng, khoác áo đội mũ mặc tây trang, áo khoác rộng, còn quấn khăn quang cổ lông nhung màu khói, khuôn mặt tinh xảo, có lẽ do khí chất, lộ ra tư thái hiên ngang.

Hoàng Đạc cũng cầm mũ đội lên: “Công tử, mời!”

*

Gia cảnh Phong Thanh Danh giào có, nhà chính nằm ở khu Tô Giới, lúc Hoàng Đạc và Cố Mính tới thì đa số khách đã đến đông đủ, tốp năm tốp ba tụ tập trò chuyên ở phòng khách lớn.

Vợ ở nhà của Hoàng Đạc là con cưng của cha mẹ, hắn đi dự tiệc tùng gì đều lẻ loi một mình, không mang bạn gái, không ngờ hôm nay dẫn theo một cô gái ăn mặc thời thượng, nhưng lại mặc theo phong cách kiểu nam, tướng mạo xinh đẹp khiến người khác chú ý.

Có người lặng lẽ nghị luận: “Có lẽ là con gái của Hoàng Đạc.”

“Nói bừa! Con gái hắn mới mười một mười hai, người con lớn là nam, không khác với số tuổi này lắm.”

“Không lẽ Hoàng Đạc cũng cưới vợ lẽ?”

“Ai biết được? Hắn cũng nên thông suốt rồi!”

“…”

Văn nhân viết tình yêu thơ, nhưng người phong lưu đa tình cũng nhiều, không biết mắc tật xấu gì nữa.

Ánh mắt của Hoàng Đạc quét một vòng, không thấy Phong Thanh Danh, không biết là đi đâu rồi, hắn lấy hai ly Champagne, một ly đưa cho Cố Mính, tìm một sô pha ở góc nào đó rồi ngồi xuống.

Sau lưng hai người là kệ sách, trước kệ sách đặt hai cái sô pha, giữa có bàn trà tròn nhỏ, hai người ngồi đối diện nhau yên tĩnh uống trà đọc sách.

Sô pha bên cạnh bày hai chậu cây xanh cao, chủng loại hơi lạ, tất cả đều là lá cây xanh đậm tươi tốt, có thể che mặt hai người đang ngồi sau.

Hướng bên cạnh vài bước, là một cái cửa sổ được thiết kế sát đất, trước nó đặt một bộ sô pha khác, bốn năm người khách đang ngồi đó nói chuyện.

Trong đó có người lớn giọng, cười hỏi bạn bên cạnh: “Đồ này, hôm nay cậu có nghĩ tới việc gặp mặt Dung Thành công tử, người mà cậu đấu đá mấy tháng nay không?”

Người nọ mặc tây trang ba lớp, tóc ta được vuốt keo bóng lưỡng, đeo cái kính tròn, đồng hồ quả quýt bỏ trong túi của áo choàng, lộ ra một đoàn dây bạc xa hoa, tuổi khoảng chừng 24 – 25.

Hắn móc cái đồng hồ quả quýt ra, mở ra liếc mắt nhìn thời gian: “Đã giờ này rồi mà người còn chưa thấy, dù tôi muốn gặp, hắn cũng chả dám xuất hiện đâu.”

Đồng bạn cười rộ lên: “Nếu hắn thất sự tới thì sao?”

Đồ Lôi khinh thường cười: “Ngày nào cũng viết văn chương phản bác lại, tôi cò ước gì có thể gặp mặt nói chuyện rõ ràng, đỡ phải cãi nhau mỗi ngày!”

Sau câu nói đó, một giọng nói thanh thúy phụ họa theo: “Đồ tiên sinh nói có lý.”

Cố Mính cầm ly rượu đứng dậy, bước ra từ sau chậu cây, có lẽ đây là lần đầu cô công khai tán đồng với quan điểm của Đồ Lôi.

❀❀❀❀❀

Hoạ: tui tạch toán rồi mọi người ạ 😢 mà thôi kệ đi, chả là tui đang muốn đào thêm một hố nữa nhưng ngại đào vì sự lười biếng của mình. Làm sao bây giờ? Online chờ giải đáppppp


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận