– David. Anh cảm thấy đau nhói phía dưới cánh tay. Máu trong cơ thể nóng như có lửa. Cơ thể mình như không còn là của mình nữa rồi. Và anh lại nghe thấy tiếng gọi. Tiếng gọi thật xa, thật khẽ.
Nhưng nó như là một phần của chính anh. Rồi anh lại nghe thấy mấy giọng khác nữa, những giọng này không hề quen thuộc và không quan trọng. Cứ hỗn độn mãi. Anh cố gắng xua chúng đi. Chỉ còn lại một giọng có ý nghĩa với anh, nó cứ chập chờn lúc rõ lúc yếu “David… em xin lỗi…”.
Anh nhìn thấy đốm sáng, lúc đầu mờ, sau đó là một vệt xám. Cứ lớn dần lên. Becker cố gắng cử động, nhưng chỉ thấy đau đớn. Anh cố nói nhưng không cất được thành lời. Giọng kia vẫn tiếp tục gọi.
Có ai đó ở bên cạnh anh, nâng anh dậy. Becker di chuyển dần về phía có tiếng gọi. Hay là anh được lôi đi? Vẫn tiếng gọi ấy. Anh ngơ ngác nhìn lên màn hình đang toả sáng. Anh nhìn thấy cô ấy trong một màn hình nhỏ. Một cô gái đang nhìn chằm chằm vào anh từ một thế giới khác. Có phải cô ấy thấy mình sắp chết? – David….
Giọng nói quen thuộc quá. Cô ấy đúng là một thiên thần, thiên thần đang đến đón anh. Thiên thần lại nói: “David, em yêu anh”. Anh bỗng nhận ra.
Susan tiến gần hơn đến màn hình, gào khóc rồi lại cười đau đớn, điên dại. Cô lau nước mắt: – David, em, em cứ tưởng…
Điệp viên Smith đỡ David Becker ngồi dậy hướng mặt lên màn hình. – Cậu ấy chỉ hơi chóng mặt chút thôi, cô ạ. Chờ cậu ấy một chút – Smith nói.
– N… nhưng – Susan run lên, – Tôi đã đọc được dòng tin nhắn, rằng… Smith gật đầu.
– Chúng tôi cũng vậy. Hulohot vẫn có tật báo tin trước khi hạ được mục tiêu. – Thế còn máu…
– Chỉ bị thương phần mềm thôi – Smith trả lời. – Chúng tôi đã băng bó rồi.
Susan không nói được gì. Coliander xen vào màn hình.
– Chúng tôi đã làm cho anh ấy bất tỉnh bằng một khẩu súng gây mê tác dụng lâu dài hiệu J23 mới. Chắc là đau lắm đấy, bọn tôi tìm thấy anh ấy trên phố.
– Cô đừng lo! – Smith an ủi – Cậu ấy sẽ khoẻ thôi. David Becker nhìn chằm chằm lên màn hình TV trước mặt. Anh thấy mình mất phương hướng, đầu rỗng tuếch. Hình ảnh trên màn hình là một cán phòng, một căn phòng hỗn loạn. Susan đang ở đó, nàng đứng ở khoảng trống giữa phòng, đang nhìn anh.
Nàng đang khóc, cười trong nước mắt. – Ôi David. Ơn chúa! Em cứ nghĩ đã mất anh rồi! –
Anh lao đến phía màn hình, lôi cái micro sát gần miệng và gọi: – Susan phải không?
Susan nhìn lên đầy bối rối. Hình ảnh của David vừa nãy nhỏ, giờ đây đã choán hết cả màn hình. Giọng của anh vang lên. – Susan, anh muốn hỏi em một việc – Giọng của Becker vang vọng cả căn phòng và dường như làm ngưng lại hoạt động của cả cơ sở dữ liệu trong giây lát. Mọi người cùng dừng công việc và quay ra.
– Susan Fletcher! – giọng anh vang lên – Em sẽ lấy anh chứ? Một sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Một tập hồ sơ rơi xuống sàn chiếc bút chì lăn lông lốc. Không ai cúi xuống nhặt lên. Chỉ còn nghe thấy tiếng quạt gió trong máy và tiếng hơi thở dồn dập của David Becker trong microphone.
– D… David… – Susan run run, không hề nhận thức rằng có ba mươi bảy người đang chăm chú nhìn mình. – Anh đã hỏi em rồi mà, anh nhớ chứ! Năm tháng trước. Và em đã nhận lời rồi.
– Anh nhớ – Anh mỉm cười. – Nhưng lần này… – anh giơ cánh tay trái lên màn hình và mọi người nhìn thấy một vệt vàng trên ngón áp út của anh – Nhưng lần này anh có nhẫn..