Phát Súng Trượt

Chương 19


Larold Perkerson đang cạo mặt. Và vừa cạo vừa ngắm mình trong gương, hắn tự hỏi rồi đây khi tháo băng, trông hắn sẽ ra sao. – Thôi ngày ấy mình sẽ biết, – hắn nghĩ. Hắn không cạo được trên mép vì vướng mảnh băng. Giữa lúc hắn sắp xong thì có tiếng xe rù rù ở ngoài cửa.

Suzy bước vào lều với cái túi xách.

Nhìn Suzy, Perkerson hỏi một cách lo ngại:

– Ngay hôm nay, hả?

Ả bảo hắn ngồi xuống ghế, lấy kéo trong túi ra và bắt đầu cắt gỡ băng.

– Bộ ria này hợp với anh biết mấy – Suzy nói.

– Để anh xem nào.

Perkerson nhỏm dậy, lao tới chiếc gương treo trong buồng tắm. Hắn sửng sốt, suýt giật mình vì tưởng như có một thằng cha lạ hoắc nào đó đang đứng trong gương nhìn hắn. Đôi tai nhầu nhĩ lá cải bắp của hắn được kéo căng lại rất khéo – Chỉ riêng cái đó thôi cũng đã làm cho vẻ mặt hắn khác đi khá nhiều – Nhưng còn cái mũi… Phải, đặc biệt là cái mũi thì không chê vào đâu được; nó đã làm cho hắn gần như thay đổi hoàn toàn. Cái mũi quập như mỏ chim ưng cha sinh mẹ đẻ của hắn này được kéo thẳng lên và nom toàn bộ thì nó cân đối hài hoà hơn. Tóm lại diện mạo “Ông Harold Perkerson mới” bây giờ trong có vẻ gần như là… thông thái. Phải, thông thái, đứng là cái từ ấy đấy. Đến mẹ đẻ ra hắn có đứng dậy thì cũng không thể nhận được ra hắn. Điều đó làm hắn mừng rơn.

– Tốt… – Perkerson nói – Còn bây giờ thế nào? Bao giờ anh được biến khỏi đây?

– Ngày hôm nay – Suzy đáp – Và ngay lập tức.

Suzy mốc trong túi ra hai phong bì và đưa cho hắn một chiếc. Đây là địa chỉ mới và số phôn của anh. Nhà đã có đồ đạc sẵn, nằm trong một lô nhà tư nhân ở Marietta. Trong xe của anh có một va ly dùng mẫu hàng văn phòng phẩm để sẵn. Từ nay anh sẽ trở thành James Ross, đại lý văn phòng phẩm và cái vỏ bọc này chắc đây.

– Tốt – Perkerson nói – Còn cái gì trong phong bì kia?

Suzy đưa cho hắn. Hắn mở ra và móc tờ giấy ra đọc.

– Cái này làm tớ khoái đây – Hắn gật gù lẩm bẩm – Rất khoái đây.

– Gì thế hả anh? – Suzy tò mò hỏi.

– Cô em cứ cho xem báo rồi khắc biết.

– Bao giờ?

– Khi nào tớ bắt đầu ra tay.

Suzy viết địa chỉ của ả vào một mảnh giấy.

– Hãy gọi cho em khi nào anh cần đến.

– Này, Quan Chấp Chính có biết gì về cái đó không, tớ muốn nói là… Chuyện giữa chúng ta ấy?

– Không – Suzy đáp – Đó là một chuyện riêng tư chỉ anh và em biết thôi.

***

Những tia nắng mặt trời tràn qua cửa sổ phòng khách của ngôi nhà Thượng nghị sĩ Carr đã làm Will tỉnh giấc. Một lát sau, anh bước vào phòng bếp, bị cuốn hút bởi mùi thịt rán.

– Chào ông Will – Lizzie nói.

– Will chào chị rồi tự rót cà phê, ngồi vào và vơ lấy tờ báo. Ngày trang đầu Will thấy đập vào mặt là bãi xã luận phê phán Shirley Scott về câu hỏi ác ý cô ta đặt ra với Will vào cuối buổi tranh luận. Bài báo thấy rằng mọi ám chỉ nhằm gieo rắc hoài nghi cho rằng Will chẳng là cái gì khác ngoài cái việc chỉ là một kẻ đồng tình luyến ái, là không có căn cứ và kết luận:

– Báo chúng tôi còn chưa lựa chọn để ủng hộ ứng cử viên nào, nhưng trước mắt, chúng tôi thấy Will Lee là một ứng viên đáng tin cậy. Những lời cáo buộc dối trá từ phía đối thủ hay phe cánh đối thủ của Will Lee, trái với mong muốn của họ, đã đem lại những phản tác dụng có lợi cho Will Lee.

Will thở một hơi dài nhẹ nhõm. Anh lặng lẽ ăn sáng, uống nốt ngụm cà phê, rồi gọi điện cho phòng thường trực.

– Sao mãi bây giờ anh mới gọi, chúng tôi lo cho anh quá – Có tiếng Tom trả lời ở đầu đây.

– Tôi cần được ở một mình để yên tĩnh và gặp ông Thượng nghị sĩ. Ông ấy ngày càng khá hơn.

– Thế thì hay quá. Tôi có một số tin tức có thể làm ông ấy càng phấn chấn hơn. Theo kết quả thăm dò được, anh kém Dean mười một điểm.

Tim Will se lại.

– Thế mà anh bảo là tin tốt ư?

– Đúng thế. Bởi đó là kết quả thăm dò trước cuộc tranh luận. Còn sau cuộc tranh luận thì anh chỉ còn kém có ba điểm. Mà ba điểm thì có thể còn do có sai số nào đấy.

Will không tin vào tai mình nữa.

– Anh muốn nói chúng ta đã ngang bằng?

– Không, nhưng tôi nghĩ càng thấy anh đương đấu với Mack, dư luận chung càng nghiêng về phía anh. Bây giờ, việc chúng ta cần làm là phải nỗ lực gấp đôi, để tăng thêm quý vốn, để anh có điều kiện xuất hiện trên tất cả các màn hình của bang.

– Làm thế nào để kiếm thêm vốn?

– Anh đã nghe nói về một nhà kinh doanh là Lurton Pitts chưa?

– Có phải ông vua gà quay không?

– Chính ông ta đấy. Pitts đã điện cho ba anh, nói buổi truyền hình vừa rồi đã gây ấn tượng mạnh cho ông ta và có khả năng ông ấy sẽ góp cho anh một cái vốn kha khá.

– Đổi lại thì ông ta muốn gì?

– Tôi chưa biết, nhưng anh phải dè chừng. Nếu không lại trượt chân ngã đập mặt đấy.

Will đặt máy. Thế là anh lại dấn mình vào vòng đua. Và lần này thì anh phải lao mạnh…

***

Ông Billy đến gặp Will ở Câu lạc bộ Capital, ở trung tâm Atlanta.

– Bây giờ ta sẽ phải làm thế này – Billy nói khi hai cha còn bước vào thang máy – Ba sẽ đi với anh lên trên ấy, ba giới thiệu anh rồi ba về. Bởi họ muốn gặp riêng anh. Tuy nhiên, đừng có cho họ gì hơn cái mà anh phải nợ họ.

Cửa thang máy mở. Theo đọc hành lang, hai cha còn bước vào một gian phòng.

– Chúng tôi đã tới – Billy nói và mở cửa.

Khoảng mười, mười hai người đang đứng trước một tủ rượu. Một người trung niên, thấp bé nhưng to ngang, tóc hung dầy và mặt sần sùi những chấm đỏ, bước ra khỏi nhóm và chìa tay.

– Chào Will, tôi là Lurton Pitts.

Nói rồi ông quay ra giới thiệu mọi người với nhau.

– Ông uống chút gì nhé, Will? – Pitts hỏi.

– Vâng, xin ông một ly trà đá.

– Ông không muốn chút gì đậm đậm hơn à?

– Tốt hơn là xin ông để tôi còn kiểm soát được các khả năng của bản thân mình, nếu như ông thấy ông không có gì phiền.

Pitts phì cười trước câu trả lời hóm hỉnh và đầy ẩn ý của Will.

– Còn ông, Billy? – Quay lại ông cựu thống đốc, Pitts hỏi.

– Cảm ơn, Lurton, bây giờ tôi phải đi.

Nói xong, Billy chào từ biệt mọi người rồi đi ra.

– Chuyện trò được một lát, Pitts mời tất cả ngồi vào quanh một cái bàn tròn lớn, xếp Will ngồi ngay cạnh ông ta. Trong suốt bữa ăn, câu chuyện được thu hẹp vào những vấn đề thật cần thiết.

– Này, Will – Pitts nói vào lúc uống cà phê – Tất cả chúng tôi đều muốn biết ông nghĩ sao về việc ông trở thành người của chúng tôi…

Will im lặng một chút để tác động của câu trả lời của anh được giảm nhẹ.

– Tôi rất vui mừng được trở thành Thượng nghị sĩ tương lai của các ông.

Đến lượt Pitts cùng im lặng một lúc để Will hiểu là câu trả lời ấy chưa thoả mãn được mong muốn của ông.

– Chúng tôi không chỉ muốn một Thượng nghị sĩ bình thường. Mà chúng tôi muốn hơn thế nữa là có một ai đó ở Thượng viện quan tâm đến lợi ích của chúng tôi.

– Chúng tôi là những nhà kinh doanh – Một nhà công nghiệp xen vào nói – Ông có quan điểm thế nào về giới chúng tôi?

– Tôi nghĩ đất nước chúng ta sẽ không được như ngày nay nếu thiếu những hoạt động kinh tế phồn vinh.

– Ông có tán thành nhưng quan điểm của Ben Carr về lĩnh vực quốc phòng không?

– Về lĩnh vực ấy, tôi nghĩ là tôi còn bảo thủ hơn Ben Carr.

– Bảo thủ hơn Ben Carr?

– Vâng. Tôi nói bảo thủ với nghĩa là phải tính toán hơn một chút.

– Ờ! Ông muốn nói là tự do hơn?

– Không. Lâu nay những từ “tự do” và “bảo thủ” đã mất hết ý nghĩa của nó. Nếu ông muốn có tên gọi rõ ràng thì tôi có thể nói tôi là một người ôn hoà. Nhưng với vấn đề ngân sách quốc phòng thì tôi là một người bảo thủ.

– Tức là nếu có dịp thì ông sẽ bỏ phiếu cho việc giảm ngân sách quốc phòng? – Pitts hỏi.

– Tôi thấy chúng ta có thể làm tốt hơn để làm tăng thêm túi tiền của chúng ta. Bởi người ta đã ăn cắp của chúng ta quá nhiều.

Một ông ngồi bên kia bàn hỏi đốp luôn:

– Công ty của tôi làm việc cho quân đội. Ông có nghĩ tôi ăn cắp tiền của đất nước ta không?

– Ông không có vẻ là một người như thế, thưa ông – Will mỉm cười đáp. Rồi cúi người về phía trước và nhìn thẳng vào mắt ông ta, Will nói tiếp:

– Nhưng nếu ông đúng là một kẻ như vậy thì người ta sẽ phải bắt giam ông. Còn số tiền mà ông đã lấy cắp thì hoặc người ta phải tìm cách sử dụng nó tốt hơn, hoặc trả lại nó cho những người đóng thuế.

Sau một lúc im lặng nặng nề, người đàn ông kia nói:

– Phải, tôi thấy thế có vẻ công bằng hơn.

– Will – Pitts nói – Chúng tôi có khả năng thu gom được những khoản tiền quan trọng cho cuộc tranh cử của ông. Nhưng nếu chúng tôi làm thế, thì chính xác là chúng tôi có thể chờ đợi được gì ở ông?

Will ngả người vào thành ghế.

– Ông Pitts, tôi luôn chăm chú lắng nghe những yêu cầu và những gợi ý của những người ủng hộ cuộc tranh cử của tôi. Nếu được trúng cử và ra làm việc, tôi sẽ trả lời tất cả những cú điện thoại của các ông. Tôi sẽ hết sức quan tâm đến tất cả các vấn đề các ông đưa ra cho tôi và, nếu yêu cầu của các ông là chính đáng, thì tôi sẽ không do dự gì mà không hết lòng ủng hộ các ông.

Một người khác chỉ tay về phía Will.

– Anh bạn trẻ của tôi, tôi nghĩ tốt hơn là ngay từ bây giờ anh nên hiểu chúng ta đang nói cái gì. Nếu anh muốn chúng tôi giúp đỡ anh về tài chính, thì ít ra chúng tôi cũng có quyển biết chắc chắn là chúng tôi có thể tin cậy vào sự ủng hộ của anh mỗi khi chúng tôi cần đến anh.

– Thưa ông – Will đáp lại ngày – nếu ông muốn mua một nhà chính trị thì ông hãy mua Mack Dean. Ông ta là người sẵn sàng để rao bán đấy.

Im lặng kéo dài một lúc, và Pitts là người phá vỡ. Theo một cuộc thăm dò nào đó thì ông kém Mack Dean mười một điểm.

– Nhưng tôi không nghi ngờ gì – Will nói – Là các ông đã nắm được kết quả thăm dò gần đây nhất sau cuộc tranh luận vừa rồi. Cuộc thăm dò ấy đã chứng tỏ rõ ràng là Mack Dean đang tụt lùi một cách ghê gớm. Là một nhà thống đốc bất tài, chắc chắn vào Thượng viện ông ta sẽ chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt. Cho nên sẽ hoàn toàn có lợi cho các ông nếu các ông có được một người đại diện có khả năng gây được một ảnh hưởng thực sự: và như thế cũng còn có lợi chung cho tất cả các cử tri.

– Ông nghĩ thế nào về Jim Winslow, ứng cử viên cộng hoà? – Một người khác hỏi Will – Liệu ông có thể đánh bại được ông ta không?

– Tôi được biết – Pitts xen vào nói – là những người cộng hoà phải lựa chọn giữa mục sư Don Beverly Calhoun và ông ta. Như vậy thì Winslow khó lòng mà thắng cuộc.

– Winslow thì đến ngay cả Mack Dean ông ta cũng không thắng nổi – Will tủm tỉm và lời nhận xét của anh đã làm cho tất cả mọi người phá ra cười.

– Ông có lý – Pitts gật gù nói – Suy nghĩ một cách ngược đời thì tôi thấy tuy ông già Calhoun khó bị đánh bại hơn Winslow nhiều, nhưng đối với nhiều người cộng hoà thì ông ta quả là đã gây cho họ nhiều lúng túng.

– Tôi đồng ý với ông cả hai điểm ấy – Will gật đầu nói. Lurton Pitts nhìn đồng hồ.

– Will, tôi đã hẹn với các ông đã ngồi với nhau đến hai giờ và bây giờ đã hai giờ mười rồi.

Nói xong Pitts chìa tay.

– Cảm ơn Will đã đến dự cuộc gặp mặt này.

Will cũng đứng dậy:

– Cảm ơn các ông đã dành cho tôi chút thời giờ quý báu.

Rồi anh chào ra về.

Tới nhà, anh thuật lại cho ba anh và Tom nghe về cuộc gặp mặt. Cuối ngày, anh không nhận được tin gì của Lurton Pitts. Cuối tuần, cũng vẫn thế. Mack Dean có một cuộc họp báo và nói rằng từ nay ông sẽ từ chối mọi cuộc tranh luận bởi ông quá bận và còn phải dành thời gian cho những chuyến đi. Ít lâu sau dư luận xì xào rằng đột nhiên thống đốc Mack Dean có thêm được nhiều nguồn vốn mới cho chiến dịch tranh cử trên truyền hình của ông.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận