Đồng nghiệp công ty Trần Mặc nhất trí cho rằng, cái tên theo chủ nghĩa duy vật nổi tiếng là Trần Mặc từ sau khi ăn thiệt thòi ở Bão Dương quan, tính cách trở nên tốt hơn rất nhiều. Trước đây hắn đi ở trên đường đều mang vẻ mặt cảnh giác, hận không thể kiếm chuyện với cả đèn xanh đèn đỏ.
Kỳ thực Trần Mặc cũng là ngã một lần khôn ra thêm, không dễ dàng gây chuyện nữa, hồi trước toàn là chọc tới người thì cũng thôi, chứ chọc tới thần thì khóc kiểu gì.
Về phần Trần Túy, cậu đang học lớp 12, Trần Mặc cứ đòi dẫn cậu đến thắp nén hương, giúp cậu cầu phúc, cậu liền cảm thấy có chút buồn cười. Có điều thứ nhất là cậu không thích tranh cãi như Trần Mặc hồi trước, thứ hai là gần đây Bão Dương quan rất có tiếng tăm ở trường cậu, rất nhiều bạn học đều từng tới đây uống trà. Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi không hiểu, không biết sao anh cậu lại bị tẩy não.
“Thầy Tạ, đang bận sao?” Trần Mặc nói. Khoảng thời gian này Tạ Linh Nhai chủ yếu làm việc ở phía sau, ở sân trước rất hiếm gặp hắn.
“Trần Mặc hả, hôm nay không tăng ca à?” Tạ Linh Nhai cũng trả lời một câu, “Tôi đi ra giúp một chút, chúng tôi mới bán bánh, kể cho mọi người về nguồn gốc của nó, mới vừa nói xong, anh tới chậm rồi.”
Trần Mặc nhìn nhìn, mặt trước bánh ngọt viết Bão Dương quan, mặt sau viết dương xuân bạch tuyết, rất phù hợp với khí chất của đạo quan, “Vậy tôi phải nếm thử, còn nữa không?”
“Chờ đã, tôi lấy cho anh.” Tâm trạng Tạ Linh Nhai rất tốt, bởi vì bán không tệ, cuối tuần vốn dĩ nhiều người tới, nghe nói bọn họ bán bánh ngọt, xuất phát từ tâm lý thử nghiệm cũng có không ít người mua, đặc biệt là hắn còn kể chuyện không tồi. Một đĩa cũng chỉ ba mươi, đa số là người cả bàn cùng kêu một đĩa.
Trần Mặc phất phất tay với Trần Túy, “Lại đây.”
Trần Túy đi tới, liền thấy anh cậu rất nhuần nhuyễn chào hỏi với người làm công quả nơi này, tự mình rót nước nóng pha trà, sau đó Tạ Linh Nhai cũng đem bánh dương xuân bạch tuyết tới.
“Đây là em trai anh sao? Dung mạo rất giống anh.” Tạ Linh Nhai hỏi. Bởi vì Trần Mặc đến đây cũng coi như chuyên cần, tuy rằng mới đầu có chút không vui, nhưng lúc sau Trần Mặc cũng không tồi, cho nên Tạ Linh Nhai dứt khoát ngồi xuống tán gẫu với hắn hai câu.
“Đúng, em tôi lớp 12, học kỳ sau liền thi tốt nghiệp.” Trần Mặc đáp, “Thành tích cuộc thi không lý tưởng lắm, tôi dẫn nó đến thắp hương cho Văn Xương đế quân.”
Bây giờ Trần Mặc cũng có chút hiểu biết về các thần tiên đạo giáo, một điện thờ phụ khác của Bão Dương quan cung phụng Văn Xương đế quân, Văn Xương đế quân chủ quản công danh lợi lộc, học sinh thời cổ đại đều bái ông ấy. Tuy nói Văn Xương đế quân không phải chủ thần của Bão Dương quan, nhưng Trần Mặc thuộc loại fan trung thành của Bão Dương quan, cũng không đi tìm miếu Văn Xương khác bái, trực tiếp tới đây.
Trần Mặc trò chuyện với Tạ Linh Nhai, trong lòng Trần Túy cảm thấy chắc Tạ Linh Nhai cũng là cư sĩ gì đó, không quá để ý, trước tiên chụp đĩa bánh dương xuân bạch tuyết kia một tấm, đăng lên trang cá nhân, gắn tag chứng minh mình cũng đến Bão Dương quan, sau đó mới ăn.
Tuy nói vẻ ngoài bình thường, chỉ là hình dạng bánh ngọt thông thường, thế nhưng ăn vào hương vị còn rất khá. Vị thơm ngọt không ngấy như cái kiểu bánh ngọt thêm một đống đường, vô cùng tự nhiên, đặc biệt là buổi trưa Trần Túy không thấy ngon miệng chỉ ăn một cái bánh mì, bánh ngọt này thanh đạm lại khá là khai vị.
Trần Túy ăn một cái bánh ngọt uống một tách trà nóng, đã lưng lửng no, hơn nữa vẫn không có cảm giác ngán. Lại nhìn bàn bên cạnh, rất nhiều người cũng kêu bánh ngọt, nam nữ già trẻ đủ hết.
Cậu không biết rằng ngoại trừ khẩu vị ngon miệng, thì nguyên liệu bánh dương xuân bạch tuyết này còn có củ từ và phục linh, người già trẻ nhỏ ăn đều cực kỳ tốt.
Mặc dù không phải là kiểu nhìn vào đã thấy kinh diễm, thế nhưng ăn nhiều thì lại nghiệm ra các loại ưu điểm, uống trà kèm theo vô cùng thích hợp, trên thực tế đây quả thật cũng thành loại bánh ngọt có lượng tiêu thụ ổn định nhất ngày sau.
Dù là với những người theo đuổi đặc sắc, thì chế tác thủ công, ngọn nguồn lịch sử, cùng với do đạo quan sản xuất, cũng đã đủ khiến nó thỏa mãn nhu cầu tâm lý của mọi người.
Ngay cả người như Trần Túy, mà cũng chụp ảnh gắn tag đăng lên.
Lúc này Trần Túy lại mở trang cá nhân, thấy mình thu hoạch được mười mấy lượt like cùng với một số bình luận.
Việc này khá hiếm thấy, Trần Túy mở bình luận ra, phát hiện đa phần đều là bạn học nữ và mấy người bạn phái nữ.
“Đây không phải là Bão Dương quan hả, đối diện cậu là ai vậy?”
“Không phải cậu nói hôm nay anh cậu dắt cậu đi ra ngoài sao, ôi trời đó là anh cậu hả?”
“Tớ tuyên bố tớ là chị dâu của Trần Túy.”
“Không phải đâu, người đó hình như là ông chủ Bão Dương quan mà? Hồi trước đã nghe giang hồ đồn đại, nói đến Bão Dương quan có thể bắt gặp một đạo trưởng đẹp trai, mà nếu vận khí tốt, còn có thể nhìn thấy vị này.”
“Buổi sáng bạn thân tớ còn nói Bão Dương quan mới có điểm tâm, sao ăn điểm tâm mà còn có soái ca ngồi cùng vậy! 😍 chờ tớ, tớ cũng tới!!”
“Tôi lập tức tới hiện trường ngay 😆.”
…
Trần Túy nhìn nhìn, có chút không hiểu ra sao. Những người này làm sao vậy, hệt như anh trai cậu, rơi vào một loại cuồng nhiệt nào đó.
Cậu chụp bánh ngọt là chụp vuông góc với mặt bàn, cho nên cũng chụp cả người đối diện và kiến trúc vào, trong hình thầy Tạ đang lười nhác ngồi ở trên ghế mây, ngón tay để trên cằm vẻ mặt cười nhạt trò chuyện với anh cậu, thế nhưng là một thẳng nam, Trần Túy không quá có cảm giác hòa nhập với sự cuồng hoan trong khu bình luận.
Có điều xem ý những người này, ở một trình độ nào đó, thầy Tạ cũng được vài người biết đến, chỉ là những người này biết rõ về hắn cũng không nhiều, đều là nghe giang hồ đồn đại.
“Hồi âm chung, đây không phải là anh của tôi, là bạn của anh tôi, tên thầy Tạ gì đó, không biết là làm công quả hay là làm chủ.” Trần Túy hồi âm xong, liền tắt đi.
Ăn bánh ngọt xong Tạ Linh Nhai còn dẫn họ đến Văn Xương điện, “Tượng Văn Xương đế quân cũng là mới vừa đổi.”
Trần Túy vừa đi vừa nhìn xung quanh, mất tập trung, lúc từ cửa sau chủ điện đi ra, chân vấp phải bậc cửa cao cao, té lộn mèo một cái.
“Trần Túy, không sao chứ?” Trần Mặc vội vàng đỡ em trai dậy, chỉ thấy cậu ta nhe răng trợn mắt, vén ống quần lên, đầu gối rách cả da.
Trần Mặc lập tức kích động nói: “Thầy Tạ, chảy máu rồi, cái đó, có thể dùng chú cầm máu chăng?”
Tạ Linh Nhai: “…”
Nhìn hắn không giống như lo lắng cho em trai, mà như là rất muốn xem lại kỹ năng hiếm thấy của Tạ Linh Nhai.
Trần Túy hoảng rồi, mịa nó, còn niệm chú, anh cậu không phải điên rồi chứ, cậu đáp ứng tới dâng hương coi như chơi chơi thôi, thế nhưng niệm chú cũng quá quái dị, lập tức điên cuồng nói: “Không không không… không!”
Trần Mặc không đồng ý nhìn cậu.
Tạ Linh Nhai nhìn Trần Túy một cái, “Dìu cậu ta ra sau đi, tôi đi kêu anh Hải lại đây.”
“Chờ đã, tôi nói tôi không muốn mà!” Trần Túy cảm thấy xong đời, đây là đạo quan tà ác gì vậy, còn ép bức người ta, đợi lát nữa sẽ không kêu cậu ta uống nước tro nước bùa gì chứ? Anh cậu sợ là đã bị tẩy não rồi!
Anh Hải gì đó, là thủ lĩnh nơi này sao? Trần Túy nhất thời tưởng tượng ra thật nhiều tình tiết đáng sợ, vẻ mặt sợ hãi, nhìn xung quanh, muốn tìm người cầu cứu. Sẽ có ai tin cậu ta không, không phải mọi người đều bị tẩy não, hoặc cảm thấy là chuyện riêng nhà họ chứ? Mặt mũi cậu với anh cậu giống hệt nhau mà!
Tạ Linh Nhai khó hiểu nhìn cậu ta, “Bác sĩ cũng không cần, vậy cậu muốn tự mình trét nước bọt lên sao?”
Trần Túy: “Tôi… a?”
Trần Túy lúng túng, lúc này mới phát hiện mình mang ý thức chủ quan, cảm thấy anh cậu bị tẩy não và Tạ Linh Nhai là thần côn, lại thêm bọn họ còn nhắc tới chú gì đó. Không ngờ, “anh Hải” là bác sĩ à…
“Em trai anh có phải là có bất mãn gì với đông y không? Nhưng mà sát trùng băng bó cũng dùng thủ pháp hiện đại mà.” Tạ Linh Nhai hỏi Trần Mặc. Hắn cũng nghĩ có lẽ cậu nhóc này hiểu lầm là muốn niệm chú, nhưng không đúng, đạo quan bọn họ có bao giờ cưỡng ép ai đâu? Có nghèo nữa cũng không làm chuyện này!
Có lúc ở trong đạo quan, có người bệnh mù quáng cầu xin thần thánh, hắn còn khuyên người ta đi ra phòng khám phía sau xem bệnh nữa kìa.
Trần Mặc cũng không biết, nhìn dáng vẻ ngu người của Trần Túy, nói rằng: “Đừng để ý tới nó, phiền bác sĩ Hải vậy.”
Sau đó, Hải Quan Triều cầm hộp thuốc lại đây, thấy vết thương không sâu, cũng không có dính thứ gì dơ bẩn, không cần tiêm uốn ván, sát trùng băng lại một chút là được.
Trần Túy tưởng tượng quá mức, hơi ngượng ngùng cúi đầu chơi di động.
Trong mục thông báo lại thêm rất nhiều bình luận: “Cái gì?? Tạ Lão Thực*? Lòng tôi nát!”
*Chỗ này là do bạn Trần Túy dùng bàn phím bính âm, nghĩa là gõ phiên âm pinyin vào, một loạt chữ có phiên âm đó sẽ hiện ra cho mình chọn. Chữ “sư” với chữ “thực” đều có pinyin là “shi”, nên bạn Túy chọn nhầm chữ.
“Sao hắn có thể mang tên này chứ, khóc ròng, tôi không tin.”
“Thất tình thất tình.”
“Tớ không thể chấp nhận anh ấy tên Tạ Lão Thực, không thể.”
“?” Trần Túy kéo lên trên một chút, phát hiện lúc trước mình chọn nhầm chữ, trả lời, “Mấy người có độc hả?? Tôi chỉ lỡ chọn nhầm chữ sư thành chữ thực thôi. Mấy người thật nông cạn!”
Khu bình luận lại rơi vào cuồng hoan:
“A, lại yêu rồi.”
“Cầm lấy balo tui đã thu xếp xong, nông cạn mà chạy đi uống trà thôi ^ ^ “
_
Sau khi anh em Trần Mặc dâng hương cho Văn Xương đế quân xong, lại đi bái Vương Linh Quan, sau đó mới rời khỏi. Đương nhiên, lúc sau Trần Túy nhận được rất nhiều khiển trách, bởi vì sau khi họ đi rồi Tạ Linh Nhai chưa từng xuất hiện ở sân trước, người nghe tin đến Bão Dương quan cuối cùng chỉ thưởng thức được Trương đạo trưởng bị ép nâng bánh ngọt chụp hình, có điều bánh ngọt cũng khá ngon.
Tạ Linh Nhai vốn dĩ muốn ngủ trưa, nhưng vẫn đi rửa mặt trước, sau khi tỉnh táo một chút liền bắt đầu làm bài, làm xong đề tài mới ngủ một giấc ngắn.
Đại khái cỡ năm giờ, Tạ Linh Nhai dậy, dự định nấu ăn.
Tạ Linh Nhai quanh quẩn ở nhà bếp một vòng, cầm chút đồ ăn, định đi gõ cửa phòng Thi Trường Huyền, tay mới vừa nâng lên, cửa đã mở ra, hắn sững sờ, lập tức cười nói: “Tôi đem đồ ăn cho Thương Lục thần.”
Hắn nói nói, ánh mắt chuyển một cái, nhìn thấy trên bàn cúng rỗng tuếch, Thương Lục thần nằm ở bên gối Thi Trường Huyền, lúc này hẳn không phải là giờ niệm chú, hắn mừng rỡ nói: “Có phải là lên tiếng rồi không?”
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, Thi Trường Huyền do dự một chút mới gật gật đầu.
Tạ Linh Nhai: “Oa, nó nói cái gì?”
Thi Trường Huyền: “……”
Tạ Linh Nhai: “?”
Tạ Linh Nhai rất mờ mịt, không phải chứ, tại sao cái này cũng không trả lời?
“Vậy tôi có thể vào không?” Tạ Linh Nhai lại hỏi, chỉ thấy Thi Trường Huyền chần chờ càng lâu, mới nhường đường.
Thương Lục thần quấn cái khăn tay, như đứa bé nằm ở bên gối. Tạ Linh Nhai từng bước một đi về hướng Thương Lục thần, Thi Trường Huyền ở ngay phía sau hắn chăm chú nhìn, sốt sắng hiếm có.
Tạ Linh Nhai sẽ nghe thấy gì…
Tạ Linh Nhai cúi người, ghé lỗ tai sát vào Thương Lục thần, mấy giây sau, hắn ngoái đầu lại hỏi: “Hả? Tại sao không nói gì?”
… Thương Lục thần líu lo không nghỉ kia lại im miệng à?
Thấy Thi Trường Huyền cũng đi tới bên giường, Tạ Linh Nhai liền cầm Thương Lục thần lên, đặt ở bên tai Thi Trường Huyền, anh đưa tay đón.
Tạ Linh Nhai buông tay, Thi Trường Huyền liền nghe thấy Thương Lục thần nhỏ giọng nói: “Hô — thật thẹn thùng.”
Thi Trường Huyền: “……”
Giọng thần báo bên tai rất nhỏ, Tạ Linh Nhai không nghe được gì, còn mở to mắt ra hỏi: “Thế nào, có không?”
Thi Trường Huyền lắc đầu: “Không có.”
Tạ Linh Nhai rất thất vọng: “Nó có ý nghĩ của mình, biết tự mình lựa chọn thời điểm nói chuyện sao? Vậy lúc trước đến tột cùng nó nói cái gì?”
Bây giờ Thương Lục thần vẫn đang nói chuyện, giọng của nó truyền tới tai Thi Trường Huyền: “Buổi tối Tạ Linh Nhai muốn nướng cá, ngoài chợ có một con cá chép vô cùng mập, hàng thứ ba rẽ trái quầy thứ hai…”
Thi Trường Huyền coi như không nghe thấy, chậm rãi nói: “Di chứng bị sấm dọa, không lanh lợi lắm.”
Giọng Thương Lục thần im bặt.
Tạ Linh Nhai tiếc nuối nói: “A, cho nên không có động tĩnh gì, hơn nữa nội dung cũng không linh nghiệm, không có tác dụng gì à?” Chẳng trách Thi Trường Huyền không nói.
Thi Trường Huyền: “… Ừm.”
Thương Lục Thần: “Tui không phải. Tui không có. Anh nói bậy.”
Tạ Linh Nhai: “Có biện pháp gì hay không?”
Thi Trường Huyền thả Thương Lục Thần xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi niệm chú thêm mấy lần thử xem.”
Anh nghĩ cái con Thương Lục thần bị hỏng này đại khái sẽ gào lên một câu đại loại như quyết không thay đổi, nhưng rời khỏi bên tai cũng không nghe được, âm thanh không lớn hơn con muỗi là bao.
Tạ Linh Nhai thấy vậy, cười nói: “Cứ nâng hoài không tiện nhỉ, chờ tôi tìm cho anh cái kim gút.”
Không chờ Thi Trường Huyền nói chuyện, Tạ Linh Nhai đã đi ra ngoài, hắn không chỉ tìm cái kim gút, còn cầm cây kéo, cắt cái khăn trên người Thương Lục thần ra, lại dùng kim gút ghim lại, như vậy thoạt nhìn liền có dáng vẻ như quần áo.
Sau đó cài Thương Lục thần bên cổ áo Thi Trường Huyền, hệt như trang sức, chỉ là không quá tương xứng với khí chất lạnh nhạt của Thi Trường Huyền thôi.
Tạ Linh Nhai: “Ha ha, còn rất đáng yêu.”
Thi Trường Huyền có chút mất tự nhiên xoay xoay Thương Lục thần.
Thương Lục Thần: “Tui, đáng yêu.”
Thi Trường Huyền: “…”
_
Buổi tối sau khi cơm nước xong, Thi Trường Huyền liền thả lỏng đầu óc niệm chú, không màng tới Thương Lục thần không ngừng nói chuyện. Anh không có qua loa lấy lệ với Tạ Linh Nhai, anh cảm thấy niệm chú nhiều chút, là có thể chỉnh Thương Lục thần trở lại bình thường. Thương Lục thần này có vấn đề, hỏng rồi.
Bên kia, Trương Đạo Đình thì lại hỏi Tạ Linh Nhai: “Thi đạo trưởng có phải là không thích ăn cá không, lúc ăn bữa tối hỏi “đây là cá trắm cỏ à?” lạnh như băng, hù chết tôi.”
Tạ Linh Nhai: “Không có mà, lúc sau anh đi ra ngoài, hắn liền nói với tôi là sau này đến sạp nào mua cá chép, chắc là chỉ không thích ăn cá trắm cỏ thôi. Hơn nữa, cũng không biết hắn quen thuộc chợ thực phẩm như vậy từ hồi nào nữa.”
Còn nhiệt tình chỉ mình mấy chuyện vụn vặt đó, thực sự là hiếm thấy.
Trương Đạo Đình nhìn qua Thi Trường Huyền ngồi ở nơi xa hơn một chút, lại nói: “Con búp bê đó của Thi đạo trưởng là cái gì vậy?”
Hắn nhịn đã lâu, nhìn thấy trên vai Thi đạo trưởng cao lãnh cài con búp bê gỗ, quá không hợp.
Hải Quan Triều xoay chuyển đầu óc, nghĩ tới điều gì đó, y thấy Thi Trường Huyền vẫn luôn nhỏ giọng niệm chú, hỏi: “Lần trước các cậu đi ra ngoài, không phải là vì vật kia chứ.”
“Đúng, ” Tạ Linh Nhai giới thiệu với họ một chút, “Đừng nói ra ngoài nha, cũng đừng đề cập với Thi đạo trưởng, Thương Lục thần kia hình như không thông minh lắm, nhắc ra hắn có thể sẽ đau lòng.”
Trương Đạo Đình cười gượng hai tiếng, không tưởng tượng ra Thi đạo trưởng đau lòng sẽ là bộ dạng gì.
Tạ Linh Nhai thấy Thi Trường Huyền niệm bảy bảy bốn mươi chín lần, cầm lấy cốc trà uống nước, nghĩ nghĩ liền đứng dậy.
…
Thi Trường Huyền chợt thấy tiếng ong ong bên tai ngừng lại, dù thường ngày anh luôn sóng lớn không sợ thì cũng thở phào nhẹ nhõm, thật sự chỉnh tốt rồi sao, anh không khỏi liếc nhìn Thương Lục thần yên tĩnh một cái.
– – Sau một chốc, bỗng nhiên có người từ phía sau dán lại đây, còn đặt đầu trên vai anh, giữa mặt và mặt chỉ cách một cái tượng gỗ.
Thi Trường Huyền gần như có thể cảm giác được hơi thở man mát người này hít ra thở vào, mang theo ý cười ở bên tai nói: “Ai nha, nhìn dáng vẻ anh còn tưởng rằng đang nói chuyện, muốn nghe lén một chút.”
Thi Trường Huyền có chút cứng ngắc, Tạ Linh Nhai nghiêng mặt sang bên, tóc hai người dường như cọ qua nhau, khoảng cách gần đến độ chỉ cần thoáng động đậy, mặt và môi liền đụng phải nhau.
Quá đột ngột không kịp chuẩn bị, Thi Trường Huyền nhất thời không thể nhúc nhích.
Tạ Linh Nhai vẫn chưa chịu đứng dậy, nói rằng: “Không phải vẫn luôn như vậy chứ, hoặc là không nói lời nào, hoặc là nói không đúng. Hay là nó thích ở trong núi hơn? Anh sẽ đưa nó về sao?”
Rốt cuộc Thi Trường Huyền không nhịn được nghiêm túc nghĩ, sao hắn còn nằm nhoài trên vai mình, hắn càng ngày càng quá đáng.
Tạ Linh Nhai thấy Thi Trường Huyền không trả lời mình, “Hửm, chưa ổn sao?”
Lúc này, một âm thanh trong trẻo vang lên bên tai hai người: “Trong hồ nước vui vẻ, mơ ước sẽ hóa thành đại dương, đôi mắt lồi cái miệng rộng, hòa cùng nhau hát vang!”
Thi Trường Huyền: “???”
Còn chưa đợi Thi Trường Huyền nghĩ rõ ràng, bỗng nhiên trên vai nhẹ đi, Tạ Linh Nhai đứng lên, nâng Thương Lục thần hoan hô: “Nó thế mà lại biết hát «Ếch con nhảy»! Đừng thả nó về — “
Thi Trường Huyền: “………”
_
_
Thi Trường Huyền theo dòng người đi vào tàu điện ngầm, chuẩn bị đi học. Thương Lục thần bị gài trên dây đeo quai túi của anh, sau khi mở miệng là có thể mang theo bên người, chỉ có điều nó cứ luôn lải nhải vì rời khỏi Bão Dương quan.
Thi Trường Huyền: “… Ồn.”
Anh lấy Thương Lục thần xuống, nhét vào trong túi, lúc ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện, không những không nghe thấy tiếng Thương Lục thần, một đám học sinh vốn đang tán gẫu líu ra líu ríu xung quanh cũng đều im miệng.
Thi Trường Huyền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lúc đến lớp, Hoàng Tiến Dương hỏi Thi Trường Huyền: “Cuốn vở văn hiến kia cậu có đem theo không? Lần trước nói cho tôi mượn.”
Thi Trường Huyền mở túi ra nhìn một chút, “… Cầm nhầm.”
Anh ở trong phòng xem sách, tập vở có tận vài quyển, hẳn là không cẩn thận cầm sai, bởi vì chuyện thần báo bên tai, quả thật có chút mất tập trung…
“A? Xong đời, tôi còn phải mang về, tôi xin nghỉ về nhà tham gia lễ cưới, buổi trưa tan học liền lên tàu cao tốc.” Vẻ mặt Hoàng Tiến Dương tiếc nuối.
“Để tôi hỏi một chút.” Ý Thi Trường Huyền nói chính là hỏi xem Bão Dương quan có ai rảnh rỗi hay không, đến một chuyến đưa vở giùm.
Anh cầm túi đi ra ngoài gọi điện thoại, trước khi ấn số lại liếc về phía Thương Lục thần ở trên túi, nhấc lên nói: “Tại sao không nhắc nhở ta?”
Xu cát tị hung, là công năng cơ bản nhất của thần báo bên tai.
Thương Lục thần không nói tiếng nào, hệt như nó thật sự chỉ là một con búp bê trang trí yên tĩnh.
Thi Trường Huyền gọi điện thoại cho Tạ Linh Nhai, tự nhiên, toàn bộ đạo quan chỉ có mỗi hắn rảnh rỗi, nghe nói là chuyện của Hoàng Tiến Dương, Tạ Linh Nhai lập tức nói: “Không có gì, tôi đưa tới cho, chỗ tôi không có gì để bận hết.”
Sáng sớm Tạ Linh Nhai đã làm xong một mẻ bánh dương xuân bạch tuyết, cái này bán rất khá, mấy chục cân ngày đầu tiên đã bán hết, cho nên lần này Tạ Linh Nhai yên lòng làm thêm một chút.
Hắn dựa theo lời Thi Trường Huyền nói trong điện thoại, đưa vở tới, quen cửa quen nẻo ngồi tàu điện ngầm đến học viện Thước Đông, tìm được lớp mà họ học.
Vừa vặn lúc này tiết đầu tiên đã tan lớp, Hoàng Tiến Dương và Thi Trường Huyền cùng đi ra.
Nhìn thấy Tạ Linh Nhai đến đưa vở, Hoàng Tiến Dương cảm ơn: “Thầy Tạ, phải gọi cậu là thầy thật lợi hại, bùa đổi vận kia rất hữu dụng, gần đây tôi đều không nhìn thấy mấy thứ đó.”
Hắn nói, mắt trái còn chớp chớp một hồi, mới chậm rãi mở ra, hơn nữa tần suất chớp mắt vẫn tương đối cao, xem ra tuy rằng đổi vận, nhưng thói quen này nhất thời cũng không đổi được.
“Hữu dụng là tốt rồi, tiết sau mấy anh học ở đâu?” Tạ Linh Nhai nói, cùng đi ra ngoài với họ.
Mọi người còn có một đoạn đi chung đường, Tạ Linh Nhai đi ở bên cạnh Thi Trường Huyền, thuận miệng hỏi: “Con… búp bê kia đâu?”
Thi Trường Huyền lấy Thương Lục thần ra từ đâu đó.
Tạ Linh Nhai hàm súc hỏi anh: “Sao không cài lên?”
Hoàng Tiến Dương nghe lời họ nói, cảm thấy quái quái, “Cái này không phải là cậu tặng chứ, tôi còn nói sao Thi Trường Huyền lại như vậy…”
“Phong cách không hợp hả?” Tạ Linh Nhai cười nói, “Cái này rất đáng yêu mà.” Nếu là hắn, hắn khẳng định mang theo mỗi ngày.
Thi Trường Huyền yên lặng cài Thương Lục thần về trên vai.
Đi ở trong trường, Tạ Linh Nhai thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, “Đó không phải là hiệu trưởng Mễ hả, mấy anh từng gặp chưa? Có lần tôi nghỉ đông xong, bắn pháo hoa ở trường học, bị ông ấy bắt tại trận, dạy bảo tôi một phen.”
Hiệu trưởng Mễ bị mọi người đặt nick name là ông già Mễ, Hoàng Tiến Dương và Thi Trường Huyền đều là thạc sĩ mới nhập học, có điều cũng nhận ra mặt ông ấy, lúc này ông ấy đang dẫn đoàn người đi ở trên sân thể dục, tựa như là đang tham quan.
Hoàng Tiến Dương liếc mắt một cái, nói rằng: “Cái người bên cạnh không phải giáo viên trường chúng ta nhỉ?”
Tạ Linh Nhai cũng xem xét một chút, “Anh nói cái người thoạt nhìn rất có tiền ở bên trái đó sao? Cái người vành tai cực kỳ dài đó.”
“Là người bên trái, vành tai dài hay không tôi không biết.” Hoàng Tiến Dương chần chờ một chút, “Trên lỗ tai hắn treo một tờ giấy rất lớn.”
“Tờ giấy?” Tạ Linh Nhai nhìn lướt qua, “Không có bất cứ ai trên lỗ tai có tờ giấy hết.”
“Không phải chứ?” Hoàng Tiến Dương định thần nhìn lại, quả thật có không sai, “Thật sự có mà… Ôi chao, chờ chút, sao tờ giấy này ngoài tròn trong vuông, như đồng tiền… Không đúng, đồng tiền bằng giấy, tiền giấy hả??”
Hoàng Tiến Dương ngạc nhiên, nào có ai treo tiền giấy trên người mình.
Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền lập tức nhìn nhau một cái, tiền giấy?
Lúc này, Thương Lục thần từ hồi mở miệng tới nay chưa từng dự báo chuyện gì đứng đắn, bất thình lình dùng giọng nói trong trẻo của nó nói rằng: “Tai treo tiền giấy, mệnh có nạn lớn.”