Phiêu Diêu - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 21


Trần Phiêu Phiêu đưa tay ra, đỡ lấy cằm Tề Miên, nâng lên một chút, giúp bạn ngậm miệng lại.

Sau đó cô nhìn xuống đất, rút khăn giấy, cúi người gói miếng chân gà cay, ném vào thùng rác, rồi lấy cây lau nhà ra lau.

Năm, bốn, ba, hai, một.

Cho Tề Miên thời gian để tiêu hóa thông tin.

Tay Tề Miên khẽ động đậy, Trần Phiêu Phiêu biết tỏng cô bạn muốn lấy điện thoại.

Mấy người lắm chuyện thường thế, vừa hóng được chuyện hay ho là phải chia sẻ ngay cho bõ ghét. Nếu không được “buôn dưa lê”, khác gì công cốc.

Tề Miên quay người đi lấy khăn ướt, tỉ mỉ lau tay, mắt liếc xéo Trần Phiêu Phiêu vài lần, rồi gãi mũi: “À này, Vương Lệ Ảnh ở tầng 5 cũng thích Đào Tẩm, cậu biết không?”

“Hả?”

Trần Phiêu Phiêu hơi bất ngờ.

Tề Miên hơi khom người, hạ giọng xuống, an ủi Trần Phiêu Phiêu theo cách của riêng mình: “Cậu xinh hơn cô ta nhiều, có gì phải xoắn.”

Chuyện này…

Trần Phiêu Phiêu hơi ngượng ngùng vuốt tóc mái, cô đâu có ý định cạnh tranh.

“Vương Lệ Ảnh phiền lắm, tôi với cô ta học chung lớp tự chọn, cô ta chẳng học hành gì, suốt ngày buôn chuyện với đứa bạn thân, toàn mấy chuyện kiểu hôm nay nhắn tin cho Đào Tẩm, chị ấy trả lời bằng icon này này. Trời ơi, rồi cô bạn thân cũng kể lể Đào Tẩm từng mời cô ta uống trà sữa ở cổng trường.”

“Tôi thấy cô bạn thân của cô ta chắc cũng thích Đào Tẩm, mà Vương Lệ Ảnh chẳng hay biết gì.”

Tề Miên liếc xéo, tay làm động tác “bắt chước” rồi nhướng mày với Trần Phiêu Phiêu.

Quả không hổ danh là “bà tám” chính hiệu, cứ cho cô nàng một cái bục là có thể diễn nguyên cả vở kịch.

Lần đầu tiên Trần Phiêu Phiêu cảm thấy mình đã nghĩ quá đơn giản, cứ tưởng Tề Miên sẽ không chấp nhận được chuyện mình “cong”, ai ngờ cô nàng lại âm thầm thu thập nhiều thông tin đến vậy, còn phân tích cho mình nữa chứ.

Càng nghe càng im lặng, Trần Phiêu Phiêu đứng đực ra đó, tay vẫn cầm cây lau nhà, còn mời người ta uống trà sữa nữa à?

Tề Miên chưa từng thấy Trần Phiêu Phiêu lạnh lùng như vậy, ngẩng đầu đưa miếng chân gà cay cho cô bạn: “Ăn không?”

Trần Phiêu Phiêu lắc đầu, tiếp tục lau nhà.

Tề Miên cắn một miếng, xuýt xoa, nước mắt lưng tròng đảm bảo: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ bí mật giúp cậu, miệng tôi kín như bưng.”

Cái gọi là “miệng kín như bưng” của Tề Miên, có nghĩa là không công khai rêu rao khắp nơi, nhưng tối hôm đó thì kể cho Vương Tinh.

Vương Tinh học chung lớp trọng tài bóng rổ với Lão Hải, hai đứa thân nhau nên lại kể cho Lão Hải.

Lão Hải không nhịn được đến tận phòng ký túc, ngay trong thang máy đã nhắn tin cho Tiểu Mã và Thang.

Lúc Đào Tẩm về phòng, ba người Hải Mã Thể đã ngồi dàn hàng ngang, chuẩn bị “tra khảo”.

“Tách.” Tiểu Mã bật đèn bàn sạc, chiếu thẳng vào Đào Tẩm.

Hôm đó Đào Tẩm không có tiết học, đi hoạt động câu lạc bộ, mặc hai áo ba lỗ chồng lên nhau, một đen một trắng, rồi một chiếc váy dài màu xám, kiểu dáng thoải mái, đi giày cao đến đến mắt cá chân, rất sang chảnh.

“Chà,” Tiểu Mã cười toe toét, biểu cảm hời hợt như chiếc mặt nạ dịu dàng, “Người đẹp vạn người mê đã trở lại.”

Giọng nói thật đáng sợ.

Đào Tẩm liếc, nhìn hai tên đàn em còn lại: “Có chuyện gì?”

Đây mới là giọng nói thật sự dịu dàng, nhẹ nhàng đẩy câu hỏi trở lại.

“Hôm nay phòng chúng ta nhận được tin tức, có nghĩa vụ, cần thiết, nghiêm túc, cẩn thận, kịp thời thông báo cho cậu, đồng chí Đào Tẩm.” Lão Hải dùng giọng điệu phát thanh, cuốn sách chuyên ngành biến thành micro.

Đào Tẩm đặt túi xuống, thấy ghế của mình bị chiếm dụng, bèn quay người dựa vào mép bàn, cầm lấy chiếc cốc bên cạnh, uống một ngụm: “Mời tổ chức báo cáo.”

Thường là muốn mua chung món đồ lớn nào đó, hoặc muốn tổ chức đi chơi.

Thang Tử nhìn từ trên xuống dưới, nhìn dáng người, nhìn biểu cảm, nhìn ngón tay, thật rất quyến rũ.

“Trần Phiêu Phiêu thích cậu.” Tiểu Mã nói.

Đào Tẩm dừng động tác uống nước.

“Trần Phiêu Phiêu thích cậu.” Lão Hải nhấn mạnh lần hai.

Lông mi Đào Tẩm rũ xuống khẽ động.

“Trần Phiêu Phiêu thích cậu.” Thang Tử lặp lại lần thứ ba.

Đào Tẩm nhẹ nhàng thở ra một hơi, đặt cốc nước xuống, ngẩng đầu nhìn chúng bạn: “Ai nói?”

Giọng nói rất nhẹ, nhưng tay chống vào mép bàn, cổ tay hơi hạ, tạo chút áp lực.

“Thật không phải người,” Tiểu Mã giơ lòng bàn tay lên, nói nhỏ với Lão Hải, “Xong rồi bé Phiêu của tôi.”

Giống như những lần người khác tỏ tình trước đây, không có phản ứng, còn tưởng có quan hệ tốt với Trần Phiêu Phiêu, lần này sẽ khác.

“Không khéo, ý tôi là không khéo thôi nhé, con bé đấy là rô bốt không chừng?” Thang Tử nhíu mày, mắt sáng rực, quay sang thì thầm với Tiểu Mã.

“AI thì có, chương trình máy tính ấy.” Tiểu Mã cũng quay sang, gật đầu lia lịa với cô bạn.

Hai đứa nắm tay, xoa xoa mấy ngón tay vào nhau.

“Ai phán thế?” Màn kịch nhỏ kết thúc, Đào Tẩm lại hỏi lần nữa, mím môi.

Tiểu Mã chớp chớp mắt, nheo mắt lại dò xét biểu cảm của cô bạn, đưa ngón trỏ ra chỉ: “Ơ kìa? Cậu cười à?”

Đào Tẩm nhướng mày, nhìn lại, mặt tỉnh bơ.

Thôi được, nhìn nhầm.

Lão Hải vẫn là người giải đáp thắc mắc: “Trần Phiêu Phiêu nói.”

Đào Tẩm há hốc mồm, rồi ngậm lại, im lặng vài giây, lên tiếng: “Sao tụi cậu biết?”

“Con bé nói với Tề Miên, Tề Miên nói với Vương Tinh, Vương Tinh nói với tôi, tôi nói với Tiểu Mã, Tiểu Mã nói với cậu.” Lão Hải thuật lại đường dây buôn dưa lê.

Cứ tưởng Đào Tẩm sẽ vặn hỏi thêm, nào ngờ cô cúi xuống nhìn điện thoại, rồi lại ngẩng lên: “Đưa ghế đây.”

“Hả?”

“Làm bài tập.”

“Ờ.” Tiểu Mã đứng dậy, trả ghế.

Rồi thở dài, vỗ vai hai đồng minh: “Thôi thôi thôi, giải tán giải tán giải tán.”

Về chỗ ngồi, lại ngửa cổ lên hỏi Đào Tẩm: “Sau này tụi mình còn rủ Phiêu Phiêu đánh mạt chược nữa không?”

“Chuyện này quan trọng lắm đấy.”

Đào Tẩm không đáp, cúi đầu lướt WeChat.

Đôi tai cô ửng hồng.

Tiểu Mã tựa vào lưng ghế, ngắm nhìn đôi tai ửng hồng của cô bạn, linh tính mách bảo có gì đó không đúng. Tối hôm qua, hình như cũng vào lúc này, cũng ở góc nhìn này, cô đã thấy Đào Tẩm xem dòng thời gian của Trần Phiêu Phiêu. Ban đầu lướt qua, nhưng lại quay lại, bấm vào bức ảnh, phóng to.

Đào Tẩm vốn dĩ chẳng mấy khi quan tâm đến ảnh người khác. Đây là lần đầu tiên phóng to ảnh lên xem, nên Tiểu Mã mới nhào tới, ôm cổ, hỏi xem người trong ảnh là ai.

“Không biết.” Giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng.

Tiểu Mã chọt chọt màn hình, nhận ra là Trần Phiêu Phiêu đăng, lại nhìn kỹ vào tay Đào Tẩm, bị Lạc Sơ trong ảnh hớp hồn, buột miệng tuôn ra một tràng “Xinh quá đi” không ngừng nghỉ.

Đào Tẩm không nói gì, chỉ cười, lấy điện thoại về, đặt lên bàn, hỏi Thang Tử: “Tôi thèm dưa hấu, còn cậu, Thang?”

“Tôi cũng thèm.” Từ lúc về ký túc xá đã nghĩ đến.

“Nhưng tôi lười đi.” Đào Tẩm nói.

“Tôi cũng vậy.”

Đào Tẩm nhìn Tiểu Mã, Thang Tử nhìn Tiểu Mã.

Ba giây sau, Thang Tử lên tiếng: “Ê Tiểu Mã, không phải muốn giảm cân à?”

Ồ. Tiểu Mã đứng dậy khỏi người Đào Tẩm, sẵn tiện chưa thay đồ: “Thôi được, tôi đi mua. Mua bao nhiêu?”

“Nửa quả, cám ơn.” Lúc đó, Đào Tẩm lại khẽ mỉm cười.

Giờ nghĩ lại, nụ cười đó dường như có thể gọi là – thanh thản.

Chẳng lẽ không muốn nghe mình cứ khen cô nàng xe phân khối kia đẹp? Tiểu Mã “hừ” một tiếng. Cũng thú vị phết.

Tháng 10 thu vàng, người ta nói là mùa thu hoạch, nhưng con cáo nhỏ giăng lưới bắt cá voi chẳng thấy động tĩnh gì, nó đành chìm xuống đáy biển, không vớt được lấy chút tép riu.

Họ vẫn tiếp xúc như bình thường, nhưng sau khi bị từ chối, Đào Tẩm không còn rủ Trần Phiêu Phiêu đi tắm. Giai đoạn cuối của tập luyện cho buổi diễn của câu lạc bộ, Đào Tẩm luôn có mặt dưới sân khấu, Trần Phiêu Phiêu thỉnh thoảng đến phụ giúp, hai người trò chuyện rất bình thường.

Đào Tẩm có thể vừa khoanh tay chỉ đạo trên sân khấu, vừa nhẹ nhàng nói với Trần Phiêu Phiêu bên cạnh: “Phiêu Phiêu, đưa chai nước cho chị.”

Cũng có thể dặn dò khi mọi người trong câu lạc bộ giúp đặt cơm: “Phiêu Phiêu không ăn mỡ.”

Nhưng cũng nói “Trần Hi không ăn cay”, “Sở Sở không ăn gừng.”

Cứ như chưa từng biết Trần Phiêu Phiêu thích mình.

Trần Phiêu Phiêu đợi đến sốt ruột. Buổi chiều không có tiết, cô đi bộ đến khu nhà của Đào Tẩm. Nơi duy nhất có sự giao thoa “đặc biệt” giữa cô và Đào Tẩm dường như chỉ có chỗ này, nếu không đến nữa, e rằng sẽ quên mất.

Vào thang máy, nhập mật khẩu, trong nhà không có ai, cô ngồi trên sô pha một lúc, ngẩn ngơ cả tiếng đồng hồ.

Rồi nghe thấy tiếng mở khóa cửa, cô quay đầu lại, Đào Tẩm về.

Thấy Trần Phiêu Phiêu, Đào Tẩm thoáng sững người, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười: “Sao em tới đây?”

Trần Phiêu Phiêu đứng dậy: “Bà ngoại em bảo có cái sạc không thấy đâu, không biết có để quên ở đây không, nên em qua tìm giúp bà.”

“Tìm thấy chưa?” Đào Tẩm hỏi, ánh chiều tà hắt lên khuôn mặt, dịu dàng mà sâu lắng.

“Chưa.”

Chắc là không có ở đây. Trần Phiêu Phiêu khẽ thở dài, cầm túi xách lên, ngập ngừng một chút rồi nói: “Hay là… chị đổi mật khẩu đi. Em nghĩ chắc không còn gì để quên ở đây đâu.”

Đào Tẩm mím môi, nhìn xuống tay vịn sô pha, giọng nhỏ nhẹ: “Thật không?”

Không còn gì để quên ư?

Trái tim Trần Phiêu Phiêu đập thình thịch, như có ai đó đang lấy một chiếc thìa nhỏ khẽ cào vào, ngứa ngáy khó tả.

Cô định nói gì đó, nhưng tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh giữa hai người. Trần Phiêu Phiêu giật mình bắt máy. Căn phòng quá đỗi yên ắng khiến giọng nói the thé của Cao Cao vang lên to hơn bình thường: “Phiêu Phiêu, thế nào rồi?”

“Thế nào là thế nào?” Trần Phiêu Phiêu nghiêng đầu, không hiểu đầu cua tai nheo gì.

“Em quên rồi à? Hôm trước chị có kể, Thạch Mặc trong nhóm muốn rủ em đi ăn, là hôm tụi mình chơi trò chơi, cậu ấy nói thật lòng thích kiểu người như em, không phải em nói sẽ thu xếp thời gian sao? Thế nào rồi? Người ta đang chờ đấy.”

Ánh mắt Trần Phiêu Phiêu lóe lên, lí nhí tìm cớ: “Ừm… dạo này em hơi bận, câu lạc bộ sắp có buổi diễn.”

“Không bận đâu.” Đào Tẩm dịu dàng nói, “Gần như đã xong hết rồi.”

Chuyện này…

Đầu dây bên kia, Cao Cao im lặng, Trần Phiêu Phiêu bị cắt ngang cũng im lặng, ánh mắt hướng về Đào Tẩm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận