Phò Mã Gặp Nạn

Chương 78: C78: Căng Thẳng


Minh Anh cố hết sức bình tĩnh. Dù sao cũng đã vô tay người ta, trước sau gì cũng chết, thôi thì oanh liệt một chút, ngẩng đầu lên mà đối mặt đi.
Khoảnh khắc đó, nàng hít thật sâu rồi chậm rãi quay đầu hướng người phía sau dũng cảm nhìn thẳng. Thế nhưng ngoài tưởng tượng của nàng, người phía sau vừa nhìn thấy nàng đột nhiên thất thố giật mình một cái rồi lại kinh ngỡ kêu lên:
– Ngươi…ngươi là…
Minh Anh nhìn thấy đối phương không có sát ý, nàng mới nhẹ thở ra một tiếng sau đó quỳ xuống chắp tay nói:
– Tham kiến hoàng hậu, à không phải, thái hậu…thần là…
– Ngươi là nữ nhi của tam muội ta, Hồ Vận Việt?  Thật là ngươi? – Giọng hoàng hậu kích động.
Minh Anh không ngờ đến, nhất thời cũng không biết phản ứng ra sao. Trước đây nàng mặc nam trang, Hồ hoàng hậu cũng đã nhìn ra nàng giống với tam muội Việt nhi của nàng ấy. Lúc này nàng đổi sang y phục nữ quả thật càng có nhiều nét giống hơn.
– Nương nương, tội thần đến muốn cứu vương gia. Nương nương, xin người! Vương gia là hi vọng duy nhất của triều đình Nam Thiên. Xin người nghĩ đến đại nghĩa, đừng để gian phi hãm hại vương gia.
Cánh cửa bất ngờ bị bật mở tung. Phùng quý phi uy nghi bệ vệ trong bộ cung phục sắc đen lộng lẫy kiêu sa. Nàng tiến thẳng đến trước mặt Hồ thái hậu, ánh mắt lườm lườm nhìn quanh quất một lượt rồi mới mở miệng nói:
– Thái hậu vạn phúc! Không biết thái hậu vì sao đã muộn thế này rồi không tịnh dưỡng ở Khưu Minh điện đi, lại nhọc nhằn đến đây? Thái hậu, người có khách đến sao?
Thái độ và khẩu khí của Phùng quý phi mười phần ngạo mạn xem thường thái hậu. Thái hậu cũng không phải lần đầu nếm trải thế này. Có trách thì trách nàng trước đây đã không dạy tốt được cho Dương Minh đế cho nên hắn mới dễ bị lung lạc, vì một yêu phi hủy cả một giang sơn gấm vóc.
– Phùng quý phi, ngươi còn nhớ ai da là thái hậu  thì nên có phép tắc một chút. Thiên hạ này vẫn còn là của họ Triệu. Họ Phùng ngươi ở trong cung từ lúc nào có thể quản đến cả ai da? Ai da là đích mẫu của An Định vương. Ai da muốn gặp y không lẽ cũng phải chờ được quý phi ngươi cho phép? Phùng Ý Nhi làm người đừng nên bức kẻ khác đến đường cùng như thế. Ngươi không có lương tri, không biết thương xót nhưng cũng phải nghĩ đến hậu vận của mình về sau!
– Thái hậu, ngài quá lời rồi! Ý Nhi nào có dám to gan bất kính, quản đến thái hậu nương nương? A há! – Nàng che miệng cười một tiếng. – Dù sao thì thái hậu ở hậu cung này lâu hơn ta. Còn nữa, nam nhân của ta còn phải gọi ngài là mẫu hậu mà.
– Phùng Ý Nhi!
Thái hậu thật sự đã bị thái độ châm chọc của Phùng quý phi chọc giận. Nàng bấm chặt khăn lụa trong tay, trừng mắt nhìn Phùng quý phi, nghiêm giọng nói:

– Ai da muốn gặp Triệu Vinh. Ngươi đã giấu nó ở đâu? Mau lập tức thả người ra. Triệu Vinh đường đường là tứ vương gia, không cho phép gian phi ngươi tự ý bắt giữ.
– Nhưng thái hậu lại quên hoàng thượng mới đích thực là thân sinh của ngài sao? Ngài cũng biết thiên hạ hiện nay, chỉ có An Định vương là kẻ muốn tranh ngôi với hoàng thượng. Thái hậu lại muốn vì người ngoài mà hại đến hoàng thượng. Ngài làm mẫu hậu người ta, sao lại vị lòng như vậy?
– Phùng Ý Nhi, ai da thật sự hối hận vì ngày xưa đã chiêu nạp ngươi. Ngươi thật sự là một yêu cơ hại nước hại dân!
Phùng quý phi vốn cũng đang muốn đáp trả nhưng đột nhiên nàng sựng lại, tay khẽ ôm bụng một cái sau đó đưa khăn tay lên che miệng, dường như muốn nhợn nôn ói. Thái hậu bất chợt nghĩ không lẽ yêu cơ này lại có mang long chủng hay sao?
Phùng quý phi thất thố một lúc, khí thế vừa rồi cũng mất đi. Sắc mặt của nàng vì cơn buồn nôn kìa lạ vừa rồi cũng đột ngột tái đi, nhưng nàng rất khéo che giấu, làm như không có chuyện gì mỉm cười nói tiếp:
– Nếu thái hậu không thích Ý Nhi đến như vậy, Ý Nhi ở lại đây chỉ làm mất nhã hứng của thái hậu mà thôi. – Nàng bước vòng qua thái hậu mấy bước, ánh mắt lại đảo lướt đến tấm màn che bên trong điện. Khoé môi nàng nhếch nhẹ, tàng ẩn ác ý. – Thái hậu cứ tự nhiên nhá! Bổn cung đi trước.
Nói xong nàng uyển chuyển lướt đi. Thái hậu nhìn theo bóng nàng lướt đi, cố sức kìm ném cơn nóng giận bột phát. Minh Anh lúc này mới từ sau màn che bước đến cạnh thái hậu. Thái hậu hướng nàng nói:
– Đi theo ta! Ta biết Triệu Vinh đang ở đâu.
Ở bên ngoài Vĩ Phúc cung, Phùng quý phi đang cố gắng đi thật nhanh. Nàng muốn trở về Trì Phụng điện trước khi bản thân bị cơn độc trùng dậy lên bạo phát. Thế nhưng chỉ còn vài bước nữa đã đến, Phùng quý phi lại không chịu nổi nữa liền ôm bụng ngã quỵ xuống, miệng cũng phun ra máu. Cung nữ Thái Hồng lo lắng vội chạy đến đỡ nàng. Nhưng Phùng quý phi gạt ra. Nàng tự mình ngồi dậy sau đó liếc nhìn về toà Khưu Minh điện và Vĩ Phúc cung, lạnh lùng nói:
– Đêm nay, cho đốt cả Khưu Minh điện và Vĩ Phúc cung. Những kẻ thừa thải, một người cũng không được sót!
———–
Ở bên ngoài hoàng cung, Vĩnh Ninh cùng Thanh Nhi, Tiểu Linh và Minh Hiến đang rất hồi hộp chờ đợi. Các nàng ngồi trên xe ngựa, ánh mắt lo lắng chốc chốc lại dõi về phía cánh cửa cung to lớn đằng kia. Minh Hiến ngồi ở vị trí đánh xe, mắt chằm chặp về bên kia chỉ mong sớm bắt kịp chút tin tức.
Lại thêm một canh qua giờ nữa. Vĩnh Ninh bắt đầu lo lắng, đang muốn xuống xe xem thử thì vừa lúc đã nghe thấy Minh Hiến vui mừng reo lên:
– Ra đến rồi! Công chúa, mọi người ra được rồi!

Đoàn người như cũ theo sau Mộc chưởng đạo, tuần tự lần lượt đi ra cửa cung. Vĩnh Ninh lập tức cho Minh Hiến đánh xe theo sau. Đến một đoạn vắng, lập tức từ trong đoàn người kia có năm người chậm lại. Kèm theo họ còn có một chiếc rương đựng dụng cụ biểu diễn. Vĩnh Ninh, Thanh Nhi, Tiểu Linh lập tức đi đến tiếp ứng. Ba ám vệ cùng Dương Tứ nhấc cái rương kia bỏ lên xe ngựa. Tiểu Phụng cũng đứng gần đó nhưng lại không thấy phò mã.
– Phò mã đâu?
Công chúa lập tức hoang mang tìm kiếm.
Lẽ nào hành động đã thất bại. Tứ vương gia và phò mã đều đã bị bắt lại rồi?
– Phò mã và tứ hoàng huynh làm sao rồi? Tiểu Phụng, Dương Tứ, các người nói đi chứ?
Công chúa bắt đầu khủng hoảng. Nếu thật sự phò mã bị bắt lại rồi, nàng cũng không ngại xông vào cung một chuyến. Nàng đã một lần mất phò mã, lần này dù sống dù chết nhất định cũng phải đồng hành với nhau.
Ngay lúc nàng chuẩn bị quay đầu trở lại cửa cung thì phò mã và Mộc chưởng đạo từ đầu bên kia đi lại. Phò mã thấy nét mặt của Vĩnh Ninh không đúng lắm, nàng mới bước nhanh một chút, hướng về Vĩnh Ninh mà gọi to:
– Công chúa, ta ở đây!
Công chúa đã nhìn thấy người mình yêu. Nàng vui mừng quá liền bất chấp hình tượng lao thẳng vào lòng phò mã ôm chặt cả người, mặt nàng cũng nhụi vào lòng phò mã. Nước mắt nước mũi dây hết lên áo phò mã. Phò mã bật cười, cũng ôm lấy nàng mà vỗ về. Mộc chưởng đạo ở đằng sau nhìn thấy, cũng không biết nên cảm nghĩ như thế nào. Mộc chưởng đạo đã biết phò mã là nữ, nhưng công chúa vẫn biểu lộ yêu thương phò mã thật tâm đến như thế. Mộc chưởng đạo sực nhớ lại vị đồng đạo ngày xưa, Hoa phi, mẫu phi của công chúa. Trước đây dường như đã có lần nàng thấy Hoa phi từng cũng biểu lộ tình tứ ấy với một nữ nhân, gọi là tam tiểu thư thì phải?
Lúc này, công chúa đã xác nhận phò mã bình an. Nàng mới sực nhớ đến chuyện chính. Nàng nhìn phò mã, rồi nhìn xung quanh, mới quay vào chiếc rương trên cỗ xe, hỏi:
– Phò mã, hành động thành công không! Hoàng huynh đâu?
Chiếc rương bất ngờ tự bật mở ra, Triệu Vinh ngồi xổm trong rương nhìn ra, vẻ mặt hết sức thương tâm nhìn Vĩnh Ninh oán:
– Mừng là muội còn nhớ đến bổn vương.
Hắn liếc phò mã, rồi cũng liếc Vĩnh Ninh rồi quay sang Tiểu Phụng nói:

– Lục ám vệ, phiền ngươi đả thông giúp bổn vương ba đại huyệt sau gáy. Vừa rồi tên muội phu tốt của ta ra tay quá đáng, suýt tí nữa thì ta đã không tỉnh dậy nổi rồi!
…..
Trong một ngôi biệt phủ thanh vắng cách hoàng cung mười dặm, Triệu Vinh, Lưu phò mã, công chúa và Dương Tứ đang cùng nhau thảo luận kế sách tiếp theo. Tứ vương gia muốn động binh nhưng hiện tại hắn chưa tiện liên lạc được với các tướng lĩnh thuộc hạ trung thành nhất. Dương Tứ muốn đưa người của Trùng Quang hội đến tiếp ứng, nhưng chỉ sợ hành tung bại lộ kế hoạch càng khó tiến hành hơn. Bây giờ binh dùng được cũng chỉ có một vạn dưới trướng của Vĩnh Ninh công chúa. Cùng lắm thì thủ hạ của Dương Tứ hợp đến được thêm năm nghìn người. Nhưng mà nếu đánh vào cung thì sợ là khó lòng địch nổi ba mươi vạn quân Vũ Lâm vệ. Chưa kể đến Long vệ quân chuyên trách bảo hộ hoàng đế đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, quân số cũng phải hơn nghìn người. Con số chênh lệch đến như thế này, không thể nào tương chiến trực tiếp.
– Xem ra, chúng ta cũng chỉ còn cách phải dùng đến loại ám công đó. – Phò mã vừa nói, ánh mắt cũng nhìn về phía Dương Tứ giao ý.
– Ám công? Bổn vương không hiểu, ý của phò mã là sao?
———–
Trong Khưu Minh điện, Hồ thái hậu đang quì bên phật điện, tay cầm tràng hạt, ánh mắt nhìn về pho tượng quán âm bồ tát mà trong thâm tâm nàng lại vô cùng rối rắm. Vừa rồi, nàng đã làm một chuyện đối với hoàng đế nhi tử mình có thể sẽ là đại hoạ, nhưng nàng không hối hận, cũng không hổ thẹn. Sau những gì Dương Minh đế đã làm khi ở trên ngôi báu, nàng mới thật sự hối hận vì khi xưa đã không ngăn cản, còn giúp cho hắn đăng cơ.
Dương Minh đế thật ra cũng không đến mức gian ác nhưng hắn u mê, lười nhác, thích hưởng lạc lại không biết tốt xấu, không phân biệt được trung gian. Ban đầu, hắn say mê Phùng quý phi mà lạnh nhạt chính cung, thái hậu cũng nghĩ hắn chỉ là yêu thích sắc đẹp. Không ngờ càng lúc hắn càng ỷ lại rồi thành phụ thuộc hết mọi chuyện vào Phùng quý phi yêu nghiệt kia.
Phùng quý phi làm người rất tàn nhẫn. Từ đại thần đến hậu cung, ai không vừa ý, nàng đều sẵn sàng tra tấn đến chết. Đã có hai vị tài nhân của Dương Minh đế đang mang thai cũng bị Phùng quý phi phạt gậy đánh chết. Cũng không biết bao nhiêu vị hoàng thân vô cớ bị hại. Thái hậu thật không nhìn nổi, nàng đã quở trách Dương Minh đế nhưng không ngờ sau đó hoạ lại đến chỗ hoàng hậu và tiểu thái tử đáng thương. Tại trong cung vô duyên vô cớ lại phát sinh hoả hoạn thiêu chết cả hoàng hậu và thái tử trong khi cả hậu cung đều không biết. Thái hậu thừa rõ tất cả là do Phùng quý phi một tay thao túng, nhưng thái hậu không còn quyền lực. Hoàng đế con trai nàng quá nhu nhược, không chỉ không hiểu mà dường như là cố ý vô tri bỏ mặc tất cả. Thái hậu cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế cả Nam Thiên quốc này sẽ bị hủy là sớm muộn thôi. Nàng đã nghĩ đến muốn ủng hộ Triệu Vinh nhưng chưa kịp có hành động thì đã nghe tin Triệu Vinh đột nhiên điên loạn đã giết chết vương phi của y còn muốn ăn tươi nuốt sống, hành vi như dã thú. Triệu Vinh tuy là thiên võ nhưng tình tính trầm tĩnh, cẩn mật, không phải kẻ khát máu vũ phu. Hơn nữa hắn đối với vương phi vô cùng tốt, thái hậu không tin hắn lại có thể ra tay tàn độc. Huống hồ, đúng lúc đến như thế, vương gia vừa phát điên thì người của hoàng đế liền đến đưa vương gia vào cung giam giữ. Nói cho đúng hơn đây chỉ cái bẫy, âm mưu muốn đem Triệu Vinh vào tròng để tiện bề tiêu diệt. Dương Minh đế đã không thể cứu vãn, thái hậu mới phải tìm cách để cứu thoát Triệu Vinh.
Lúc Lục Tiểu Phụng đến Vĩ Phúc cung, thái hậu cũng vừa đến. Là nàng ngăn cản Tiểu Phụng bước vào trong, đồng thời cũng dặn dò Tiểu Phụng bên trong có bẫy. Vừa lúc các nàng phá xong bẫy thì lại đến lượt Lưu phò mã ngỗ ngáo đi vào. Nhìn thấy Lưu phò mã với diện mạo bảy phần giống với tiểu muội, làm thái hậu sực nhớ đến một lần tiểu muội đã từng nói ở bên dưới Vĩnh Nguyên điện có một mật thất. Nếu nàng đoán không sai, Phùng quý phi có thể sẽ giấu Triệu Vinh ở đó. Quả nhiên đúng như nàng nghĩ, Triệu Vinh bị nhốt ở đó, không ánh sáng, không gió lọt. Hắn bị bức từ không điên cũng sắp thành điên mất. Lúc Tiểu Phụng và Lưu phò mã vào đến, hắn đã không nhận diện được liền lao vào tấn công, muốn giết hết. Phò mã sợ cùng hắn ẩu đả sẽ làm kinh động bên ngoài thì nguy mất nên đã cầm lấy gối sứ đập vào gáy của hắn. Sau đó, Tiểu Phụng cùng các ám vệ đã đưa được hắn ra ngoài bằng cách bỏ vào rương đạo cụ. Trước khi đi, thái hậu còn lưu luyến nắm tay Lưu phò mã hồi lâu. Quả thật duyên số khó tin. Ngày đó nàng đã không tán thành chuyện của tiểu muội mình vụng trộm mang tình ý cùng Hoa phi. Hậu quả đã khiến Hoa phi ôm hận mà chết đi, còn tiểu muội Việt nhi đã chôn vùi thanh xuân gần hai mươi năm trong hang động để sám hối. Vậy nhưng hai người các nàng để lại hai nhi nữ. Mà hai nhi nữ này âm sai dương thác, từ oan gia lại trở thành uyên ương với nhau. Trước lúc phò mã rời đi, thái hậu còn nắm tay nàng nhẹ nhàng giao phó:
– Con nhất định phải chăm sóc thật tốt cho Vĩnh Ninh đó.
Đó không chỉ là thái hậu gửi gắm, mà cả Việt Nữ hay Hoa phi ở trên trời cũng mong muốn các nàng hạnh phúc với nhau.
….
Cũng trong lúc này, công chúa và phò mã đang ngọt ngào nằm bên nhau trong một căn phòng ở biệt phủ. Công chúa nằm gối đầu trên tay phò mã, bàn tay nàng rãnh rỗi lại mon men bò lên ngực phò mã nhẹ nhàng trêu chọc vuốt ve. Phò mã bị chọc ghẹo liền bắt tay nàng giữ lại:
– Công chúa, đừng nghịch!
Công chúa cứ thích đùa kiểu đó. Nàng thật sợ sẽ không kiềm chế được lại muốn công chúa. Dù sao thì đang lúc khẩn cấp, nàng không dám nghĩ lung tung, muốn tiết chế tinh lực để dành cho mưu cơ đại sự. Vậy mà…
– Phò mã, vừa rồi ở trong cung nguy cấp lắm có phải không? Ngươi kể cho bổn cung nghe đi! Phùng quý phi lúc đó có phát hiện ngươi không?

Công chúa chủ yếu là muốn có chuyện để nói với phò mã thôi. Nàng thừa hiểu nếu phò mã mà bị Phùng quý phi phát hiện ra thì khó có thể trở về bên nàng được. Thế nhưng nàng cứ thích hỏi. Cũng không cần phò mã phải trả lời đúng, chỉ cần phò mã mở miệng mà thôi.
Phò mã thật sự đã rất mệt mỏi. Cả đêm ở trong cung, tâm nàng căng như trống, bây giờ nằm xuống nàng chỉ muốn ngủ, ngủ cho thật ngon. Nhưng mà công chúa phu nhân…
– Phò mã, hôm đó bổn cung nôn nóng muốn nhận lại phò mã, có phải đã làm cho ngươi…rất đau phải không?
Công chúa vừa nói, bàn tay cũng gian manh lòn xuống bên trong chăn tiến đến vùng thảo nguyên giữa hai chân của phò mã. Phò mã than thầm một tiếng. Đêm nay chắc lại không ngủ được rồi.
Phò mã đang định xoay người áp trên, đánh nhanh thắng nhanh để còn đi ngủ nhưng đã bị công chúa cản lại. Công chúa đè trên bụng phò mã, ngón tay nghịch ngợm vẽ rồng vẽ rắn từ ngực đến bụng rồi lại dừng ở trước vùng đất kia, quay nhìn phò mã xin phép:
– Phò mã, bổn cung có thể hay không…?
Đúng là chết cười với bộ dạng này của nàng ấy. Phò mã ghì hôn lên môi nàng ấy, sau đó nhẹ buông tay ra, mặt cũng ngoảnh qua một bên vẻ mời gọi nói:
– Ta đã là người của công chúa, công chúa muốn thế nào thì cứ như thế ấy, sao lại còn hỏi có thể hay không?
Vẻ mặt phò mã cười rất tươi. Công chúa nhìn thật lâu, ghi khắc thật sâu thời khắc hạnh phúc ấy.
– Phò mã, ta yêu ngươi. Đến lượt bổn cung hồi đáp cho ngươi hưởng thụ khoái lạc.
– Ối! Công chúa, nàng nhẹ một chút!

————
Triệu Kit: Sắp hoàn rồi. Hi vọng là ngày mai sẽ xong. Các bạn có thương Kit không, toàn bộ thời gian nghỉ dịch Kit đều dùng để viết cho hoàn bộ truyện đấy. Bất cứ bộ nào Kit viết đều rất thương. Vì không có thời gian mới ngâm ở đó chứ không có bỏ. Bộ này, trung bình ngày 3 chương đó, thật ra với Kit là chậm. Vì Kit gõ bằng điện thoại. Nếu có laptop thì có lẽ năng suất còn cao hơn. Tôi không biết các bạn xem truyện, đánh giá nó như thế nào và nghĩ sao về tôi? Hì, với tôi thì đơn giản lắm. Tôi có khả năng tưởng tượng và tôi viết nó ra theo cách mà tôi muốn. Đó là việc tôi thích, và sản phẩm làm ra chính là thứ mà tôi yêu. Có thể bạn thấy, văn phong của Triệu Kit rất tầm thường, ý tưởng lại có phần nhại mô típ với các bộ trước đây? Xùy! Không chắc đâu nha. Mỗi một bộ tôi viết đều lấy ý tưởng từ nhân vật và bối cảnh thật. Cho nên nhiều khi “bạn nghĩ nó giống nhưng nó sẽ không giống như bạn nghĩ” đâu. Thế nên các bạn đọc truyện mà hay nhảy chương, gặp truyện của tôi bảo đảm bạn sẽ rối.
Mấy chương tiếp theo, tôi nghĩ các bạn sẽ sốc, nhưng tôi bảo đảm là 1×1 HE. Các bạn muốn đoán thử kết cuộc không?
À quên, hình như tôi có từng nói bộ này sinh tử không nhỉ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận