Vô số tia nắng vô hình xuyên qua cửa kính, phản chiếu khuôn mặt đang yên giấc trên giường bệnh của Hình Bác Ân.
Hai hàng lông mi đen dài tách ra, một đôi mắt sâu thẳm dường như hút hết toàn bộ ánh sáng, khoá lại bên trong.
Đây là ngày thứ tư. Mỗi một ngày tỉnh giấc Hình Bác Ân đều sẽ như vậy, không biết chính mình đang ở nơi nào, không biết chính mình muốn làm cái gì, không biết chính mình là ai, trong đầu trống rỗng, hai mắt nhìn đăm đăm vào nguồn sáng. Trạng thái đó duy trì vài phút, sau đó Hình Bác Ân sẽ chậm rãi cảm thấy hết thảy vẫn chưa hề chấm dứt, một lát sau, nàng mới chính thức tỉnh lại.
Một ngày này cũng là như thế. Hình Bác Ân ngồi dậy, xoay người mang dép, nhìn xuyên qua lớp kính thuỷ tinh liền bắt gặp giáo sư Lê Hàn đã đợi bên ngoài. Nhân viên đi vào khu cách ly đều mặc một lớp áo phòng hộ dày, nhìn bề ngoài rất khó phân biệt ai là ai, nhưng người có quyền tiến vào phòng cách ly của Hình Bác Ân chỉ có vài người, mà từ đầu đến giờ, Hình Bác Ân chỉ thấy mỗi giáo sư Lê Hàn.
Trong mắt Hình Bác Ân loé lên tia sáng, đứng dậy nói: “Giáo sư…”
Lê Hàn tiến vào phòng cách ly, ấn Hình Bác Ân ngồi xuống, nói: “Tôi đã hỏi giúp em rồi, cái người mà em nói vẫn chưa xuất hiện.”
Hình Bác Ân khẽ gật, cúi đầu, cả người lại trở nên trầm tĩnh.
Lê Hàn tiếp tục nói: “Vết thương trên người em đang lành, lần kiểm tra cuối cùng có kết quả rất tốt, Bác Ân, giờ em có thể rời phòng cách ly rồi.”
Hình Bác Ân ngẩng đầu hỏi: “Sau khi ra ngoài em muốn tham gia nghiên cứu ngay lập tức, có được không ạ?”
Lê Hàn mỉm cười: “Em nghĩ chúng tôi sẽ lãng phí một nhân tài như em sao? Em không muốn làm việc thì mọi người cũng sẽ đến đốc thúc em làm việc.”
Rốt cuộc Hình Bác Ân cũng nở một nụ cười: “Cám ơn giáo sư.”
“Đi thôi.”
Trải qua một mớ quy trình phức tạp, mãi đến khi tắm rửa thay đồ xong, Hình Bác Ân mới rời khỏi khu cách ly, bầu không khí rốt cuộc cũng thay đổi, Hình Bác Ân hít sâu một hơi, từng sợi thần kinh trong đầu như được buông lỏng. Lê Hàn lại nói một câu: “Em vất vả rồi.”
Ngoài khu cách ly có một cô gái mặc áo blouse chuyên dụng trong phòng thí nghiệm ngồi chờ, cô gái kia nghe được tiếng bước chân của họ liền lập tức đứng dậy nghênh đón, Hình Bác Ân nhìn xa xa thì thấy có chút quen mắt, chưa kịp nhớ kỹ là ai thì cô gái đã kích động chào đón: “Sư tỷ! Hình sư tỷ!”
“Trần Điềm Viên.” Hình Bác Ân có chút kinh ngạc thốt lên một cái tên.
“Sư tỷ!” Trần Điềm Viên vui vẻ bước đến kéo tay Hình Bác Ân, hưng phấn nói, “Chị không bị sao hết thì đúng là tốt quá!”
“Chú ý lời nói một chút.” Lê Hàn nghiêm túc nhắc nhở.
“Vâng, giáo sư.” Hiển nhiên là Trần Điềm Viên không hề e ngại lời giáo sư nhắc nhở, tiếp tục nhỏ giọng thì thầm với Hình Bác Ân, “Sư tỷ, em có một bụng câu hỏi chờ chị…”
Lê Hàn lại ngắt lời: “Điềm Viên, hôm nay để Bác Ân nghỉ ngơi cho khoẻ, em dẫn học tỷ về ký túc xá rồi quay về phòng thí nghiệm đi, nghe chưa?”
“Dạ nghe.”
Hình Bác Ân hỏi: “Khi nào em mới được đến phòng thí nghiệm?”
Lê Hàn: “Tôi biết em nôn nóng, nhưng bây giờ em cần phải nghỉ ngơi, đợi đến chiều rồi em hẵng đến phòng thí nghiệm, được chứ?”
Hình Bác Ân cực kì không muốn nghe theo, nhưng giáo sư Lê Hàn không chỉ là người hướng dẫn nghiên cứu của nàng, mà còn là một vị tiền bối mà nàng kính nể nhất, nàng không muốn cự tuyệt ý tốt của giáo sư, chỉ đành phải gật đầu.
Thời gian của Lê Hàn không nhiều nên chỉ dặn dò vài câu đơn giản liền quay về phòng thí nghiệm, Trần Điềm Viên dẫn Hình Bác Ân đến ký túc xá, đồng thời tóm tắt tình huống đang diễn ra ở đây.
Viện nghiên cứu Trung Từ vốn là viện nghiên cứu bệnh truyền nhiễm lớn nhất cũng như tiên tiến nhất cả nước, vào thời điểm trước khi bệnh dịch bùng nổ, viện nghiên cứu cũng đã đưa ra vài thông tin về kết quả nghiên cứu của loại virus gây bệnh này, quân đội đóng quân ở đây nhận được tin của viện nghiên cứu nên đã chuẩn bị trước, nhờ vậy mới có thể nhanh chóng thành lập phòng tuyến hữu hiệu khi bệnh dịch bùng phát, bảo toàn phần lớn các khu vực ở Trung Từ.
Nay những khu vực quanh Trung Từ đều bị xác sống chiếm cứ, Trung Từ cũng đã tiếp nhận phần lớn người sống sót đến từ bên ngoài, bây giờ việc quan trọng nhất chính là tìm ra thuốc ngừa bệnh. Tập trung vào mảng nghiên cứu này có hai nhóm, một nhóm là do trưởng khoa Phan Thận đứng đầu, một nhóm khác là do phó khoa giáo sư Lê Hàn dẫn dắt.
Từ một mớ thông tin không đầu không đuôi do Trần Điềm Viên líu lo tự thuật, Hình Bác Ân cũng lấy được vài tin tức có ích.
“Chị gặp trưởng khoa nhất định phải cúi đầu, trưởng khoa cực hung, nhìn tụi mình chỗ nào cũng không vừa mắt.” Cuối cùng Trần Điềm Viên chốt lại bằng một câu tổng kết, “Được rồi, đến nơi, về sau sư tỷ ở đây đi.”
Hình Bác Ân đẩy cửa ra, nhìn thấy đồ đạc bên trong cũng khá đầy đủ, phòng cũng được quét tước dọn dẹp sạch sẽ.
“Trước đây ai ở phòng này?” Hình Bác Ân hỏi.
Trần Điềm Viên có chút xấu hổ nói: “Là một cậu bạn cùng nghiên cứu với em, lúc cậu ấy đang làm thử nghiệm thì bị đối tượng thử nghiệm cắn, sau đó… Phòng liền để trống.”
Hình Bác Ân gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Trần Điềm Viên hỏi: “Chị nhớ đường đến căn tin chưa? Trưa em sẽ đợi chị ở căn tin, chờ cơm nước xong rồi mình cùng đến phòng thí nghiệm.”
“Ừ được.”
“Vậy em về trước, sư tỷ, hẹn trưa gặp.” Trần Điềm Viên cười phất phất tay, nhanh chóng rời đi.
Lần đón tiếp chưa đến một giờ này đối với Trần Điềm Viên mà nói là khoảng thời gian nghỉ ngơi và thư giãn hiếm hoi, hiện giờ nhân lực nghiên cứu thiếu, mỗi người đều trở nên quan trọng, Trần Điềm Viên cần phải nhanh chóng trở về.
Tiễn bước Trần Điềm Viên, Hình Bác Ân đóng cửa lại, đứng ở giữa phòng.
Cái loại cảm giác sinh mệnh thiếu mất thứ gì đó lại ập đến, Hình bác Ân cảm thấy từ tim đến phổi đến ruột gan đều vừa nóng vừa đau, loại cảm giác này làm nàng chỉ muốn co người lại, giữ nguyên không hề nhúc nhích. Hai loại ý tưởng này đấu đá nhau trong người nàng, vì thế nàng lại càng cảm thấy nóng, càng cảm thấy đau. Nàng cũng không rõ loại cảm giác này đến tột cùng là hình thành như thế nào, điều duy nhất nàng biết chính là nó có liên quan đến Khâu Sam, có liên quan đến cái đêm mà Khâu Sam rời đi.
Qua thật lâu, Hình Bác Ân nhích vài bước, ngồi lên ghế, thở ra một hơi.
Hình Bác Ân cảm giác mệt chết đi được.
Đã là ngày thứ tư, vì sao Khâu Sam còn chưa đến? Theo như tốc độ di chuyển của Khâu Sam thì đáng ra ngày thứ nhất Khâu Sam đã đến rồi. Hình Bác Ân khống chế bản thân không nghĩ theo hướng tiêu cực, nhưng ý tưởng này không xuất hiện trong đầu liền tìm đường chui thẳng vào trong lòng, Hình Bác Ân siết chặt hai tay, tựa hồ muốn bắt được điều gì đó, nhưng trong lòng bàn tay chỉ có hư không.
Hình Bác Ân bắt đầu giận dỗi, nàng nghĩ, nếu hôm nay Khâu Sam đến, nàng nhất định phải giáp mặt chất vấn Khâu Sam, từng lời chất vấn nàng đã lặp đi lặp lại hơn mười lần trong đầu, mỗi câu phải dùng điệu bộ gì nàng cũng đã tưởng tượng xong. Trong ba ngày Hình Bác Ân bị cách ly ấy, trừ bỏ nhớ lại trình tự tiến hành thí nghiệm, thống kê số liệu và kết quả ra, thì thời gian còn lại chính là dùng để tưởng tượng xem chính mình sẽ chất vấn Khâu Sam thế nào.
Càng nghĩ, Hình Bác Ân càng thấy hoảng.
Nàng nhắm mắt lại, úp sấp trên bàn, giờ phút này đầu óc nàng cực kì hỗn loạn, nàng có chút không biết mình đang nghĩ cái gì, phải nghĩ điều gì, nên nghĩ điều gì
Vì sao Khâu Sam còn chưa đến? Hình Bác Ân lại tự hỏi những lời này trong lòng một lần nữa, nhưng cũng không dám đi đoán đáp án.
Có lẽ là bởi vì đầu óc rất loạn, hao tổn tinh thần, Hình Bác Ân nằm úp sấp trên bàn dần thiếp đi, chờ đến khi nàng bừng tỉnh nhìn xung quanh, nhớ tới mình đang ở nơi nào, nàng mới nhìn đồng hồ trên bàn, phát hiện thời gian trôi qua cũng chưa được bao lâu. Hình Bác Ân liền quyết định ra ngoài đi dạo, sắp xếp lại suy nghĩ một chút.
Độ Trân Bảo nhờ người chuyển một tờ giấy cho nàng, bên trên có viết địa chỉ, hôm nay Trần Điềm Viên cũng đã đưa cho nàng, lúc Hình Bác Ân nhận được cũng cảm thấy rất kinh ngạc, không biết tờ giấy này qua tay bao nhiêu người mới có thể đến được tay nàng, mỗi người ở đây đều bận rộn vùi đầu vào công việc của mình mà Độ Trân Bảo lại có thể nhờ vả thành công, trái lại Hình Bác Ân lại không cảm thấy quá bất ngờ về điều này.
So với sự bận rộn có trật tự trong viện nghiên cứu, thế giới bên ngoài lại mang bộ dạng hoàn toàn khác. Hình Bác Ân phải tìm hỏi rất nhiều người thì may ra mới có một người thực tình đáp trả, sau đó Hình Bác Ân hỏi đến một quân nhân thì mới tìm được địa chỉ của Độ Trân Bảo.
Lúc Hình Bác Ân mò đến cửa thì Độ Trân Bảo đang cùng một đám bạn nhỏ ngồi vòng tròn cùng chơi trò chơi.
Độ Trân Bảo quay đầu cười nói: “Hình tỷ tỷ, chị tới rồi, mau vào đi.”
Tiếp đó Độ Trân Bảo giải tán đám bạn nhỏ, dọn ra một khoảng trống cho Hình Bác Ân ngồi.
Không gian và bày trí phòng ở của Độ Trân Bảo khá tương đồng với phòng của Hình Bác Ân. Mà theo lời Trần Điềm Viên nói sơ qua thì điều kiện sống ở viện nghiên cứu so với tình hình chung ở đây thì cũng đã được xem là xa hoa.
Bởi vì khu vực bên ngoài đã thất thủ, dân cư khu vực xung quanh đều chạy tới khu an toàn, những người may mắn sống sót bên ngoài cũng ồ ạt tràn vào, một mặt để đối phó với vấn đề chỗ ở, một mặt để tiện việc quản lý, bên trong khu vực an toàn của Trung Từ liền bắt đầu thống nhất việc thu xếp chỗ ở, phần lớn các khu phòng ở nhỏ đều nhét vào hơn mười người thậm chí là hai mươi người, ban đêm chen nhau ngủ trong một căn phòng cũng có thể xem là phòng tập thể.
“Lúc chị hỏi đường có nghe người ta bảo đây là nơi ở của gia đình quân nhân?” Hình Bác Ân hỏi.
“Dạ, chị em nhập ngũ rồi.” Độ Trân Bảo nói, “Mỗi ngày đều có quân nhân bị lây nhiễm, quân đội phải liên tục bổ sung binh lực chống đỡ xác sống, hiện tại chẳng phân giới tính tuổi tác, chỉ cần có sức, hoặc biết chút võ đều có thể nhập ngũ. Chị em giờ đang ở tuyến đầu, nên em mới được ở đây.”
Hình Bác Ân nói: “Chắc em lo lắm hả?”
Độ Trân Bảo gật đầu: “Em ở đây cũng khá thoải mái, nhưng em không cách nào cản chị ấy được.”
“Bên ngoài rất loạn, em ở đây sẽ càng an toàn.”
“Loạn có đối sách của loạn. Bất luận ở đâu em cũng có thể sống sót.” Độ Trân Bảo nhếch môi nở nụ cười tự tin rồi tiếp tục dò hỏi, “Thương thế của chị sao rồi?”
“Đang lành lại, kết quả kiểm tra cũng đã được thông qua. Sau giờ trưa chị sẽ đến viện nghiên cứu bắt đầu làm việc.”
“Chúc mừng chị, Hình tỷ tỷ. Đợi vài ngày nữa em sẽ đến viện nghiên cứu gặp chị.”
Hình Bác Ân xoa đầu Độ Trân Bảo, cười nói: “Không cần đi lung tung, bên ngoài không an toàn, nào có thời gian chị sẽ tìm em.”
Độ Trân Bảo nói: “Sợ là em không tìm chị thì chị cũng chả nhớ gì đến việc kiếm em.”
Hình Bác Ân ngẫm nghĩ, rồi thừa nhận: “Em nói cũng đúng.”
Độ Trân Bảo: “Lát nữa bà cụ dưới lầu sẽ mang canh lên, chị ngồi ăn với em một miếng rồi đi?”
“Chị có hẹn ăn cơm với bạn, giờ phải về rồi, để lần sau nhé.” Hình Bác Ân đứng lên, nhớ gì đó bèn xoay người hỏi, “Em có biết Phùng Ngọc Hà với Phương Tinh đang ở đâu không?”
Độ Trân Bảo lắc đầu: “Sau khi vào đây họ liền tách đoàn, có lẽ là muốn tránh em.”
“Ừ.” Hình Bác Ân ừ một tiếng, không hỏi lại, chuẩn bị rời đi.
Độ Trân Bảo bỗng nhiên giữ chặt cổ tay Hình Bác Ân nói: “Khâu tỷ tỷ còn sống, em cảm giác được.”
Hình Bác Ân khẽ sửng sốt, không nói gì, vỗ nhẹ tay Độ Trân Bảo, rồi lặng lẽ rời đi.
Một mình bước đi trên con đường tấp nập, nhớ tới Khâu Sam, Hình Bác Ân không khỏi rơi vào trầm tư. Nhớ Khâu Sam như vậy, là vì tức giận, hay là vì áy náy? Hình Bác Ân không rõ, nhưng giờ chỉ cần nhắm mắt lại, Hình Bác Ân sẽ lại thấy cảnh Khâu Sam xoay người rời đi ngày đó, bóng lưng mảnh mai mà kiên định của Khâu Sam, như khắc sâu vào đôi mắt nàng.
Mà nụ cười trên môi Khâu Sam khi nhìn về phía nàng lần cuối kia, Hình Bác Ân vĩnh viễn không dám nghĩ nhiều, trong tiềm thức Hình Bác Ân cảm thấy đây là một việc cực kì nguy hiểm, giống như là, một khi nàng nghĩ thông suốt, sinh hoạt của nàng lập tức sẽ hoàn toàn đảo lộn theo.
Đột nhiên có người có ý đồ túm lấy dao găm sau lưng nàng, Hình Bác Ân phản xạ có điều kiện nhấc chân đạp ra sau, sau đó mới nhìn lại thì bắt gặp một cậu bé tầm 17-18 tuổi ôm ngực té trên mặt đất, Hình bác Ân định xin lỗi thì cậu bé lập tức đứng lên chạy mất. Hình Bác Ân rút dao găm ra nhìn vài lần, sau đó đút lại vào vỏ, tay che dao găm, không hề trầm tư nữa.