Quan Bảng

Chương 36: Đoạt quyền (4)


Hôm nay dù có phải liều mạng già tại đây thì Lương Xương Quý quyết không nhường đường, để đám khốn kiếp phá hoại hiện trường, sau này muốn sưu tập chứng cứ cũng muộn màng.

Điều Lương Xương Quý cần làm là chờ Từ Viêm cứu đám trẻ ra khỏi phế tích, sưu tập xong chứng cứ. Miễn đám trẻ không bị gì, lấy được chứng cứ thì không sợ đám khốn nạn lật trời.

Lương Xương Quý vung tay nói: 

– Thường Thuận nghe kỹ đây, ai dám rục rịch cứ đánh thẳng tay cho ta. Đụng chạm lãnh đạo ủy ban trấn, ý đồ hành hung, mưu sát dân chúng, chỉ ba điều này có đánh chết người thì tôi chịu trách nhiệm.

Thường Thuận cao giọng quát: 

– Vâng thưa lão bí thư!

Điêu Nhất Phi chửi thầm trong bụng:

– Bà nội nó, Lương lão già chết tiệt, đúng là cục đá trong hầm cầu, vừa hôi vừa cứng!

Điêu Nhất Phi vốn nghĩ đây chỉ là kiến trúc trường tiểu học bình thường, qua loa là xong. Ai ngờ đám đàn em làm quá, chưa đặt nền ổn định đã xây lên, giờ thì tốt rồi, bốn tòa nhà trệt, hai tòa nhà hai tầng sụp đổ hết.

Khi Điêu Nhất Phi nhận được tin tức đã gần mười một giờ, gã khó khăn từ thị trấn huyện Hình Đường dẫn người chạy đến muốn phá hoại hiện trường, dọn dẹp rắc rối. Ai dè Lương Xương Quý sớm mang người đến chặn cửa, mặc cho Điêu Nhất Phi nói ngon nói ngọt lão kiên quyết không mở cửa.

Nếu là bình thường có lẽ Điêu Nhất Phi sẽ tìm cách khác, nhưng gã nhớ đến cú điện thoại của Dương Tùng. Giọng nói Dương Tùng đầy sát khí khiến Điêu Nhất Phi không rét mà run.

Bà nội nó, bụng hẹp không phải quân tử, không độc không là trượng phu.

Miễn phá hoại hiện trường thì lão tử có cách chứng minh trường học sụp đổ không liên quan gì xây dựng. Bất kể thế nào phải vào trong đó, nếu không bị Dương Tùng ghi hận là việc nhỏ, nếu vị kia biết không chết cũng sẽ lột da.

Nghĩ đến đây Điêu Nhất Phi giơ gậy sắt lên xông hướng Lương Xương Quý, hét to: 

– Người kiến trúc Anh Lợi nghe đây, xông lên, ai dám ngăn cản thì đánh chết nó!

– Vâng!

Đám người kiến trúc Anh Lợi chờ đã lâu, nghe Điêu Nhất Phi hô hào liền huơ gậy sắt định xông vào cửa trường tiểu học.

Không khí nháy mắt giương cung bạt kiếm.

– Tất cả dừng tay!

Trong phút chỉ mành treo chuông Tô Mộc lái xe Santorini đậu ngay trước cổng trường. Tô Mộc bước xuống xe, chạy ngay đến cổng trường. Lý Nhạc Thiên ở lại trên xe, Trịnh Đậu Đậu đi theo Tô Mộc.

Thường Thuận hét to: 

– Là Tô trưởng trấn!

Dây thần kinh căng thẳng của Lương Xương Quý thả lỏng:

– Tô Mộc, rốt cuộc tiểu tử nhà ngươi trở về.

Người ta không biết chứ Lương Xương Quý thì hiểu rõ Tô Mộc đánh giỏi cỡ nào. Miễn Tô Mộc có mặt, không dám nói cái khác, ít nhất uy hiếp được nhóm người trước mắt, không còn lo gì nữa.

Miễn đám người kiến trúc Anh Lợi không phá rối, không gây sự tập thể, chuyện lo lắng không xảy ra, Lương Xương Quý yên lòng.

Điêu Nhất Phi nhíu mày nói: 

– Tô trưởng trấn? Hắn là cái khỉ gì?

Điêu Nhất Phi khó hiểu nhìn Tô Mộc, nhưng khi thấy Trịnh Đậu Đậu đi theo bên cạnh hắn thì con ngươi trợn to.

Người đâu mà đẹp thế, nếu có thể ném lên giường chơi chắc rất sướng. Ha ha ha, không ngờ vùng núi hoang vắng lại gặp hàng cực phẩm thế này. Phải nghĩ cách bắt được cô nàng mới được.

Điêu Nhất Phi suy nghĩ lung tung, gã không lên tiếng nên người kiến trúc Anh Lợi không hành động. Rất nhanh Tô Mộc chạy đến trước cửa cổng.

Thường Thuận vội la lên: 

– Tô trưởng trấn đã quay về, Tô trưởng trấn nhìn xem mấy chuyện này là sao?

– Đừng nóng, từ từ.

Tô Mộc bình tĩnh nói: 

– Lão bí thư, tình huống hiện tại thế nào? Bọn nhỏ có bị gì không?

Lương Xương Quý trầm giọng nói: 

– Yên tâm, đã cứu hết đám trẻ ra. May mắn khi phòng học sụp đổ bọn trẻ không ngủ, cùng Thầy Cổ ở bên ngoài hóng mát, nghe kể chuyện, nếu không thì nguy to. Nhưng có đứa bị thương, cánh tay va quẹt, nhưng không nặng. Từ Viêm đang ở bên trong giúp đỡ ổn định cảm xúc lũ trẻ, thuận tiện sưu tập chứng cứ.

Tô Mộc nói: 

– Không bị gì là tốt rồi, tốt quá.

Trái tim Tô Mộc lại trở về trong ngực, miễn bọn nhỏ không bị gì, những chuyện khác đều dễ nói.

Lương Xương Quý ra lệnh: 

– Mau mở cửa cho Tô trưởng trấn vào.

Tô Mộc lắc đầu, nói: 

– Lão bí thư, đừng.

Tô Mộc xoay người nhìn đám công nhân kiến trúc Anh Lợi như hổ rình mồi nhìn chằm chằm. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ như bây giờ mở cửa, đám người này chó cùng rứt giậu làm chuyện gì liều lĩnh. Có một người chết thì sự cố này sẽ khiến nguyên Trấn Hắc Sơn bị xử phạt nặng.

Lương Xương Quý lo lắng nói: 

– Tô Mộc, cậu… 

Lương Xương Quý thấy Trịnh Đậu Đậu đứng một bên, nếu để thiếu nữ yếu ớt này bị thương thì càng tệ.

Tô Mộc nghiêm túc nói: 

– Không sao. Lão bí thư, tôi biết chừng mực, hãy giao nơi này cho ta.

Lương Xương Quý gật mạnh đầu:

– Được rồi!

Tô Mộc quét mắt năm mươi người đội kiến trúc, biểu tình nghiêm túc cao giọng quát: 

– Có biết các ngươi đang làm gì không? Chẳng lẽ muốn vào trong tù ngồi sao? Tôi là phó trưởng trấn Trấn Hắc Sơn Tô Mộc, bây giờ tôi mệnh lệnh các người buông gậy sắt xuống. Tập thể đứng sang bên, chờ đợi chính phủ xử lý. Nếu ai còn dám gây sự thì đừng trách tôi vô tình, đừng trách quốc pháp Đảng kỷ luật trừng trị nghiêm khắc!

Lời nói nghiêm nghị chính nghĩa vang bên tai như sấm rền. Bóng đèn chiếu rọi khuôn mặt nghiêm nghị của Tô Mộc. Đám người kiến trúc Anh Lợi nhìn thấy thế tập thể đứng lại, không ai dám bước lên trước một bước.

Đùa.

Người trước mắt là ai? Là cán bộ quốc gia hàng thật trăm phần trăm. Phó trưởng trấn Trấn Hắc Sơn, lãnh đạo cấp phó khoa. Nếu đánh hắn thì ai gánh trách nhiệm? Ngồi tù, không phải ai cũng ngồi tù nổi. Nếu may mắn toàn thân trở ra, xui thì cụt tay gãy chân, xui nữa thì bị nội thương, cuộc đời thế là tàn.

Điêu Nhất Phi đứng đằng trước nhất, nhìn đám người mình ủ rũ rụt cổ thì nổi giận.

Điêu Nhất Phi giơ gậy sắt lên chỉ vào Tô Mộc, hét to: 

– Ngươi nói ngươi là trưởng trấn thì đúng là trưởng trấn sao? Có ai không biết trưởng trấn của Trấn Hắc Sơn là Dương Tùng Dương trưởng trấn? Hơn nữa kiến trúc Anh Lợi chúng ta nhận công trình từ tay Dương trưởng trấn, làm vậy là sao? Bây giờ ngươi cản trở chúng ta lấy đồ của mình, coi chừng tôi báo cáo với Dương trưởng trấn!

Tô Mộc lạnh lùng nói: 

– Đừng lôi Dương Tùng ra đè ta. Lão bí thư ở đây, lão bí thư đã lên tiếng không cho vào thì không được vào! 

– Hơn nữa kiến trúc Anh Lợi các ngươi đã xây dựng xong, giao nhà rồi, bên trong còn đồ gì của các ngươi?

– Hừ! Theo tôi thấy là do các ngươi chột dạ. Chín ngày xây một ngôi trường? Sụp ngay trong ngày giao! ủy ban trấn trấn ủy sẽ tra xét kỹ chuyện này đến cùng!

Điêu Nhất Phi trở mặt hét to: 

– Vớ vẩn, đội kiến trúc của lão tử làm gì có vấn đề? Các huynh đệ, hắn chắn đường của chúng ta, không cho chúng ta vào lấy đồ tức là chống đối với kiến trúc Anh Lợi chúng ta! Ngôi trường tiểu học này có vấn đề gì thì trong lòng các ngươi tự hiểu, nếu còn do dự mọi người đều có chuyện. Giờ nghe lời ta, xông vao! Các ngươi biết nên làm như thế nào!

Mặt mũi Dương Tùng không có sức nặng, Điêu Nhất Phi không còn đường lui, đành cứng rắn xông vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận