Trước khi đi Tô Mộc cố ý dặn dò Lâm Thần chú ý chuyện cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ xuống cấp nên gã biết tin chạy qua ngay.
Tô Mộc không còn là chim non mới vào quan trường, hắn thông qua Lâm Thần báo cáo phân tích ra nhiều thứ. Nhưng mấy cái này là chuyện nhỏ, điều Tô Mộc lo lắng nhất là đám học sinh bị kẹt lại, hy vọng bọn nhỏ không sao, nếu không hắn sẽ áy náy suốt đời.
Vù vù vù vù vù!
Santorini chạy bon bon trên đường cao tốc. Lý Nhạc Thiên cũng sốt ruột, vì biết ngọn nguồn sự việc nên gã lái xe với tốc độ nhanh nhất.
Nhà tỉnh ủy Thành phố Thịnh Kinh.
Sau khi Diệp Tích nhận được điện thoại của Tô Mộc, cảm xúc vui vẻ nguội dần. Diệp Tích không ngờ sự việc vốn chắc ăn lại trở nên như vậy.
Trường tiểu học Đại Liễu Thụ sụp đổ.
Đám trẻ con ngây thơ kia không rõ sống chết thế nào.
Tại sao chuyện lại ra cớ này?
Diệp An Bang ngồi trên ghế nệm nhìn Diệp Tích còn cười tươi như hoa chớp mắt mặt lạnh băng, cười nói:
– Tích nhi, ai gọi điện thoại chọc con không vui? Nói cho bố biết, bố đánh hắn!
Diệp Tích tức giận nói:
– Bố, đám quan bây giờ nghĩ cái kiểu gì, một việc tốt đẹp lại thành ra như vậy, khiến trời giận người oán.
Biểu tình Diệp An Bang nghiêm túc hỏi:
– Có chuyện gì?
Khiến Diệp Tích nói ra lời như vậy chắc hẳn vụ việc không đơn giản. Diệp An Bang càng tò mò là ai có thể kinh động Diệp Tích, làm cô lộ ra cảm xúc như vậy, chuyện không bình thường.
– Bố đừng đoán mò, chuyện là vầy…
Diệp Tích không chút giấu diếm kể hết những chuyện đã làm cùng Tô Mộc. Diệp An Bang cũng biết chuyện, nếu gã không đồng ý thì mấy người Hà Sanh tuyệt đối không bỏ tiền ra quyên góp. Diệp An Bang không ngờ cấp dưới to gan như thế, dám vươn tay ăn chặn số tiền kia, còn làm chuyện quá đáng như vậy.
Diệp Tích sốt ruột nói:
– Bố định giải quyết chuyện này thế nào? Bọn nhỏ vô tội, chúng đáng yêu như vậy, nếu bị chuyện này tổn thương thì sẽ ảnh hưởng cả cuộc đời.
Sắc mặt Diệp An Bang âm trầm, gã đứng dậy nói:
– Tích nhi, chuyện này cứ làm theo lời con vừa nói. Hãy gọi điện thoại cho Lý Hưng Hoa, nói đó là ý của bố, phải tra kỹ việc này. Sau khi xong việc bố muốn nghe Lý Hưng Hoa báo cáo.
– Vâng thưa bố.
Diệp Tích gọi điện thoại cho Lý Hưng Hoa ngay.
Đầu dây nối, Diệp Tích bình tĩnh nói:
– Chú Lý, ba ba kêu cháu nói với chú là…
Xuất phát từ sáu giờ chiều, Santorini chạy nhanh như tia chớp đến mười hai giờ đã tới Trấn Hắc Sơn.
Trấn Hắc Sơn vào đêm khuay yên lặng đáng sợ, bốn phía không có thanh âm, chó nhà cũng không sủa tiếng nào. Người lái xe đổi thành Tô Mộc, hắn biết rõ địa hình nơi này, không chút tạm dừng. Santorini không ngừng lại ở Trấn Hắc Sơn mà lướt nhanh đi Thôn Đại Liễu Thụ.
Từ lúc Lâm Thần gọi điện thoại đến bây giờ Tô Mộc không nhận được cú phone nào nữa, lòng hắn nóng như lửa đốt, trong đầu tưởng tượng đôi mắt đáng thương tuyệt vọng của bọn nhỏ. Đoạn đường cần chạy một tiếng Tô Mộc chỉ mất ba mươi phút.
Đêm khuya mười hai giờ rưỡi, Tô Mộc đến bên ngoài trường tiểu học Đại Liễu Thụ. Khi Tô Mộc chính mắt thấy cảnh tượng thì hắn trợn to mắt.
Trước kia dù trường tiểu học Đại Liễu Thụ cũ nát cách mấy vẫn giữ cái khung hoàn chỉnh, cho trẻ em mười sơn thôn Trấn Hắc Sơn vô âu lo đọc sách.
Còn bây giờ thì sao?
Trường tiểu học Đại Liễu Thụ đèn đuốc sáng trưng, mấy bóng đèn to chiếu rọi chỗ này sáng tỏ. Rất khó tin Thôn Đại Liễu Thụ xem điện như mạng sẽ kiên quyết như vậy. Cũng có thể tưởng tượng chuyện này nghiêm trọng đến mức Thôn Đại Liễu Thụ cam tâm tình nguyện làm điều này.
Mấy gian phòng học cũ nát đã bị dỡ xuống, vườn trường mới xây dựng xong đưa vào sử dụng. Trong ánh đèn chiếu rọi, Tô Mộc không thấy có gì mới mẻ ngược lại đổ nát hoang tàn thê lương. Gạch bể, đá rơi đầy đất. Xi măng chưa kịp lấy đi, đất bùn văng tung tóe. Trong không khí tràn ngập mùi sụp đổ.
Trong phế tích vườn trường hoang tàn vang tiếng khắc khẩu làm người ta bức bối. Tô Mộc đưa mắt nhìn, có hai nhóm người đứng đối diện.
Tầng ngoài cùng là một đám công nhân kiến trúc mặc đồ công tác, sau lưng áo thêu hai chữ đỏ Anh Lợi. Khoảng năm mươi người, tay cầm xẻng, gậy sắt, biểu tình hung tợn tùy thời đánh nhau.
Nhóm khác là thôn dân Thôn Đại Liễu Thụ với Lương Xương Quý dẫn đầu. Bọn họ đứng ở cửa lưới sắt to, giận dữ trừng đám công nhân xây dựng, lớn tiếng kêu to. Mỗi người cầm đủ loại vật dụng, có cuốc, xẻng, gậy gỗ. Bọn họ giữ chặt cửa, không ai lùi một bước.
– Tổ cha nó, Lương lão già kia, biết điều thì mau tránh ra. Lão tử muốn vào lấy đồ đạc của Anh Lợi chúng ta, ngươi dựa vào cái gì ngăn không cho chúng ta đi vào?
Người đứng đằng trước nhất đám công nhân xây dựng là một nam nhân mặc áo sơ mi bông, tóc chải sáng bóng, mắt Tam giác. Bộ dáng nam nhân như du côn, nhìn thấy gã là gai mắt. Người này thuộc đội xây dựng Anh Lợi, nhận thầu xây dựng trường tiểu học Đại Liễu Thụ, Điêu Nhất Phi.
Trong đội xây dựng huyện Hình Đường, Kiến trúc Anh Lợi của Điêu Nhất Phi cũng khá nổi tiếng. Trước kia tiểu tử này nhờ vào xây tường lót gạch trong thôn lập nghiệp, sau này phát triển ngày càng lớn thành xây dựng Anh Lợi.
Lương Xương Quý giận dữ nói:
– Điêu Nhất Phi, ngươi là cái thứ gì? Dám nói kiểu đó với lão tử? Khi ngươi còn nhỏ lão tử còn từng bế ngươi!
Điêu Nhất Phi nạt lại:
– Xì, từng ôm lão tử thì sao? Không tè vào người là may cho ngươi. Đừng lôi kéo làm quen với lão tử! Trường tiểu học này là kiến trúc Anh Lợi chúng ta nhận thầu, hôm nay chúng ta muốn đi vào, có nhường đường không?
Lương Xương Quý tức giận nói:
– Nhường đường? Nhường cái khỉ mốc! Điêu Nhất Phi, ngươi không biết ngượng nói đây là kiến trúc Anh Lợi nhận thầu. Mở mắt chó ra nhìn công việc của các ngươi, chín ngày xây xong, ngay hôm bàn giao công trình liền sập, thế này là sao? Công trình rút ruột! Ngươi chờ đi, hôm nay nếu có đứa trẻ nào bị gì thì lão tử không tha cho ngươi!
– Điêu Nhất Phi, nói sao ngươi cũng từ Trấn Hắc Sơn đi ra, nhìn xem những chuyện ngươi đã làm. Ngươi không sợ bôi tro trát trấu vào mặt tổ tông nhà ngươi sao?
– Đội nhận thầu lòng dạ hiểm độc, kiên quyết không cho bọn họ vào!
– Bí thư Lương phải trừng trị bọn họ nghiêm khắc!
Thôn dân Thôn Đại Liễu Thụ lớn tiếng gào thét, đôi mắt tràn đầy tức giận, hận không thể ăn thịt đám người kiến trúc Anh Lợi. Trẻ em tối nay ở trong trường học đa số là người Thôn Đại Liễu Thụ, nếu bị thương tàn phế thì các thôn dân sẽ phát điên.
Điêu Nhất Phi lạnh lùng hỏi:
– Lương lão già, cứng đầu không nhường đường phải không?
Lương Xương Quý quát to:
– Không nhường!
Tô Mộc gọi điện thoại kêu Lương Xương Quý đến đây, thấy tận mắt thảm trạng khiến lão Đảng viên tim đập nhanh.