– Mau lên, nhanh hơn nữa! Dương Hổ, tôi nói thẳng với cậu, đêm nay phải giải quyết xong chuyện này cho ta, nếu không chờ dựa cột đi!
Dương Tùng cúp mạnh điện thoại.
Dương Hổ hiểu rõ tính cách của Dương Tùng, biết Dương trưởng trấn đã sắp đến giới hạn bùng nổ.
Dương Hổ vội hét lên:
– Tăng tốc, mau hơn nữa! Trong vòng mười lăm phút phải đến Thôn Đại Liễu Thụ, nếu không đến kịp thì các ngươi chờ bị lão tử xử đi!
Ầm!
Công nhân xây dựng cuối cùng té dưới chân Tô Mộc. Điêu Nhất Phi sợ hãi chui vào trong xe, luống cuống tay chân mấy lần không khởi động xe được.
– Muốn trốn sao? Lăn ra đây cho ta!
Tô Mộc mở cửa xe lôi Điêu Nhất Phi ra, ném mạnh xuống đất.
Điêu Nhất Phi tê liệt dưới đất, vội hét lên:
– Đừng đánh ta, xin đừng đánh. Có chuyện gì từ từ nói, các ngươi muốn làm gì tôi cũng không có ý kiến. Phạt tiền bao nhiêu cứ nói, tôi nộp. Xây lại trường tiểu học cũng không thành vấn đề, cứ giao cho ta!
Cơ thể Điêu Nhất Phi yếu như bún nếu ăn thêm mấy đấm mấy đá sẽ không chịu nổi. Điêu Nhất Phi nhát gan, sợ chết, khi không có việc gì thì hống hách, khi có chuyện gã sẽ van xin như con chuột.
Trịnh Đậu Đậu khinh thường nói:
– Cặn bã!
Lý Nhạc Thiên nhảy từ mui xe xuống:
– Bà nội nó, dám kêu người đập xe của ta? Còn định đánh ta? Đánh này, phá xe này!
Lý Nhạc Thiên sải bước lao lên đạp Điêu Nhất Phi.
Tiếng gào thét chói tai phá vỡ buổi tối yên lặng của Thôn Đại Liễu Thụ. Chốc lát sau Điêu Nhất Phi ho ra máu, quằn quại dưới đất.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
– Nhạc Thiên, đủ rồi.
Lý Nhạc Thiên phun nước miếng:
– Chết tiệt, chờ đi, còn chưa tính sổ xong.
Thấy tình hình bên ngoài đã ổn định, Lương Xương Quý dẫn người đi ra.
Lương Xương Quý hỏi:
– Tô Mộc, thế nào? Cậu có sao không? Có bị thương không?
Tô Mộc cười nói:
– Lão bí thư, tôi khỏe.
Thường Thuận lên tiếng:
– Lão bí thư, Tô trưởng trấn thấy bây giờ nên làm sao? Có cần làm cho đám khốn kiếp này một trận không?
Nghĩ đến trong địa bàn của mình mà đám khốn kliếp càn rỡ như vậy, Thường Thuận rất tức giận.
Tô Mộc hỏi:
– Lão bí thư thấy nên làm sao?
Nếu là bình thường thì Lương Xương Quý sẽ quyết định ngay, nhưng chuyện tối nay gây lớn ra, nguyên trường tiểu học sụp đổ, phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Lương Xương Quý chưa từng gặp chuyện như vậy, bối rối không biết làm sao.
Lương Xương Quý nhìn Tô Mộc bình tĩnh, hỏi:
– Tô Mộc, cậu nói xem.
Tô Mộc trầm giọng nói:
– Lão bí thư, trường tiểu học Đại Liễu Thụ sụp đổ không phải chuyện nhỏ, chúng ta không có cách nào giấu cũng không thể giấu diếm. Người kiến trúc Anh Lợi dám mạo hiểm đến khiêu khích, ý định hủy diệt chứng cứ, tôi không tin sau lưng không ai giúp đỡ kiến trúc Anh Lợi. Theo ý tôi thì phải báo lên huyện ủy ngay.
Báo lên huyện ủy?
Lương Xương Quý nhíu mày nhỏ giọng nói:
– Tô Mộc, chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ. Một tay Dương Tùng lo cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ xuống cấp, Dương Tùng dựa vào trường tiểu học Đại Liễu Thụ mới lên đài. Nếu báo lên huyện ủy tôi e rằng cuối cùng…
Nếu là lúc khác Lương Xương Quý tuyệt đối sẽ không nói câu này, có tính kích động. Lương Xương Quý nói cho Tô Mộc biết núi dựa của Dương Tùng là Tạ Văn, nếu báo lên huyện ủy, đến cuối cùng có lẽ vụ việc sẽ xếp xó. Đêm nay chứng minh Tô Mộc là trưởng trấn làm việc vì dân, Lương Xương Quý không muốn nhìn hắn gục ngã trong âm mưu quỷ kế chốn quan trường.
Lương Xương Quý ngồi trên ghế bí thư trấn ủy nhiều năm, còn vài năm sẽ về hưu. Nếu có thể giao vị trí bí thư cho Tô Mộc trước khi về hưu thì Lương Xương Quý yên tâm, nên lão không hy vọng Tô Mộc bị ngoài ý muốn.
Tô Mộc hiểu tấm lòng của Lương Xương Quý, hắn nghĩ lão nói câu đó vì sợ chuyện đến cuối cùng thành dấu chấm lửng.
Ring rgin ring!
Tô Mộc đang định nói chuyện thì di động đột nhiên vang lên, hắn cười xin lỗi Lương Xương Quý.
Đầu dây truyền ra thanh âm uy nghiêm:
– Là Tô phó trưởng trấn sao?
Tô Mộc đáp:
– Đúng vậy!
– Tôi là Lý Hưng Hoa!
Lý Hưng Hoa?
Mắt Tô Mộc sáng lên, hắn đang chờ cú gọi này, rốt cuộc đến.
– Lý thị trưởng có gì dặn dò?
Lý Hưng Hoa lạnh nhạt nói:
– Tô phó trưởng trấn, tôi đã nghe nói chuyện bên cậu, yên tâm, lần này mặc kệ dính líu đến ai thì thị chính phủ sẽ không bỏ qua. Nửa tiếng trước đồng chí thị kỷ ủy (ủy ban kỷ luật thị) đã xuống dưới, Tô phó trưởng trấn cứ chờ tại chỗ. Khi nào bọn họ đến hãy báo cáo tình huống và giao chứng cứ cho bọn họ.
Tô Mộc trầm giọng nói:
– Vâng thưa Lý thị trưởng.
Chờ Lý Hưng Hoa cúp máy, tay phải Tô Mộc siết chặt. Thành công!
Có phó thị trưởng thường vụ Lý Hưng Hoa ra mặt, Tô Mộc còn sợ gì yêu ma quỷ quái?
Tô Mộc dứt khoát nói:
– Lão bí thư cũng nghe thấy đúng không? Người gọi điện là phó thị trưởng thường vụ Lý Hưng Hoa, việc này như thế nào thì cứ để thế đó, không sợ ai đến phá.
Lương Xương Quý cười to bảo:
– Tốt, nếu vậy thì tôi liều nắm xương già cùng cậu quậy một trận!
Lương Xương Quý không già lọm khọm bảy, tám chục tuổi, lão nghe rõ thanh âm trong điện thoại. Không ngờ Tô Mộc quen biết với Lý thị trưởng, có chuyện gì?
Hiện giờ không phải lúc suy nghĩ những điều này, Lương Xương Quý xoay người đi hướng bên cạnh.
Lương Xương Quý lớn tiếng kêu to:
– Thường Thuận, trói cho chặt, đám khốn kiếp này đừng hòng chạy thoát một tên nào!
Tô Mộc yên lòng, giờ hắn mới có rảnh đi vào trường tiểu học Đại Liễu Thụ. Tô Mộc sốt ruột muốn biết đám trẻ có bị gì không.
Lúc này nhóm người Dương Hổ cũng đến bên ngoài Thôn Đại Liễu Thụ.
* * *
– Chú Tô, là Chú Tô đến!
– Chú Tô về rồi!
– Chú Tô mau xem Tiểu Kha, tay của cô bị gãy!
Tô Mộc đi vào sân thể dục, một đám nhóc kéo đến. Bọn trẻ ngồi trên đống gạch vụn, quần áo dính đầy tro bụi, ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đen thui. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đáy mắt đám trẻ hoặc nhìn hoặc ít chứa nỗi sợ.
Đừng nói là trẻ em, đổi lại người lớn đột nhiên thấy căn phòng sụp đổ trước mắt cũng sẽ khủng hoảng sợ hãi.
Giờ đám nhóc thấy Tô Mộc đến đều đứng dậy, lớn tiếng kêu la, như ong vỡ tổ ùa lên. Bộ dạng bọn chúng như thể Tô Mộc là trụ cột tinh thần.
Lý Nhạc Thiên mỉm cười nói:
– Không ngờ Tô Mộc là vua lũ nhóc.
Trịnh Đậu Đậu hừ lạnh một tiếng:
– Còn tốt hơn cậu.
Trịnh Đậu Đậu cảm giác rõ ràng bọn trẻ tin tưởng, ỷ lại Tô Mộc. Không ngờ có trưởng trấn làm được chuyện như vậy.
Trịnh Đậu Đậu thầm nghĩ:
– Tiểu tử này thật sự thân dân chứ không phải giả bộ bề ngoài.
Trong khi Trịnh Đậu Đậu xoe tròn mắt nhìn, Tô Mộc đã ôm mấy đứa nhỏ vào ngực, sải bước đi tới. Cổ Đinh Hương, giáo viên trường tiểu học ngồi trên đống gạch, ngực ôm Đường Kha. Cánh tay cô bé được băng bó sơ, cột cố định. Đôi mắt đen láy xoay tròn, khi nhìn thấy Tô Mộc thì hốc mắt ngấn lệ.