An Nhã Chi khẽ đóng cửa phòng mình, bật đèn ngủ đầu giường, lại mở quạt trần, mặc cho gió thổi thông thống trong phòng, ngồi đờ đẫn nhìn cây đèn bàn đã cũ, vẻ mặt phức tạp.
Tấm lòng Tôn Kế Phúc bà hiểu rất rõ, mà ý định vun vào của con, bà cũng hiểu. Thực lòng, bà đối với Tôn Kế Phúc không phải là không có tình cảm, chỉ có điều năm đó bà đã bị tổn thương quá nặng, nỗi đau đến nay vẫn chưa liền sẹo. Đối với đàn ông, sâu trong tiềm thức đã có định kiến. Ban đầu, bà chỉ nghĩ đợi con lớn lên một chút, mới nghĩ đến bản thân mình. Nhưng giờ con đã lớn, đã ra đi làm, thì bà lại không dám bước thêm một bước…
Mỗi khi muốn đón nhận Tôn Kế Phúc, thì nỗi đau đã chôn vùi tận sâu thẳm đáy lòng lại như muốn trỗi dậy, lại thấy chán ghét và oán hận đàn ông. Bà biết rõ Tôn Kế Phúc là người có thể tin cậy, nhưng bà lại không thể mở lòng ra được.
Báo Tân Hải Thần.
Lưu Kỳ đọc hai lần bản thảo của An Tại Đào, mày dần dần nhíu lại. Là Phó TBT của Thần báo, ông ta đương nhiên hiểu, bài viết có một không hai này sẽ mang đến một lượng phát hành báo không nhỏ, nhưng trên cương vị quản lý, thì ông ta vẫn còn chút đắn đo.
Đưa tin như vậy, chẳng khác nào gây nên phe phái ở Tân Hải, không chỉ đề cập đến uy tín của ba ngành công an, kiểm sát, tòa án mà còn liên đới đến hình tượng cán bộ cốt cát của thành phố Tân Hải. Cứ cho rằng An Tại Đào viết rất uyển chuyển, mềm mại nhưng nếu chẳng may lãnh đạo thành phố phản cảm, thì hậu quả sẽ rất nặng nề.
Lưu Kỳ và Hoàng Trạch Danh bất đồng quan điểm. Lưu Kỳ quan trọng thái độ của lãnh đạo, chịu khó uốn theo chiều gió. Nhưng với Hoàng Trạch Danh, uy tín người làm báo quan trọng hàng đầu, sau đó mới là thái độ của lãnh đạo ở quan trường. Bất kể là xuất phát từ lương tâm nhà báo hay là trách nhiệm định hướng xã hội, Hoàng Trạch Danh đều ủng hộ những tin tức như thế này. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Do dự một hồi, Lưu Kỳ liền quyết định đem gạt bài viết. Ông ta lấy bút đỏ, gạch chéo xuống bản thảo của An Tại Đào.
An Tại Đào vừa mời nắm xuống chưa đầy năm phút, thì điện thoại mà Hiểu Tuyết mới tặng vang lên. Xoay người cầm xem, không ngờ là điện thoại của Ban Tin tức.
Đi ra phòng khách nghe, thấy giọng Tôn Lan ở đầu dây gấp gáp:
– Tiểu An, cậu đến tòa soạn ngay, Hoàng tổng muốn gặp!
An Tại Đào trong lòng cả kinh, đoán tất có liên quan đến bản thảo của mình, hắn vội vàng mặc quần áo, chào mẹ rồi chạy xe tới tòa soạn, đúng lúc đó, Hoạch Trạch Danh đang nổi giận đùng đùng từ trong phòng làm việc của Lưu Kỳ đi ra.
An Tại Đào mới đến cửa, liền nghe thấy tiếng loảng xoảng, ngay sau đó, thấy Hoàng Trạch Danh sắc mặt sa sầm từ đầu kia hành lang đi tới, mà phía sau, Lưu Kỳ sắc mặt cũng khó coi không kém.
Hoàng Trạch Danh vung chân đá vào cánh cửa của phòng mình, trừng mắt nhìn Tôn Lan và Triệu Sách đang đứng chờ một bên, sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế bành sau bàn làm việc. Theo sau, Lưu Kỳ mặt đỏ tía tai cũng đặt mông ngồi xuống sô pha.
An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng gõ cửa.
– Vào đi.
Hoàng Trạch Danh trầm giọng nói.
An Tại Đào cẩn thận đi vào, nhìn thấy gương mặt lòe loẹt son phấn của Tôn Lan như có chút xấu hổ, hắn nhìn về phía Hoàng Trạch Danh sắc mặt chưa hết tức giận, nhỏ giọng nói:
– Tổng biên tập tìm tôi ạ?
Hoàng Trạch Danh hừ lạnh một tiếng:
– Tiểu An, tôi đã dặn cậu, bài về vụ án Mã Bằng Viễn viết xong phải nạp cho tôi xem, bản thảo của cậu đâu?
An Tại Đào trong lòng thót lên, liếc về phía Tôn Lan, cúi đầu nói:
– Giao cho Trưởng ban Tôn đọc qua.
Hoàng Trạch Danh cắn chặt răng, không thèm để mắt tới Tôn Lan, đập mạnh chén trà trong tay xuống bàn cạch một tiếng.
Lưu Kỳ chậm rãi đứng dậy, miễn cưỡng nói:
– Tổng biên tập, việc này là do tôi, tôi thấy bài của Tiểu An có vấn đề, nên tạm thời không cho đăng…
Hoàng Trạch Danh khóe miệng nhảy lên:
– Có vấn đề gì?
Hoàng Trạch Danh cầm lấy bản thảo trên bàn đã bị Lưu Kỳ gạch chéo, bỗng nhiên đứng dậy:
– Mã Bằng Viễn oan khuất quá nặng, chúng ta đã phải rất vất vả mới có được những thông tin “độc”, sao lại có thể buông bỏ? Triệu Sách, lập tức báo cho nhà in, tất cả các trang báo khác tạm thời dừng lại, đồng thời, báo cho toàn bộ Ban biên tập dàn lại trang nhất và trang hai, tối nay dù phải làm suốt đêm cũng phải dàn xong trang báo này cho tôi.
Triệu Sách kính cẩn dạ một tiếng rồi đi ngay.
Lưu Kỳ trong mắt lóe lên chút bất mãn, nhưng rất nhanh biến mất, ông ta lại nhẫn nại nói:
– Tổng biên tập, chuyện này liên quan đến ba ngành công (công an) – kiểm (kiểm sát) – pháp (tòa án), nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh Tân Hải, sợ rằng lãnh đạo thành phố không hài lòng.
– Có gì mà không hài lòng? Các báo tỉnh đều đã bắt đầu đưa tin, huống chi chúng ta là báo chí Tân Hải. Lưu phó tổng, anh cứ về trước đi, trang báo này hôm nay tôi sẽ đọc bông (bản in thử – BTV).
Hoàng Trạch Danh nóng nảy khoát tay, bất kể là thần thái hay giọng nói đều rất trịch thượng.
Hoặc có thể, ông đã quá ngán ngẩm chuyện tranh cãi với Lưu Kỳ. Nếu không phải sau lưng Lưu Kỳ có Phó Chủ tịch Thành phố, chắc chắn ông ta đã sớm đuổi Lưu Kỳ khỏi Tân Hải Thần.
Lưu Kỳ giận run lên, phất tay áo bỏ đi.
An Tại Đào im lặng đúng bên cạnh, cúi đầu không nói gì.
Hoành Trạch Danh cắm cúi đọc bản thảo, cực kỳ cẩn thận. Đọc hết toàn bộ cũng là lúc vẻ mặt đã hòa hoãn trở lại, ngẩng đầu nhìn An Tại Đào đứng phía trước, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Ông ta đi tỉnh họp, nghe nói mấy tờ báo trên tỉnh đã bắt đầu đưa tin về phiên tòa phúc thẩm vụ án Mã Bằng Viễn, nghe nói, vụ án này các lãnh đạo tỉnh rất chú ý. Về đến Tân Hải, liền điện thoại cho Ban Tin tức, hỏi về bản thảo của An Tại Đào, nghe Tôn Lan báo cáo là không được Lưu Kỳ duyệt, liền đùng đùng nổi giận.
– Tiểu An, bài viết rất tốt, nhưng loại đề tài chống tiêu cực này… như vậy đi… vì sự an toàn của cậu… cứ ký tên của tôi cũng được.
Hoàng Trạch Danh bắt đầu quay cây bút trong tay, dường như chợt nhớ tới việc gì, ngẩng lên nói:
– Tiểu An, về vụ án Mã Bằng Viễn, chúng ta khẳng định phải theo đến cùng, cậu nên nói với Mã Bằng Viễn, sau này, nhất định chỉ cung cấp thông tin cho báo của chúng ta.
– Vâng, Tổng biên tập. Tôi đi gọi điện ngay.
An Tại Đào quay người rời khỏi phòng của Hoàng Trạch Danh, ra khỏi hành lang, thở một hơi thật dài, Hoành Trạch Danh đối với đề tài này có vẻ như quá mức hứng thú, khiến trong lòng hắn có chút tò mò.
Về phần ký tên, hắn biết, Hoàng Trạch Danh không chỉ đơn thuần là để bảo vệ mình. Đường đường là TBT một tờ báo lại ký tên dưới một bài viết của phóng viên, việc này đúng là quá kỳ lạ.
Hắn đi dọc theo hành lang mờ tối, hướng lên lẩu, đi được vài bước, đột nhiên giật bắn mình. Vụ án Mã Bằng Viễn xảy ra khi Bí thư Cao Dương sắp miễn nhiệm. Mọi việc trong Tân Hải chủ tếu do Chủ tịch Thành phố Mông Hổ lèo lái… liệu đây có phải là mấu chốt của vấn đề?
An Tại Đào không khỏi cười khẩy. Khó trách Hoàng Trạch Danh hưng phấn thái quá như thế. Hóa ra là vậy. Mông Hổ lãnh đạo thành phố trong thời điểm phát sinh án oan thảm khốc như thế, đứng ở góc độ quan trường hay dân tâm, đều sẽ bị đả kích rất mạnh, nhất là trước thời điểm ông ta đang vận động để thăng quan tiến chức.
Cho nên, có thể đoán được, vụ cầu vượt Mông Hổ để quá nhiều sơ hở, Bí thư Thành ủy nhất quyết không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Mà có Đỗ Canh làm chỗ dựa, thì đưa những tin như thế này sẽ không thể gây nên bất kỳ áp lực nào cho Tân Hải Thần, mà còn được biểÂu Dương là đằng khác.
Việc này coi như là cơ hội của Hoàng Trạch Danh, cũng là cơ hội của An Tại Đào. Mà từ trước tới nay, Hoàng Trạch Danh cũng chính là tâm phúc của Đỗ Canh, sau này ngồi vào ghế Ủy viên Thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo.