Tôi dẫn các nàng đi vào một khách sạn gần trung tâm thành phố.
Khách sạn này được xây bằng đá, trên tường khảm một ít đá năng lượng dể chiếu sáng.
“Giờ mình chỉ còn một ít đá 4, mong là đủ để trả tiền khách sạn, nếu không thì vay tạm của Ước Mơ rồi trả nàng sau vậy.”
Tôi dẫn họ ngồi vào một cái bàn trống, đưa cái bảng danh sách món ăn bằng gỗ mỏng cho họ.
“Các cô chọn món đi, cứ ăn thỏa thích đừng lo.”
Họ nhìn cái danh sách một lúc.
“Ngài Máu Xấu, tôi muốn ăn tôm nướng.” – Ước Mơ nói.
“Em muốn ăn kem tuyết, em chưa ăn nó bao giờ.” – Hy Vọng cũng chọn được món.
“Tôi ăn rau xào.” – Thanh Linh chọn một món ăn chay.
Còn Tai Hồng vẫn đang nhìn cái danh sách, nàng không chọn được món.
“Sao em không chọn món đi Tai Hồng.” – Tôi nhẹ nhàng hỏi nàng.
“Cái bảng này là cái gì, em không biết chữ.” – Nàng lí nhí trả lời.
“Trên này là danh sách tên những món ăn của nhà hàng này, em có thể chọn một món, rồi nhân viên sẽ làm nó cho em.” – Tôi giải thích cho nàng hiểu.
“Em ăn kem tuyết không, à quên, em hệ lửa không nên ăn đồ lạnh.
Anh chọn gà nướng cho em nha?” – Tôi đưa ra lời gợi ý cho cô bé.
Như mọi lần, nàng chỉ gật gật đầu và không nói gì nữa.
“Phục vụ, cho một chai rượu máu, một tôm nướng, một ly kem tuyết, một phần rau xào, một phần gà nướng.” – Tôi hét to về phía một tên ma nhân làm phục vụ bàn gần đó.
“Phiền ngài đợi chút.” – Hắn ta đi vào trong bếp đặt món.
Trong khánh sạn này khá nhiều những vị khách khác, họ vừa uống rượu máu vừa nói chuyện với nhau rất rôm rả.
“Tăng Cường Thính Giác.” – Tôi sử dụng kỹ năng của mình để nghe lén những cuộc nói chuyện.
“Này Lông Đen, mày có biết vụ bên thành Trăng Khuyết không?” – Một tên Ma Nhân Hổ rất bặm trợn vừa cụng ly rượu máu vừa nói.
“Biết, vụ có Pháp Sư Chết Chóc dẫn theo hơn một ngàn xác chết Bậc 4 tấn công thành chứ gì.” – Tên Lông Đen vừa uống vừa trả lời.
“Nghe nói vụ đó thành Trăng Khuyết bị giết gần một nửa.” – Tên hổ nói.
“Gì mà một nửa, một phần ba thôi.” – Tên Lông Đen đính chính.
“Tao với mày qua đó hôi của không, nghe nói lũ xác chết vẫn còn nhiều con chưa bị móc đi kết tinh, tao với mày đến đó kiếm ít kết tinh về dùng.” – Tên hổ đưa ra đề nghị.
“Thôi đừng có điên, tao với mày mới Bậc 4 Cấp 1 Cấp 2, trong khi bên đó có hơn chục thằng Bậc 4 Cấp Cao chết rồi đó, chưa hôi được của đã chết ngắc rồi.” – Tên Lông Đen gạt phắt đi.
“Liều ăn nhiều, sao mày nhát thế, nhát vậy rồi lấy đâu ra kết tinh năng lượng mà tiến hóa.” – Tên hổ dùng kế khích tướng.
“Nhát nhưng chắc, tao với mày đi bắt nạt lũ ma nhân Bậc 3 là đủ sống trong thành này rồi, lao đầu qua đó chết uổng lắm.” – Tên Lông Đen không bị mắc mưu.
“Vậy mai tao rủ thằng khác, làm ăn với mày mãi không khá lên được.” – Tên hổ bực dọc uống hết ly rượu rồi bỏ đi.
Tôi nghe lỏm được khá nhiều thông tin thú vị.
“Có vẻ sau khi mình bị thổi bay, thì tên Pháp Sư Chết Chóc đã giết được ba tên Kỵ Sĩ Bầu Trời.”
“Mong không bao giờ gặp lại hắn ta.” – Tôi lẩm bẩm sau khi nghe cuộc nói chuyện của hai tên bán ma nhân.
Tôi tiếp tục lắng nghe những cuộc nói chuyện khác.
“Nghe nói ngày mai thành này có đợt tuyển cảnh vệ, tao với mày đi thi thử không.” – Một tên ma nhân tóc vàng nói.
“Thôi thôi, mày ngu vừa vừa thôi, thành Trăng Khuyết đang có chiến tranh, thành chủ tuyển binh để điều sang đó đấy, mày muốn sang đó làm mồi cho côn trùng à.” – Tên còn lại nói, ánh mắt hắn biểu hiện rõ sự khinh thường.
“Vậy tao với mày gia nhập lính đánh thuê không?” – Tên tóc vàng hỏi.
“Gia nhập làm gì, thực ra tao xin tiền ông bà già lên đây chơi gái thôi, chơi chán thì về, chứ đâm đầu vào mấy cái đó mà mất mạng.” – Tên còn lại nói.
“Nếu cứ như vậy tiêu hết đá năng lượng, thì làm sao về nhà nhìn mặt bố mẹ?” – Tên tóc vàng bối rối hỏi.
“Thì bảo là bị cướp, bố mẹ cho tiền thì tiêu hết rồi về, mày nói lắm thế làm gì, uống đi.” – Tên còn lại bắt đầu gắt.
“Thôi mày uống đi, mai tao đi đăng ký cảnh vệ quân, bố mẹ tao vay mãi mới được ít đá để tao lên thành phố lập nghiệp, nếu như vậy mà về thì thà tao đi tự sát cho đỡ nhục, thà gia nhập cảnh vệ quân thử một lần, biết đâu lại đổi đời.” – Tên tóc vàng bỏ ly rượu xuống rồi đi lên lầu.
“Bố thằng ngu!” – Tên còn lại làu bàu rồi tiếp tục uống rượu.
“Đồ ăn tới rồi đây.” – Tiếng của tên phục vụ cắt đứt việc nghe lén của tôi.
Hắn ta bày các món ăn lên bàn.
Sau đó hắn đứng nhìn tôi và cười.
“Cám ơn anh.” – Tôi cám ơn hắn ta.
“Chúc quý khách ngon miệng.” – Tên phục vụ nói sau khi nhìn tôi 5 phút.
“Sao anh còn chưa đi?” – Tôi hỏi hắn.
“Tôi đang đợi tiền thưởng thưa ngài.” – Hắn vẫn cười và nói.
Tôi móc ra một viên đá 4 đưa cho hắn.
“Đây anh cầm lấy, đây là lần đầu tôi tới đây nên không biết luật.” – Tôi nhàn nhạt nói.
Hắn nhanh chóng giấu viên đá vào túi áo rồi đi mất.
Tôi nhìn các cô gái.
“Các nàng ăn đi.”
“Ủa con gà của em đâu Tai Hồng?” – Tôi hỏi Tai Hồng khi thấy cái đ ĩa gà nướng của nàng đã biến mất.
“Em ấy vừa ăn luôn cả con gà lẫn cái đ ĩa kim loại rồi.” – Hy Vọng vừa dùng thìa xúc kem tuyết đút vào miệng vừa nói.
Tôi nhìn sang Thanh Linh.
“Thanh Linh, Tai Hồng thực sự ăn luôn con gà lẫn cái đ ĩa rồi hả.”
“Ừ, em ấy đột nhiên há to miệng rồi bỏ luôn cả đ ĩa gà vào bụng.” – Thanh Linh nói, nàng đang nhìn Tai Hồng với ánh mắt sợ hãi như nhìn quái vật.
“Tai Hồng, em không sao chứ, có thấy khó chịu trong người không.” – Tôi lo lắng hỏi Tai Hồng.
Cô bé chỉ lắc lắc đầu, một lúc sau từ hai lỗ mũi nhỏ của nàng phun ra hai ngọn lửa nhỏ và một ít khói đen.
“Món này dở quá, em muốn ăn kẹo.” – Sau một lúc thì nàng cũng nói chuyện với giọng nói nho nhỏ của nàng.
“Được rồi, em là sinh vật Bậc 4 Cấp Cao, cũng không cần phải ăn thường xuyên như sinh vật cấp thấp.”
“Để bữa sau anh dẫn em đi săn chung với anh nha.” – Tôi nhẹ nhàng nói với nàng.
Nàng lại gật gật cái đầu nhỏ của mình và không nói gì.
Đợi các cô gái ăn xong tôi dẫn các nàng đi thuê phòng.
Tôi lại gần nữ nhân viên đặt phòng của khách sạn.
Cô ta mặc một bộ váy màu đen rất mỏng, bộ ng ực lộ ra hơn phân nửa ra ngoài.
“Ngài muốn đặt phòng sao, ngài đi mấy người, nếu đi một mình thì tối nay tôi có thể đến ở chung với ngài, chỉ 10 đá 4 thôi.” – Cô nhân viên nở một nụ cười khuyến rũ và nói.
Tôi xoay đầu lại nhìn bốn cô gái sau lưng.
“10 đá 4 là một cái giá rất hợp lý, nhưng có lẽ mình nên từ chối.” – Tôi suy nghĩ.
“Cho tôi ba phòng, hai phòng đôi một phòng đơn.” – Tôi nhàn nhạt trả lời.
Ánh mắt nàng ta hiện lên sự thất vọng.
“Ba phiếu của ngài đây, số phòng ghi trên phiếu, hết 10 đá 4.”
Tôi lấy ra 11 viên đá 4 đưa cho nàng ta.
“Viên dư là tiền thưởng của cô.” – Tôi nhàn nhạt nói.
Nét mặt nàng ta trở nên vui vẻ hơn.
Tôi dẫn các cô gái đi về phòng.
“Ước Mơ và Hy Vọng ở một phòng.”
“Em muốn ở chung phòng với anh không Tai Hồng.” – Tôi nhìn cô bé và hỏi.
Lý do tôi muốn ở chung phòng với nàng không phải để lợi dụng nàng hay gì cả, đơn giản là tôi sợ nàng đột nhiên biến thành Sói Lửa và hủy diệt nơi này thôi.
Cô bé gật gật đầu, nàng chưa bao giờ từ chối những lời đề nghị của tôi.
“Vậy Thanh Linh sẽ được ở riêng một phòng.” – Tôi nói với Thanh Linh.
“Máu Xấu, tôi muốn ở chung phòng với anh đêm nay.” – Thanh Linh đột nhiên nói, gương mặt nàng đỏ lên khi nói câu đó.
“Cái gì vậy ta?” – Tôi bị khựng lại một giây khi nghe nàng nói.
Tôi nhìn chăm chú nàng để chắc rằng tôi không đang tự tưởng tượng câu nói đó.
“Cô nói là cô muốn ở chung phòng với tôi hả?” – Tôi nhìn Thanh Linh và nói chậm rãi từng chữ.
Gương mặt của Thanh Linh càng đỏ hơn, nàng nhẹ gật đầu xác nhận.
Ước Mơ và Hy Vọng cũng rất bất ngờ khi nghe Thanh Linh nói, họ tròn to mắt nhìn Thanh Linh.
“Ừm, tôi không hiểu tại sao cô lại muốn ở chung phòng với tôi, nếu là sợ tôi làm hại Tai Hồng thì cô yên tâm, tôi không dám làm gì nàng đâu, Tai Hồng mạnh hơn tôi gấp mười lần.” – Tôi nhàn nhạt nói, có lẽ Thanh Linh hiểu lầm lý do tôi đề nghị Tai Hồng ngủ chung phòng với mình.
“Tôi thề, tôi chỉ xem Tai Hồng như em gái, tôi sẽ không làm gì nàng cả.” – Tôi khẳng định với nàng.
Nhưng gương mặt nàng càng đỏ hơn, nàng giật lấy tấm phiếu phòng rồi chạy trốn về phòng của nàng.
“Chẳng biết cô nàng đang nghỉ gì nữa.”
Tôi đưa một tấm phiếu cho Ước Mơ.
“Cô dẫn Hy Vọng về ngủ sớm đi, mai chúng ta sẽ về làng.”
“Mình cũng về phòng thôi Tai Hồng.” – Tôi dẫn cô bé về phòng của mình.
Tôi dẫn Tai Hồng vào phòng, đóng cửa lại.
“Em có tự đi tắm một mình được không Tai Hồng.” – Tôi hỏi nàng.
“Tắm hả?”
“Có, em tự tắm được.”
Sau đó nàng đi lại gần nhà tắm, một ngọn lửa nhanh chóng bốc lên từ người nàng.
Chỉ chốc lát là quần áo của nàng cũng bị ngọn lửa thiêu đốt, sau đó đến mấy hạt bụi cũng hóa khí.
Nàng quay lại về chỗ tôi.
“Em tắm xong rồi.” – Nàng dùng đôi mắt to tròn nhìn tôi, cặp tai nhỏ vẫy vẫy.
Tôi thì trợn tròn mắt nhìn cách tắm bằng Lửa của nàng.
Mất một lúc tôi mới bình thường trở lại.
“Em giỏi lắm.” – Tôi khen nàng rồi lấy một bộ váy cho nàng mặc.
“Giờ em cầm mấy quả cầu pha lê lên giường đọc rồi ngủ đi.” – Tôi xoa xoa đôi tai màu hồng của nàng, có lẽ Tai Hồng không hề ngốc, chỉ đơn giản là cách suy nghĩ của nàng khác các sinh vật khác thôi.
Tôi đi vào phòng tắm.
Căn phòng khá rộng, giữa phòng là một bể nước dài rộng 2m.
Tôi c ởi quần áo của mình ra rồi nhảy xuống bể nước.
“Sau khi mình về nhà thì sẽ làm gì đây nhỉ, 32 năm trôi qua rồi, không biết chị của mình sao rồi.”
“Cơ mà chị mình là sinh vật Bậc 4, làm sao hai tên bán ma nhân đó bắt chị được, có khi bữa đó do mình suy nghĩ vớ vẩn, tự nghĩ ra việc chị bị bắt bán làm nô lệ thôi.”
“Có lẽ giờ chị của mình vẫn sống bình thường trên ngôi làng trên núi, nhưng mình đi quá xa rồi nên chẳng cách nào quay về được nữa.”
“Thôi kệ, dù sao thì mình cũng sẽ sống một mình mà, đâu ở chung với chị mãi được, mình đi rồi có khi chị sẽ lấy được một người chồng tốt.”
“Khi nào tiến hóa đến Bậc 5 mình sẽ về thăm chị vậy.”
Tôi suy nghĩ những thứ vớ vẩn trong đầu.
Bỗng cửa phòng tắm khẽ mở rồi đóng lại.
“Là Tai Hồng sao, sao em chưa đi ngủ đi?” – Tôi hỏi.
Nhưng không có tiếng trả lời.
Vài giây sau đột nhiên một bộ ng ực trần áp lên lưng tôi.
“Là nhân viên đặt phòng lúc nãy sao, mình đã từ chối rồi mà nàng vẫn tới ư, thôi kệ, nếu nàng đã tới thì sử dụng dịch vụ của nàng luôn vậy.” – Tôi suy nghĩ trong đầu về những đường cong thân thể của nàng nhân viên đặt phòng.
Tôi xoay người lại ôm lấy nàng, nhưng đập vào mắt tôi không phải nhân viên đặt phòng mà là Thanh Linh.
“Sao em lại ở đây vậy Thanh Linh?” – Tôi hỏi nàng.
“Em yêu anh.” – Nàng trả lời rồi ôm hôn tôi.
“Thanh Linh là một cô gái xinh đẹp, nếu nàng thực sự thích mình thì mình không thể từ chối tình cảm của nàng được.” – Tôi suy nghĩ trong đầu rồi ôm nàng vào lòng.
Tôi hôn nàng rất lâu, đôi môi nàng rất ngọt, nhưng sau khi hôn nàng mười lăm phút bỗng miệng tôi mặn mặn.
Tôi mở mắt ra thì nhìn thấy Thanh Linh đang khóc, khuôn mặt nàng đầy những giọt lệ.
“Sao em khóc vậy?” – Tôi nhẹ nhàng hỏi nàng thật âu yếm.
“Máu Xấu, anh có thể cứu mẹ của em không, nãy em mơ thấy bà, bà đang phải chịu đựng sự đau khổ, còn em ở đây sung sướng.” – Nàng nghẹn ngào nói.
Tôi buông nàng ra và thở dài.
“Lại ăn thêm một trái dưa bở.”
“Nàng chẳng yêu thích gì mình cả, nàng chỉ muốn mình cứu mẹ của nàng thôi.”
“Nhưng câu nói lúc nãy của nàng làm mình thích nàng rồi, biết sao giờ.”
Tôi hôn lên trán nàng.
“Em mặc váy vào đi, anh không cứu mẹ em được, nhưng Tai Hồng thì có thể.” – Tôi nói với nàng.
“Nhưng việc này anh không chắc là Tai Hồng có giúp không, việc bảo cô bé phản bội đồng loại để cứu mẹ của em, sẽ rất là tàn nhẫn với cô bé.”
“Đành vì nàng liều mạng lần nữa chứ biết sao giờ.” – Trong tâm trí tôi tràn ngập sự ảo não.
Tôi mặc quần áo rồi đi ra khỏi phòng tắm.
“Tai Hồng ơi, em còn thức không.” – Tôi gọi cô bé, nàng đang áp một viên pha lê lên trán, nàng cười rất vui khi xem những hình ảnh trong viên pha lê.
Thanh Linh cũng đã đi ra từ phòng tắm, tôi dẫn nàng ngồi lên cái bàn trong phòng.
Chúng tôi ngồi đợi Tai Hồng xem hết hình ảnh được lưu trong pha lê.
Khoảng một giờ sau Tai Hồng đặt viên pha lê xuống, nàng thấy tôi và Thanh Linh đang ngồi trên bàn.
“Em lại đây đi Tai Hồng, anh với Thanh Linh có chuyện muốn nói với em.” – Tôi nhẹ nhàng nói với cô bé.
Tai Hồng ngoan ngoãn chạy lại gần và ngồi lên một cái ghế.
“Anh muốn nói với em sự thật, thật ra em là một Ma Nhân Sói sống ở làng Chó Sói.”
“Mẹ của Thanh Linh bị nhốt ở đó, trong lúc thám thính tình hình thì anh bắt cóc em về.”
Cô bé nhìn tôi và không nói gì, tôi không chắc liệu nàng có hiểu chuyện tôi vừa nói.
“Bây giờ Thanh Linh muốn nhờ em cứu mẹ của nàng ra, em có đồng ý không.”
“Chị xin em Tai Hồng, xin hãy cứu mẹ của chị.” – Thanh Linh bật khóc.
“Anh muốn em cứu mẹ của chị Thanh Linh không.” – Đột nhiên Tai Hồng xoay sang tôi và hỏi.
“Anh…” – Tôi không thể nào nói có được, vì nói có nghĩa là Tai Hồng sẽ vì tôi mà giết hại đồng loại của nàng, khi nàng lớn nàng sẽ rất hận tôi.
“Anh đừng lo, em sẽ không giết hại đồng loại của mình đâu, nếu anh muốn thì em sẽ cứu mẹ của chị Thanh Linh ra.” – Đột nhiên Tai Hồng nói, nàng thực sự nói nhiều hơn bình thường rất nhiều.
Hình như nàng vừa đọc suy nghĩ của mình.
“Đúng vậy, em cảm nhận được cảm xúc của anh.”
“Em biết ký ức của mình đã bị anh xóa, nhưng em không ghét anh, em ghét cái ký ức đau khổ đó, nên sau khi anh xóa nó đi thì giúp em thoải mái hơn.”
“Đừng lo, em vẫn sẽ là cô bé Tai Hồng nhỏ bé thôi.” – Nàng nói luôn một lèo.
Thực sự tôi rất bất ngờ, đúng như tôi nghĩ nàng không hề ngốc.
“Tốt rồi, em về phòng ngủ đi Thanh Linh, sau khi về làng anh và Tai Hồng sẽ cứu mẹ của em.” – Tôi xoay sang Thanh Linh và nói với nàng.
Tai Hồng cũng đi lên giường của nàng, nàng lấy một viên pha lê khác ra và bắt đầu xem nó.
“Em không ngủ sao.” – Tôi nhìn Tai Hồng và hỏi.
Cô bé chỉ lắc lắc đầu rồi tiếp tục xem hình ảnh trong viên pha lê.
“Hình như sau khi bị mình xóa ký ức, nàng mạnh hơn thì phải.”
Tôi leo lên giường, nằm dài trên tấm nệm rồi ngủ.